Trùng hợp
Bờ biển trên hòn đảo nhỏ rất đẹp, đi bộ ở đây, rất thú vị. Tzuyu đột nhiên nhớ lại ước mơ bán chuối tiêu ở Maldives, xem ra đó đích xác là lựa chọn không tồi. Thật đáng tiếc, đáng tiếc quá, nghe nói hơn hai nghìn hòn đảo nhỏ đẹp đẽ này sẽ bị nước biển nhấn chìm, ngẫm ra thật khiến người ta buồn bã.
Da của cô mẫn cảm với ánh nắng mặt trời, rất dễ bắt nắng nên đã bôi kem chống nắng, nhưng để bảo vệ tốt hơn nữa, hôm nay cô mặc tương đối nhiều. Bên dưới là chiếc quần ngố, bên trên áo phông. Ăn mặc kiểu này ở bãi biển, tuy có chút quái dị, nhưng thực sự hữu dụng. Chiếc áo phông rộng kia là chiếc áo mà cô thích nhất, bởi vì không phải nó đáng giá bao nhiêu tiền, mà chiếc áo phông kia là trong lần sinh nhật 25 tuổi, Chaeyoung tặng, cô ấy tự mình thiết kế sau đó tìm người đặt may. Mặt trước của chiếc áo là phù hiệu có chút kỳ quái, theo như Chaeyoung nói, đều là các phù hiệu cổ xưa của các nền văn minh lớn trên thế giới, có thể trừ tà. Mặt sau thì dùng bút lông viết chữ lên "Chou Yoda", còn có mấy câu thơ. Tuy không hiểu thư pháp, nhưng khi nhìn mấy chữ viết bằng bút lông này, thấy rất vừa mắt.
Ở chỗ khiến người ta vui vẻ thế này, ánh mặt trời cũng khiến người ta vui vẻ, mặc trang phục thoải mái thế này, không còn gì thích hợp hơn.
Đang thong thả đi bộ trên bãi cát, đột nhiên có người từ phía sau vỗ một cái vào vai cô. Tzuyu cho rằng là Jungkook, đang ngạc nhiên, khi quay người lại thì phát hiện, trước mặt là một người đàn ông xa lạ.
Anh là là người châu Á, tóc nhuộm vàng. Tuy cô rất ghét kiểu tóc của anh ta, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt anh ta thật sự không tồi, ngũ quan rất đẹp, hơn nữa khóe mắt dường như luôn mang nét cười.
Anh ta hơi nghiêng đầu một chút, sau đó nói:
- Kẻ ngu?
Hai chữ "Kẻ ngu" nói ra rõ ràng khác thường, hơn nữa là giọng điệu nghi vấn.
Tzuyu cảm thấy bực tức, cô trêu anh ta sao? Sao vừa nhìn thấy đã mắng người ta là kẻ ngu! Bất kỳ cô gái bình thường nào bị người lạ mặt gọi là kẻ ngu đều không thể chấp nhận nổi! Huống hồ đối phương là một anh chàng đẹp trai, không thể tha thứ!
Tzuyu cảm thấy trước mắt này thật thiếu giáo dục, đối với loại người như thế này thực sự không muốn để ý, đành quay người bỏ đi.
Ai ngờ tên kia không biết tốt xấu, đầu óc chẳng linh hoạt gì, lại còn đuổi theo, ở phía sau lưng nói:
- Cô là kẻ ngu?
Lần này Tzuyu không thể nhịn được nữa rồi, quay người lại, lớn tiếng chửi:
- Anh mới chính là kẻ ngu, cả nhà anh là kẻ ngu! Cảm phiền anh biến đi cho tôi nhờ, nếu không thì tôi sẽ đánh cho anh đến mức không thể tự làm được việc gì nữa!
Người kia sau khi bị chửi, đột nhiên cười hì hì nói:
- Quả nhiên là Kẻ ngu.
Bây giờ cô 80% có thể xác định người trước mặt này bị tâm thần, vì vậy cô chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Kẻ tâm thần kia đột nhiên hét phía sau:
- Cô ở trong Hiệp Khách Hành chẳng phải tên tên là "Chewy kẻ ngu chơi game sao?".
Tzuyu đột nhiên dừng bước, không thể tin được, quay lại nhìn anh ta.
Người này, anh ta biết cô là Chewy kẻ ngu chơi game? Mấy ngày trước hình như Người hẹn sau hoàng hôn nói anh ta muốn cùng con trai và con dâu đến Maldives, vậy người trước mặt này chẳng lẽ chính là...con trai của Người hẹn sau hoàng hôn sao?
- Đại thúc dung tục Người hẹn sau hoàng hôn kia, sao mà lại sinh ra một đứa con đẹp như thế này? Thuyết di truyền thật không đáng tin...
Anh chàng đẹp trai trước mặt đột nhiên phát cuồng, kêu lên thảm thiết:
- Nói bao nhiêu lần rồi, tôi là anh chàng đẹp trai, tinh lực dồi dào, mê lực vô biên!
- Ai da! Anh sao mà lại học bố mình nói những lời như thế này...
Anh ta gãi gãi đầu, nổi giận nói:
- Tôi chính là Người hẹn sau hoàng hôn! Bây giờ tôi còn chưa có con! Nhưng tôi cũng không để ý chuyện cô muốn giúp tôi sinh con đâu!
- Anh làm gì mà nói lớn tiếng như thế, lẽ nào là chột dạ...
- Cô bắt tôi phải đem hết những chuyện xấu cô làm trong bang hội nói ra cô mới tin sao?
- Khụ khụ, cái đó thì không cần, tôi tin, tôi tin.
- Cô còn ngốc hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.
Người hẹn sau hoàng hôn ở trước mặt này, và Người hẹn sau hoàng hôn trong tưởng tượng của Tzuyu khác xa nhau.
- Ngây ra cái gì, vào quán bar ngồi một chút nha.
Tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tốt xấu gì cũng coi là đã từng quen biết, thế là cô gật đầu đồng ý. Dù gì bây giờ cô cũng rất nhàn rỗi, Jungkook lại không hạ mình đến chơi cùng.
Lúc này, Người hẹn sau hoàng hôn gọi một người đẹp châu Á thân hình bốc lửa ở cách đó không xa đến, hôn cô ta một cái, sau đó nói:
- Anh và một người bạn ôn lại chuyện xưa, em tự chơi trước đi.
Người hẹn sau hoàng hôn nhìn bóng lưng của mỹ nữ kia, nói:
- Tôi vẫn tương đối thích người châu Á truyền thống.
Tzuyu nhìn bộ bikini bốc lửa của mỹ nữ kia, thầm cảm thán: Đây cũng hơi truyền thống quá...
Tzuyu:
- Làm sao anh lại nhận ra tôi?
- Nếu như tôi không nhận ra cô thì đã có lỗi với chiếc áo cô mặc này.
Tzuyu đột nhiên nhớ ra tên trên mạng ở phía sau chiếc áo phông mà cô mặc, bỗng tỉnh ngộ.
- Ê, nghĩ gì thế?
- Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tất cả chuyện này trùng hợp quá, thật không dám tin.
- Đây chính là duyên phận, "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", chính là nói chuyện của hai chúng ta.
- Tôi tên Kim Mingyu, còn cô?
- Tôi tên Chou Tzuyu.
- Chou Tzuyu à? Tôi cũng quen một người tên Tzuyu, thật trùng hợp đó, có cần tôi giới thiệu với cô không?
Tzuyu cảm thấy anh ta đơn thuần chỉ là đang lôi kéo làm quen, nên nói:
- Không cần đâu.
"Quen biết anh, tôi đã không muốn lắm rồi."
Anh ta cười vẻ hiểu biết:
- Tôi biết là cô không tin, nhưng cũng phải nói lại, cô gái kia không cần thiết phải quen biết.
- Vậy chúng ta đổi chủ đề khác.
Anh ta muốn nói nữa nhưng đột nhiên điện thoại đổ chuông. Anh ta đành móc điện thoại từ trong túi ra:
- Xin lỗi, tôi nhân điện thoại.
Tzuyu cúi đầu vừa uống cocktail, vừa cười thầm trên sự đau khổ của anh ta, vì phí điện thoại đáng thương kia. Phải biết là người ở Hàn Quốc gọi điện thoại qua Maldives, mỗi phút cũng phải mất đến 2500 won.
Nhưng mà rất nhanh, cô đã phải trả giá cho sự thiếu đạo đức của mình.
Mingyu cầm chiếc điện thoại trong tay, mặt sầu buồn:
- Sao đến lúc này lại hết pin rồi! Tzuyu, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô không?
Cô - rất - hận! Muốn từ chối anh ta nhưng lại lo anh ta thực sự có chuyện gì đó gấp. Bỏ đi, bỏ đi, kệ anh ta dùng, chỉ coi như uống mấy chai nước lọc thôi [nước lọc ở đây rẻ nhất là 3 đô la một chai].
Mingyu cười híp mắt, nhận lấy điện thoại, bấm một dãy số, sau đó đợi bên kia nghe máy. Lòng Tzuyu đang trong quá trình chờ đợi, chậm chạp, nhỏ máu.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro