Hờn dỗi

- Chào buổi sáng!

- Dạ! Phu nhân đến thăm ông chủ ạ?

- Vâng!

- Phu nhân vào thăm một lát thôi nha, người đừng quấy rối giấc ngủ của...

- Biết rồi! Khổ lắm, nói mãi.

Bao nhiêu hưng phấn bỗng nhiên tụt dốc không phanh với hai tên canh cửa này. Ngày nào cũng thế, đi thăm anh mà cứ như đi thăm phạm nhân không bằng. Bực mình cô đẩy họ ra rồi bước luôn vào trong phòng. Vừa mở cửa ra đi thẳng một mạch đến bên giường. Nhưng khi gần đến nơi mắt cô như trợn tròn vì ngạc nhiên.

- Anh đã tỉnh à! Hihi...

Anh đang với lấy cốc nước, nghe thấy giọng nói của cô thì giật mình nhìn lên rồi thoáng sững sờ:

- Tzuyu!

- Hìhì em đây! Anh dậy rồi à! Có mệt lắm không? Anh đang làm gì á?

Tzuyu vừa nói vừa vui vẻ te te đi đến chỗ anh, cứ nghĩ hôm nay đến lại phải nhìn anh ngủ buồn thiu, rồi lại độc thoại một mình chán chê rồi ra về. Nhưng hôm nay anh tỉnh dậy rồi, như vậy thì cô không phải cô đơn một mình nữa a.

- Ừm! Anh muốn uống nước!

- Uống nước hả? Đợi em một lát để em ra ngoài lấy cho.

- Ở trên bàn có rồi kìa?

- Đó là nước lọc anh uống làm gì! Để em ra ngoài lấy nước trái cây hay nước ngọt cho nha!

- Không cần đâu, mấy thứ đó anh thích uống!

- Sao lại không thích? Nó ngon mà!

- Anh đang bị thương chỉ uống được nước lọc thôi!

- Lắm chuyện! Kệ anh!

- Đây! Uống đi!

Anh nhìn cốc nước rồi khẽ cau mày, nhăn trán, nhưng cuối cùng đưa tay đỡ lấy cốc nước.

- Bây giờ thì em có thể ra ngoài rồi đấy!

- Anh...anh đuổi emmm...

Nói xong nước mắt Tzuyu không tự chủ mà rơi lệ.

"Cái đồ đáng ghét, vừa mới tỉnh dậy là đã đuổi mình đi, anh ta có ý gì đây? Hay là đúng theo lời Johyun nói anh ấy không muốn gặp mình thật."

- Em về phòng nghỉ ngơi đi, trông em gầy yếu tiều tụy lắm rồi đó!

- Hức hức hức, anh vừa đuổi em về thì đúng hơn, em ghét anh lắm!

Cô nhìn anh hờn giận rồi quay lưng định bỏ đi, đáng ghét uổng công cô mong nhớ muốn được gặp anh, vậy mà khi vừa tỉnh dậy anh đã muốn đuổi cô đi rồi. Chán ghét không muốn gặp cô như vậy sao?

Cô khẽ cúi đầu ngăn dòng nước mắt không chảy, xoay người bước đi. Nhưng còn chưa kịp đi đến bước thứ hai, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại:

- Sao lại giận anh rồi?

- Không dám! Bỏ tay ra!

- Không bỏ!

- Chẳng phải anh muốn đuổi tôi về phòng hay sao?

- Em thật là...

Nói đến đây anh dùng sức kéo mạnh cô về phía mình, do bất ngờ lại mất đà Tzuyu chui luôn vào lòng anh. Ôm chặt cô trong lòng không cho giãy dụa, anh khẽ véo lấy mũi cô, mắng yêu:

- Cũng ghê nhỉ? Dạo này biết cãi lại anh rồi à!

- ...

- Giận anh thật sao?

- ... [nhất quyết quay mặt đi]

- Tại anh thấy em yếu quá nên muốn em về phòng nghỉ ngơi thôi mà! Làm sao anh dám đuổi em chứ!

- ... [nhắm chặt 2 mắt, bịt chặt đôi tai, phùng mang trợn má quyết giận cho anh biết tay]

Jungkook thấy cô dáng vẻ dễ thương, đáng yêu như vậy, trong lòng xuất hiện rất nhiều cảm giác nguy hiểm, nếu không phải anh đang bị thương thì cô đừng hòng thoát khỏi anh.

- Hahaha, thôi được rồi! Anh xin lỗi! Em mở mắt ra đi, em mà cứ như vậy thì anh sẽ...

Không gian vẫn im lặng, cô vẫn ngồi đó không động đậy mà cũng chẳng nhúc nhích...Jungkook liền...ban đầu chỉ là môi chạm môi, nhưng con người vốn rất tham lam, anh muốn nhiều hơn nữa, không do dự anh bắt đầu hôn cô cuồng nhiệt đắm say, mút mát lấy môi cô. Khiến cô giật mình mở choàng mắt há miệng nhìn a.

Thừa dịp Tzuyu bị sốc, trợn mắt há miệng Jungkook tranh thủ đưa lưỡi mình vào khuấy đảo khắp khoang miệng cô nghịch ngợm thám hiểm. Đang yên đang lành tự nhiên bị anh nhấn chìm trong nụ hôn, đầu óc cô chao đảo, mê man, tim cô đập liên hồi vô cùng khó thở. Trong vô thức lưỡi cô cũng bắt đầu động đậy hoà nhập với lưỡi anh. Thấy cô như vậy càng thích thú tiến sâu hơn, khiến mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và ngượng ngùng xen lẫn khó thở. Cô vòng 2 tay qua cổ anh ôm lấy để thuận với nụ hơn của anh hơn nhưng mà nếu nụ hôn đó chỉ diễn ra vài giây thì cô còn chịu được, nhưng anh như con sói đói mê cuốn cô đến tận vài phút. Tzuyu không thể chịu được, mặt cô tím tái cắt không ra máu, chân tay mềm nhũn người lả đi, ngay cả hơi thở cũng ngày một yếu dần.

Đúng lúc cô cảm giác như mình sắp tắc thở, nhắm mặt xuôi tay thì đột nhiên cô nghe thấy giọng nói chan chứa yêu thương nhưng cũng không kém phần hoảng hốt!

- TZUYU!!

- Em sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?

- Hộc...hộc...hộc...

- Hay để anh thổi ngạt cho em nữa nha?

- Không cần!

- Anh xin lỗi!

- Anh có biết anh suýt giết chết em không hả? Đồ giết người không dao kia!

Thấy anh không chịu dỗ dành mình, cô lại càng nhắm mắt há miệng khóc to hơn làm anh khóc dở mếu dở, chân tay rối hết cả lên, không biết phải dỗ dành cô thế nào cho phải. Lấy vợ trẻ con là khổ thế đấy! Không cẩn thận là bị giận ngay. Nhưng mà nói gì thì nói, cái khoản dỗ dành cô vợ mít ướt thế này, thì đây là trải nghiệm đầu tiên.

Anh đang ôm lấy cô, mặt nhăn nhó thở dài thườn thượt, đành cố chờ...chờ cô khóc chán rồi sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ngủ ngon lành. Vì anh để ý rồi, lần nào cô khóc lớn được một lát đều rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi, cho nên cũng đang mong cô như vậy đây!

Chỉ có điều, anh đã quên mất rằng mấy lần trước ở trong lòng anh khóc lớn, là cô đang sợ hãi, hoảng loạn quá độ, hình như không phải ngủ thiếp đi mà là ngất xỉu tại chỗ. Còn lần này là cô đang tức giận quá mức dẫn tới mặt đỏ bừng, nước mắt không thể cầm lại được.

Ánh mắt oán hờn của cô đang nhìn anh nảy lửa, anh làm sai để cô khóc đến đau cả họng như vậy mà không chịu dỗ dành, anh được lắm dám bỏ ngoài tai tiếng khóc của cô à?

"Đáng ghét em sẽ cho anh biết tay!"

Không do dự Tzuyu chồm lên cắn mạnh 1 phát vào môi anh khiến nó bật máu...

- Ahhh...

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro