Chương 3
Đây chính là Tế Vũ Kiếm
Năm năm trước, chính thanh kiếm này đã đâm xuyên ngực Tôn Xương Hà
Mặc dù Tô Niệm không hề nhận ra thanh gươm, nhưng theo bản năng, cậu vẫn cảm thấy lạnh toát sống lưng, sắc mặt có phần tái nhợt.
Tô Mộ Vũ nhìn Tế Vũ Kiếm với vẻ mặt khó tả và đầy phức tạp.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ lạnh lẽo của thanh kiếm. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Niệm...
Hắn đẩy thanh kiếm—thứ từng vang danh khắp Ám Hà, tượng trưng cho địa vị và quyền lực của chính hắn—cùng với hộp đựng, vào góc phòng, coi nó như một món đồ bỏ đi hay một thứ ô uế.
“Kể từ hôm nay trở đi,” Tô Mộ Vũ nhìn Tô Niệm, giọng nói điềm tĩnh nhưng chứa đựng một uy quyền không thể kháng cự: “ Con sẽ ở lại nơi này.”
Tô Niệm lắc đầu quyết liệt: “ Ta không muốn! Ta muốn về với cha!”
“Ta sẽ tìm được y,” Tô Mộ Vũ ngắt lời cậu , giọng điệu cực kỳ kiên quyết. “Nhưng trước đó, con tuyệt đối không được phép đi đâu cả.”
“ Ngươi có quyền gì mà nhốt ta lại!” Tô Niệm vừa lo lắng vừa tức giận, nước mắt trào ra. “ Ngươi là đồ xấu xa! Thả ta ra!”
Nhìn vẻ mặt tức giận của cậu ,Tô Mộ Vũ im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Bởi vì ta là Tô Mộ Vũ.”
Hắn dừng lại, ánh mắt chằm chằm nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé có nét na ná Tô Xương Hà, rồi nói thêm một câu bằng giọng trầm ấm, rõ ràng:
“Bởi vì ta là…người cha khác của con.”
Những lời này như sét đánh ngang tai Tô Niệm.
Tô Niệm sững người, mắt mở to vì không thể tin vào những gì mình nghe thấy, khi nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Vũ.
Cái đầu nhỏ bé dường như không thể tiếp nhận thông tin bất ngờ và phi lí này.
Một... người cha khác?
“ Ngươi đang nói nhảm!” Cậu thét lên, giọng sắc lạnh vì sốc và phản kháng.
“ Cha ta chỉ có một ! Ngươi nói dối! Ngươi là kẻ xấu đã làm hại cha !”
Tô Mộ Vũ không hề tranh cãi lại cậu .
Hắn biết sự thật này quá sốc đối với Tô Niệm , một đứa trẻ mới năm tuổi, luôn sống trong hận thù. Hắn chỉ im lặng nhìn cậu, mặc kệ đứa trẻ nhìn mình bằng ánh mắt đầy phẫn nộ và hoang mang.
Sự thật thường khó chấp nhận hơn một lời nói dối.
Hắn nhìn Tô Niệm, thân hình nhỏ bé của cậu run lên bần bật vì kích động.
Nhìn vào đôi mắt của cậu, Tô Mộ Vũ có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và tàn nhẫn tỏa ra từ Tôn Xương Hà.
Hắn cũng nhìn sâu vào khoảng không trống rỗng đó, có lẽ ngay cả đứa trẻ cũng nhận ra được một chút hoang mang và bất lực.
Việc tìm kiếm Xương Hà là vô cùng cấp bách.
Không chỉ là việc chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, mà còn là vì đứa trẻ đang đứng trước mặt, đứa trẻ đang mang trong mình dòng máu của cả hắn và Xương Hà
Sau lệnh của hắn ,sức mạnh của Ám Hà bắt đầu âm thầm lan truyền đến mọi ngóc ngách của giang hồ , như một mạng nhện.
Lần này, hắn không tìm kiếm mục tiêu cần phải loại bỏ.
Đúng hơn, đó là người đồng minh cũ mà hắn đã mất liên lạc trong năm năm, một người có thể đang đứng bên bờ vực thẳm, và cũng là liều thuốc giải cho tình thế cấp bách này.
Ánh mắt Tô Mộ Vũ lướt qua Tô Niệm đang hờn dỗi, rồi dừng lại ở màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ.
Xương Hà, ngươi ở đâu?
Tô Niệm được đưa vào một căn phòng nằm ngay cạnh phòng ngủ của Tô Mộ Vũ.
Căn phòng được trang bị nội thất sang trọng và tiện nghi, hoàn toàn trái ngược với ngôi nhà đơn sơ, thậm chí là tồi tàn mà cậu và cha mình từng sống ở một thị trấn nhỏ thuộc Giang Nam.
Chiếc chăn gấm mềm mại tỏa ra mùi hương mát mẻ, tinh tế.
Trên bàn còn có một số đồ dùng mới mà Tô Mộ Vũ đã sai người mang tới.
Nhưng Tô Niệm thậm chí còn không thèm liếc nhìn những thứ đó.
Tô Niệm ôm chặt đầu gối, co mình lại ở góc phòng xa nhất. Cậu vẫn nắm chặt con dao găm nhỏ trong tay, coi nó như sợi dây liên kết duy nhất của mình với cha.
Một người cha khác?
Lời nói của Tô Mộ Vũ xoáy tròn trong tâm trí cậu như một lời nguyền rủa.
Cậu lắc đầu mãnh liệt, cố gắng gạt bỏ những lời đó ra khỏi đầu.
Không thể nào! Cha chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó!
Người này rõ ràng là kẻ xấu, là thủ phạm khiến cha mỗi đêm đều ho ra máu, sức khỏe suy yếu vô cùng!
Nhưng… tại sao người kia lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy?
Hắn không phải là kẻ giết người tàn nhẫn như những gì họ đã mô tả! Hắn giống… giống y sư Vương của thị trấn hơn khi nhìn chú cún con ốm yếu của mình
Cậu không hiểu.
Sự hận thù và sự bối rối quấn lấy nhau như hai sợi dây thừng, xoắn chặt lấy cậu tạo ra những cơn đau nhức nhối trong lòng.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài cửa, không biết tiếng lính canh đang canh chừng hay chăm sóc cậu .
Tô Niệm lập tức căng thẳng, giống như một con thỏ bị giật mình, tai dựng thẳng lên đầy cảnh giác.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cửa một lát, nhưng rồi không tiến vào mà dần dần biến mất.
Tô Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dấy lên một luồng cảm giác thất vọng và bất bình.
Cậu nhớ cha mình. Nhớ mùi thuốc thoang thoảng trên người cha, và dáng lưng gầy gò của cha mỗi khi ho.
Cậu lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng ,mệt mỏi thỉnh thoảng xuất hiện của cha khi cha kiên nhẫn dạy cậu đọc sách dưới ánh đèn.
Bây giờ cha thế nào rồi?
Chắc chắn cha đang vô cùng lo lắng khi thấy mình mất tích. Bệnh tình của cha có thể trở nên nặng hơn chăng?
Nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên khuôn mặt cậu, nhưng cậu cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng.
Cậu không được tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ xấu này.
...
Trong khi đó, bầu không khí trong thư phòng của Tô Mộ Vũ vô cùng lại nặng nề
“Giang Nam… một thị trấn nhỏ ven sông… Nam tử yếu ớt và có một đứa con trai khoảng năm tuổi …"
Tô Mộ Vũ gõ đầu ngón tay lên bàn. Những tập tài liệu mới nhất từ Mạng lưới Tình báo Ám Hà được trải rộng ra trước mặt hắn.
Các mảnh manh mối đang bị phân tán, và có một số mục tiêu phù hợp với tiêu chí đặt ra, nhưng sẽ tốn thời gian để điều tra từng người một.
Mỗi phút giây chậm trễ đều làm tăng thêm nguy hiểm cho Tô Xương Hà.
Làm sao cơ thể yếu ớt của y có thể chịu đựng được nỗi đau khổ khi lo lắng cho con trai của mình?
“Thêm nhân sự, tập trung điều tra các y quán và dược phòng"
Giọng nói của Tô Mộ Vũ lạnh lùng.
“Hãy tìm kiếm từng nơi một và báo cáo ngay lập tức nếu phát hiện bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào. Đừng để kẻ thù nghi ngờ"
“Vâng!” Người thuộc hạ nhận lệnh và lẳng lặng rút lui.
Tô Mộ Vũ ở lại một mình trong thư phòng.
Hắn ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại và xoa xoa thái dương đau nhức.
Sự kiệt sức ập đến với hắn như một cơn thủy triều, không chỉ về mặt thể chất mà còn về tinh thần.
Năm năm trước, hắn tin rằng nhát kiếm của mình là vì tương lai của Ám Hà,để cắt đứt những mối ràng buộc không cần thiết có thể trở thành điểm yếu.
Hắn tin rằng Tô Xương Hà đã chết, nên đã cố gắng kìm nén mọi cảm xúc dâng trào, dùng quyền lực lạnh lùng và thủ đoạn cứng rắn để biến mình thành một Đại Gia Trưởng tàn nhẫn, đúng như vai trò của mình.
Nhưng hiện tại, Tô Xương Hà vẫn chưa chết.
Y không những không chết mà còn sinh ra một đứa con.
Đứa trẻ mang trong mình dòng máu của Tô Mộ Vũ.
Thanh kiếm đâm xuyên qua tim Xương Hà rốt cuộc đã cắt đứt điều gì?
Có phải là niềm tin mà Tô Xương Hà đã dành cho hắn?
Hay là có một mối liên kết nào đó giữa họ mà chưa bao giờ được nhắc đến nhưng lại thực sự tồn tại?
Hắn nhớ lại thời điểm trước khi hắn trở thành sát thủ hàng đầu, trước khi Tô Xương Hà trở thành một Đại Gia Trưởng đáng sợ.
Họ đã cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, nương tựa vào nhau giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.
Hắn nhớ lại nụ cười ranh mãnh mà Tô Xương Hà thỉnh thoảng nở ra, không giống với nụ cười gian xảo thường ngày của y.
Hắn nhớ có một đêm mưa sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong một ngôi đền đổ nát, bên đống lửa trại, khi người đó ngủ thiếp đi bên cạnh hắn cơ thể hoàn toàn không được che chắn...
Nhưng những ký ức rời rạc, bị cố tình lãng quên một cách có ý thức trong quá khứ, giờ đây đã thoát khỏi xiềng xích và hiện lên rõ nét trong tâm trí hắn.
Nếu... nếu lúc đó hắn biết Xương Hà đang mang thai...
Tô Mộ Vũ đột nhiên mở mắt, trong tròng mắt tràn đầy máu đỏ thẫm.
Không có "nếu".
Nhát kiếm đó được chính tay hắn thực hiện.
Hắn phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Hắn đứng dậy, đi đến cửa sổ và nhìn về phía phòng của Tô Niệm.
Đứa trẻ đó hận hắn là đúng
Ngay cả chính bản thân hắn , có khi nào không hận những gì mình làm trong quá khứ?
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải tìm được Xương Hà
Bất kể người kia có tha thứ cho hắn hay không, hắn vẫn sẽ đưa người đó trở về bên mình.
Hắn sẽ làm mọi thứ có thể để chữa lành vết thương cho y và bù đắp cho năm năm hắn đã vắng mặt.
Và Tô Niệm... con trai của hắn.
Nghĩ đến đứa trẻ cầm dao găm với nước mắt trào ra, vẻ mặt hung dữ, Tô Mộ Vũ cảm thấy đau nhói trong lòng.
Đó là huyết thống của hắn với Xương Hà, là mối liên hệ duy nhất và cuối cùng của họ.
Hắn tuyệt đối không thể để mối quan hệ này bị cắt đứt bởi lòng căm thù.
Trong vài ngày tiếp theo, Tô Niệm thực sự bị quản thúc tại gia trong sân trong.
Cậu có thể tự do đi lại trong sân vườn tuyệt đẹp này, nhưng không được phép bước ra khỏi cổng.
Những người lính canh đối xử với cậu một cách tôn trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách, luôn bảo vệ cậu trong từng bước đi.
Tô Mộ Vũ ngày nào cũng đến thăm cậu, có lúc vào sáng sớm, có lúc vào buổi tối.
Hắn không nói gì, chỉ đứng từ xa, quan sát một lúc, hoặc đặt xuống một số món đồ chơi mới lạ mà hắn đã tìm thấy, nghĩ rằng trẻ em có thể thích.
Một con dao găm có vỏ khảm đá quý (tinh xảo hơn con dao của Tô Niệm gấp trăm lần), một con chim sẻ bằng gỗ được thiết kế khéo léo và một túi kẹo ngọt từ Tây Vực.
Nhưng Tô Niệm không bao giờ chạm vào những thứ đó.
Hoặc là cậu quay đầu đi không nhìn, hoặc là lạnh lùng nhìn Tô Mộ Vũ bằng đôi mắt giống hệt Tô Xương Hà.
Tô Mộ Vũ không hề năn nỉ, đặt đồ xuống, chần chừ một lát rồi quay người rời đi.
Khi Tô Mộ Vũ bước vào vào buổi tối ngày thứ ba, trên tay hắn không cầm bất cứ thứ gì.
Hắn bước tới chỗ Tô Niệm, cậu đang ngồi trên bậc đá, nhìn chằm chằm vào bầu trời.
“Ta nghĩ ta đã tìm ra tung tích của cha con rồi.”
Giọng nói của Tô Mộ Vũ bình tĩnh nhưng lại giống như ném tảng đá lớn xuống vũng nước đọng, khuấy động những con sóng lớn trong lòng Tô Niệm.
Tô Niệm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhưng tia sáng đó nhanh chóng bị thay thế bằng sự cảnh giác. “ Ngươi nói dối!”
"Ở Giang Nam, có một nơi gọi là Kỷ Thủy trấn ". Tô Mộ Vũ nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
“Tin tức nói rằng có một nam tử đang ở đó với một đứa con. Y sức khỏe kém, sống ẩn dật và thường mua thuốc từ hiệu thuốc Nhậm Cát Đường trong thị
“ Kỷ Thủy trấn ! Nhậm Cát Đường!”
Sắc mặt Tô Niệm lập tức tái nhợt.
Đó là nơi cậu và cha cậu sống! Đó là dược quán của y sư Lý!
Hắn... Hắn thực sự tìm thấy nó sao?
Một nỗi hoảng loạn tột độ và một tia hy vọng mà chính cậu cũng không muốn thừa nhận cùng lúc ngập tràn trong cậu.
Cha…
"Ta…” Tô Niệm há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Tô Mộ Vũ khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu . Đây là lần đầu tiên hắn lại gần cậu đến thế.
Tô Niệm có thể thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mệt mỏi không hề che giấu trên khuôn mặt hắn.
“Ta sẽ đích thân đi đón y về.”
Giọng nói của Tô Mộ Vũ trầm thấp, ẩn chứa sự quyết tâm không thể chối cãi.
“Con cứ ở đây đợi.”
“Ta cũng muốn đi!” Tô Niệm buột miệng nói, cậu run rẩy vì nước mắt.
Cậu sợ, sợ rằng nếu người này thật sự tìm thấy cha mình thì sẽ ra sao? Cậu sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại cha nữa.
Tô Mộ Vũ im lặng nhìn cậu .
Nhìn vào mắt đứa trẻ, người ta thấy được nỗi sợ hãi và sự phụ thuộc hoàn toàn hướng về Tô Xương Hà, chứ không phải về phía hắn.
"Bên ngoài nguy hiểm lắm." Cuối cùng hắn cũng nói ra điều đó khi đứng dậy. "Hãy chăm sóc nó cẩn thận."
Nửa câu sau được dặn dò người hộ vệ đứng cạnh hắn.
Nói xong, hắn không chần chừ mà quay lưng bỏ đi.
Khi vạt áo của hắn bay nhẹ trong gió, một cơn gió lạnh thổi qua.
Khi Tô Niệm nhìn bóng dáng kiên quyết của hắn khuất sau cánh cổng, một cảm giác bất lực và bị bỏ rơi vô cùng dâng lên trong lòng.
Cậu không kìm được nữa mà bật khóc, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má.
Cậu không muốn ở lại đây! Cậu muốn gặp cha mình!
Cậu nức nở, cơ thể nhỏ bé co rúm lại trên bậc đá lạnh lẽo, run rẩy.
Những người lính xung quanh nhìn nhau, nhưng không ai dám tiến lên an ủi cậu.
Cậu khóc không biết bao lâu cho đến khi có một đôi tay khỏe mạnh nhấc cậu lên khỏi mặt đất.
Tô Niệm giãy giụa, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt, nhìn thấy Tô Mộ Vũ trở về.
Hắn đã cởi bỏ chiếc áo choàng cầu kỳ của Đại Gia Trưởng, chỉ mặc một bộ trang phục đen gọn gàng, thậm chí không có thanh kiếm ở thắt lưng.
Tô Mộ Vũ nhíu mày nhìn đứa trẻ trong lòng mình đang khóc không ngừng.
Cuối cùng, hắn thở dài gần như không thành tiếng.
"Được rồi." Có vẻ như hắn đã thỏa hiệp điều gì đó.
Hắn dùng khăn tay lụa mềm mại lau khô nước mắt và nước mũi cho Tô Niệm, vẻ mặt ngượng nghịu nói: "Ta sẽ đưa con đi cùng."
Hắn bế Tô Niệm đi thẳng ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh cho đội trưởng thị vệ ra đón: "Chuẩn bị ngựa, chọn con nào nhanh nhất."
"Chuẩn bị thêm một cỗ xe thoải mái khác để đi theo sau. Chúng ta hãy lập tức lên đường đến Kỷ Thủy trấn"
Người chỉ huy đội cận vệ do dự một lúc, dường như muốn khuyên can Đại Gia Trưởng đừng mạo hiểm thân mình.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định của Tô Mộ Vũ, hắn nuốt hết lời nói, cúi đầu nhận lệnh: " Tuân lệnh!"
Tô Mộ Vũ ôm chặt Tô Niệm vẫn đang nức nở nhưng đã ngừng giãy giụa, rồi cưỡi lên một con ngựa đen tuyệt đẹp.
Hắn ôm chặt Tô Niệm vào lòng, quấn kín cậu trong chiếc áo choàng của mình.
"Nhanh lên nào," hắn thì thầm.
Con ngựa hý lên, bốn móng guốc nhấc khỏi mặt đất, và giống như một mũi tên được bắn ra khỏi cung, nó xuyên qua màn đêm tĩnh lặng của Ám Hà và phi nước đại về phía Nam.
Gió rít bên tai, Tô Niệm nắm chặt quần áo của Tô Mộ Vũ, chôn mặt vào vòng tay lạnh lẽo của hắn.
Cái ôm này hoàn toàn khác với cái ôm mỏng manh, ấm áp, mang theo mùi thuốc của cha cậu.
Thật lạnh, thậm chí có phần thô ráp.
Kỳ lạ thay, điều đó lại làm dịu đi một chút trái tim căng thẳng và sợ hãi của cậu.
Cậu lén ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn đường viền hàm căng cứng của Tô Mộ Vũ và đôi mắt sắc bén như chim ưng đang chăm chăm vào bóng tối phía trước.
Liệu hắn có thể dẫn cậu tới gặp cha không
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro