C33
Trần Bỉnh Lâm vươn tay, đem người gắt gao ôm vào trong ngục, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của lẩu, cũng là mùi hương của nam nhân kia.
Độ ấm trong lòng ngực, làm Trần Bỉnh Lâm dần bình tĩnh lại, buông cậu ra, ngón trỏ sủng nịch nhéo chóp mũi: "Lần sau ăn cơm ở bên ngoài, phải nói với anh, nếu không lại hại anh lo lắng."
"Ừm ừm." Hoàng Lạc Vinh đem mặt vùi vào ngực hắn, ỷ lại cọ cọ, lần này bình ổn lửa giận của hắn.
Hắn sao có thể xuống tay đối với Lạc Lạc, vậy đành phải loại bỏ những nhân tố không xác định bên người cậu, người đàn ông kia nếu có thể thức thời như Trình lão sư kia, vậy hắn cũng có thể nhân từ một chút.
"Được rồi, em muốn đi tắm rửa trước." Hoàng Lạc Vinh vươn tay, bóp chặt hai má hắn, chơi đùa hôn hôn môi hắn một chút: "Một thân mùi hương."
Trần Bỉnh Lâm, em sẽ đem bàn đồ ăn này đến trước mặt anh, anh phải dùng cho tốt nha!
Tiếng nước róc rách trong phòng vệ sinh, Trần Bỉnh Lâm lại đứng trước cửa đi qua đi lại, phải hỏi như thế nào, mới có thể không làm cho Lạc Lạc phản cảm, muốn biết người đàn ông kia là ai.
Tiếng nước dừng lại, Trần Bỉnh Lâm lập tức bước nhanh lên giường, tùy tay cầm lấy một quyển sách lên nhìn.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Trần Bỉnh Lâm ngồi xếp bằng trên giường đọc sách, Hoàng Lạc Vinh xoa tóc đi ngủ: "Tại sao anh lại còn chưa ngủ?"
"Ngày mai không có việc gì." Trần Bỉnh Lâm thực tự nhiên đem sách bỏ qua một bên, tiếp nhận khăn lông, thay cậu lau tóc: "Nếu em muốn ăn lẩu, thì kêu anh, nếu là một người đi ăn sẽ rất chán, chán đến khóc a!"
Hoàng Lạc Vinh ngồi trên đùi hắn, dựa lưng vào ngực, nghe được lời này, có chút không phục, phản bác: "Em mới không đi ăn một mình đâu, là đi cùng Lục học trưởng."
Tay dừng một chút, Trần Bỉnh Lâm đè nén cảm xúc xuống, tiếp tục nói lời khách sáo: "Lục học trưởng là ai?"
"Là đại học trưởng của em, anh ấy đối với em rất chiếu cố, không nghĩ tới có thể gặp được anh ấy ở đây." Hoàng Lạc Vinh nói, đột nhiên có chút cảm khái: "Trước kia không có bạn bè gì, chỉ có Lục học trưởng đối tốt với em nhất."
Trần Bỉnh Lâm khoé miệng dần dần giơ lên, từ phía sau đem người ôm lấy, tiến đến bên tai cậu nhẹ nhàng kể ra: "Thật hy vọng thời gian quay lại, anh có thể bồi em từ nhỏ, thay em che mưa chắn gió, vuốt phẳng những cái nhăn mày không vui của em."
Xem ra cái gọi là Lục học trưởng này, đối với Lạc Lạc rất quan trọng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Hiện tại có anh em cũng thật vui vẻ a." Hoàng Lạc Vinh đột nhiên giãy giụa, xoay người khoá ngồi trên đùi hắn, cùng hắn mặt đối mặt, khoé mắt nhiễm chút vui sướng: "Thật ra sơ trung em rất thích anh, nhưng thật sự không nghĩ đến sẽ cùng thần tượng của mình ở bên nhau."
Nói tới đây, còn có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cảm giác thật thần kỳ."
Sơ trung?
Trần Bỉnh Lâm đột nhiên ý thức được một vấn đề: Hắn già rồi sao? Lạc Lạc sẽ không ghét bỏ hắn già rồi đi? Không được, hắn muốn chứng minh mình còn trẻ tuổi!
Vẻ mặt của hắn rất kì quái, Hoàng Lạc Vinh nhìn không thấu, thổ lộ như thế không phải là nên cảm thấy ngọt ngào sao? Vì sao nam nhân cộc lốc này biểu tình có chút tối nghĩa.
"Em có phải hay không nói gì đó làm anh không vui? Hoàng Lạc Vinh thật cẩn thận hỏi.
Không phải đâu, a sir*, anh muốn em trả lời em đều trả lời, còn tặng một cái thổ lộ ngọt ngào, không đạo lý còn không vui a, dỗ nam nhân này thật khó!
(a sir* : thưa ngài)
"Lạc Lạc em sẽ ghét bỏ anh sao?" Trần Bỉnh Lâm hốc mắt hơi phiếm hồng, nguyên bản một đại nam nhân cao 1m8, lúc này thoạt nhìn vậy mà có chút đáng thương.
Lúc này Trần Bỉnh Lâm thật sự soái, lúc này đôi mắt phượng có rặng mây đỏ cùng sương mù, cái mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, ngũ quan gần như hoàn mỹ, gộp chung lại với nhau lại càng thoải mái, tuấn lãng lại soái khí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro