chương 9- Đại ma Vương thích ăn kẹo sữa?

Nội dung cầu nguyện này, hình như càng nghe càng thấy sai sai?

Quang Minh Thần dại ra: Hoá ra, hai cái con người này bản chất giống nhau, đều là mặt người dã thú! Đường đường là một thần sử, lại dám uy hiếp thần, đúng là rất có dũng khí.

Ryan ỷ thế không ai có thể nhìn thấy hắn, trộm lẻn vào Thánh Điện, tiến lại phía ba người đang cầu nguyện, Giáo Hoàng và lão tư tế, còn có cả tiểu kẹo sữa.

Đi đế phía sau tiểu kẹo sữa, hơi hơi cong lưng.

Cảm giác được giống như có thứ gì thò qua, Mạc Chi Dương sửng sốt: Cái tên ngu xuẩn này lại muốn làm gì? Đây chính là Quang Minh Thần Thánh Điện, gia hỏa này là Hắc Ám thần, không sợ Quang Minh Thần đem hắn trói lại đánh sao?

Quang Minh Thần tỏ vẻ: Không phải ta trói hắn mà là hắn đem ta trói lại, quá mất mặt!

Nhìn vai khẽ động, Ryan biết hắn đã phát hiện, càng thêm tự nhiên, vươn tay phải, vuốt ve cổ áo rồi chạm vào bên trong.

Cảm giác khi chạm qua so với tơ lụa thượng đẳng nhất còn tinh tế hơn, yêu thích không muốn buông tay, cũng không nhịn được liền phóng túng, chậm rãi từ sau cổ đi xuống, mãi cho đến ngực.

Bộ cổ áo này được thiết kế khá chật, thêm một bàn tay vào nữa làm cho người thở có chút không nổi.

Ryan phát hiện hắn khó chịu, liền lập tức rút tay ra, càng thêm không kiêng nể gì, chạm xuống dưới eo, ngậm lấy vành tai bên phải, tay phải đặt ở ngực y tàn sát bừa bãi.

“Ưm ~” Mạc Chi Dương đột nhiên bị niết như vậy, eo mềm nhũn không nhịn xuống được liền hừ ra tiếng, cả người bổ nhào về phía trước tấm lót thảm.

Khiến lão Giáo Hoàng cùng lão tư tế nhìn lại, hai người dừng lại cầu nguyện, thấy cậu ngã sang một bên, quần áo có hơi xộc xệch, trước mắt là một cảnh xuân.

“Con làm sao vậy?” Lão Giáo Hoàng kinh ngạc.

“Con...” Mạc Chi Dương nghiến răng nghiến lợi, đều do Ryan cái tên ngốc kia, phá xong rồi để mặc xử lý, “Con cảm động, thần đối chúng ta ban cho phúc âm, Quang Minh Thần, vĩnh viễn là tích thần".

Lão Giáo Hoàng cùng lão tư tế cảm động nhìn hắn, vẻ mặt vui mừng, không hổ là thần sử đại nhân.

“Con có thể nghĩ như vậy phi thường tốt.” Lão Giáo Hoàng khen một câu, tiếp tục cầu nguyện.

Mạc Chi Dương cũng trấn định nhìn xuống dưới, do tình huống không cho phép, hắn chỉ có thể dùng tay tàn sát cậu, đã chậm rãi từ ngực đi xuống, sau đó vẫn luôn dừng ở bụng nhỏ lưu luyến.

Ngươi là Hắc Ám thần, làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt Quang Minh Thần, thật không sợ bị trừng phạt sao?

Mạc Chi Dương một bên chịu đựng hắn tàn sát bừa bãi, một bên còn phải cùng Quang Minh Thần cầu tình, “Quang Minh Thần, lão công nhà ta không hiểu chuyện, cho nên hy vọng ngươi hiểu chuyện một chút, đừng tìm hắn phiền toái, hiểu chưa?”

Quang Minh Thần nhìn nhìn Ryan, lại nhìn nhìn hắn, nhún nhún vai: yêu thế nào tình thế nào, ta lại không có biện pháp xử lý các ngươi, lực bất tòng tâm, còn có thể làm cái gì.

Hắn có chút tức giận, tiểu kẹo sữa vì cái gì chỉ chuyên tâm cầu nguyện, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của mình? Quang Minh Thần xấu như vậy, căn bản không có đẹp bằng ta!

Ra khỏi Thần Điện, Ryan không nghe được lời tiểu kẹo sữa cầu nguyện.

Chỉ cho rằng cậu một lòng cầu nguyện, hoàn toàn không biết nội dung trong đó là gì, bình dấm bể.

Đôi tay ôm ngực, thở phì phì đứng tại chỗ.

Chờ khi cầu nguyện kết thúc, Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, xem ra cẩu nam nhân kia vẫn là có chút thực lực, tới Thánh Điện còn có thể sống sót, xem ra Quang Minh Thần, cũng chẳng lợi hại gì.


“Quá mấy ngày, ta tính để con trở thành Đại Tư Tế.” Ba người đi cùng nhau ra Thánh Điện, Giáo Hoàng đột nhiên nhắc tới chuyện này, ngữ khí xác định.

Mạc Chi Dương kinh ngạc nhìn mắt lão tư tế, “Này?” Đoạt bát cơm của Đại Tư Tế, hắn có thể tha cho ta?

“Quang Minh Thần sử yên tâm, mỗi người đều sẽ già đi, ta sinh thời, vì con dân đại lục, vì Quang Minh Thần truyền bá phúc âm, đã không có tham vọng nữa.” Lão tư tế nói, vẻ mặt mang theo khéo léo mỉm cười.

Nụ cười này, có điểm quái lạ.

“Cảm tạ ngài khẳng khái nói ra.” Mạc Chi Dương đối hắn nhường một cung, “Thần phúc âm cùng ngài cùng tồn tại.”

Lão Giáo Hoàng vui mừng gật đầu, nghĩ đến ngày sau cũng muốn thoái vị, đem Thánh Điện giao cho y, trong lòng không khỏi bi thương, nhưng vì con dân đại lục, trả giá hết thảy đều là đáng giá.

Ba người cùng đi, tôi tớ bên người quốc vương, Crixus đã chờ hồi lâu, thấy ba vị ra tới, bước nhanh ra đón nhận, quỳ gối, “Giáo Hoàng đại nhân, Đại Tư Tế, tiểu tư tế.”

“Chuyện gì?” Lão Giáo Hoàng cau mày, Crixus chưa bao giờ đặt chân Thánh Điện, chẳng lẽ là có việc?

Crixus: “Giáo Hoàng đại nhân, quốc vương bệ hạ khi săn thú, cứu một người vì ma vật gây thương tích, người đó có tóc màu bạc, hy vọng Giáo Hoàng đại nhân, có thể đi cứu hắn.”

Thiếu niên tóc bạc?

Ba người hai mặt nhìn nhau, nếu chỉ là người bình thường, quốc vương bệ hạ, sao lại lo lắng phái người đến tận đây đâu? Nghĩ đến chắc chắn không đơn giản.

Nhưng Giáo Hoàng đại nhân tựa hồ không nghĩ qua, nhìn thoáng qua Crixus ngược lại cùng Dương nói chuyện, “Sắp trở thành Đại Tư Tế, ngươi cũng nên tạo phúc thật tốt để người dân kính phụng con.”

“Đúng vậy.” Mạc Chi Dương gật đầu, lão già này rõ ràng đang có ý định đem nồi này ném trên người mình, nghĩ đến mà ớn lạnh!

Lão tư tế nhìn bóng y, đột nhiên mở miệng, “Giáo Hoàng đại nhân, hắn thật sự có thể đảm nhiệm Đại Tư Tế, còn có vị trí Giáo Hoàng thì sao?”

“Ta tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng vào Quang Minh Thần.” Lão Giáo Hoàng vỗ vai lão tư tế, “Thế giới, là đời sau, là người trẻ tuổi.”

Lão tư tế gật đầu, “Đúng vậy.”

Mất đi vị trí tư tế, liền sẽ bị trục xuất, rời khỏi giáo đình, đến một nơi khác cô độc sống quãng đời còn lại, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Những thời điểm huy hoàng, đều giống như bọt biển, biến mất rất nhanh, thật tàn khốc a.

Lão tư tế rũ mắt, che dấu đi cảm xúc.

Mạc Chi Dương đi theo Crixus ra khỏi giáo đình, đến lâu đài nơi quốc vương sống, đi thêm hai chỗ nữa, đi ra khỏi, chính là lâu đài.

“Tư tế đại nhân, quốc vương bệ hạ phi thường để ý đến thiếu niên kia.” Crixus xem như trước tiên nhắc nhở cậu.

Bước chân tựa hồ dừng lại, Mạc Chi Dương lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó tiếp tục theo sau.

Crixus cũng ý thức được mình nói sai, cúi đầu.

Đi vào phòng quốc vương, bố trí thập phần xa hoa, trên mặt đất là thảm Ba Tư màu đỏ, bức màn tơ vàng thật dày đem ánh mặt trời tất cả đều che ở bên ngoài.

Trên giường cách đó không xa, là một gian bàn xử lý vấn kiện, mặt trên trừ bỏ văn kiện ở ngoài, còn có đồng hồ cát cùng bản đồ.

Mạc Chi Dương liếc mắt một cái, quan sát hết bố trí trong phòng, đại khái là có thể đoán được tính cách người này, quốc vương trẻ tuổi, rất có dã tâm.

“Thần sử đại nhân.” Quốc vương thấy hắn chịu tới, thở phào nhẹ nhõm, “Thần sử đại nhân, hy vọng người có thể trị cho hắn.” Quốc vương tránh ra, cậu nhìn thấy người trên giường.

Mạc Chi Dương ngạc nhiên, người này rất kinh diễm, hắn thật sự quá đẹp, dung mạo Tinh Linh tộc đã là được trời ưu ái, nhưng hắn so Tinh Linh tộc càng hoàn mỹ.


Tóc dài màu bạch ngân, giống như tơ lụa cao cấp, tinh xảo vô cùng, màu da trắng nõn, như là búp bê sứ, này đại khái chính là dáng vẻ của nhân vật chính đi.

“Vị này chính là?” Mạc Chi Dương đi đến bên mép giường, cẩn thận đoan trang, càng xem càng cảm thấy không có một tia tỳ vết, cảm thán đây là dung mạo trời ban.

“Hắn là ta ở bên ngoài săn thú cứu được, không biết là ai, nhưng bị ma vật gây thương tích, hắn thật sự quá đáng thương.” Tuổi trẻ quốc vương cũng không được thừa nhận, cứu hắn cũng là vì mỹ mạo.

Tuy rằng không biết có thể cứu được hắn hay không, nhưng vẫn là thử xem.

Mạc Chi Dương vươn tay phải, ấn ở trán hắn: Mã Tạp Ba Tạp! Vận dụng vòng tay Quang Minh Thần lực vì hắn chữa thương, giống như cậu mới là người cứu hắn.

Thiếu niên gương mặt trắng bệch dần dần trở nên hồng thuận, hô hấp cũng dần dần vững vàng, ước chừng nửa phút sau, người trên giường đột nhiên ho khan một tiếng.

“Khụ khụ”

“Cảm tạ Quang Minh Thần!” quốc vương thở phào nhẹ nhõm, có thể cứu hắn trở về.

Mẹ nó, rõ ràng là ta cứu, ngươi lại cảm tạ Quang Minh Thần?

Mạc Chi Dương thu hồi tay, đoan trang nói với quốc vương , “Trên người hắn rất kỳ quái, hắn có thần lực, nhưng ta không biết là cái gì.”

Khi vận dụng Quang Minh Thần lực, cậu cảm thấy giống như thần lực trong vòng tay bị hút đi.

“Cái gì thần lực?” Quốc vương kinh ngạc.

“Không biết, nhưng ta khuyên ngươi cẩn thận.” Mạc Chi Dương nói xong, mắt nhìn người trên giường, có một loại cảm giác chưa bao giờ từng có, quanh quẩn trong lòng.

Vừa nói dứt câu, quốc vương cũng thở dài, “Được.” Rốt cuộc an toàn vẫn là quan trọng.

Mạc Chi Dương rời đi, nhưng lại cảm thấy trong lòng không yên ổn, trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy Savier mới nhớ lại người mới vừa rồi, vẫn luôn không thấy Savier, “Cậu đã đi đâu?”

“Tớ đau bụng, liền đi nghỉ ngơi.” Savier cường thế trấn định, cúi đầu tránh né tầm mắt cậu, mưu toan che giấu cái gì.

Mạc Chi Dương không có hỏi nhiều, dặn dò một câu, “Chú ý thân thể.” Sau đó liền đi lên lầu.

Xem hắn đi quá chỗ rẽ, Savier thở phào nhẹ nhõm, tránh được một kiếp, lắc đầu, lần sau phải chú ý một chút.

Trở lại rơi xuống trong nháy mắt, Ryan hiện ra, từ sau lưng ôm chặt cậu, hận không thể tiến đến xoa người trong lòng ngực, khiến huyết mạch tương dung, “Tiểu kẹo sữa.”

Mạc Chi Dương ở tự hỏi, không phản ứng kịp với hắn.

Thấy người trong lòng ngực không phản ứng, Ryan không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là mị lực của ta giảm xuống, lại gọi một câu, “Tiểu kẹo sữa, em đang suy nghĩ cái gì?”

Lão bà không để ý tới ta làm sao bây giờ? Quỳ xuống nhân lỗi?

------
Tui dịch không sát gốc đâu nhé, nhiều câu từ thừa thải nhắc đi nhắc lại tui có bỏ bớt đi ó, nên bạn nào đọc raw rồi thì đừng phán xét nhá ~ đảm bảo ko cắt chi tiết quan trọng đâu 🌺 xincamon

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro