Chapter 13

Bình Tỉnh Đào mang theo tâm tình nặng nề rời khỏi căn phòng sau khi cùng Tôn Thái giằng co cũng nhận được tin của Phác Chí Hiệu. Hiểu rõ Phác Chí Hiệu một nửa cũng vì mình mà đề ra kế hoạch tác chiến như thế, trong lòng thật sự cảm kích đội trưởng kiêm bạn tốt này. Thừa dịp Du Định Duyên đại loạn, đi khắp nơi tìm kiếm căn phòng giam giữ Danh Tỉnh Nam.

Không giống những con tin khác, Danh Tỉnh Nam bị giam một mình trong một căn phòng ở lầu một. Canh phòng cũng đã lỏng lẻo đi rất nhiều, chỉ có hai người đứng ngoài cửa. Nhưng đối với Bình Tỉnh Đào mà nói cũng không phải dễ dàng gì.

Sở trưởng của cô là bắn tỉa, không giống Tử Du và Định Duyên xử lý tốt các tình huống cận chiến. Hiện tại trong tay cô chỉ cầm một khẩu súng, có thể hạ tên đầu tiên nhưng tên thứ hai nếu đánh chính diện có chút vất vả...

Nhưng cỡ nào cũng phải làm, Danh Tỉnh Nam còn ở bên trong chờ cô đến.

"Ừm, khoảng cánh này không xa, có thể được." Giơ súng lục lên nhắm, 3, 2, 1. Bình Tỉnh Đào như mọi khi đếm ngược trong đầu rồi mới bắn.

Oh, Headshot! Ừm không nên high như thế...

Ngay khoảnh khách đồng đội bị bắn, tên còn lại liền lập tức lấy đồng đội vừa bị bắn làm lá chắn. Bởi vì phòng này ở cuối cùng dãy hành lang, ngoại trừ chỗ rẽ và Bình Tỉnh Đào đang đứng, không có hành lang nào khác để có thể né tránh cả. Cho nên sử dụng lá chắn thịt người này là hành động chính xác, phản ứng nhanh như vậy không hổ danh là lính đánh thêu nước ngoài.

Nhưng Bình Tỉnh Đào đã sớm biết không thể nào có thể giải quyết tình huống này bằng hai phát đạn được. Vì vậy, sau khi hạ tên đầu tiên, cô liền xông lên phía trước, cho nên hành động của đối phương ngược lại để Bình Tỉnh Đào có cơ hội dẫn trước.

Xoay người, một cước liền đá rớt khẩu súng của hắn, nhưng nắm tay của hắn cũng không lưu tình đánh vào vai phải của cô, Bình Tỉnh Đào nghĩ rằng xương có lẽ cũng gãy rồi...

Khẩu súng trên tay Bình Tỉnh Đào cũng rơi xuống mặt đất, cô cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt mà đánh trả lại. Đáng tiếc bởi vì bị thương mà lực cũng yếu đi, đối phương đi đánh trúng cũng chỉ hơi choáng váng chứ không ngã xuống.

Giây tiếp theo, nắm đấm của đối phương lại rơi xuống trên người mình, Bình Tỉnh Đào nghĩ thầm lần này chắc là bị đánh chết ở đây rồi...

"Bình Tỉnh Heo!" nghe được tiếng hô này, Bình Tỉnh Đào lập tức nằm sấp xuống, giây lát đối phương cũng theo đó ngã xuống đất.

Cả một buổi tối, phải đổ mồ hôi lạnh mấy lần...Bình Tỉnh Đào cảm thấy hôm nay như trải qua mấy lần sống chết, trái tim này không thể đảm đương nổi nữa rồi.

"Ah, cuối cùng cũng học được cách tránh rồi!" Là Du Định Duyên, người vừa xuất hiện cứu viện kịp thời.

"Hừ, lần này không tránh còn chờ lần nào nữa!" Năm lấy tay Du Định Duyên mượn sức đứng dậy, toàn thân cô đều đau đớn, xương cốt gần như rã ra.

"Nhưng nói đi nói lại cũng phải cám ơn bọn tôi mỗi ngày đều đối với cậu như vậy đó." Du Định Duyên nhớ tới mọi ngày ở trong căn cứ liền không nhịn được cười.

"Ừ phải rồi, cảm ơn nhiều lắm..." Bình Tỉnh Đào nhăn mặt liếc mắt nhìn Du Định Duyên.

"Được rồi, bớt nói nhảm đi, vào trong đưa Danh Tỉnh Nam đem ra ngoài đi, mọi thứ còn lại giao cho lực lượng hỗ trợ xử lý."

Tuy rằng muốn cùng cô đấu võ mồm thêm hai câu nữa, nhưng hiện tại cô không có thể lực đó nữa, kết thúc việc này lại nói sau vậy.

Muốn biết vì cái gì nghe "Bình Tỉnh Heo" Bình Tỉnh Đào lại có phản ứng thế không...

"Bình Tỉnh Heo! Cậu hôm nay lại ăn vụng đúng không?" Bụp một tiếng, một quả bóng bùn liền đập vào mặt Bình Tỉnh Đào.

"Lại đánh lén, tôi chỉ ăn nhiều thêm một ổ bánh mình thôi mà!"

"Đã nói đồng cam cộng khổ, cân nặng phải cùng nhau khống chế!"

Thực tế thì đây chỉ là lúc bốn người họ cùng nhau cãi vã đùa giỡn nhau mà thôi. Bình Tỉnh Đào luôn ngơ ngẩn khi nghe được người ta gọi liền quay đầu lại, rồi mới bị đánh trúng như thế.

"Đào, sao cậu ngốc vậy hả, mỗi lần đều bị đánh trúng, không học được tránh đi sao?" Phác Chí Hiệu lắc đầu, cảm thấy như thế nào lại có thể có người một trăm lần đều mắc mưu một trăm lần?

"Tôi chỉ là không nghĩ bị đánh ở bãi bùn."

"Tìm lý do hay ghê, ở đây lăn qua lăn cũng phải dính đầy bùn hả?"

Tiếp theo liền xảy ra một trận hỗn chiến, Chu Tử Du đi theo bọn họ cũng cười sảng khoái mà đùa giỡn cùng.

Huấn luyện mùa hè là bóng bùn, mùa đông chính là đại chiến cầu tuyết! Hồi ức cứ như thế lại hiện ra trước mắt. Đúng là phải cảm ơn những đồng đội vô cùng ăn ý như thế, Bình Tỉnh Đào bất giác bật cười.

.

.

"Mệt chết tôi rồi... lúc tập huấn luyện thể lực cũng không có mệt như vậy nữa..." Du Định Duyên nằm trên mặt đất trước sảnh thở phì phò.

Quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, trận du kích này kết thúc trong một tiếng trước khi lực lượng hỗ trợ đến.

"Chờ tôi ngủ dậy xong, tôi nhất định phải chém chết mấy người này mới được..."

Các lực lượng khác đến viện trợ đã tiếp nhận xử lý các vấn đề sau đó. Cô rất muốn đi xem Chu Tử du có ổn không, nhưng không thể làm gì được, ý thức cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ. Để mặc các đội viên khác đem cô khiên ra xe đưa đến bệnh viện, cả đoạn đường cô cũng không tỉnh lại có thể biết đã mệt mỏi biết bao nhiêu.

Là người gánh trách nhiệm to lớn, ở đại sảnh lớn chạy qua chạy lại, tinh thần và thân thể gánh áp lực đều thật nặng nề. Vì vậy, đương nhiên không thể không có vết thương nào, trên người chỗ nào cũng đầy vết trầy xước và bầm tím, nhìn vào có thể thấy trận đấu này có bao nhiêu gian khổ.

.

.

"Anh...!"

Chu Tử Du không nghĩ tới Vương Gia Nhĩ sẽ lại nổ súng làm bị thương người khác như thế. Viên đạn cứ như vậy bắn vào một tên phú nhị đại nào đó, máu tươi chảy như nước, tiếng kêu bi thảm. Dù là một đặc vụ bị đạn bắn trúng cũng đã đau đến sống không bằng chết, huống chi là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, da thịt mềm mịn.

Những con tin khác hoảng sợ, những đại tiểu thư máu thét chói tai như thể các nàng mới chính người bị thương... Căn phòng lập tức hoảng loạn, bất chấp mọi thứ chạy ra ngoài, bọn họ chỉ muốn thoát khỏi chỗ này.

Vương Gia Nhĩ giống như biến thành người khác, giống như đang chơi một trò chơi, không để tâm một chút gì giơ súng bắn vào những người muốn trốn ra ngoài.

Chu Tử Du phẫn nộ, nhưng lại không thể tùy tiện nổ súng, sợ sẽ làm bị thương những người khác. Cuối cùng trừ những người bị bắn trúng, những người khác đều đã rời khỏi căn phòng, đi ra ngoài ngược lại có thể sẽ càng nguy hiểm, nhưng Chu Tử Du lúc này không cách nào để quan tâm đến bọn họ nữa.

Hi vọng lúc giao báo cáo có thể thông cảm cho cô khi ở trong tình huống đặc biệt này để cô không phải viết kiểm điểm nhiều...

"Anh rốt cuộc muốn thế nào! Tất cả kết thúc rồi, cần gì phải làm như thế?" Chu Tử Du giương súng nhắm thẳng vào hắn, không có lý do gì để tha cho hắn ta nữa.

"Tôi đã nói cô không hiểu! Sự nghiệp, gia đình, mọi thứ của tôi đều bị hủy hoại cả rồi, ít nhất giết một mạng người để đổi lấy mạng của vợ tôi!"

Vương Gia Nhĩ lần nữa giơ súng lên, Chu Tử Du mở miệng cảnh cáo "Không được cử động! Chỉ cần anh cử động tôi sẽ nổ súng, buông bỏ đi, có lẽ sẽ còn có cơ hội cứu vãn cô ấy cùng chính anh."

Không gian im lặng một hồi, Vương Gia Nhĩ chỉ cười rồi dứt khoát giơ súng lên. Chu Tử Du không do dự nổ súng, chuẩn xác bắn vào tim hắn ta.

"A, cảm ơn cô, và xin lỗi..." Đây là câu cuối cùng của hắn ta trước khi ngã xuống.

.

.

Sau khi kiểm tra hiện trường mới phát hiện băng đạn của Vương Gia Nhĩ đã không còn một viên nào, cũng là sau đó mới biết được, vợ của anh ta đã bị giết chết sau khi bị bắt không bao lâu, anh ta ngu ngốc đã bị lợi dụng thật lâu. Nhưng cô nghĩ có lẽ anh ta cũng đã biết được rồi, cho nên mới quyết định làm ra kết cục như thế, kết thúc mạng sống của chính mình...

"Chính là anh ta đối với em như vậy không phải quá đáng sao!" Đây là khi Thấu Kỳ Sa Hạ biết được sự việc, đau lòng Chu Tử Du mà kháng nghị. Bất quá đây là chuyện của sau đó. Chúng ta trở về hiện tại.

Chu Tử Du nhìn thi thể Vương Gia Nhĩ một hồi rồi mới rời đi. Cô nghĩ nhiệm vụ này sẽ được cô xếp vào nhiệm vụ đáng ghét nhất. Giờ cô phải đi xử lý nữa đại tiểu thư, thiếu gia chạy ra ngoài trốn kia...

Cuối cùng Chu Tử Du cũng làm như Du Định Duyên chia nhau chạy qua chạy lại ở những tầng lầu, để cứu vớt những tên nhà giàu ngu ngốc kia. Cho đến khi những lực lượng cứu viện kia xuất hiện mới có thể nghỉ ngơi.

Khi ra khỏi tòa nhà, mặt trời đã sắp mọc, đôi chân Chu Tử Du vì mệt mỏi mà loạng choạng.

"Hiếm khi thấy Tử Du của chúng ta mệt mỏi như vậy nha." Phác Chí Hiện kéo tay cô quàng qua vai mình để cô tựa vào mà bước đi.

"Họp báo thành công không?"

"Đương nhiên có rồi, xong rồi chị liền gấp gáp quay trở lại tìm mấy đứa đây. Đi bệnh viện hết đi, mặc kệ bị thương hay không cũng phải đi. Đây là mệnh lệnh."

Phác Chí Hiệu đỡ Chu Tử Du lên xe cứu thương, mở miệng ra lệnh trước khi cô lên tiếng từ chối.

Chu Tử du gật gật đầu, dù sao cô cũng không còn sức để phản kháng nữa, chỉ hỏi "Hai người kia đâu?"

"Cũng được đưa tới bệnh viện rồi, không có gì đâu."

"Ừ, vậy là tốt rồi..."

Thả lỏng người, cảm giác mệt mỏi liền ập đến, Chu Tử Du nặng nề khép mặt lại nghỉ ngơi.

"Mọi người vất vả rồi, mọi việc còn lại cứ để tôi xử lý."

Nhìn Tử Du lên xe rời đi, Phác Chí Hiệu xoay người bắt đầu chỉ huy các nhóm đội tiến hành càn quét, kiểm tra.

Đã đến lúc kết thúc rồi, tất cả thành phần u nhọt ở trong nước cần phải được nhổ bỏ toàn bộ.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro