đệt con mợ là vời
Sau cuộc chiến biên ải khốc liệt, huyện Ngọ Thiên chỉ còn lại một nửa quân số. Dân lành tan hoang, nhưng ý chí vẫn kiên cường. Phán Quan Trần Lý Văn hiểu rằng: chỉ khi dân có lực tự bảo vệ, mới không bị giày xéo bởi kẻ mạnh.
Từ đó, ông khởi xướng việc lập ra một đội quân đặc biệt - Âm Quân, lấy bóng tối làm áo, lấy công lý làm kiếm.
1. Giáp Mây - Linh Hồn Ẩn Dưới Áo Choàng
Để Âm Quân vừa có thể hành động linh hoạt, vừa chống được cung đao nơi chiến trường, Trần Lý Văn cùng thợ rèn Ngọ Thiên chế tạo ra Giáp Mây - một loại giáp nhẹ, ẩn dưới áo choàng đen của quân sĩ.
Khác với giáp sắt thông thường, giáp mây được rèn từ thép non pha lẫn tơ đồng và sợi trúc mảnh, tôi trong hơi khói từ nhựa thông rừng Tam Kê.
Mỗi tấm giáp chỉ dày bằng hai ngón tay, mặt trong khắc trận đồ "Thái Ảnh Liên Vân", giúp phân tán lực chém và hấp thu va đập.
Nhờ vậy, một đòn trảm thường có thể bị "giáp mây" cản lại, lưỡi đao chỉ để lại vệt lõm chứ không chém thấu.
Dân gian truyền rằng:
"Trảm ngàn binh, chẳng trảm nổi Âm Quân."
Âm Quân khoác áo choàng đen phủ dài đến gót, bên trong là lớp giáp mây mảnh như sương, vừa uy nghi vừa bí hiểm. Khi hành quân đêm, hàng trăm bóng áo choàng phấp phới trong gió, như mây đen lướt qua mặt trăng - khiến kẻ thù run sợ trước khi gươm kịp rút.
2. Thư Trảm Bút - Cây Bút Của Bóng Đêm
Tượng trưng cho tri thức và công lý, Thư Trảm Bút là vũ khí đầu tiên của Âm Quân.
Nó mang hình dáng của cây cọ thư pháp, phần thân bằng thép rỗng, giữa khoét lỗ tròn để luồn ngón tay, giúp ra đòn nhanh như bút phẩy trên giấy.
Đầu bút là mũi nhọn sáng bạc, chỉ cần một cú xoay nhẹ là có thể đâm xuyên áo giáp.
Thư Trảm Bút không chỉ là vũ khí, mà còn là biểu tượng của công lý và trí tuệ - như ngòi bút của Phán Quan viết nên bản án cho kẻ ác.
Dân gian gọi nó là Bút Phán, còn binh sĩ tôn xưng là "Thư Tử" - ngòi bút của cái chết.
3. Âm Thương - Răng Nanh Của Bóng Tối
Khác với Thư Trảm Bút, Âm Thương là vũ khí trấn quân - một cây thương bị cụt đầu, thân vẫn thẳng mà lưỡi lại cong, như liềm thu hồn.
Đầu thương được đúc nặng để khi bổ xuống có thể móc, gạt, chém trong cùng một nhịp.
Mỗi lần hàng trăm Âm Quân đồng loạt gõ Âm Thương xuống đất, âm thanh vang vọng như tiếng trống gọi linh hồn - khiến người nghe rợn gáy.
Trong sương đêm, những bóng áo choàng đen vung thương, ánh lửa phản chiếu lên giáp mây như trời nổi sấm giữa cõi trần.
4. Hồn Quân Ngọ Thiên
Trải qua một năm luyện tập khắt khe, Âm Quân Ngọ Thiên trở thành lực lượng mà ai nhắc đến cũng phải nể.
Không trống, không kèn, không cờ xí. Khi hành quân, chỉ nghe tiếng gậy nện đất và lời thề thì thầm dưới trăng.
Trần Lý Văn đứng trước toàn quân, áo choàng lay trong gió, giọng trầm như sấm xa:
"Âm Quân không phải sinh ra để chém giết, mà để bảo vệ.
Chúng ta là bóng tối của dân, là mây che lửa cho nước."
Kết chương:
Đêm cuối đông, giữa quảng trường Ngọ Thiên, toàn quân thề nguyện.
Ngọn lửa lớn bập bùng, soi bóng người và giáp mây sáng lấp lánh.
Trần Lý Văn giơ cao Âm Thương, hô lớn:
"Âm Quân - che trời mà không che lòng trung.
Vì dân, vì nước - thề chẳng lùi bước!"
Tiếng hô đáp lại vang vọng cả vùng Tam Kê, khiến đất trời như nghiêng, báo hiệu kỷ nguyên của Ngọ Thiên thật sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro