Hoảng loạn
- Alo...
- Anh hai, trong bang có chuyện rồi!
- Chuyện gì!
- Bang BL muốn khiêu chiến với chúng ta.
- Bọn chúng bị điên à?
- Tại chúng nghe tin anh hai bị thương nên...
- Được rồi! Cậu bảo mấy người đến đây bảo vệ chị hai, lát nữa tôi sẽ qua đó!
- Vâng!
Jungkook vừa ra khỏi phòng bệnh thì bọn đàn em cũng vừa tới.
- Anh hai!
- Ừ, cái bọn chán sống kia là thế nào?
- Em nghĩ là chúng nghe tin anh bị thương nên muốn đến gây rối! Đánh mãi không đi!
- Thế gọi tôi về làm gì?
- Mọi người muốn nghe chỉ thị của anh xem có nên đến tận hang ổ của bọn chúng làm một phát cho xong!
- Bé con mới xuất hiện, có nên sát sinh không đây?
- Dạ?!? [ngơ ngác không hiểu]
- Mấy người nhớ ở đây bảo vệ chị hai cẩn thận đấy.
- Dạ.
Nhìn bóng anh xa khuất mấy người kia mới lẩm bẩm:
- Cô ta đúng là con hồ ly mà
- Và đang mê hoặc anh hai đến điên đảo.
- Mong sao anh hai sớm biết rõ bộ mặt thật của cô ta.
- Thế chúng ta đứng đây làm gì?
- Bảo vệ cái con hồ ly đó!
- Hồ ly thì cần bảo vệ sao?
- Ý cậu là...
- Kệ xác nó! Chúng ta làm một bữa đi, mình đói lắm rồi! Anh hai đi giải quyết chuyện kia còn lâu mới về?? Chứ ăn cơm viện mình không nuốt nổi!
- Cũng đúng, mà không biết cô ta bị làm sao mà anh hai lo dữ vậy?
- Kệ xác nó đi, quan tâm làm gì cho mệt, mong sao bị bệnh mà chết luôn đi!!
- Làm cho bao nhiêu anh em trong bang bị tội oan, thật đáng ghét...
- Thôi nghĩ làm gì cho mệt, đi ăn thôi.
Trong phòng bệnh, một lát sau thì Tzuyu mệt mỏi tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn khắp gian phòng. Cô ghét nhất là phải một mình ở nơi lạ lẫm, nó thật sự rất buồn và cô đơn, giận anh rồi đó! Sao đi mãi mà không thấy trở lại! Ngồi trên giường nghịch ngợm mọi thứ chán tay, bỗng nhiên bụng réo lên vì đói, giật mình xoa xoa bụng bây giờ cô mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng. Nếu cô nhớ không nhầm hình như mình đang mang thai thì phải. Nghĩ đến đây môi cô khẽ nở nụ cười, thật ra cô cũng thích có em bé lắm, sau này sinh con ra cô sẽ có người chơi cùng, không cần phải phiền tới tên chồng suốt ngày bận rộn kia nữa.
"Sao tự nhiên đau bụng thế nhỉ? Hay con đói rồi? Đừng làm mẹ đau nữa, để mẹ đi kiếm gì đó cho con ăn! Hay mình ăn khoai nha! Sáng nay mới được ăn một củ giờ vẫn còn thèm quá à?"
Không do dự cô phi thẳng xuống giường, đi được một đoạn cô gặp hai người phụ nữ hình như cũng đang mang thai vì bụng họ rất lớn, vượt mặt luôn, cô nhìn cái bụng lớn đó mà thoáng rùng mình, rồi lo lắng nhìn xuống bụng mình. Chưa kịp hỏi gì đã vô tình nghe thấy câu chuyện của họ khiến cô sững sờ tại chỗ:
- Từ khi em có thai,chồng em suốt ngày bồ bịch bên ngoài, không còn quan tâm, chăm sóc em như trước kia nữa!
- Đàn ông bây giờ tệ lắm, thay lòng đổi dạ rất nhanh, họ có người khác rất nhanh đó.
"Bọn họ nói gì vậy? Đàn ông sẽ dễ thay lòng đổi dạ khi vợ mang bầu sao? Làm gì có chuyện đó Jungkook sẽ không bao giờ như vậy đâu, chắc chắn là như vậy rồi."
Nghĩ vậy cô nhẹ nhàng khuyên bảo hai người thích đi nói xấu chồng này:
- Hai chị à? Chắc không phải như vậy đâu! Khi vợ mang thai, sinh con là lúc chồng quan tâm yêu thương, chiều chuộng nhất chứ! Tuyệt đối không có chuyện ra ngoài tìm người khác đâu.
- Ai bảo cô thế?
- Mẹ em nói thế mà, mẹ bảo lấy chồng thích nhất là lúc mang thai và sinh em bé.
- Đồ ngốc! Nói vậy mà cũng tin, có mà bà ta muốn có cháu nội bé, lên gạ gẫm dụ dỗ cô mắc mưu thì có!
- Không, mẹ muốn có cháu ngoại cơ!
- Con ngốc này, cứ như thế này có ngày thằng chồng nó đá ra ngoài đường rồi mang đứa khác về cũng chẳng biết!
- Không! Chồng em yêu thương em nhiều lắm, sẽ không bao giờ lừa dối em đâu!
- Cũng có nhiều ông chồng, tuy bề ngoài rất yêu thương chiều chuộng vợ con nhưng thật ra khi vợ mang thai, sinh con vẫn giấu vợ ra ngoài tìm người khác. Như chồng chị đây này! Chị đã chết nặng tại chỗ khi bắt gặp hai người trong khách sạn, đau lắm em ạ!
- Nhưng chồng em sẽ không thế đâu!
- Cô ở đây thì chắc cũng đang có thai chứ gì?
- Vâng!
- Bụng thế kia chắc mới có hả?
- Vâng!
- Thế đi đâu ra đây?
- À! Đúng rồi! Em muốn hỏi các chỉ đường đi ra ngoài!
- Ra đấy làm gì?
- Dạ em muốn mua chút đồ ăn!
- Thế chồng đâu, sao không bảo người ta mua cho.
- Dạ...tại anh ấy...
- Chắc chồng yêu quá nên cho nằm viện một mình chứ gì? Tôi tưởng thế nào chứ?
- Do anh ấy bận lên chưa đến thôi.
- Vợ nằm viện mà mất dạng, công nhận chồng cô, cũng may tuy chồng tôi lăng nhăng nhưng vẫn là người có trách nhiệm với gia đình! Còn hơn một số người gia đình thì chẳng ra gì mà cứ thích lên mặt dạy đời.
- Sắp mất chồng đến nơi mà còn...Aish! Trên đời này vẫn còn người "thông minh" đến vậy sao?
- Ngu ngốc.
Nhìn hai bóng người bước vào phòng bệnh khuất dạng. Cô ngồi phịch xuống, mắt như vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm
"Không phải thế, Jungkook không phải thế, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ mình đâu, không bao giờ! Chắc chắn anh ấy đang bận gì đó nên chưa thể đến thăm mình được thôi! Đúng rồi! Phải gọi điện cho anh ấy mới được!"
Bàn tay cô run rẩy, móc tay vào trong túi rút điện thoại ra run rẩy bấm số gọi cho anh. Đợi mãi, đợi mãi nhưng đáp lại cô cũng chỉ là những tiếng tút dài lạnh lẽo kia!
- Anh à! Nhấc máy đi! Anh đâu rồi, sao không nghe máy em!
- Sao anh không trả lời em, mau trả lời em đi, đồ dối trá!
"Choang"
- Huhuhu...
Cơn tức giận dâng trào, vứt luôn điện thoại vô dụng vào tường, nó vỡ toang như chính trái tim cô vậy. Cô ghét tất cả mọi người, ghét hết toàn là lừa dối, không ai thương cô cả. Mẹ nói dối, có con sẽ được chồng yêu nhiều hơn sao? Rõ ràng là nói dối mà, bây giờ thì anh ta đã bỏ cô mà đi rồi, không cần cô nữa rồi, ghét cả anh nữa nếu không muốn có con sao không nói, bây giờ lại bỏ đi không nói một lời.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro