Bị cô lập

Johyun cười lớn rồi bỏ đi lên phòng, bọn đàn em thấy vậy cũng giải tán theo cô ta luôn, bỏ lại mình Tzuyu ở phòng khách. Nhìn bọn họ lần lượt xông lên nhà mình, mà không coi mình ra gì Tzuyu tức muốn lộn ruột. Cô biết bọn họ đang lên gặp anh, nên cho dù đang rất tức giận cũng phải cố gắng hạ hỏa, mon men đi theo. Bây giờ muốn gặp anh thì phải đi theo họ thôi, dù không muốn nhưng biết làm sao bây giờ? Vì cô có biết anh đang dưỡng thương ở nơi nào đâu?

Johyun thấy Tzuyu theo sau, cô ta dằn mặt:

- Xin lỗi nhé! Cô có bám đuôi theo tôi, thì tôi cũng không cho cô vào đâu.

- Ai cần cô phải cho vào! Nhà tôi...tôi vào, chồng tôi...tôi thăm. Người ngoài như cô mới là không nên xen vào.

- Hahaha vậy sao?

Bọn họ dừng lại trước một phòng rất lớn trên tầng ba. Phòng này Tzuyu có biết, bởi lúc trước khi mới về đây ở, Jungkook có đưa cô tham quan khắp nhà. Và nói rằng đây là phòng điều trị và phục hồi dành cho những lúc anh bị thương, vì anh rất ghét nằm viện. Nhưng từ khi xây ra nó chưa bao giờ được dùng đến, chỉ có lần này thôi...là vì cô?

Khẽ áp lên tấm cửa kính, lòng Tzuyu đau như cắt, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Chỉ mấy hôm trước thôi, anh vẫn khỏe mạnh bình thường, vẫn yêu thương, quan tâm chăm sóc cô, sao giờ đây đã nằm bất động thế kia rồi. Vội vàng mở cửa ra định vào trong thì bị ngăn lại.

- Đây là phòng cách li chưa thể vào thăm ông chủ được đâu phu nhân.

- Cho tôi vào thăm anh ấy một chút thôi mà, tôi chỉ nhìn anh ấy một chút thôi, rồi tôi sẽ ra ngay.

- Không được đâu ạ!

- Làm ơn đi mà tôi xin các anh đấy!

- Cô bị điếc à, hay đầu óc có vấn đề, đã bảo không được vào rồi, còn đứng đây làm gì? Tránh ra!

Johyun vừa nói vừa đẩy cô ra, rồi ung dung khoác áo blu trắng bước vào phòng cách li. Tzuyu thấy cô ta thì được thoải mái ra vào, còn cô thì bị ngăn cấm, trong lòng vô cùng tức giận a.

- Mấy người như vậy là có ý gì? Sao cô ta được vào mà tôi lại không?

- Phu nhân, Tả Hộ Sứ là bác sĩ trong bang. Nếu không cho vào thì lấy ai là người khám chữa bệnh cho ông chủ đây?

- Nhưng tôi là vợ anh ấy, chẳng lẽ không thể đặc cách được sao?

- Cái này?

- Làm ơn đi mà!

Khi bọn họ còn đang do dự, thì Johyun từ bên trong bước ra, nhìn Tzuyu khinh bỉ rồi căm giận nói:

- Cấm được cho ai vào làm phiền anh hai. Sức khỏe anh ấy hiện nay rất tệ, sức đề kháng kém. Phải ngăn bên ngoài, không cho vi khuẩn, ký sinh trùng xâm nhập vào bên trong gây bệnh. Mấy cậu nghe rõ chưa?

- Vâng! Thưa Tả Hộ Sứ.

- Phải nhớ không cho ai vào đấy, tôi đi đây.

- Vâng, phu nhân chúng tôi xin lỗi. Cô cũng đã nghe Tả Hộ Sứ nói rồi đó. Không thể vào thăm được.

Tzuyu không nói gì, chỉ đứng sững người nhìn cánh cửa với ánh mắt vô hồn. Đó là do tâm tư cô đã bên người đang nằm bên trong. Lẳng lặng quay đầu, thẫn thờ đi về phòng. Vì cô biết có cầu xin bọn họ cũng không đồng ý cho cô vào thăm anh đâu.

Mafia là như vậy đó, lạnh lùng đến đáng sợ. Nơi này chỉ có mình anh ấp áp thôi. Buồn bực bước vào phòng ngủ, nhìn lên tấm ảnh cưới chụp lúc anh lén thơm cô, được phóng to che kín 1 bức tường mà lòng quặn thắt lại. Nước mắt không ngừng rơi, bắt đầu chậm rãi đi đến chỗ bức ảnh, với tay sờ vào mặt người đàn ông đang cười vui vì hạnh phúc kia. Sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra anh cười đẹp như vậy...rất ấm áp, rất dịu dàng, rất dễ thương, còn có cả nâng niu và hạnh phúc.

- Em nhớ anh, anh mau tỉnh lại đi! Em đang rất buồn và cô đơn. Mau tỉnh lại làm cho em vui đi. Em rất muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đó của anh một lần nữa.

Tzuyu trèo lên ghế, hôn nhẹ và má người con trai, mà nước mắt không ngừng chảy ra. Bỗng nhiên thấy bụng mình nhói đau, cô tái mặt ôm bụng, ngồi sụp xuống.

"Đau bụng quá! Sao tự nhiên lại đau thế này? Đau quá à! Chắc do mấy hôm nay hết bị bắt cóc rồi anh lại bị thương lên bị đói đây mà."

Mệt mỏi ôm bụng lên giường nằm nghỉ và ngất đi trong vô thức.

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro