Bọn chết tiệc này
Trong lúc Tzuyu đang mong nhớ, oán trách chồng thì Jungkook vừa làm xong một số việc và giờ đây anh đang ngồi trên ghế đối diện với bọn nhãi chán sống này.
- Tụi bây muốn chiếm địa bàn của tao, rất hoan nghênh.
- Jeon Jungkook ngươi bây giờ chỉ là con hổ què chân, nếu ngươi ngoan ngoãn nhường lại địa bàn thì may ra...
- Ờ! Hổ què chân!
"Đoàng, đoàng, đoàng"
Sau câu nói của anh là tiếng súng nổ dài, kết thúc tiếng súng là hai chân tất cả bọn phát ngôn bừa bãi kia đều dính đạn.
Cay cú chúng liền rút súng ra bắn vào anh nhưng còn chưa kịp bóp cò thì tiếng súng lại vang thêm một lần nữa. Từng cây súng bị rơi xuống, hai bàn tay cầm súng đẫm máu nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt căm thù, không sợ chết!
- Bọn mày có biết tao vừa đi đâu không?
- ...
- Tao vừa đến thăm bang phái của bọn mày, tiện thử cho ăn vài trái bom nổ tan mất rồi. Riêng thằng đại ca được ưu tiên hơn chút được tắm xăng khắp người rồi bơi trong đống lửa. Thằng cha đó ở bẩn hay sao mà thịt hôi thế! 50 trụ sở của bọn mày đã bị ta quét sạch rồi, xuống địa ngục gây dựng địa bàn đi cho rộng chỗ, hahaha...
- Mày...mày...sao lại có thể thế được?
- Thôi trước khi tụi nó chết, mở màn hình lên cho tụi nó xem, chắc bây giờ có tin rồi đấy!
- Thôi các cậu làm nốt đi, anh về đây!
Jungkook liền vội vàng ra xe phi thẳng về bệnh viện trong lòng liền cầu trời khấn phật rằng vợ yêu đừng tỉnh sớm quá, đợi anh trở về rồi hãy tỉnh. Anh không sợ cô giận vì dỗ dành cô rất dễ, anh chỉ sợ không có ai ở đó cô sẽ buồn rồi suy nghĩ linh tinh ảnh hưởng đến sức khỏe hai mẹ con, bé con của anh lại đang yếu nữa! Mong sao bọn đàn em biết được mà vào chăm sóc cô.
Vừa tới cổng bệnh viện, bước chân anh vội vàng đi vào trong, đến phòng chăm sóc đặc biệt thì thấy mấy tên đàn em đang đứng ngáp ngắn ngáp dài.
- Mấy cậu đang làm gì, còn ra dáng mafia nữa không? Trông chẳng khác gì như mấy thằng nghiện vậy???
Bọn họ nghe thấy thì sợ đến tái mặt, vội đứng khép nép, ngay ngắn vào tường. Cũng may là anh đến thì họ vừa về kịp họ vừa trở về cách đây 5′, ăn uống no say, căng cơ bụng trùng cơ mắt.
- Nếu lần sau tôi mà gặp cảnh này nữa thì đừng trách tôi độc ác.
Nói xong anh mở cửa bước vào phòng bệnh để lại mấy người thở phào nhẹ nhõm vì thoát chết! Anh hồi hộp đi vội đến bên giường, không thấy người đâu.
- Cái bọn chết tiệt này, chị hai đâu???
- Tôi hỏi, chị hai đâu?
- Dạ...chị...chị hai đang ở trong phòng đó ạ?
- Ở cái đầu cậu, trong phòng làm gì có ai.
- Sao...sao lại như vậy được? Để bọn em vào kiểm tra.
Nói xong bọn họ chạy ùa vào trong phòng, lật tung cả phòng bệnh lên tìm kiếm, mọi ngóc ngách, gầm giường, xó tủ, quần áo bên trong đủ được vất hết ra để kiểm tra. Bọn họ lùng sục khắp căn phòng 100m, mong sao tìm ra người, nếu không lần này tội nặng là cái chắc. Anh thấy bọn kia điên cuồng tìm kiếm thì khẽ thở dài, nhưng vẫn mong sao họ có thể tìm thấy! Anh rút điện thoại ra gọi cho cô với hy vọng cô sẽ bắt máy. Nghe tiếng tút dài, lòng anh não nề, tim như ngừng đập, chán nản, thất vọng anh định tắt máy kịp lúc có tiếng bắt máy anh hồi hộp căng thẳng chờ bên kia trả lời, một lát sau thì một giọng nói trong trẻo pha chút giận hờn vang lên:
- Giận rồi, hông thèm nói chuyện nữa đâu, ghét!
Tiếng tút dài lại tiếp tục vang lên, tuy lo lắng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tzuyu trả lời như vậy tuy là giận anh nhưng có vẻ vẫn khỏe mạnh, bé con tạm thời vẫn ổn và đặc biệt cô vẫn bình yên. May là không sao, nếu chẳng may cô có mệnh hệ gì, hay bị ai đó bắt cóc chắc anh sẽ điên mất. Bây giờ anh chỉ cần tìm cô rồi dỗ dành, xin lỗi không được nữa thì dùng biện pháp mạnh là được.
"Em to gan lắm, dám mang con tôi đi lung tung."
- Ra ngoài tìm chị hai về đây cho tôi, trong ngày hôm nay không tìm được thì đừng trách...
- Dạ, dạ.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro