Về nhà ba

Tzuyu sau khi thẫn thờ một hồi không biết phải làm gì tiếp theo, cô mệt mỏi ngưới nhìn hành lang xa tắp mà tâm buồn vô cùng. Quyết định đứng dậy đi theo lối trước, vừa đi vừa hỏi đường, mù mờ cũng ra khỏi bệnh viện rộng lớn này và đích đến là công ty của ba cô. Dù sao ba cũng là người thương cô nhất nên đến chỗ ba vậy, lúc này cô không muốn về nhà chút nào cả. Ra đến ngoài cổng lại thấy có một hàng bán khoai lang tuy khoai luộc chứ không phải nướng nhưng có còn hơn không cô hí hửng mua liền một túi lớn.

Ngồi trên xe taxi, sung sướng ăn khoai ngoan lành mà không hề để ý đến ánh mắt tò mò của bác tài xế. Xe dừng ở trước cổng công ty ba.

"Cốc, cốc, cốc"

- Vào đi!

- Ba!!!

- Ừm!

- Ba đang làm gì thế?

- Tzuyu! Sao con lại ở đây??

- Con gái sao lại khóc nữa rồi!

- Chẳng ai yêu thương con cả!

- Con lại có chuyện gì buồn rồi đúng không?

Bây giờ ông mới kịp nhìn kỹ lại cô con gái cưng yêu này đầu tóc bù xù, quần áo bệnh nhân. Nhìn đến đây ông mới thoáng nhíu mày...sao lại mặc áo bệnh nhân?

- Tzuyu con đang nằm viện?

- [Gật gật]

- Con bị bệnh gì vậy?

- [Lắc lắc]

- Không bị bệnh sao lại nằm viện, thế con rể đâu?

- Anh ta bỏ con rồi.

Nghe con gái yêu nói vậy ông khá bất ngờ, con rể rất yêu thương con gái ông, làm gì có chuyện bỏ rơi chứ? Chắc lại có chuyện gì hiểu lầm rồi đây, con gái ông rất thơ ngây trong sáng, chỉ cần có chút chuyện gì đó khó hiểu thôi là nó rất dễ bị hiểu lầm, rồi tự mình làm tổn thương bản thân. Không biết lần này có chuyện gì mà nó lại mặc quần áo bệnh viện rồi chạy đến đây khóc lóc thế này?

- Con gái! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà sao con lại nằm viện?

- Con cũng không biết nữa! Khi con ngủ dậy đã thấy mình nằm trong viện rồi.

- Thế con rể không ở bên con à?

- Đợi mãi mà không thấy, bụng đói nên đi mua khoai ăn.

Nghe con gái cưng nói vậy ông xót xa vô cùng, ông biết con gái ông rất sợ bệnh viện, đừng nói là ở một mình. Nhìn khuôn mặt xanh xao gầy yếu kia ông càng đau lòng hơn. Thời gian trước hai vợ chồng về thăm nhà, vẫn thấy nó khỏe mạnh tràn đầy sức sống sao dạo này lại tiều tụy thế này chẳng lẽ dạo này hai vợ chồng có vấn đề thật.

- Ở nhà chồng có thoải mái không? Dạo này hai vợ chồng có vấn đề gì không?

- [Gật gật, lắc lắc, gật gật]

- Nói cho ba biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?

- Ba à!

- Con nói đi, ba đang nghe đây.

- Con đang đói lắm, ba để cho con ăn khoai đi!

- Ừm, con ăn đi, ăn xong thì kể cho ba nghe.

- Không thích.

- Vậy ăn xong ba đưa con về nhà.

- Không muốn.

- Vậy về nhà nói chuyện với mẹ nha!

- Không muốn.

- Vậy con muốn thế nào?

- Con cũng không biết nữa! Chẳng có ai thương con cả.

- Thôi được rồi, để ba gọi cho Jungkook xem nó giải thích thế nào.

Nói rồi, ông rút điện thoại ra gọi đi, nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng tút tút dài không có người nhấc máy.

- Chắc con rể đang bận họp hoặc đang bận gì đó thôi, để tý nữa ba gọi lại cho.

- Bình thường anh ta họp con gọi vẫn nghe máy mà.

- Hai đứa cãi nhau à?

- Con không biết nữa!

- Ngoài khoai ra con muốn ăn gì nữa không để ba cho người đi mua!

- Con muốn ăn dâu!

- Hả? Ăn Dâu???

- Gần đây con thấy trong người thế nào? Ăn ngủ được không, có khó chịu gì không?

Nghe câu hỏi của ba, cô chỉ biết gật đầu tủi thân, cô ốm mà chẳng ai thèm quan tâm cả. Tên chồng đáng ghét kia nữa, không biết giờ này hắn đang ở đâu nữa?

Continue...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro