Chương 11 : Trận pháp đêm trăng nghiêng
Trời vừa chạng vạng, gió từ mé kinh bắt đầu nổi lồng lộng, đưa theo mùi bùn hăng hắc và rác rến từ xa thổi về. Trong căn nhà sau, ánh đèn măng-sông soi hắt lên bốn khuôn mặt lặng lẽ. Không ai nói tiếng nào, mỗi người đều đang làm phần việc của mình.
An đứng giữa gian giữa, tay lăm lăm cây thước sắc do chính tay nó đẽo gọt, chuốt nhọn hai đầu, giữa thân khắc đầy ký hiệu Lỗ Ban. Nó trải bản vẽ trận xuống ván gỗ, dùng bút mực lỗ ban đánh dấu lại sáu hướng lục hợp theo địa thế căn nhà: Dần – Thân, Mão – Dậu, Tỵ – Hợi.
Mỗi hướng, An dùng ba cây trúc tươi cắt khúc dựng lên thành cọc cờ, cao chừng đầu người. Mỗi cọc trúc được cột chặt một vuông vải liệm trắng, tẩm sẵn máu chó mực lấy từ ông lão đồ tể gần chợ Hồng Ngự hồi chiều. Máu thấm đều qua từng sợi vải, toát lên mùi tanh nồng, nồng đến mức ong bướm không dám bén mảng.
Ngọc lẳng lặng châm 12 cây đèn cầy đặt theo 12 thời thần quanh khu trung tâm trận. Dưới mỗi cây đèn có một đồng tiền âm dương khắc niên hiệu triều Nguyễn, dùng để giữ linh khí không bị nhiễu. Ánh nến lung linh, hắt lên gương mặt đầy tập trung của cô gái mang mệnh Càn Thác Bà, áo dài trắng lấp lánh, cổ tay vẫn đeo cái chuông bạc nhỏ, lắc nhẹ mỗi khi cô di chuyển.
Linh lúc này ngồi xếp bằng giữa phòng, tay đeo xâu chuỗi gỗ trầm, miệng lẩm nhẩm bài Sát Chú thứ 7 trong bộ 108 chú mà nó học từ chùa Đại Phước. Trên người nó, mồ hôi lấm tấm, nhưng sát khí bắt đầu toát ra. Hình xăm Dạ Xoa sau lưng như ẩn như hiện dưới lớp áo đen mỏng, mỗi câu chú ngân lên, sợi khí lạnh quanh thân nó càng đậm.
Như thì đứng trước bàn thờ tổ tiên của nhà chú Sáu, áo bà ba tím, tóc xõa xuống vai. Miệng cô đang khe khẽ ngân:
"Khẩn Na La pháp thân hiện,
Hộ độ quỷ thần lánh xa..."
Tiếng ngâm mượt như mật, lan như khói, hòa lẫn trong tiếng chuông lách cách từ tay Ngọc tạo thành một tầng sóng âm đẩy lùi âm khí dày đặc trong căn nhà.
– Tất cả vào vị trí, – An lên tiếng, giọng trầm xuống, mắt lóe ánh sáng kỳ lạ. – Trận đã dựng xong, giờ chỉ chờ nó lộ mặt.
Ngọc gật đầu, tay cầm chuông, đứng trên bệ ván cao ở đầu gian giữa. Chuông bạc bắt đầu ngân lên đều đặn, tiếng vang vọng như sóng nhỏ chạm vào hồn ai đó đang đứng trong bóng tối.
Linh nắm chặt nắm tay, hai lòng bàn tay đã hiện rõ hai dòng chú "Hàng phục – Tiêu diệt". Cả người nó như căng ra, chờ giây phút bùng nổ.
Như thắp thêm một nén hương, cắm ngay giữa trung tâm trận. Mùi trầm ngào ngạt trộn lẫn mùi máu chó mực, khói xoáy theo hình trôn ốc bốc lên tận nóc nhà, rồi... tắt phụt.
Căn nhà rơi vào một thoáng lặng đến rợn người.
Rồi...
Cộc... Cộc... Cộc...
Tiếng bước chân nặng trịch vang lên từ phía cửa sau, nơi vải liệm trắng đang phất phơ trong gió.
Một bóng đen vừa lướt qua, chạm vào mép trận lục hợp... thì bất ngờ bức vải cháy xém góc, máu chó sôi lên như bị đun, phát ra tiếng "xèo xèo" chói tai.
Ngọc giật mình, la khẽ:
– Nó đang thử trận... nó biết mình chờ nó!
An xiết chặt thước, ánh mắt vẫn không rời vị trí trung tâm:
– Để nó bước vô... tao chờ nó lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro