Chương 8 : Người về chốn cũ

Trưa đứng bóng, nắng xiên xiên qua tán bằng lăng tím trước cổng trường cấp hai, rớt từng vệt lên mái tôn cũ của tiệm sách nhỏ sát hông hẻm chợ An Minh Bắc. Cái bảng hiệu bằng gỗ "U Minh Thư Quán " treo lủng lẳng, gió thổi nghe cọt kẹt, còn bên trong, thằng An đang ngồi dòm vô màn hình máy tính , chân bắt chéo trên ghế nhựa, phía sau là mớ sách cũ cột dây thun thành chồng, vừa bán vừa cho mượn đọc. Nó đang tính mua miếng đất ở kế trường để xây lại cái quán mới . chứ cái quán này nó mướn từ hồi 22 tuổi giờ mần ăn khá khẩm chủ nhà thấy vậy tính lấy lại bán đồ .

Tiệm sách nhỏ vậy chớ cũng có tiếng ở cái xứ này, từ lúc An mở sau khi về quê ở hẳn. Nó sống khép kín, ít nói, chỉ quen mặt tụi học sinh qua lại mua vở, sách cũ, lâu lâu có mấy đứa ghé mượn truyện tranh đọc ké. Vậy mà hôm nay, có tiếng dép lẹp xẹp bước vô, làm nó ngẩng đầu lên.

Như.

Cô gái đó, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc cột gọn sau gáy, mắt đen nhánh và nụ cười vẫn dịu dàng như lần cuối gặp nhau ở Sài Gòn mấy năm trước. Như bước vô tiệm sách, không nói gì liền, chỉ nhìn quanh một vòng, mắt dừng lại ở cuốn Người mẹ cầm súng dán ngoài tủ.

An đứng bật dậy, lúng túng như thằng nhỏ bị bắt gặp đang trốn học.

– Ủa... Như?

– Ừm, chào anh. Em mới về sáng nay, ghé ngang thấy tiệm sách còn y nguyên nên ghé thử coi còn nhớ em hông.

An cười gượng, đưa tay gãi đầu.

– Nhớ chớ sao hông. Mà em về luôn hả?

Như gật đầu, ánh mắt lấp lánh:

– Về luôn. Mẹ em kêu về đây sống với ổng bả cho có hơi người. Ở trển hoài cũng mệt... Với lại, em tính cất cái nhà nhỏ nhỏ gần nhà anh á.

An chưng hửng:

– Gần nhà tui?

– Ừa. Còn miếng đất trống bên hông, đất nhà em mua từ năm ngoái rồi. Giờ về tính dựng nhà ở cho tiện. Mà tính nhờ bên nhà anh làm giùm luôn.

An ngồi lại ghế, tay vô thức cầm cái bút máy nhét vô tay áo.

– Ờ... để anh hỏi ba với ông nộicho. Chứ mấy bữa nay ổng bả đi làm hậu sự cho ông Bảy Lẫm bên xóm Bưng Biền, chắc sắp về.

Như kéo ghế ngồi đối diện, hai tay chống cằm nhìn An, ánh mắt vừa hiền vừa chọc ghẹo:

– Tưởng anh quên em luôn rồi chớ... Không ngờ tiệm sách hồi đó nói chơi chơi mà thiệt luôn ha?

An cười, ngượng chín mặt:

– Ờ... Hồi đó em nói "Nếu mở tiệm sách rồi em về ghé mua truyện tranh", giờ có thiệt rồi đó, truyện tranh còn nguyên đống...

Hai người ngồi đó, trong tiệm sách nhỏ giữa trưa vắng, không khí như dịu lại giữa nắng hè. Tụi nhỏ tan học bắt đầu lố nhố phía ngoài, vài đứa chạy vô mua bút, vài đứa nhìn Như rồi xì xầm "Chị đẹp quá trời...", làm An đỏ mặt còn Như chỉ cười tủm tỉm.

Chiều hôm đó, An dắt Như về nhà, giới thiệu lại với cha mẹ và nói ý định dựng nhà bên cạnh. Cha nó gật gù, nói:

– Ừ, vậy được. Chỗ đó bằng phẳng, đất cũng lành. Để mai tao hỏi tía coi ngày rồi vẽ lại mặt bằng cho đàng hoàng, làm nhà phải có ngày tốt.

Mẹ An nhìn Như rồi nói nhỏ:

– Đẹp gái mà hiền quá, hồi đó thấy con nhỏ này lo học giờ về là tính cưới hả An?

An đỏ mặt quay đi, còn Như thì cười bẽn lẽn, tay cầm ly nước đá đậu xanh hút một cái "rột" dài.

Mọi thứ khẽ khàng, giản dị, mà bắt đầu từ đây, có vẻ như cuộc sống của An sẽ đổi khác. Nhà Như sẽ dựng lên sát vách, còn trái tim thằng An thì coi bộ từ bữa nay... không còn chỗ trống nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro