#Shot2

Trước khi vào shot 2 , mình muốn gửi đôi lời tới readers của mình rằng :
Mình biết rất nhiều người không thấy được hình tượng nhân vật trong plot này hợp với VerKwan , đây cũng chính là khía cạnh mình muốn thử sức. Đối với mình , một author không chỉ mang ý nghĩa thấy plot nào thích hợp với người nào sẽ đưa người đó làm nhân vật chính , một author đối với mình chính là khi plot đó và nhân vật hoàn toàn không có chút tương hợp nào , nhưng qua câu chữ của author , readers có thể thấy được sự đồng điệu giữa nhân vật và nội dung , có thể từ cảm giác không thích hợp trở thành cảm giác "có khả năng dung hòa". Vốn plot này buồn thảm , mình không muốn dành cho VerKwan , nhưng...sau đó mình lại nghĩ , có phải đã đến lúc mình bước ra khỏi cái kén vốn an toàn từ trước đến giờ của mình , thử sức với hình tượng author mình hướng tới nhất. Nên , mình mong cái kết trong shot 2 này sẽ để lại cho các cậu ít nhất là một thứ tình cảm nào đó , chút lắng đọng nào đó với các nhân vật. Cảm ơn đã đọc đoạn tâm sự này của mình.
~~~~~~~~~~~~Shot 2~~~~~~~~~~~~~~
Nắm tay chần chừ cứ đưa lên rồi đặt xuống , chàng tần ngần đứng trước cánh cửa gỗ hồi lâu , vẫn không dám gõ.
_ Vernon !
Seungkwan khẽ cất tiếng gọi , trống ngực đập liên hồi.
Một lúc sau , tiếng gã bên kia cánh cửa nặng nề truyền đến :
_ Vào đi , vừa hay...ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi !
Rụt rè đẩy cánh cửa đã cũ , chậm rãi bước vào trong , Seungkwan không rõ dũng khí thường ngày của mình đã bay biến đâu rồi , mỗi lần đối diện với gã , chàng lại không còn là chính mình.
Vernon đứng quay lưng lại với chàng , hệt như ngày đầu họ gặp nhau , bóng lưng ấy luôn như vậy , cô độc , mang đến cảm giác đau đớn khó có thể diễn giải bằng lời.
Sắc trời sớm đã chẳng còn hửng nắng mà chuyển tối từ bao giờ , gã vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vậy , từ từ cất giọng :
_ Kwan , kể ta nghe , tại sao ngươi chọn trở thành một hiệp sĩ ? Ngươi biết không , lần đầu nhìn thấy ngươi , ta vẫn không hiểu bằng cách nào ngươi có thể mang trên mình danh xưng đấy. Sắc vóc ngươi vốn rất nhỏ bé , tính tình lại hiếu động , thi thoảng ngốc nghếch vô cùng. Sự từng trải , dáng vẻ bệ vệ của một hiệp sĩ hoàn toàn không xuất hiện ở ngươi , ngươi thậm chí quá đơn thuần so với họ...Nhưng , rồi ta đã hiểu tại sao. Ngươi đủ kiên cường , đủ quả cảm. Đấy mới chính là những yếu tố trọng yếu nhất để tạo nên một hiệp sĩ.
Khóe môi Seungkwan kéo lên một đường cong hoàn mĩ , chàng bình thản hướng gã , đáp lời :
_ Ngươi nói đúng , ta thật sự không thích hợp với cái danh hiệp sĩ. Cha ta vốn là hiệp sĩ mạnh mẽ và bệ vệ nhất thời bấy giờ , ta là con trai người , nhưng từ bé đã quá gầy yếu , nhút nhát , bị những đứa trẻ trong làng xem thường. Cha không cho phép ta như vậy , con của một hiệp sĩ thì phải mạnh mẽ giống như cha mình , phải làm rạng danh dòng tộc bằng những chiến thắng vẻ vang , phải tắm lưỡi gươm của mình bằng máu kẻ thù. Cha huấn luyện ta rất khắc nghiệt , cha có thể giúp ta cải thiện khả năng chiến đấu , có thể dạy ta phải thật dũng cảm , có thể khiến ta trở nên quật cường , nhưng người không thể nào thay đổi vẻ ngoài vốn nhu thuận của ta , vì ta rất giống cha nhỏ , mà cha nhỏ thì sở hữu một vẻ ngoài quá đỗi dịu dàng.

Vernon lặng người một lúc , sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường :
_ Để ta kể cho ngươi nghe câu chuyện của ta nhé ! Ta thật ra tên là Hansol , Vernon là tên cha thường dùng để gọi ta.Cha ta cũng từng là một hiệp sĩ , nhưng ông đã phạm phải điều cấm kị của các vị thần , ông đã giết chết vị tiểu thần canh giữ khu rừng này để chiếm lấy khu rừng cho riêng mình , chỉ vì lòng tham. Các vị thần đã nổi giận , thiêu cháy ông bằng ngọn lửa không bao giờ tắt , giáng lên ta một lời nguyền , mỗi khi trăng tròn sẽ phải sống dưới vỏ bọc quái vật xấu xí , bị người đời xa lánh , khinh rẻ , phong ấn ta mãi mãi trong khu rừng này. Ta hận mọi người , ta đã muốn giam hãm bản thân mỗi lần biến đổi , chịu đựng dày vò chỉ để họ được an toàn , vậy mà họ lại muốn lùng giết ta. Mỗi lần biến đổi , ta sẽ không khống chế được con thú trong cơ thể , vì vậy ta sẽ giết bất cứ ai bén mảng vào khu rừng này. Vì vậy , còn chưa đến một canh giờ nữa trước khi ta trở thành quái vật , ngươi hãy mau đi đi. Kwan , ta thương ngươi , làm ơn hãy vì ta mà an toàn rời khỏi đây !

Gã xoay người lại đã là một lúc lâu sau, chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sẽ phải một lần nữa đối diện với khoảng không vô định. Nhưng không , chàng vẫn đứng đó , kiên định hướng ánh mắt yêu chiều về phía gã , một chút hoảng sợ cũng không thể tìm ra.

_ Không , ta sẽ không bỏ rơi ngươi , cha nhỏ từng nói với ta , nếu thật lòng thương nhau , có đau đớn mấy cũng kiên định bên nhau đến cùng !

Có thứ cảm xúc gì đó sâu trong gã như mơ hồ vỡ òa ra khi bàn tay nhỏ bé của chàng nhẹ nhàng luồn qua kẽ tóc gã, vuốt ve thật nhẹ nhàng như thể gã là tạo vật đáng trân quý nhất trên thế gian. Trái tim gã run rẩy như thể chực khóc, bao nhiêu lâu nay, gã đã quen thuộc với cảm giác bị ghê tởm, nhưng con người này lại đến đây, xoay chuyển thế giới quan của gã, khiến gã điên cuồng yêu thương. Ôm trọn thân ảnh nhỏ bé của chàng vào lòng, gã đã đưa ra phán quyết cuối cùng cho cuộc đời mình.

_ Làm ơn giải thoát ta, ta không muốn chịu sự dày vò cả đời, ta muốn mạng sống mình được kết liễu, ta sẽ không còn là quái vật gớm ghiếc, sẽ xứng đáng với ngươi !

Vành mắt hiệp sĩ đỏ hoe, chàng gật đầu ưng thuận , trong lòng tự cũng có câu trả lời cho riêng mình.
Hansol ẩn nhẫn đặt một nụ hôn lên trán người gã yêu, lại yêu chiều hôn lên đôi mắt, chóp mũi rồi đôi môi ửng hồng tựa cánh đào. Gã muốn ghi hết mọi đường nét trên khuôn mặt chàng vào lòng. Giờ khắc cuối, họ chỉ yên lặng bên cạnh nhau, cảm nhận trái tim đối phương vì mình mà đập không kiểm soát. Trăng tròn dần ló dạng sau rặng mây đen, Seungkwan cảm nhận được cơ thể Hansol đang run rẩy, đồng tử hổ phách vốn ấm áp trở nên sẫm màu, tia nhìn tinh anh cũng dần biến mất, thay thế bằng vẻ vô thần. Từ tay gã, vuốt nhọn chầm chậm mọc dài, răng nanh nhú lên nhọn hoắc, gã bắt đầu hầm hè thứ âm thanh vô nghĩa. Hansol giơ vuốt ra định với tới Seungkwan, sau đó lại tự bấu lấy tay mình, khó khăn ngăn cản bản thân giống như đang chịu sự điều khiển của hai người khác nhau vậy. Máu từ tay gả không ngừng tuôn ra, từng giọt rỉ xuống nền đá lạnh. Nhìn người mình yêu đau đớn, Seungkwan nén lại cảm giác tê dại nơi ngực trái, chậm rãi rút lưỡi dao trong vạt áo, một nhát đâm thẳng xuống trái tim gã. Mọi hành động của Hansol gián đoạn rồi dừng hẳn, nơi đáy mắt gã không hiểu sao lại là một ánh nhìn an yên đến lạ, giống như gã rất hài lòng với kết cục này. Thân thể trượt dài xuống bên gờ tường, gã nằm đó, yếu ớt m, thoi thóp cố hớp lấy từng ngụm khí khô khan giữa sắc đỏ chói mắt. Nước mắt không theo sự điều khiển, cứ tuôn trào dù có cố gắng gồng mình, chàng hiệp sĩ đứng nhìn người mình yêu đã sớm không thể cử động hay lên tiếng, giọng nói ngắt quãng :
_ Ta đã hứa...ta...nhất định không để ngươi đi một mình ! Kiếp sau ta cũng không cần làm hiệp sĩ nữa, vậy thì nếu ngươi có là quái vật, mình vẫn có thể đường đường chính chính bên nhau, Sol nhỉ ?

Nhìn lại lưỡi dao vẫn còn rực đỏ vì máu ai, một đường nhẹ nhàng, chàng nhìn sắc đỏ lan dần nơi ngực trái mình, nặn ra nụ cười méo mó, gục xuống bên cạnh nam nhân bất động ở kia, cố đến gần một chút nữa, lại một chút nữa, cho đến khi mười ngón tay cả hai đan vào nhau, thật chặt. Họ mãn nguyện nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Độ trăng tròn qua đi, tiếng chuông nhà thờ sớm tinh mơ vang lên, trong trẻo hệt như khúc xướng ca của các thiên thần. Đã ba ngày rồi Choi Seungcheol vẫn không thấy con trai mình trở về, trong lòng là bất an cùng sợ hãi đan xen. Trên chiếc xe ngựa, ông tìm đến tòa tháp cao giữa rừng. Ở căn phòng cao nhất tòa tháp, ông đứng đó, chết lặng nhìn hai thi thể lạnh ngắt giữa mơ hồ một khoảng máu đã sớm đông lại, bàn tay nhỏ gầy của con trai ông, cái bàn tay mà từ lâu ông đã quá quen thuộc khi chỉ dạy chàng cách cầm kiếm, đang đan lấy bàn tay to đầy vuốt nhọn. Seungcheol dường như chợt vỡ lẽ ra điều gì, ông không khóc, cũng không gào thét, chỉ cười khổ, đứa trẻ này từ nhỏ đã quá khó nắm bắt, đằng sau vẻ nhu thuận của nó, ông còn lạ gì cái tính của nó cơ chứ, đầy quyết tuyệt, nó đã quyết điều gì thì thực sự sẽ làm như vậy.
Chật vật vận chuyển hai thi thể vào xe ngựa, nếu nó đã quyết, vậy thì, ông cũng sẽ không ngăn cản, sẽ để con trai mình được toại nguyện. Thi thể của họ được ông cẩn thận chôn cất cùng nhau tại một cánh đồng hoa oải hương, oải hương vốn là loài hoa mà con trai ông khi còn sống rất yêu thích. Nuối tiếc nhìn lại một lúc lâu, người hiệp sĩ già liêu xiêu cất bước về nhà, nơi từng có đứa con ông tự hào nhất, chỉ là ông chưa từng nói với nó, bây giờ hình như quá muộn rồi. Tin tức về cái chết và câu chuyện tình của họ truyền ra rất nhanh. Đó có lẽ là tình yêu kì lạ nhất, giữa một gã quái vật và chàng hiệp sĩ. Ở đâu đó vẫn vọng lại tiếng đàn hát của gã hát rong về một mối tình kết thúc thật dang dở.

"Hiệp sĩ nhỏ cưỡi trên lưng bạch mã
Đến tòa tháp cao cao giữa rừng già
Chàng đến tìm quái vật đang trú ngụ
Tước sinh mạng gã, đổi đau đớn tâm can"

Khoảnh khắc chàng hiệp sĩ dùng lưỡi dao bén ngót tước đi nhịp đập nơi trái tim gã quái vật.
Có lẽ nơi bị dao đâm đau nhất chính là trái tim chàng.
Khoảnh khắc quái vật trút hơi thở cuối cùng, tôn nghiêm của hiệp sĩ cũng vỡ vụn, sụp đổ xuống cán dao.
Thê lương làm sao, đau đớn biết bao ?
Khi giữa nhơ nhớp máu của quái vật và nước mắt của hiệp sĩ , đóa hoa tình yêu vụt nở nháy mắt rồi lặng lẽ chóng tàn...

~~~~~~~~~~~~~Hòan~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro