Chương 1

Đòn kiếm đó chính là món quà của Tô Mộ Vũ.
Thứ đâm xuyên qua ngực y chính là thanh Tế Vũ kiếm của Tô Mộ Vũ.
Lưỡi kiếm lạnh lùng cứa rách da thịt và máu huyết, xé toạc sinh lực yếu ớt, tưởng chừng như không cảm nhận thấy mầm mống sự sống đang dần điên cuồng trỗi dậy trong y.
Cơn đau dữ dội xé nát ý thức, nhưng trong trạng thái mơ hồ của cái chết đang cận kề, y nhận ra có điều gì đó hoàn toàn khác biệt. Bên cạnh sinh lực đang nhanh chóng cạn kiệt của bản thân, còn có một luồng mạch lực cực kỳ yếu ớt, run rẩy dữ dội và rỉ rả trôi theo từng dòng máu tuôn ra.
Tô Xương Hà ho ra một ngụm máu nóng, tầm mắt mờ dần rồi chìm vào cơn mơ hồ khi nhìn người đàn ông đang cầm kiếm.
Cựu đồng minh, đối tác, và thậm chí có thể là người mà mối quan hệ của y có phần hơi khác thường.
Lúc này, trên khuôn mặt quen thuộc đó chỉ còn lại vẻ lạnh lùng kiên quyết.
Ồ.
Một âm thanh khàn khàn bật ra từ cổ họng hắn; hắn muốn cười, nhưng máu lại càng trào ra nhiều hơn.
Y hiểu rồi
Chẳng trách dạo này y lại gặp khó khăn khi thở; hóa ra không phải vì vết thương của y chưa lành hẳn mà là...
Tô Mộ Vũ rút kiếm ra, máu phun ra thành một ngụm.
Không thèm nhìn y khi y ngã xuống, hắn quay người bước vào bóng tối, quần áo hắn tung bay như màn sương đêm tàn nhẫn nhất.
Cơ thể y đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, ẩm ướt và ý thức của y chìm dần.
Cuộc truy đuổi từ Ám Hà sẽ không dừng lại. Một khi Tô Mộc Vũ đã ra tay, hắn sẽ không bao giờ để y sống sót.
"Mình không thể chết ở đây được..."
"Ít nhất thì mình không thể để sinh linh bé nhỏ, mong manh không nên tồn tại trong bụng mình chết cùng mình ở đây."
Bản năng sinh tồn và bản năng làm mẹ mà ngay cả y cũng thấy thật vô lý đã lấn át nỗi đau nhói buốt.
Y nhích chuyển từng chút một, gần như hoàn toàn dựa vào ý chí, đào bới đất và sỏi bên dưới, ẩn mình trong bóng tối sâu hơn.
Máu nhuộm đỏ mặt đất bên dưới họ.
Nội lực của y tiêu tán với tốc độ chưa từng có. Y huy động toàn bộ sức lực còn lại, dồn vào đan điền, bao phủ mạch máu yếu ớt gần như đã tắt.
"Chúng ta phải trốn thoát; chúng ta phải ra ngoài."
Những ngày tiếp theo chìm trong bóng tối và đau khổ, như thể rơi xuống vực thẳm.
Để trốn tránh sự truy đuổi không ngừng nghỉ của những đồng đội cũ, y lê thân thể tàn tạ của mình qua từng nơi hiểm trở.
Những vết thương của y liên tục tái phát, cơn sốt cao không hề thuyên giảm; tia hy vọng cuối cùng của y cứ lóe lên rồi vụt tắt.
Mỗi lần y ho ra máu, mỗi lần y kiệt sức gục ngã, y đều nghĩ rằng đó chính là dấu chấm hết.
Nhưng bất cứ khi nào điều đó xảy ra, chỉ cần một chuyển động nhỏ nhất ở bụng cũng có thể kéo y trở lại từ bờ vực bất tỉnh.
Y đã dốc hết tâm huyết từ luyện cả đời mình .
Sức mạnh nội lực tàn nhẫn đó, đủ sức làm rung chuyển cả võ giới, đã từng chút một chuyển hóa, giống như bóc từng lớp hành tây, thành chất dinh dưỡng cho thai nhi, cưỡng ép duy trì sự sống không nên tồn tại đó.
Sức lực tiêu tán như thủy triều rút, cơ thể y nhanh chóng trở nên yếu ớt và nhạy cảm với cái lạnh.
Những đường nét sắc sảo trước đây của y bây giờ đây nhuốm màu mệt mỏi và bệnh tật, và chỉ khi thỉnh thoảng liếc nhìn cái bụng hơi nhô ra của mình thì một cảm giác phức tạp mới hiện lên trên khuôn mặt y.
Chi phí phải trả rất lớn.
Y trở thành một người ốm yếu, thậm chí không thể giết nổi một con gà.
Bất kỳ sát thủ cấp thấp nào từ Ám Hà cũng có thể dễ dàng lấy mạng y ngay lúc này.
Cuối cùng, y cư trú tại một thị trấn xa xôi hẻo lánh ở Giang Nam, cách xa sự náo loạn của Trung Nguyên, hẻo lánh đến nỗi ngay cả trên bản đồ cũng khó tìm thấy.
Nơi đây không có Ám Hà , không có Tô Mộ Vũ, chỉ có những dòng suối róc rách và những con người chất phác, lương thiện.
Đứa trẻ chào đời vào một buổi sáng mưa phùn.
Quá trình sinh nở gần như đã vắt kiệt chút năng lượng cuối cùng của y. Khi nữ hộ sinh bế đứa bé trai nhăn nheo nhưng tràn đầy năng lượng khác thường đến bên y, y thậm chí còn không đủ sức để nhấc cánh tay lên.
" Niệm ... Tô Niệm "
Y nhìn màn mưa mờ ảo bên ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thở dài.
Y đang nghĩ gì vậy? Là thanh kiếm đâm xuyên tim y sao? Hay là sự dịu dàng thoáng qua trước khi thanh kiếm được rút ra? Chính y cũng không thể nói chắc.
Khi Tô Niệm lớn lên, nét mặt của cậu trở nên rất giống với y ngày đó.
Sắc sảo, xinh đẹp, có bản tính bướng bỉnh bẩm sinh.
Nhưng y không biết tính cách của nó được thừa hưởng từ ai. Khi im lặng, nó có thể nhìn chằm chằm vào tổ kiến ở góc sân cả ngày. Khi hoạt bát, nó có thể nhảy lên nhảy xuống như một con vật nhỏ năng động.
Tuy nhiên, sức khỏe của Tô Xương Hà đang xấu đi.
Những nguy hiểm tiềm ẩn do việc đảo ngược sức mạnh của y lúc bấy giờ, cùng với những tổn thất do quá trình sinh sản gây ra, đã biến y thành một người bệnh tật thật sự .
Một số y sư đến rồi đi trong thị trấn, và đơn thuốc họ đưa ra đều chỉ là "phục hồi sức khỏe cẩn thận và tránh gắng sức về tinh thần và thể chất".
Nhưng làm sao y có thể thực sự buông bỏ những thứ trong lòng, sự hận thù, oán giận và lo lắng cho đứa trẻ nhỏ bé bên mình?
Y dạy Tô Niệm đọc, viết và còn dạy võ thuật cho cậu bé.
Không có nền tảng về nội lực y chỉ được dạy những kỹ thuật đấm và đá cơ bản nhất, tập trung nhiều hơn vào việc rèn luyện cơ, xương và phản xạ.
Y tự tay làm một con dao găm nhỏ cho Tô Niệm
Vỏ gỗ và lưỡi sắt. Được mài nhọn, kích thước vừa vặn với bàn tay nhỏ của trẻ em.
"Cha ơi, tại sao chúng ta phải học điều này?"
Tiểu Tô Niệm cầm dao găm, ngẩng đầu nhìn y, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
Tô Xương Hà dựa lưng vào ghế bành, đắp tấm chăn mỏng, khuôn mặt y trông có phần trong suốt dưới ánh nắng buổi chiều.
Y im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Để... sống sót."
Y chưa bao giờ nhắc đến quá khứ, Ám Hà hay Tô Mộ Vũ với Tô Niệm.
Y chỉ muốn đứa trẻ tránh xa cảnh đổ máu và giết chóc, lớn lên trong yên bình và lặng lẽ dưới màn mưa mù sương của Giang Nam.
Nhưng y quên rằng trẻ em lớn lên và trở nên tò mò.
Chúng sẽ ghép lại những mảnh ghép về hoàn cảnh của mình từ những lời đồn đại rải rác giữa những người hàng xóm.

"Nguồn gốc của cha con không rõ. Khi mới đến y mang đầy thương tích, thật đáng sợ..."
"Tiểu Niệm thực sự rất đẹp trai, giống hệt cha con, nhưng tính cách lại khá khác biệt..."
"Ta nghe nói... Ta chỉ nghe nói rằng cha con từng là một nhân vật trong giới võ thuật, và y đã kết thù..."
Những lời đồn đại, giống như rong rêu dưới nước, âm thầm quấn lấy trái tim trẻ thơ.
Điều thực sự khiến Tô Niệm đưa ra quyết định là một đêm sau sinh nhật thứ năm của cậu.
Cậu thức dậy giữa đêm và nghe thấy tiếng ho đau đớn, dồn nén phát ra từ phòng cha mình, dữ dội hơn bao giờ hết.
Cậu nhìn qua khe cửa và thấy cha mình đang khom lưng trên giường, che miệng bằng chiếc khăn tay trắng, ho dữ dội đến nỗi đôi vai gầy của cha run lên.
Khi cha cậu cuối cùng lấy lại được hơi thở và lấy chiếc khăn tay ra, nó đã nhuốm một màu đỏ tươi chói lọi.
Tô Niệm cắn chặt môi, không phát ra tiếng động, lặng lẽ trở về chiếc giường nhỏ của mình.
Trong bóng tối, lần đầu tiên, một ngọn lửa hận thù lạnh lẽo bùng lên trong đôi mắt rất giống Tô Xương Hà.
Cậu nhớ rằng đôi khi cha cậu nhìn chằm chằm về phía Bắc, đôi mắt trống rỗng và đầy đau đớn.
Cậu nhớ lại lần mình giúp cha dọn gói hành lý và tìm thấy một mảnh vải đen ở dưới đáy, thêu những họa tiết nước kỳ lạ, có vẻ như đã khô và sẫm màu.
Cậu nhớ lại người bán hàng rong lảm lơ nhất thị trấn, người đã từng say xỉn kéo cậu sang một bên và nói:
"Cha của con đã bị một người tên là 'Tô Mộ Vũ' hãm hại như thế này... Hắn ta là một kẻ giết người tàn nhẫn..."
Mọi manh mối đều được làm sáng tỏ vào đêm đó nhờ vào máu mà cha cậu ho ra.
Tô Mộ Vũ.
Cậu ấy nhớ cái tên đó.
Vài ngày sau, vào lúc nửa đêm, mọi thứ đều yên tĩnh.
Tô Xương Hà sau nhiều ngày đau ốm, đã chìm vào giấc ngủ sâu hiếm hoi, hơi thở nông và gấp gáp.
Một bóng người nhỏ bé trượt khỏi giường mà không phát ra tiếng động.
Tô Niệm mặc bộ đồ ngắn tay chỉnh tề nhất của mình và lấy con dao găm nhỏ mà cha đã làm cho cậu từ dưới gối ra.
Chuôi dao lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay nhỏ bé của cậu mang lại cảm giác bình yên kỳ lạ.
Cậu bước đến bên giường cha mình, dưới ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ. Cậu nhìn đôi lông mày nhíu lại và khuôn mặt gầy gò, nhợt nhạt của cha ngay cả trong giấc ngủ.
Cậu đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra và nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn giữa hai lòng mày, rồi thì thầm điều gì đó.
"Cha ơi, hãy đợi con báo thù cho cha."
Nói xong, cậu kiên quyết quay người lại, giống như một con mèo nhanh nhẹn, lén ra khỏi cửa sổ và biến mất vào màn đêm sâu thẳm.
Cậu đã biết được người tên Tô Mộ Vũ kia đang ở phía Bắc, trong một thành trì rất lớn.
Đứa trẻ không biết thành trì phía Bắc rộng lớn đến thế nào, cũng không biết người tên Tô Mộ Vũ kia đáng sợ đến mức nào.
Cậu chỉ biết rằng người đó đã khiến cha cậu phải ho ra máu và đau khổ hàng ngày.
Cậu sẽ giết hắn
Với quyết tâm mạnh mẽ và kỹ năng vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi đã giúp cậu sống sót qua nhiều tình huống nguy hiểm khi cậu vật lộn với thử thách.
Hơn một tháng sau, cậu thấy thành trì rộng lớn này chìm trong bầu không khí trang nghiêm.
Cậu tìm thấy nơi ở của người đàn ông mà nhiều người sợ hãi và gọi là " Đại Gia Trưởng".
Việc khám phá vào ban đêm thực sự trở thành một lợi thế cho trẻ nhỏ.
Cậu di chuyển như một cái bóng, bám vào tường, tránh né những tên lính tuần tra.
Với trực giác gần như bản năng, cậu thực sự tìm thấy sân chính và phòng ngủ rộng rãi nhất nhưng cũng cô độc nhất.
Cậu nín thở, dùng con dao găm nhỏ để cạy chốt cửa sổ và trượt vào bên trong.
Căn phòng tràn ngập một mùi hương thoang thoảng, mát lạnh, hoàn toàn khác với mùi thuốc còn vương lại trên người cha cậu.
Bên trong, một bóng người cao lớn nằm trên ghế dài, quay lưng về phía cậu, mặc đầy đủ quần áo, có vẻ như đang ngủ say.
Tim Tô Niện đập thình thịch như trống, đôi tay nhỏ bé nắm chặt con dao găm, từng bước tiến lại gần.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu sáng hình dáng lạnh lẽo, cứng rắn của người nằm trên giường.
Đây chính là người đó!
Lòng căm thù ngay lập tức lấn át mọi nỗi sợ hãi.
Ánh mắt Tô Niệm sắc bén hơn, không chút do dự, cậu lao về phía trước.
Cậu dùng hết sức lực đâm mạnh con dao găm nhỏ trong tay về phía cổ họng của người đàn ông!
Ngay lúc lưỡi dao sắp chạm vào da thịt, người trên giường đột nhiên mở mắt ra!
Đôi mắt đó, sắc bén như mắt diều hâu trong bóng tối, không hề có dấu hiệu buồn ngủ của một người vừa mới thức dậy.
Hai ngón tay như kẹp sắt, kẹp chặt mũi dao găm đáng sợ, ngăn không cho nó tiến thêm một chút nào nữa.
Lực mạnh mẽ dội ngược lại, khiến tay Tô Niệm tê dại, nhưng cậu vẫn ngoan cố không chịu buông.
"Ai đã cử ngươi đến?"
Giọng nói của Tô Mộ Vũ trầm thấp lạnh lùng, mang theo khí chất uy nghiêm của người đã nắm giữ quyền lực từ lâu.
Tô Mộ Vũ từ từ ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của tên sát thủ bạo ngược trước mặt.
Là trẻ con sao? Thiếu kinh nghiệm thế, vậy mà cách làm này lại mang theo sự tàn nhẫn quen thuộc...
Ánh mắt hằn nhìn xuống và dừng lại ở con dao găm đang được cầm giữa các ngón tay.
Vỏ kiếm bằng gỗ được chế tác khá thô sơ, nhưng đường cong của lưỡi kiếm, cách nó được đánh bóng...
Một sự rung động vừa xa lạ vừa quen thuộc đột nhiên đánh vào trái tim hắn
Con dao găm này...
Đồng tử của hắn đột nhiên co lại, và các ngón tay vô thức nới lỏng ra một chút.
"Con dao găm này..."
Tô Mộ Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Tô Niệm , cố gắng tìm thêm manh mối trên khuôn mặt vẫn còn vẻ trẻ con của cậu.
" Ngươi thực sự là ai?"
Đòn tấn công của Tô Niệm không trúng đích, năng lượng bị khuất phục, tràn ngập lo lắng và phẫn nộ. Đôi mắt cậu, tựa như đôi mắt của người khác, lóe lên sự căm hận và tàn nhẫn không che giấu.
Cậu gần như nghiến răng, chậm rãi và thận trọng thốt ra từng từ, " kẻ đến để giết ngươi!"
Đúng lúc đó, có lẽ nghe thấy động tĩnh bên trong, những người lính gác đêm bên ngoài đã cảnh giác và vội vàng đẩy cửa ra với chiếc đèn lồng trên tay.
" Đại Gia Trưởng!"
Ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng đã xua tan bóng tối trong phòng ngay lập tức.
Ánh sáng chiếu rõ hai người đang giằng co bên giường, và cả khuôn mặt hơi ửng hồng vì gắng sức của Tô Niên.
Lông mày, mắt, mũi, môi... gần như là phiên bản thu nhỏ của...
Bỏ đi vẻ ngoài nham hiểm và bệnh hoạn, chỉ còn lại sự bướng bỉnh và tàn nhẫn thuần túy...
Tô Mộ Vũ sững sờ, đứng im tại chỗ.
Những ngón tay cầm con dao găm hoàn toàn buông lỏng, con dao găm nhỏ rơi xuống sàn nhà sạch sẽ với một tiếng leng keng.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Niên, hơi thở dồn dập trong cổ họng.
Một thứ gì đó đã ngủ yên trong lồng ngực hắn nhiều năm bỗng vỡ tan, tạo ra một tiếng động mà chỉ hắn mới có thể nghe thấy.
Khuôn mặt này... đôi mắt này...
Đêm mưa năm xưa chợt hiện về trong tâm trí hắn.
Hắn đâm Tế Vũ kiếm vào ngực người y. Khi y ngã xuống, ánh mắt cuối cùng của y nhìn Tô Mộ Vũ vừa phức tạp vừa khó hiểu.
Lúc đầu, hắn nghĩ đó chỉ là sự oán giận và không cam lòng...
" Xương Hà... Y thực sự..."
Hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn và khô khan, không giống giọng hắn chút nào.
Những lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng hắn và hắn không thể nói hết.
Y... không chết sao?
Y thực sự đã... sinh... đứa con... của họ?
Nhân lúc ánh mắt hắn tập trung, Tô Niệm  cúi xuống, nhanh chóng nhặt con dao găm dưới đất lên.
Giống như một con thú nhỏ vừa sợ hãi vừa hung dữ, cậu lùi lại vài bước, vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt đầy oán hận.
Cậu nắm chặt con dao găm nhỏ do cha tự tay làm, như thể đó là chỗ dựa duy nhất và là nguồn gốc cho niềm tin trả thù của cậu.
Tô Mộ Vũ ngơ ngác nhìn cậu, nhìn đôi mắt giống hệt đôi mắt trong trí nhớ của hắn.
Nhìn vào bằng chứng sống gắn liền với máu thịt của mình, cả thế giới như đảo lộn trước mắt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro