Tôi: Dahyun
Chị: Jeongyeon
————————————————————
Đêm nay, cơ thể tôi tràn đầy hưng phấn cùng xôn xao, xuất phát thôi nào! Dập tắt điếu thuốc, dùng giấy gói lại. Đêm khuya, tôi sợ bị người nhà phát hiện ra mình lén hút thuốc, đóng cửa sổ, trả lại bầu không khí thanh tịnh, nhấc túi xách lên, đưa ngón tay lên môi làm một động tác "suỵt" với mèo con, lại phất tay một cái:
"Bái bai, nhớ phải ngoan nhé" Tôi thầm nói trong lòng..
Đóng cửa phòng, tôi thật cẩn thận khẩn trương đi xuống lầu, dưới lầu bố mẹ đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cửa phòng em trai vẫn còn sáng. Thằng nhóc này sao giờ còn chưa ngủ? Tôi lưỡng lự muốn nói cho nó biết nửa đêm tôi lén trốn khỏi nhà.
Nhưng mà nghĩ lại thì thôi quên đi, nói cho nó chỉ làm liên lụy nó mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng đi qua phòng bố mẹ, lại rón rén xuống từng bậc cầu thang, sau đó dùng tốc độ chậm rãi nhẹ nhàng nhất mở cửa, lắc mình chui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
'Cạch' Không ngờ được tiếng đóng cửa lớn những 100 đề-xi-ben, tim tôi đập thình thịch kinh hoàng.
Đêm khuya mùa đông, nhiệt độ không khí thấp hơn mười độ, gió lạnh trực diện thổi đến. Tôi không phải là không sợ lạnh, vội bước nhanh ra đường lớn, xa xa có vài tiếng chó sủa như đang mật báo: "Gâu~Gâu~ Có đứa con gái bỏ nhà theo trai kìa!" Tôi giả vờ nói với nó:
"Không phải tao nhé"
Vội vàng bắt một chiếc taxi đến nhà ga, sau đó vừa lúc gặp được chuyến xe tốc hành ban đêm sắp khởi hành. Tôi chạy tới, vừa kịp trở thành hành khách cuối cùng lên xe.
Tôi muốn chạy nhanh đến với chị! Không gì có thể ngăn cản tôi, tôi muốn ngay trong đêm nay phải đến gặp chị ấy.
Xe chạy lên đường cao tốc, lòng tôi vẫn không thôi cuồng nhiệt, tôi cởi áo khoác, quấn lên khăn quàng cổ màu đỏ. Sự ấm áp bên trong xe cùng với nhiệt độ cao của cơ thể giống như dục vọng yêu thương của tôi dành cho chị.
Hiện giờ chắc chị còn đang trong phòng nghiên cứu bận rộn làm luận văn phải không?
Hơn một tháng nay, hầu như ngày nào chị cũng thức trắng. Mỗi lúc tôi thức dậy chị đều nói: "Cả đêm không ngủ, chờ em thức dậy nói chuyện với em một chút rồi chị mới ngủ được."
Mới thương chị làm sao! Vì việc học mà liều mạng như vậy. Nhưng mà chị thì luôn cười lơ đễnh: "Có thể nói chuyện với em một chút, cả đêm mỏi mệt cũng giảm hơn phân nửa rồi."
Mới sáng sớm đã rót vào tai nhau những lời kích tình mờ ám như vậy, tôi ôm gối, giống như đang vùi trong lòng chị: "Tối hôm qua mơ thấy chị, mơ thấy chị ôm em, muốn em."
"Chị yêu em, chị vẫn luôn muốn em." Chị không nhịn được nói ra, truyền vào tai tôi, khiến cơ thể nổi lên dục vọng, sinh ra cảm giác khó chịu.
"Em rất nhớ chị." Tôi nhỏ giọng nói.
"Khi nào mới có thể gặp được em đây? Khi nào? Đến khi nào?" Giọng chị trầm xuống đầy bất mãn như gõ thật mạnh vào trong tâm khảm tôi.
". . ." Tôi im lặng không nói gì. Tôi cũng khát vọng gặp chị như thế, nhưng mà ở trong nhà khó có cơ hội ra ngoài, khó vô cùng. . .
Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, ngoài kia tối đen, đèn đường bên ngoài cửa sổ lướt nhanh qua giống như những ngôi sao băng.
Chợt nhớ chị say mê Thiên Văn học, thích nhất là đọc tên các ngôi sao. Mỗi một vì sao ở nơi xa xôi nhất đều là chứng nhân cho những thân mật của đôi ta, mỗi lần ngẩng đầu lên đều nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tự tin của chị: "Đó là sao Thiên Lang, kia là chòm Thiên Hậu, trong [Chuyện tình nước Mỹ] nam chính đã vẽ lên cánh tay nữ chính chòm sao đó, em nhìn ra không?"
Tôi gật gật đầu. Tay trái của chị vòng qua người tôi, ở bên tai phải của tôi giải thích, sau đó lại hôn lên sau tai tôi, rồi xuống cổ.
Cuối cùng tôi bị chị khơi lên dục vọng, quay đầu lại muốn được hôn nhiều hơn.
Bốn cánh môi quấn lấy nhau, lưỡi của chị ở trong miệng tôi thăm dò, sau đó hơi tách ra, rồi lại hôn tôi thật mạnh, hôn đến khi tôi không còn thở nổi.
Tôi dán chặt vào chị, hoàn toàn đáp lại, không nhịn được rên rỉ
"Em nói xem có phải là em rất damdang không?"
"Vâng, phải. Nhưng em chỉ damdang đối với mình chị thôi."
Chị đưa tay luồn vào trong áo, xoa nắn bộ ngực của tôi: "Thật mềm mại, lại còn đầy đặn. . .Em là người phụ nữ của tôi!" Tôi đứng thẳng người để cho chị nắm được nhiều hơn, ngón tay chị đùa nghịch đầu vú. Viên trân châu phấn hồng nho nhỏ kia giống như đang chờ đợi người thưởng thức, chị cúi đầu ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi chơi đùa. . .
————————————————————
Tôi thở dài một hơi, đêm khuya khách trên xe không nhiều lắm, tôi nhìn xung quanh, ước chừng chỉ có sáu, bảy hành khách xung quanh tôi, hầu hết mọi người đều đã hạ thấp ghế tựa gối ngủ, trừ tiếng động cơ bên ngoài, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tôi lấy di động ra khỏi túi xách, gọi điện thoại cho chị.
"Sao em còn chưa ngủ?" Chị quả nhiên còn đang thức khuya làm luận văn, vừa nhấc máy liền hỏi tôi sao giờ này chưa ngủ.
"Em rất nhớ chị." Ngoài nhớ nhung, ngoài tình yêu, không còn lý do nào có thể giải thích cho hành động của tôi lúc này.
"Chị cũng vậy. . ." Chị tựa hồ nghe được tiếng xe chạy khác thường, lập tức hỏi : "Em đang ở đâu?"
"Em đang ở trên xe."
"Hả. . .Em định đi đâu?"
"Đi tìm chị!!" Tôi kiên định nói.
"Em đúng là đồ ngốc, nửa đêm sao lại chạy đến. . ." Tuy giọng nói nghiêm khắc nhưng tôi cảm nhận được chị rất hưng phấn.
"Em rất nhớ chị, rất muốn gặp chị!" Tôi hướng mặt ra ngoài cửa sổ tối đen, nói ra tiếng lòng của mình.
Gia đình dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc, không chỉ quản lý thời gian, bố mẹ đối với chuyện tôi kết bạn cũng rất để tâm.
Tôi biết tôi nửa đêm trốn nhà như vậy, nếu để cho bọn họ phát hiện thì hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào. Nhưng nếu không thử một lần thì vĩnh viễn cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
"Bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu, bố mẹ em có thói quen sáng sớm đi leo núi, chờ họ về đến nhà thì coi như em đi học sớm không gặp được họ. Nếu không làm vậy thì em sẽ không gặp được chị đâu!"
"Em. . ." Chị có vẻ đau lòng, nói không nên lời. Tôi tưởng tượng ra cảnh chị dừng gõ phím, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lo lắng không thôi.
"Chị không hi vọng gặp được em sao? Sợ em quấy rầy chị viết luận văn à?" Tôi cẩn thận hỏi.
"Không phải, chị đương nhiên muốn gặp em! Chỉ là lo em nửa đêm lén trốn nhà bị phát hiện, huống hồ em không thể ở lại mà phải lập tức trở về, không phải sao?"
"Em sẽ đón chuyến bay sớm nhất về Đài Bắc, em chỉ muốn gặp chị một lát thôi cũng được."
"Ây. . .Em đúng là cô gái nhỏ thích giày vò người khác, em làm chị vừa sợ vừa nôn nao. . ."
Tôi nghĩ cũng đúng, cho nên mới không dám gọi điện báo trước cho chị, nói cho chị biết tôi muốn đến gặp chị, nhưng mà tin tức tốt như thế làm sao kìm lòng được chứ? Đây cũng là lần đầu tiên tôi vụng trộm rời nhà, giống như bỏ nhà theo trai, chỉ vì muốn thành toàn cho tình yêu.
"Xin lỗi mà. . .Người ta cũng chỉ muốn gặp chị thôi. . ."
"Chị cũng rất muốn gặp em, đừng nói xin lỗi, đổi lại là chị, không biết đã rời nhà trốn đi lần thứ bao nhiêu rồi."
Tôi phì cười, đầu óc căng thẳng cuối cùng cũng nhẹ nhõm không ít.
"Em ngủ chút đi, sắp tới thì gọi điện thoại cho chị, chị đi đón em."
"Dạ."
"Chị yêu em. . ."
"Em cũng vậy."
Cúp điện thoại, tôi vẫn nắm chặt di động, giống như đang nắm tay chị, chỉ như vậy tôi mới có cảm giác an toàn.
Nửa đêm trên đường cao tốc xe cộ thưa thớt, xe chạy rất nhanh, tôi nghĩ chưa đến 4 giờ sáng là tôi sẽ gặp được chị. Nhưng giờ phút này tôi làm sao ngủ được? Khi mà trong lòng, trong tâm trí tràn đầy hình bóng chị.
Khi cùng chị ngồi trên xe, chị sẽ vươn tay qua, để cho tay tôi đặt trong lòng bàn tay chị, sau đó mười ngón đan vào nhau, khắng khít tựa như vĩnh viễn cũng không xa rời.
Khi cùng chị ăn cơm, chị thích ngồi cạnh tôi, nhỏ nhẹ thì thầm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại vụng trộm ở dưới bàn kéo tay của tôi, nắm thật chặt.
Khi cùng nhau xem phim, mỗi lúc tôi vì cảm động mà khóc, chị sẽ cầm tay tôi đặt vào bàn tay chị vỗ về an ủi.
Tay của chị và tôi khăng khít đến thế, giống như sinh ra để thuộc về nhau.
"Em biết không? Tay của chị là vì em mà tồn tại." Chị nâng mặt tôi, hôn lên mắt, lên mũi, lên môi tôi, ngón tay thon dài lén lút xẹt qua lỗ tai như muốn ám chỉ, chị muốn tất cả của tôi, muốn khắc sâu từng tế bào ký ức vào lòng bàn tay này.
Lúc chị khẽ vuốt sống lưng, cơ thể tôi tê dại như bị điện giật. Khi chị sờ nắn mông tôi, tôi khát vọng càng nhiều lại càng nhiều hơn nữa, cho đến khi nham thạch nóng chảy sâu trong lòng đất cũng có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Không biết đã đi qua bao nhiêu trạm thu phí, đây là trạm thu phí thứ mấy rồi? Tôi không biết, chỉ biết mỗi một đoạn đường lướt qua càng làm lay động khát vọng sâu thẳm tôi dành cho chị, có thể vừa nhìn thấy chị liền sà vào lòng chị không? Có thể không? Liệu rằng nước mắt không ngừng rơi có làm ướt vai áo chị không?
Trừ chị ra, thế giới của tôi lúc này chỉ còn lại chiếc xe chở tôi chạy như bay trên đường cao tốc. Cảm ơn chuyến xe tốc hành ban đêm này đã đưa tôi đến trước mặt chị.
"Em sắp tới nơi rồi." Rốt cuộc cũng tới, tôi gọi điện lần thứ hai cho chị, giọng run nhè nhẹ.
"OK, chị tới đón em, tới nơi rồi ở bến xe chờ chị."
Tôi ngồi thẳng người, mong chờ giây phút xe tới bến, tôi muốn là người đầu tiên xuống xe.
Rạng sáng 3 giờ 50 phút, tôi xuống xe, vừa đặt chân xuống đất tôi liền nhìn khắp nơi.
Kia rồi, chị ngồi ở trên xe máy, vẻ mặt thâm tình lại kiên định nhìn tôi.
Chưa kịp nói gì tôi đã ngồi lên xe chị, ôm chặt eo chị, áp mặt vào gáy của chị. Chị nhanh chóng khởi động xe, chở tôi đến phòng nghiên cứu.
Cửa vừa khoá trái kĩ chị liền đè tôi lên vách tường, vây lấy tôi, ra sức hôn tôi: "Rốt cuộc em cũng đến rồi! Chị muốn em!" Dục vọng như sa mạc gặp mưa, tôi đón ý hùa theo môi lưỡi của chị đến không kịp thở. Một lần lại một lần hôn sâu, tôi dán chặt vào chị, mút lấy đôi môi của chị, nhận lấy nước bọt từ chị: "Em rất nhớ, rất nhớ chị. . ." Tôi khóc, nước mắt rơi xuống như mưa.
"Đừng khóc, van em đừng khóc, có chị đây rồi."
Chị thả tôi ra, để tôi ngồi xuống.
"Em xem, đây là chỗ chị vừa học vừa yêu đương với em."
Tôi lau khô nước mắt, nhìn sách vở tài liệu la liệt xung quanh, cười nói: "Bừa bãi dễ sợ!"
"Em nhìn đi, từ lúc em vừa gọi điện nói muốn tới tìm chị thì chị đã không thể tiếp tục viết nữa, cứ nôn nóng chờ em đến." Chị chỉ vào màn hình nói với tôi.
"Ở trên xe em cũng không cách nào ngủ được, cứ nhớ đến chị, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng nhìn thấy chị."
Chị ngồi xuống ghế ôm lấy eo tôi, dụi đầu vào ngực tôi : "Chúng ta cuối cùng cũng được gặp nhau."
"Đúng vậy, lâu lắm rồi nhỉ."
Chị vùi đầu vào ngực tôi, ngẩng đầu nhìn tôi. Từ trong mắt chị, tôi thấy được điều chị muốn nói.
Chị giúp tôi cởi áo khoác, khăn quàng cổ, tay phải chui vào trong áo len, vòng ra sau lưng tháo khoá áo ngực tôi. Chỉ trong phút chốc tôi đã bán khỏa thân đứng ở trước mặt chị.
Chị mút đầu vú của tôi, dùng sức sờ nắn bộ ngực của tôi. Tay chị không buông tha cho nửa người trên của tôi, mỗi một tấc da thịt đều bị chị vuốt ve qua một lần.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ôn nhu lại càn quấy của chị dành cho tôi: "A..." Tôi đáp lại môi lưỡi cùng bàn tay của chị. Hoá ra, cơ thể của tôi còn ham muốn chị nhiều hơn tôi tưởng.
Chị đẩy sách vở tài liệu trên bàn xuống, mặc kệ những trang giấy lả tả rơi xuống đất, muốn tôi ngồi lên trên bàn.
Chị xốc váy của tôi lên, cởi quần lót ra, tách hai chân tôi rộng ra, cúi người xuống hôn lên khu rừng ngọt ngào của tôi.
Mật dịch nóng bỏng từ nơi đó ồ ạt rỉ ra. "A. . .ư. . ." Tôi nhẹ giọng kêu rên. Cái lưỡi linh hoạt của chị ở nơi đó không ngừng khiêu khích dục vọng của tôi. Eo tôi tê dại đến sắp ngồi không vững, chị giữ vững tôi, ngậm lấy nơi tư mật của tôi, lại đẩy đầu lưỡi sâu vào nơi đó.
"Ư... ư. . ." Tôi giữ chặt cạnh bàn, rất sợ sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng. . .
Ngón tay cũng tham gia cùng với đôi môi của chị, cùng lúc hoặc thay phiên ở nơi nào đó của tôi đùa nghịch : "Nhiều ghê...rất nhiều...vô cùng nhiều!"
Tôi cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không, máu từ nơi mà chị chạm tới chạy thẳng lên đến não. Tôi không thể suy nghĩ, không thể kêu to, từng làn sóng kích tình lan khắp toàn thân.
Sau đó, hai ngón tay của chị tiến vào trong cơ thể tôi, lấp đầy u cốc vì nhớ nhung chị mà trống rỗng thèm khát của tôi.
"Hây. . ." Chị đứng thẳng người dậy, khẽ cắn đầu vú tôi, tay trái tăng nhanh tốc độ ra vào nơi đó khiến tôi tràn ra mật dịch ẩm ướt.
"Em là của chị, em là của chị!" Theo tốc độ ra vào, chị tuyên bố quyền sở hữu đối với tôi.
Chị thâm tình nhìn tôi, lại hôn lên môi tôi, ở tất mọi nơi đều kích thích tôi.
Tôi muốn rời nhà, tôi muốn sa đọa, tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị, để chị yêu thương tôi như bây giờ. . .
Chị đột nhiên dừng tay. 'Ơ . ." Tôi không khỏi tiếc nuối, bất ngờ.
"Đổi tư thế khác, xuống dưới nào." Chị ôm tôi xuống bàn, muốn tôi quay lưng về phía chị, chị muốn từ phía sau tiến vào tôi.
Tôi vịn mặt bàn, trước mắt là một đống tài liệu học thuật, còn có sơ thảo luận văn vẫn chưa hoàn thành. Tôi không nhìn thấy chị, nhưng tôi biết chị ở ngay phía sau tôi, ngón tay thành thục ra vào trong trong u cốc của tôi, tay phải thì nắm chặt đầu vú của tôi.
"A a a. . . hư ...ư" Tôi không kiềm chế được la lên, tiếng kêu vô thức như tiếng động vật động tình, tóc dài rũ xuống, sợi tóc của tôi lay động. Đây là nơi nào? Là nơi tôi cùng chị hoan lạc? Hay là nơi vui sướng nhất ở thiên đường?
Bên ngoài phòng nghiên cứu hình như có tiếng bước chân đi qua, tôi vì khẩn trương mà co rút nhanh. "Đừng sợ đừng sợ. . .Chị ở đây. Chị yêu em, rất yêu em."
Sóng tình dâng cao cuồn cuộn đánh tới, hai cánh hoa ướt át của tôi lại lần nữa mở ra, đón gió, rục rịch. "A. . .Đừng ngừng . . . đừng có ngừng mà" Tôi van nài chị ở phía sau.
"Chị muốn em, chị sẽ không ngừng."
Ngón tay chị là ma thuật sư của tôi, dính đầy ái dịch thi triển ma pháp, nhanh chậm nhanh chậm, chậm rãi rồi lại nhanh chóng theo quy luật, một trận lại một trận cao trào, khiến cho tôi càng nâng mông lên nghênh đón chị. "Em là sân khấu dành riêng cho chị, xin chị hãy thi triển ma pháp với em. . ."
"A a a a a. . ." Ánh đèn tập trung vào một chỗ, tôi nhanh chóng bay tới đỉnh thiên đường. Đoá hoa của tôi hoàn toàn nở rộ, u mê tựa như vừa chết đi sống lại, chân mềm nhũn, tôi khuỵu xuống. Chị ôm lấy tôi thật chặt, hôn lên khuôn mặt không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt của tôi, hôn lên những dòng nước mắt, nhẹ giọng nói : "Chị yêu em nhiều lắm, rất nhiều, em là của chị."
Không còn sức lực nói chuyện, tôi mềm nhũn dựa vào trong lòng chị, giống như sông nhỏ chảy về biển lớn. Tôi yêu bầu không khí trong lúc này, chị giữ lấy tôi, tôi vốn thuộc về chị, thế giới này chỉ có tôi và chị. Ở dưới chiếc bàn trong phòng nghiên cứu nho nhỏ này, ai cũng không thể chia rẽ được đôi ta.
Chị lấy áo khoác phủ lên người tôi, chúng tôi cứ ôm nhau như vậy không nói lời nào, cho đến khi ngoài cửa sổ dần lộ ánh rạng đông, cho đến khi tôi buộc phải rời đi...
Em yêu chị, cả thể xác và tâm hồn đều yêu chị! Xe tốc hành ban đêm đưa em về với chị, một đêm dài đằng đẵng . . .
Muốn chị nhớ kỹ rằng em đã yêu chị như thế đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro