Chương 9 : Chưa xây nhà mà sấp có đám cưới rồi .

Buổi trưa U Minh hôm ấy, trời đứng gió, nắng lọt qua từng khe lá dừa nước mà dát vàng lên sân gạch đỏ hồng. Trong cái mùi hăng hăng khói nhang lẫn mùi cơm canh từ nhà sau bốc lên, thằng An nằm trên võng lắc lư, hai tay gác sau ót, ánh mắt dòm ra vườn trước nơi con Như đang lom khom tưới đám bông trang đỏ rực bên hàng chè tàu mới cắt.

Nó không nói gì, chỉ nhìn. Nhìn cái dáng nhỏ nhắn mà rắn rỏi của con nhỏ từ lúc từ Sài Gòn về tới giờ. Mắt thì nhỏ mà miệng thì nhanh, thiệt ra mới đầu gặp lại ở U Minh nó còn mắc cỡ, chẳng dám nhìn lâu. Vậy mà giờ nhìn hoài không biết chán.

Thằng Linh nằm kế bên, thở cái phì rồi vỗ một phát vô cái võng làm thằng An suýt té:

– Bộ mầy tính nuôi võng cho mập rồi cưới vợ hả cha nội? Tao nhìn cái cách mầy nhìn con Như hồi nãy y chang cái tướng cha tao hồi trẻ mới cua má tao!

An nhướng mắt:

– Chớ sao, mà sao mày biết cha mày cua má mày , tao nghe nói bả cua ổng mà ? 

Chặn họng thằng linh rồi nó nói tiếp :

- Tao đang tính nói bữa nay mầy vác cái miệng mày qua chỗ khác để tao ngồi đây tỏ tình cho nó nên chuyện nè!

– Ủa vậy luôn? Ghê vậy luôn? – Linh cười hề hề, rồi làm bộ ngó lơ – Mà tao tưởng tụi bây nói nhau hồi xưa đâu rồi?

An im một chút, rồi vuốt nhẹ sợi dây võng, giọng trầm trầm:

– Tình cảm thì còn, nhưng đời sống đâu phải chỉ có thương nhau là đủ. Tao cũng từng nghĩ vậy... Giờ thì khác. Tao muốn có chỗ để rước nó về, chỗ để tụi tao sống, tụi tao làm, tụi tao lo cho nhau, đặng không ai phải chịu khổ thêm nữa.

Linh ngừng cười, ngó bạn mình một lúc, rồi búng tay cái tách:

– Vậy là tính xây nhà thiệt hả?

– Ờ. Ban đầu tính làm nhà nhỏ thôi, chắc đâu chừng ba bốn trăm triệu, chừa sân vườn, có cái phòng làm việc, cái bếp, cái giường, cái chái...

– Còn cái gì nữa không cha nội? – Linh chen vô.

– Cái phòng thờ gia tiên , rồi cái phòng tập luyện chú pháp.

– Rồi chỗ cho tao ở ké?

– Chỗ đó tao chôn mầy luôn á.

Cả hai cười phá lên. Đúng lúc đó, con Như với con Ngọc từ cửa bước vô . Như mặc áo thun quần jean, tóc buộc cao, tay còn cầm cái bình tưới, nghe tụi nó nói chuyện liền lên tiếng:

– Tính chôn ai đó, hai cha nội?

– Chôn thằng Linh á, nó già mồm quá! – An chọt liền.

– Ủa chôn nó chi? Để nó làm phù rể chớ? – Như bẻ ngược.

– Thôi nha! Hai đứa bây tính diễn vở hài gia đình ngoài chợ hả? – Linh bật dậy – Tao nói trước nha, cưới thì cưới lẹ, tao không có đợi hoài đâu. Mà tụi bây cưới xong rồi nhớ làm cái phòng thờ tao, chớ tao tức chết vì bị ép cưới phụ á!

Cả bốn đứa bật cười. Cười trong cái ấm áp của một buổi trưa không trục vong, không ma quỷ, không pháp trận. Chỉ có tụi nó – những người trẻ, ngồi lại với nhau giữa một miền quê nhiều gió.

Chiều hôm đó, trong lúc cả nhà lo đám giỗ cho bà cố nội của An, thì câu chuyện cưới hỏi bất ngờ được khui ra trong một bàn nhậu nhỏ ở chái bếp.

Ông nội An – ông Út Đáng, cầm ly rượu đế, giọng đã khàn mà vẫn còn ấm áp:

– Mấy đứa mày nghe không, thằng nhỏ nó dắt con Như về hoài à nghen. Bữa kia thấy nó lau cái bếp rồi chỉ chỉ: "nè, chỗ này mai mốt Như nấu chè nha nội, ngon lắm á". Thằng nhỏ nó có ý rồi đó!

Ngồi kế là ông Lẫm – cha của Như, dáng người cao, nước da rám nắng, đôi mắt của một người từng sống trong ngành công an lâu năm nhìn mọi thứ kỹ lưỡng:

–Dạ. Mà tụi con thấy con Như nó thương thằng An thiệt nha bác út . Từ hồi về đây, nó vui vẻ, hổng có ủ rũ nữa.

– Cô Kim – má của Như, cô giáo cấp hai, lên tiếng nhẹ giọng:

– Tụi nhỏ nó thương nhau là chuyện đáng mừng. Còn hôn sự thì... mình sắp cho tụi nó một cái nền vững, rồi hẵng tính.

Ông nội An gật gù, vỗ đùi cái bốp:

– Vậy là thuận rồi nghen! Bác Út mày với mấy mấy bác chú của thằng An lo cái nhà lớn cho tụi nó ở. Để tụi nhỏ tu tâm mà làm ăn. Chớ để nó tự làm, không biết chừng nào mới xong!

Rồi mọi người nâng ly rượu lên, không hẹn mà cùng cười. Đó là tiếng cười của gia đình, của sự tin tưởng. Sự bảo bọc của thế hệ trước dành cho đời sau, như cây cao tỏa bóng che những mầm xanh mới lớn.

       Dẫu đã có nhà có cửa để lo, nhưng cái máu trục vong, cái tâm cứu người, cái trách nhiệm với bạn bè với cộng đồng – vẫn chảy rần rật trong máu thằng An.

Bữa sau, nó ra xe, mở nắp capo, rồi ngó Linh đang đứng búng hạt sen ăn:

– Ê, đi trục vong hông?

– Tưởng nghỉ rồi?

– Nghỉ gì. Có bà ở Hồng Ngự gọi lên nhờ trục dùm cái bóng nhập con gái bả. Mà bả nói trả cao lắm. Đi không?

– Đi. Nhưng lần này có đem gì không

 không?

– Xe mới, có ghế ngồi phê, Như với Ngọc đi theo. Mỗi đứa một vali, đồ nghề tao đã soạn.

Ngọc từ trong nhà ông sáu chạy ra, tóc xõa, cười híp mắt:

– Em lái nha!

– Khỏi, để anh lái – An đẩy cửa ghế tài xế, nháy mắt – Đây là con xe mua bằng tiền kiếm từ trục vong năm lớp mười hai đó! Xe còn thơm mùi máu với mùi nhang đó nha!

Linh leo lên ghế sau, phun vỏ hạt sen:

– Mùi y chang mùi... giàu!

Xe rồ máy, bốn đứa nhắm hướng quốc lộ, đi tiếp con đường mưu sinh mà tụi nó đã chọn. Có yêu thương, có trách nhiệm, có ước mơ – và có một mái nhà đang chờ đợi ở cuối hành trình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro