yeonbin | em đau

Yeonjun thở dài, hắn vừa chuyển đến thành phố mới sau khi để lại những kĩ niệm với tình đầu ở nơi mà hắn lớn lên. Cô gái đề nghị chia tay trước, choi yeonjun khổ sở cả năm trời để có thể nguôi bớt nỗi buồn.

Nơi mới này không tệ, cái se se lạnh của mùa thu khiến đầu óc hắn có chút thư thái và dễ chịu. Yeonjun rẽ tạm vào một quán cà phê ở gần nhà, quán không quá rộng nhưng trang trí theo phong cách mùa thua với tông màu nâu ấm là chủ đạo. Hắn chọn một ly cà phê nóng để nhâm nhi vì không muốn cổ họng mình hôm sau trở nên đau nói vì mấy viên đá lạnh.

-cà phê nóng ạ, chúc quý khách ngon miệng!

Yeonjun tháo tai nghe khi thấy tách cà phê đặt trên bàn. Hắn nhất thời đơ người vì chàng phục vụ nhỏ. Em làm hắn siêu lòng bởi cặp mắt long lanh cùng miệng cười mỉm.

-quý khách cần thêm gì không ạ?

-phiền cậu..cho tôi thêm một bánh sừng bò nhé.

-vâng ạ, quý khách đợi em một chút.

Giọng nói ngọt ngào rót vào tai hắn, soobin vui vẻ bước vào quầy, dường như em thật sự yêu thích công việc mà hắn cho là nhàm chán. Yeonjun là một nhà văn, hắn phải đi nhiều nơi để góp nhặt từng chút ý tưởng, nếu chỉ ru rú trong nhà thì hắn sẽ phát rồ lên mất. Hắn thoát khỏi suy nghĩ ngẩn ngơ khi ngửi được mùi bánh nướng thơm phức, ngon lành đang được mang tới.

-bánh của anh đây ạ, cần gì thì cứ gọi tôi nhé!

-cho tôi thêm một bánh tart trứng.

-dạ? Thêm một tart trứng ạ?

-phải, có vấn đề gì sao, tôi sẽ ăn hết cả mà, cậu không phải lo.

-dạ, e..em không có ý đó, em xin lỗi, xin lỗi nhiều ạ.

Hắn phì cười, nhóc con này hiền như cục bột, cảm tưởng rằng nếu như cao giọng thêm một tí thì em sẽ đứng chôn chân ngay tại chỗ cùng hai hàng nước mắt lưng chảy dài mất. Yeonjun xua tay, vốn chỉ định trêu chọc cậu nhân viên nhỏ một xíu, giờ lại không nỡ.

-không sao, đừng khóc mà.

-em không có..

-được rồi được rồi, tôi không trêu cậu nữa đâu.

-vâng..vâng ạ, em mang bánh ra ngay!

Soobin rối rít bước đi, em chạy ngay vào quầy với biểu cảm không thể nào buồn hơn. Jaeyun thấy vậy liền tiến đến hỏi han.

-anh sao vậy?

-ban nãy anh có hơi lỡ lời, không biết khách có giận anh không nữa jaeyun ơi.

-cái người nhìn chằm chằm anh từ nãy đến giờ ạ?

Cậu vừa nói vừa chỉ vào yeonjun, cặp mắt hắn hướng về phía em, dán chặt lên người thỏ nhỏ khiến mặt em trở nên đỏ lựng. Em ngại đến nỗi khong dám bước ra, chỉ có thể nhờ jaeyun mang chiếc bánh tart bé xinh ra cho hắn.

-này, anh có vấn đề gì với choi soobin nhà tôi sao?

-choi soobin nhà cậu?

Hắn thoáng giật mình, nhìn vẻ mặt nghênh lên của cậu, chắc hẳn jaeyun đang nói thật.

-anh soobin là anh trai yêu quý của tôi, nếu anh có ý định làm hại đến anh ấy, tôi không bỏ qua cho anh đâu.

-chỉ là..anh trai theo kiểu bạn bè đúng chứ?

-phải.

-được rồi, tôi không làm gì đâu.

Hắn cười mỉm, nhìn soobin cứ thi thoảng liếc mắt sang chỗ mình, trong lòng liền không khỏi nở hoa. Từ hôm đó hắn trở nên mặt dày, ngày nào cũng đến quán cà phê để tìm em. Soobin cũng bị sự tinh tế và ga lăng của hắn chinh phục một cách hoàn hảo. Chỉ trong vòng 3 tháng sau họ đã chính thức hẹn hò.

Yeonjun rất yêu chiều em, hắn thường tặng em những cái hôn vụn vặt nơi trán, mi mắt, chóp mũi..

-anh ơi, hôm nay em đến nhà anh nhé?

-được, anh muốn dược ăn thức ăn mà soobin nấu rồi.

-em biết, qua ngay đây!

Soobin hớn hở, em mang một túi thức ăn rõ to mang qua nhà người yêu, nhìn hắn đang nằm trên sô pha liền phì cười. Yeonjun cũng mau chóng bật dậy, lao đến thơm khắp mặt mũi em.

-em đến rồi, soobin.

-anh thả ra đã, em đi nấu cho anh ăn ngay.

Hắn hôn chụt lên môi em, lẽo đẽo theo soobin đi vào bếp. Em cố tình nấu cho yeonjun món hắn yêu thích nhất. em đặt hết tất cả tình yêu của mình vào món ăn, muốn khi hắn ăn vào có thể cảm nhận được sự hạnh phúc đáng yêu này. Trong một phút lơ đãng, soobin vô ý cắt trúng tay khiến em la oai oái. Hắn nghe thế cũng nhanh chóng chạy vào xem xét.

-em không sao mà, anh đừng lo.

-không lo thế nào được, chảy hết cả máu rồi đây này.

-không sao. Một lát em sẽ tự lấy băng cá nhân băng vào, trong phòng ngủ của anh đúng chứ?

-phải..nhưng mà em chắc chứ?

Yeonun lo lắng nhìn em, soobin chỉ gật đầu, em cười xòa rồi mau chóng đẩy hắn ra ngoài. Một lúc sau, nhóc con bày ra một bàn đồ ăn thật thịnh soạn. Nhìn hắn vui vẻ thưởng thức món ăn, lòng em cũng vui lây, thầm nghĩ rằng bản thân quả thật may mắn khi có dược một người yêu tuyệt vời.

Đột nhiên đang ăn thì điện thoại yeonjun hiện lên tin nhắn, đọc xong nhìn hắn có vẻ gấp gáp, yeonjun vớ tạm cái áo khoác dài, trước khi rời đi có dặn dò em vài điều.

-anh có việc đi trước, em cứ ăn đi, không phải đợi, yêu em.

Soobin chỉ gật đầu rồi nhìn hắn vọt đi mất. Em thở dài, chẳng có hứng thú để ăn uống nữa. Nhóc con nhanh chóng dọn dẹp rồi đi tìm băng cá nhân.

Em nhẹ đẩy cửa phòng hắn, căn phòng được hắn dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng. Em tiến đến một tủ nhỏ được đặt trên cao, thấy có một cái hộp, vì nghĩ chỉ là hộp sơ cứu nên em chầm chậm mở ra.

Thứ bên trong khiến tim soobin hẫng đi một nhịp. một sấp ảnh của một người con gái hiện lên trước mắt em. Tay em bủn rủn lật xem từng tờ, đàu óc em trở nên rối tung rối mù lên. Cô gái trong hình và em có đôi mắt i hệt nhau, cả nụ cười tươi và màu tóc nâu hạt dẻ cũng giống nhau i đúc. Chân em không còn tý sức lực, ngồi thụp xuống, nội dung của bức thư khiến tim em đau nhói.

Yeonjun yêu dấu, tớ đến chỗ cậu rồi!

Em hít thở khó khăn, bàn tay trắng muốt run lẩy bẩy, cố giữ bình tĩnh để gọi điện cho yeonjun.

-anh..anh đang ở đâu vậy?

-anh đang có việc, em đừng quấy nữa, anh cúp đây.

Soobin òa lên khi điện thoại chỉ còn tiếng tít kéo dài, em nghe chứ, em nghe tiếng cô gái nọ thúc giục yeonjun mau lại gần cô ấy. Nước mắt em chảy thành từng dòng khi nhóc con nhận ra, em vốn chỉ là người thay thế.

Em đã bị hắn quay mòng mòng trong suốt một tháng hẹn hò vớ nhau. Em dốc hết tình cảm để yêu hắn theo đúng nghĩa, chẳng thể ngờ rằng hắn chỉ luôn xem em là kẻ thế thân. Cả thế giới soobin dường như sụp đổ, em cố gọi lại cho yeonjun thêm 2, 3 cuộc nhưng chỉ nhận lại được tiếng thuê bao.

Soobin gắng gượng, em lê từng bước chân nặng nề bước ra khỏi nhà. Hai tay trắng bệt cố gạt đi nhưng giọt nước mắt cứ thế tuôn mãi, không có dấu hiệu dừng. Em đến chỗ làm, nhìn jaeyun đang dọn quán, cậu chỉ vừa xoay qua đã thấy soobin ngã xuống chẳng có tí lực.

-soo..soobin, anh bị làm sao thế này?

-hức..hức..jaeyun, có phải..anh tệ lắm không?

-anh, tất nhiên là không rồi, có chuyện gì xảy ra với anh, mau nói em nghe.

-anh..hức..anh chỉ là người thế thân thôi..yeonjun..yeonjun không yêu anh..

Em òa lên nức nở khiến cậu bối rối. Jaeyun không ngờ soobin lại phải lâm vô tình cảnh trớ trêu. Cậu nhìn em ôm cánh tay mình khóc nấc lên liền không khỏi xót.

-tch..điên mất thôi, tối nay anh đến nhà em.

Soobin gật đầu. Sáng hôm sau em đến quán cùng jaeyun với đôi mắt sưng húp, cậu cũng phải cố gắng lắm mới dỗ được anh trai của mình nín hẳn. Sắc thái cậu đổi ngay lập tức khi thấy hắn đứng trước cửa. Jaeyun chạy ngay ra, cản đường yeonjun, không cho hắn bước vào quán.

-anh mau đi về, soobin không muốn thấy anh, anh ấy muốn chấm dứt với anh rồi.

Cậu cau mày, jaeyun đang nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hắn liếc vào bên trong quầy, tim đột nhiên nhói lên khi em nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng.

-anh soobin đưa cái này cho anh, mẹ nó, đến cuối cùng anh ấy vẫn chọn lo lắng cho tên khốn nạn như anh đấy.

Cậu cầm cuốn sổ đập vào người hắn. Yeonjun lật ra từng trang từng trang, đều là những điều nhỏ nhặt em viết tay để gửi hắn. Các công thức của món ăn hắn yêu thích cũng có đủ, lời nhắc nhở hắn giữ ấm, nhắc nhở hắn ngủ sớm..đều do em tận tâm ghi ra từng dòng.

-anh soobin hiểu anh, còn anh thì chẳng biết anh ấy muốn gì, dù chỉ một chút.

-sao cậu dám chắc?

-vì anh soobin muốn được yêu thương, còn tên khốn như anh lại chẳng thể làm được chuyện đấy!

Jaeyun gằn giọng rồi bỏ thẳng vào quán, để lại hắn đứng chôn chân trước cửa.

Cậu nói đúng, hắn dang hành xử như một tên khốn nạn không hơn không kém. Nhìn thấy sự tuyệt vọng và buồn bã trong mắt em, cuối cùng yeonjun cũng chỉ có thể bước đi. Dù chỉ cách một tấm kính nhưng hắn lại chẳng thể chạm đến em được.

Em cũng muốn được yêu mà...
___________________________________

08/06/24
katle

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro