Lo sợ

Tzuyu thẫn thờ nhìn Jungkook, chưa bao giờ cô thấy khuôn mặt anh xanh xao tái nhợt như lúc này. Chắc hôm qua khi bế cô lên anh mệt lắm, lúc đó cô còn cảm thấy người anh run run, nhưng cô không nghĩ anh mệt mỏi như vậy, vì anh luôn luôn nhìn cô mỉm cười, cứ nghĩ khi người ta cười là khỏe mạnh, vui vẻ không có chuyện gì cả, nhưng điều đó không đúng lắm với anh thì phải.

Khẽ thở dài suy tư, nhìn anh vừa thương vừa giận, bao nhiêu tình cảm giận hờn bùng phát lên dữ dội. Thà anh cứ để cô bị thương rồi bên cô, chăm sóc cô, như vậy có phải là tốt hơn so với bị thương thay cô, rồi nằm đây hôn mê bất tỉnh mà cô lại không biết làm gì cho anh.

Mọi người đều nói cô bất tài vô dụng, là kẻ chuyên đi phá hoại, ở đâu có rắc rối ở đó có cô, là người không ai muốn đến gần. Nhưng họ đâu biết rằng, cô cũng buồn lắm chứ, cũng có muốn mình như vậy một chút nào đâu, ai bảo khi sinh ra chỉ số IQ của cô lại thấp như vậy, cô cũng rất muốn được giúp đỡ người khác nhưng mà ai biết được lòng tốt đó lại không đúng chỗ như vậy!

Trên thế gian này ngoài ba mẹ ra bây giờ còn có thêm anh là người yêu thương cô nữa. Nhưng anh cứ như thế này cô thấy tội lỗi vô cùng, anh luôn chê cô ngốc nhưng xét lại anh còn ngốc hơn cô.

- Ai cần anh đỡ đạn cho em chứ, anh cứ nằm đây thế này anh bảo em phải làm sao đây? Anh tệ lắm, anh làm như vậy không phải là bảo vệ em mà chỉ càng làm trái tim em thêm đau thôi! Hức...hức...tại anh hết vì ai mà em từ một cô gái vô lo vô nghĩ trở nên đa sầu đa cảm thế này hả?

- Ahhh! Đau bụng quá! Sao tự nhiên? Anh đang đau, em cũng đau không kém gì anh đâu huhu! Đồ đáng ghét anh nằm đó em bị đau lấy ai là người quan tâm, chăm sóc cho em đây? Đồ vô lương tâm anh chỉ biết mình anh thôi, định nằm đó rồi bỏ mặc em luôn đúng không? Nếu anh không chịu tỉnh lại, thì em sẽ không cần anh nữa! Em đi đây, mặc xác anh...

Tzuyu mếu máo nước mắt đầm đìa giận hờn ôm bụng đi ra. Thật ra trong lương tâm sâu kín, không phải cô muốn rời anh đi đâu. Nhưng bụng đau quá rồi, cảm giác như bụng mình không thể nào chịu nổi nữa. Nếu ở lại đây, lỡ chẳng may anh biết được sẽ chỉ càng làm anh thêm lo lắng thôi. Tốt nhất là về phòng, cô mệt lắm rồi, phải nghỉ ngơi thôi...

Buồn bã đứng dậy, lết cái thân ốm yếu, mỏng manh của mình ra ngoài một cách mệt mỏi. Khi bước ra cửa quay đầu luyến tiếc nhìn anh u buồn, rồi nhắm mắt ôm bụng quay lưng bước đi.

Cánhcửa phòng vừa khép lại, đôi mắt anh từ từ mở ra, trong đôi mắt đó là những vệthằn đỏ lên vì đau đớn. Lúc cô khóc lóc trách mắng, hờn giận anh rất muốn ôm cô vào lòng dỗ dàng, nhưng cứ bao che ấp ủ như vậy đến khi nào cô mới lớn hơn, trưởng thành hơn đâu. Anh muốn nhân cơ hội này giúp cô suy nghĩ chín chắn trưởng thành hơn một chút, trong xã hội này không phải chuyện gì mình muốn cũng được, tất cả mọi thứ đều phải dùng thời gian bình tĩnh suy nghĩ thì mới giải quyết vấn đề, và trong cuộc sống không phải lúc nào cũng mọi thứ cũng thuận lợi, êm đẹp được. Đó là những thứ anh muốn cho cô hiểu.

- Vợ à! Mới trải qua một chút sóng gió mà em đã suy sụp, yếu đuối như vậy rồi. Sau này còn rất nhiều sóng to gió lớn đang đợi chờ chúng ta ở phía trước, em cứ như vậy là không được đâu, những lúc không có anh ở bên em sẽ phải chống đỡ thế nào đây? Xin lỗi đã lôi em vào thế giới của anh, lại còn để em phải hờn giận, nhưng tất cả anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Vợ yêu của anh!

"Lại còn đau bụng nữa, không biết là thật hay đang dọa anh đây? Lớn rồi mà không biết tự lo cho sức khỏe gì cả? Chắc lại do ăn uống không điều độ nên ảnh hưởng đến dạ dày đây mà. Kiểu này phải cho người đưa cô ấy đi bệnh viện khám mới được. Vợ à! Đến bao giờ anh mới đỡ phải lo lắng cho em nữa đây?"

Continue...





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro