Chương 8
Lại qua mấy cái canh giờ, Long Hạo Thần từ hôn mê trung tỉnh lại. Thân thể vừa động, dĩ nhiên là không thể khống chế được mà ngã xuống hồ nước nhỏ, dù nước ở đó không sâu nhưng cũng làm hắn bị sặc nước. Đứng dậy ho khan mấy tiếng, Long Hạo Thần mờ mịt nhìn xung quanh, hắn không biết tại sao mình lại ở đây, rõ ràng trước khi ngất đi hắn vẫn ở trong cái động kia mà. Toàn thân đau nhức lúc trước đã không còn, ngoại trừ hắn không mặc gì ra thì tất thảy đều rất bình thường.
- Hạo Thần ca, ngươi tỉnh rồi sao?
Non nớt thanh âm hấp dẫn sự chú ý của Long Hạo Thần, hắn nhìn đẩy cửa đi vào nam hài còn có nam nhân trung niên đằng sau mà ngơ ngác. Tinh Vũ nhíu mày nhìn hắn rồi lấy ra một bộ y phục ném cho Long Hạo Thần.
-Tỉnh rồi thì mặc quần áo đi ra ngoài.
Long Hạo Thần vẫn tiếp tục mờ mịt không kịp phản ứng, Hoắc Vũ Hạo thấy vậy phụt cười
-Hạo Thần ca, ngươi nghe Tinh Vu lão sư nói rồi đó, đừng ngẩn người nữa, động tác nhanh một chút cẩn thận bị cảm.
-Nga, hảo, đợi ta chút.
Long Hạo Thần từ mê man tỉnh lại nhanh chóng lau người thay y phục rồi chạy ra ngoài, Hoắc Vũ Hạo ở bên ngoài đợi hắn, thấy hắn đi ra liền mỉm cười dẫn hắn đi đến căn mộc ốc thứ ba. Trên đường đi Long Hạo Thần không cấm nghĩ lại lúc trước ở trong động, không khỏi rùng mình một cái. Hai người đẩy cửa đi vào thấy bên trong là một bàn đồ ăn lớn, Tinh Vũ ngồi trên bàn nhìn hai hài tử bước vào nói
-Ăn cơm.
Nhìn Tinh Vũ phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh bắt đầu ăn cơm, Long Hạo Thần có chút ngập ngừng định nói gì đó thì bị hắn cắt ngang.
-Trước ăn cơm.
Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo nhìn nhau sau đó cũng không nói nhiều mà ngồi xuống bắt đầu ăn. Tựa hồ là do ngày hôm nay tiêu hao quá lớn, lượng cơm Long Hạo Thần ăn là gấp ba lần bình thường, Hoắc Vũ Hạo và Tinh Vũ ăn một ít vừa đủ ra thì phần thức ăn còn lại gần như là do Long Hạo Thần ăn hết. Lúc này Tinh Vũ mới nhìn Long Hạo Thần hỏi một chút hôm nay hắn cảm thấy thế nào.
-Đau đớn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn Long Hạo Thần ăn ngay nói thật mà có điểm vô ngữ, cái này tiểu hài tử vẫn là thông minh hay ngốc nghếch a? Tinh Vũ nhíu mày nghe vậy rồi kéo hai người bọn hắn ra ngoài, hắn cầm lên hai thanh kiếm gỗ bắt đầu đối với hai đứa nhỏ nói.
-Kiếm ở trong binh khí được gọi là vương đạo. Có thể công có thể thủ. Muốn thủ hộ hết thảy, điều đầu tiên là phải tự bảo vệ mình. Ta hiện tại dạy cho các ngươi “Phong Tự Quyết”, nhìn cho kỹ.
Kiếm quang lóng lánh, từng câu khẩu quyết vang lên trong tai Hoắc Vũ Hạo và Long Hạo Thần, từ ngày hôm đó liên tiếp bảy ngày Long Hạo Thần đều luyện tập trong động rồi luyện kiếm cùng Tinh Vũ. Hoắc Vũ hạo tiếp tục nâng cao linh lực của mình dần dần mở ra phong ấn, hắn cũng cùng Tinh Vũ học thêm kiến thức về đại lục này và học kiếm thuật. Tuy nói Hoắc Vũ Hạo rất mạnh nhưng hắn căn bản rất ít khi dùng kiếm, kể cả khi hắn là người đầu tiên thực hiện xong kế hoạch Cực hạn đơn binh, học qua các dùng của tất cả cá loại binh khí nhưng kiếm thì hắn vẫn không quen thuộc lắm. Lúc này Hoắc Vũ Hạo không cấm nhớ đến người bạn của mình một thời, kiếm si Quý Tuyệt Trần, nếu hắn mà sinh ra ở đại lục này có lẽ thiên phú đáng sợ về kiếm của hắn sẽ càng phát huy được sức mạnh, lúc này đây Hoắc Vũ Hạo có điểm ao ước mình có thể có thiên phú như vậy ở phương diện kiếm thuật. Tinh Vũ từng nói với hắn
-Ở đây kiếm gần như là chủ đạo, kỹ thuật cận chiến và kỹ xảo đánh đấm của ngươi rất tốt, có điều thể lực và kiếm thuật phương diện vẫn còn thiếu sót, trong khoảng thời gian này ta sẽ cố gắng bù đắp những thiếu sót của ngươi. Thể lực thì có thể là do tuổi của ngươi hiện tại tương đối nhỏ vì vậy cứ cân bằng cả hai cùng luyện tập là được.
Trong vòng bảy ngày này Hoắc Vũ Hạo đã đột phá đến 53 điểm linh lực, các vị hồn linh cũng dần dần thức tỉnh, ngoại trừ Tà Đế, Lệ Nhã, Bát Giác và Tiểu Băng Hùng ra thì ba vị đại hồn linh đầu tiên cũng đã thức tỉnh, vì vậy mấy ngày nay bên cạnh Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn thật náo nhiệt.
-Tiểu Vũ Hạo ngươi bây giờ cũng tính là tu luyện lại từ đầu nhỉ? Hồn lực chuyển hóa thành linh lực thì đệ sẽ không dùng được hồn lực như bình thường nữa sao?
Hoắc Vũ Hạo suy tư, do từ lúc đến thế giới này chăm chỉ tu luyện nên hồn lục của hắn cũng đã khôi phục đến 59 cấp rồi, có điều linh lực lại là một loại sức mạnh khác nên hắn bây giờ nói là chuyển hóa thì phải nói đúng hơn là tu luyện lại từ đầu, nhưng do có hồn lực hỗ trợ nên tốc độ tăng linh lực nhanh hơn rất nhiều.
-Hẳn là vẫn có thể dùng, đệ nghĩ nếu thực lực đệ tăng cao hơn thì có thể dễ dàng chuyển đổi giữa hồn lực và linh lực, hiện tại tốc độ có chút chậm nhưng vẫn rất ổn. Hồn kỹ và hồn cốt của đệ vẫn còn, nếu dùng cũng sẽ không bị nhận ra là năng lực của ngoại giới cùng lắm thì bị nhận nhầm là ma pháp sư thôi.
-Vậy có nghĩa là đệ vẫn có thể dùng được hồn lực sao?
Thiên Mộng kinh ngạc nhìn Hoắc Vũ Hạo, thấy hắn nghịch nghịch khối băng được tạo ra từ hồn lực lên hứng thú bừng bừng quan sát thì ôn hòa cười cười, hắn rất lâu không có thấy qua tiểu Vũ Hạo vui vẻ như vậy. Lúc này bên cạnh Thiên Mộng có một bóng người màu lục xuất hiện
-Như vậy có nghĩa là Vũ Hạo có thể học thêm một loại năng lực sao? Vậy càng tốt a, ta ở lâu nhàn hạ quá cũng chán rồi, ta cũng muốn mạnh lên.
Băng Đế hứng khởi nói, hồn thú cả đời theo đuổi lực lượng, có thể mạnh lên nàng thấy rất phấn khích, thực lực mạnh ai mà không muốn chứ. Lúc này một tiếng cười thanh thúy, trong trẻo vang lên
-Băng Băng, muội cũng phấn khích quá rồi.
Tuyết Đế xuất hiện bên cạnh băng đế, nàng cũng hứng thú nhìn xung quanh khó khăn lắm mới thức tỉnh được ra ngoài, nàng còn muốn đi khắp nơi xem thế giới này như nào a. Hoắc Vũ Hạo nhìn ba vị hồn linh xuất hiện xung quanh mình mà lòng hơi ấm áp, họ là người nhà của hắn dù có gia đình mới ở đây nhưng hắn vẫn hàng ngày nhớ thất vị hồn linh của mình, vì vậy nên hắn đã cố gắng nâng cao năng lực để đánh thức họ. Hoắc Vũ Hạo ôn như cười cười rồi nói tiếp
-Thực ra ngoài việc hồn lực có thể sử dụng được ra thì đệ còn phát hiện được một điều nữa.
-Là gì vậy?
Băng đế, Thiên Mộng và Tuyết Đế tò mò nhìn Hoắc Vũ Hạo.
-Khi sang đến thế giới này có lẽ là nhờ ảnh hưởng võ hồn của Y lão mà độ tương thích với quang thuộc tính của đệ rất cao, việc hồn lực của đệ có thể sử dụng được có lẽ là do Thiên Đạo cố ý thả cho đệ, dù sao đệ cũng cho nó rất nhiều lợi ích a, cho đệ sử dụng hồn lực của mình vẫn rất bình thường đi. Có điều thần lực thì hẳn phải đợi đến lúc thành thần mới sử dụng được.
Ba vị hồn linh bừng tỉnh đại ngộ, Thiên Mộng xoa cằm cảm thán
-Chậc, chậc, Thiên Đạo ở đây cũng quá ôn hòa đi.
Băng Đế và Tuyết Đế cũng gật đầu, Hoắc Vũ Hạo cười cười nhìn bọn hắn rồi tiếp tục
-Hiện tại điều quan trọng là đệ phải nhanh chóng khôi phục lại thực lực và tăng linh lực của mình lên. Tu luyện lại từ đầu lại còn là một loại sức mạnh hoàn toàn mới khiến đệ thấy rất hứng thú a. Dù bị nói là cuồng tu luyện cũng được, đệ nhất định phải mạnh lên!
Ba người (thần thú??) nhìn Hoắc Vũ Hạo như một đứa trẻ phấn khích khi tìm được món đồ chơi mới đều cười to, Thiên Mộng cợt nhả nói với Vũ Hạo
-Đệ gấp cái gì chứ, hiện tại tính đệ mới 8 tuổi đã là 59 cấp hồn lực, ném về Đấu La thực sự sẽ dọa chết mấy lão già đó. Cứ từ từ thôi, thực lực không đủ còn có bọn ta giúp đệ.
-Đúng vậy đó Vũ Hạo, bản đế là ai chứ? Há có thể để lũ cáo già kia động đến người nhà của ta!
-Ta sẽ luôn giúp ngươi a tiểu Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cảm động nhìn ba người bọn họ, dù vậy tu luyện vẫn vui hơn, vẫn là quyết định tu luyện đi.
-Cảm ơn mọi người, nhưng mà đệ vẫn thấy tu luyện thú vị hơn, dù sao đệ cũng không có gì làm a, nhanh chút tăng trưởng thực lực cũng không có gì sai cả.
Ba người có chút vô ngữ nhìn hắn, không hổ là tu luyện cuồng a, đi đến đâu cũng chỉ nghĩ đến tu luyện, cơ mà vậy cũng được, hắn vui vẻ là được rồi. Sau đó cả ba cùng biến mất, bọn họ trở về Tinh Thần chi hải của Hoắc Vũ Hạo nghỉ ngơi, bọn hắn cũng cần tu luyện để mở phong ấn thực lực của mình nữa! Bảy ngày cứ thế trôi qua, cho đến ngày thứ tám Tinh Vũ mới thả bọn hắn về nhà. Trong khoảng thời gian này, Long Hạo Thần đối với Tinh Vũ không chỉ là cung kính mà còn là kính sợ, sợ hãi phát ra từ nội tâm, Hoắc Vũ Hạo thì vẫn giữa thái độ tôn trọng vị lão sư mới nhà mình, nói đùa, một người đã thành thần như hắn chẳng lẽ lại còn bị mấy cái thủ đoạn huấn luyện kia dọa sợ sao? Khi nghe lão sư cho mình trở về thì Long Hạo thần như chút được gánh nặng lập tức kéo tay Hoắc Vũ Hạo chào tạm biệt rồi nhanh chạy trở về. Trước khi đi Hoắc Vũ Hạo nhờ tinh thần lực cường đại mà nghe thấy Tinh Vũ lẩm bẩm:
-Tiểu tử ngốc, ngươi cho đây là nơi nào? Ba năm, ta chỉ có thể lưu lại ba năm, ta sẽ cho ngươi sở học cả đời của ta.
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy không hiểu sao có chút rùng mình, hắn nhìn kéo tay mình chạy phía trước Long Hạo Thần mà vì hắn mặc niệm một giây, Hạo Thần ca, mong huynh sẽ may mắn sống sót. Long Hạo Thần cảm thấy ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo nhìn mình liền quay sang, phát hiện hắn đang nhíu mày có chút thương hại nhìn mình sau đó biểu cảm đó ngay lập tức biến mất khiến Long Hạo Thần hoài nghi lúc nãy mình có phải đã nhìn nhầm không. Vũ Hạo gian xảo cười, có thể để cho ngươi một cái tiểu thí hài nhìn ra mới là lạ, một đời ảnh đế Hoắc Vũ Hạo sung sướng khi người khác gặp họa trong lòng âm thầm vui vẻ nghĩ mình cái tiện nghi ca ca sắp tới sẽ ra sao.
Hai người cùng nhau nhanh chóng chạy về nhà, trên đường đi cả hai ngoài ý muốn một con Hạt Vĩ Tích, Long Hạo Thần ngăn Hoắc Vũ Hạo để mình tiến lên xử lý nó, Hoắc Vũ Hạo cũng không nói gì mà tùy ý để hắn tiến lên. Long Hạo Thần nhanh chóng hành động và nhận ra sự thay đổi của mình, hắn vui mừng cảm nhận những biến hóa của mình sau bảy ngày huấn luyện, Hoắc Vũ Hạo cũng nhận ra hắn mạnh lên nên khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, Long Hạo Thần nhanh chóng hạ gục Hạt Vĩ Tích một cách dễ dàng, hắn ngạc nhiên và vui mừng vì sự thay đổi của mình và quay về phía đệ đệ của mình
-Vũ Hạo, ta mạnh lên rồi, ta mạnh lên thật rồi, đệ thấy chứ!!!
-Có đệ thất mà sau này huynh sẽ còn mạnh hơn nữa.
-Uhm!
Hoắc Vũ Hạo quan sát toàn bộ quá trình Long Hạo Thần đánh bại Hạt Vĩ Tích, động tác của hắn đã có hệ thống và linh hoạt hơn, cuối cùng một kích trí mạng là kỹ năng duy nhất Tinh Vũ dạy chọn bọn hắn “thuần bạch chi nhận” được Long Hạo Thần thực hiện vô cùng hoàn mỹ. Hoắc Vũ Hạo nghĩ hẳn là người đang ẩn nấp trong bóng tối kia cũng sẽ nghĩ như vậy, dù Long Hạo Thần khi đối chiến bị mất thăng bằng nhưng phản ứng của hắn hoàn toàn không có gì để chê. Hai kiếm một chân tựu giết chết đầu Hạt Vĩ Tích, linh lực của hắn cũng phá tan quan khẩu ba mươi độ, tiến vào tam cấp cảnh giới kỵ sĩ tùy tùng. Bất kỳ nghề nghiệp nào, cấp bậc càng cao, cảm giác đột phá sẽ càng rõ ràng. Long Hạo Thần đứng ổn định lại hơi thở, nhìn xác Hạt Vĩ Tích, hắn âm thầm hiểu rõ tại sao lão sư lại sắp xếp cho mình bài huấn luyện khắc nghiệt như vậy, chỉ có trải qua khổ cực con người mới có thể trưởng thành hơn, lúc này hắn quay về hướng đỉnh núi cung kính bái một cái sau đó đi đến bên cạnh Hạt Vĩ Tích, Hoắc Vũ Hạo cũng cùng hắn chạy qua. Cho dù chỉ là ma thú cấp thấp cũng rất có giá trị vì vậy không thể lãng phí được, Long Hạo Thần cẩn thận kéo Hạt Vĩ Tích tiếp tục đi về hướng nhà mình. Trên đường đi hai người vui vẻ bàn luận một chút về thành quả tu luyện của mình, đi đến Áo Đinh Trấn, hai người mang xác Hạt Vĩ Tích đi bán được một kim tệ hai ngân tệ sau đó mới về nhà.
Bạch Nguyệt tựa hộ biết hai tiểu nhi tử của mình sẽ về nên khi hai người đi vào cửa nhà đã thấy một bữa tối thịnh soạn trên bàn. Hoắc Vũ Hạo xoa cằm, có vẻ lão sư đã thực hiện đúng với lời hứa của mình. Long Hạo Thần vui vẻ chạy về phía mẹ mình
-Mẹ, cho người.
-Con lấy tiền đâu ra vậy?
Bạch Nguyệt sửng sốt nhìn về hai đứa nhỏ.
-Là lão sư cho ta mang về. Lão sư nói sau khi trở thành Kỵ Sĩ tùy tùng có thể nhận được tiền lương. Đây là tiền lương năm thứ nhất, nếu như sau này tu vi của ta tăng nhanh nói không chừng sẽ có phần thưởng.
Hoắc Vũ hạo đã nghĩ nàng sẽ hỏi thêm nhưng không có, Bạch Nguyệt chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn bọn hắn sau đó nói
-Sau này hai đứa nhất định phải nghe lão sư biết chưa?
-Vâng.
Sau đó một buổi tối ấm áp yên bình của ba người cứ thế trôi qua, Bạch Nguyệt hỏi một chút Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo tu luyện thế nào, hai đứa nhỏ cũng rất vui vẻ nói cho nàng rất nhiều chuyện. Sáng ngày thứ hai, hai người đã quay trở lại chỗ của Tinh Vũ, Tinh Vũ hỏi hai người những kiến thức đã học qua phòng việc Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo quên mất. Tinh Vũ đã bất ngờ hỏi hai người
-Ta hỏi các ngươi, hai ngươi cảm thấy đối với một kỵ sĩ mà nói, công kích quan trọng hơn hay phòng ngự quan trọng hơn?
Long Hạo Thần nghe xong ngây ngẩn cả người sau đó mờ mịt lắc đầu, Hoắc Vũ Hạo chỉ im lặng nhìn Tinh Vũ, mặc dù hắn có thể trả lời vấn đề này nhưng ở đây không phải Đấu la Đại Lục vì vậy hắn không nghĩ có thể đánh đồng với nơi này. Tinh Vũ trên mặt toát ra vẻ mỉm cười khó có được
-Đây không phải là vấn đề dễ trả lời, cho dù là Kỵ Sĩ Thánh Điện cao tầng cũng khó có thể trả lời được. Cũng chính bởi vì cái vấn đề này Kỵ SĨ trong Kỵ Sĩ Thánh Điện phân ra làm hai nhánh, theo thứ tự là trừng giới Kỳ Sĩ và thủ hộ Kỵ Sĩ. Trừng giới Kỵ Sĩ chính là lấy công kích làm chủ, hai tay vũ khí, phối hợp tọa kỵ cùng chủng loại thánh thuật công kích, lực chiến đấu đơn thể cực mạnh, chính diện trên chiến trường, thực lực muốn vượt qua cùng cấp chiến sĩ và thích khách. Thủ hộ Kỵ Sĩ lấy phòng ngự là chính, một tay vũ khí một tay thuẫn bài, là hạch tâm của đoạn đội, am hiểu các loại thánh thuật phụ trợ cùng trị liệu. Có lẽ, đơn thể lực chiến đấu yếu hơn so với trừng giới Kỵ Sĩ nhưng nếu là đoàn đội tác chiến thì thủ hộ Kỵ Sĩ tác dụng đều vượt xa trừng giới Kỵ Sĩ.
Nói đến đây Tinh Vũ dừng lại nhìn hai tiểu hài tử đang chăm chú ngồi nghe sau đó lại hỏi
-Các ngươi đoán xem trong Kỵ Sĩ Thánh điện thủ hộ Kỵ Sĩ nhiều hơn vẫn là trừng giới Kỵ Sĩ nhiều hơn?
-Là trừng giới Kỵ Sĩ sao?
Long Hạo Thần suy tư một chút rồi trả lời, Hoắc Vũ Hạo nhíu mày lắc đầu rồi nói
-Hẳn là thủ hộ Kỵ Sĩ.
Tinh Vũ hài lòng nhìn Hoắc Vũ Hạo gật đầu rồi nói tiếp
-Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
-Bởi vì tác dụng của thủ hộ Kỵ Sĩ trong đoàn đội, Kỵ Sĩ thánh điện chú trọng không chỉ là sức chiến đấu cá nhân mà còn cân nhắc đến sức mạnh của đoàn đội.
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói ra những gì mình nghĩ, Tinh Vũ gật đầu
-Đúng là vậy, sở dĩ có Lục Đại Thánh Điện bởi vì khi sáu chức nghiệp này ở chung một chỗ có thể phát huy được sức mạnh mạnh mẽ nhất. Mà với tư cách là đoàn đội Kỵ Sĩ hạch tâm, chẳng những ma vũ nhất thể càng muốn công phòng nhất thể, vì vậy thủ hộ Kỵ Sĩ tác dụng tựu so sánh với trừng giới Kỵ Sĩ lớn hơn nhiều lắm.
Long Hạo Thần nghe hới hiểu một chút sau đó quay về Tinh Vũ hỏi
-Vậy thì lão sư, ta đây nên chọn làm trừng giới Kỵ Sĩ vẫn là thủ hộ Kỵ Sĩ?
-Cái này còn phải do ngươi tự mình tìm ra mình phù hợp với cái nào. Lấy tính cách của ngươi có thể thích hợp làm thủ hộ Kỵ Sĩ hơn nhưng ta lại là một trừng giới Kỵ Sĩ. Ta có thể truyền thụ cho ngươi tuyệt đại đa số đều là năng lực cùng kỹ xảo vốn có của trừng giới Kỵ Sĩ.
-Lão sư ta…
-Không cần lập tức trả lời ta, ngươi có một năm thời gian suy nghĩ, một năm sau hãy nói cho ta đáp án của ngươi. Còn Hoắc Vũ Hạo, ta nghĩ là ngươi biết mình sẽ phù hợp với cái nào đúng chứ.
Sau khi nói chuyện với Long Hạo Thần xong, Tinh Vũ hướng về phía Hoắc Vũ Hạo đang nhíu mày suy nghĩ hỏi.
-Ta biết lão sư, ta hẳn là phù hợp với trừng giới Kỵ Sĩ nhưng sẽ có một chút khác biệt.
Long Hạo Thần không biết chuyện của Hoắc Vũ Hạo nên hơi khó hiểu tại sao lại khác biệt, Tinh Vũ thì lại gật đầu
-Ta sẽ cố gắng truyền thụ hết những gì ta biết cho hai người các ngươi, có thể học được bao nhiêu vậy thì liền xem vào các ngươi rồi.
-Dạ.
Cả hai cùng trả lời, trong mắt ánh lên kiên định và phấn khích, tò mò những thứ mình sắp học. Tinh Vũ có chút vui vẻ nhìn hai tiểu hài tử.
Một năm sau, Hạo Nguyệt Thành.
Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo đi trên đường phố rộng rãi, hai người nhìn trái ngó phải ngắm nhìn nơi này. Hoắc Vũ Hạo cảm thán, không hổ là đại thành thị, cho dù là ở Đấu La Đại Lục cũng rất hiếm thấy. Nơi này rất náo nhiệt, đường phố rộng lớn ít nhất hơn năm trượng, các tòa nhà và cửa hàng san sát nhau, âm thanh ồn ào náo nhiều, dòng người hối hả vội vã, tại phía Đông Nam Thánh Điện liên minh, Hạo Nguyệt thành cũng là một tòa thành thị cấp trung. Hoắc Vũ hạo cũng có thể cảm thấy được ở đây có một số hơi thở rất mạnh, hai người tò mò về Hạo Nguyệt Thành thì người xung quanh lại càng tò mò đối với hai tiểu thiếu niên lạ mặt xuất hiện tại đây. Chủ yếu là do dung mạo của hai người thật sự rất xuất chúng, trong một năm này cả hai đã thay đổi khá nhiều, Long Hạo Thần trong một năm được ăn uống đầy đủ, tập luyện đều đặn khiến cho vóc người cao lớn hơn, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, mái tóc đen mềm mại dài qua vai, đôi mắt xanh lam xinh đẹp mang theo kiên định khác với tuổi của mình. Hoắc Vũ hạo trong một năm này cũng cao không ít dù vẫn thấp hơn Long Hạo Thần một chút, màu lam tóc dài đến eo, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, một đôi màu lam tròng mắt mang theo một tia lạnh lẽo nhưng rất đỗi ôn hòa, đôi mắt của hắn rất đẹp khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó. Khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là hai thanh kiếm trên vai Long Hạo Thần, hai thanh kiếm này đều làm từ tinh thiết, nhìn qua cũng không nhẹ, hắn nhỏ như vậy đã có thể sử dụng thanh kiếm nặng như vậy sao? còn Hoắc Vũ Hạo, đừng hỏi kiếm của hắn ở đâu, hắn ném vào trong không gian của mình rồi, có không gian dùng chẳng lẽ lại để không, cứ tận dụng thôi.
Hai người đến Hạo Nguyệt thành là vì muốn hoàn thành hai nhiệm vụ của Tinh Vũ giao cho, coi như là khảo hạch cho một năm vừa qua. Hai người hỏi một chút vị trí của điểm đến đầu tiên của chuyến đi này, Kỵ Sĩ thánh điện phân điện của Hạo Nguyệt Thành, đi qua mấy cái đường phố đến gần trung tâm của Hạo Nguyệt Thành cuối cùng bọn hắn cũng đến được nơi cần đến. Hai người tiến đến chỗ hai Kỵ Sĩ thanh niên đang đứng canh gác, Long Hạo Thần đưa ra một phong thư nói lão sư muốn mình đích thân mang cho Nạp Lan điện chủ nhưng thanh niên Kỵ Sĩ kia vẫn không thể cho hắn vào. Long Hạo Thần nhíu mày, Hoắc Vũ Hạo đang suy nghĩ có nên sử dụng tinh thần lực của mình không thì có một thanh âm vang lên
-Các người đang làm gì? Làm khó hai đứa bé sao?
Nương theo đó có một bóng người từ bên trong Hạo Nguyệt Phân điện bước ra, hai thanh niên Kỵ Sĩ vội vàng hành lễ, Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo quan sát người vừa bước ra, đó là một thiếu nữ mặc khinh giáp, màu đỏ tóc dài được buộc thành đuôi ngựa ở sau ót, một đôi lam sắc đồng tử to đẹp nhìn về phía bọn hắn. Thiếu nữ này nhìn qua khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng người thướt tha động lòng người, hai bên bả vai lộ ra một chuôi kiếm. Thiếu nữ đi tới, có chút ngạc nhiên nhìn hai tiểu hài tử xinh đẹp trước mặt, nhìn về phía hai kỵ sĩ kia nói sẽ mang hai đứa bé này đi gặp điện chủ rồi quay về hướng Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo vươn tay giới thiệu chính mình.
-Xin chào hai tiểu đệ đệ, ta tên là Lý Hinh, đi, bây giờ ta mang hai ngươi đi gặp Nạp Lan thúc thúc.
Long Hạo Thần và Hoắc Vũ Hạo nhìn nhau rồi vui vẻ nhìn Lý Hinh, Long Hạo Thần nắm tay nàng nói
-Đa tạ tỷ tỷ, ta tên là Long Hạo Thần, còn đây là đệ đệ của ta, Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng ôn hòa cười bắt tay Lý Hình mềm nhẹ lên tiếng.
-Tỷ tỷ hảo, ta là Hoắc Vũ Hạo.
Lý Hinh nhất thời suýt chút nữa bị manh tới, ở đâu ra hai cái đáng yêu tiểu hài tử, thật muốn bắt cóc mang về. Nàng vui vẻ nắm hai đứa nhỏ rồi hướng vào bên trong đi
-Đi thôi, tỷ đây sẽ dẫn hai đứa đi.
__________________
Cuối cùng cũng xong chương này (._. Xin lỗi vì chậm đăng chương do tui thật sự bận học quá >< sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ chuyện và có thể tui sẽ làm một chương lưu ý một số chỗ nữa~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro