20; 0808
nguyenanh:
này
lên sân thượng đi
pdh1995:
mấy giờ rồi @@
sao đéo ngủ đi mà còn rủ lên sân thượng
nguyenanh:
mày đã ngủ đâu
pdh1995:
nhưng tao đâu thức để bò lên đấy
nguyenanh:
lên đi
hôm nay trời nhiều sao
pdh1995:
mày đéo lạnh à?
nguyenanh:
hơi hơi
nhưng muốn ngắm sao
pdh1995:
thế đợi tí
tí tao lên mang áo khoác cho
giờ chưa đi được
nguyenanh:
đang làm gì thế?
pdh1995:
ngồi nghe quế chửi vì để thằng toàn say
mà tao biết đéo gì đâu
đêm hôm đã phải chui ra khỏi chăn đi đón chúng nó
thế mà còn nghe chửi
nguyenanh:
sao trường không bị sao?
pdh1995:
nó chạy trước rồi
nguyenanh:
à
mập nên chạy chậm
pdh1995:
mày bỏ ngay cái kiểu bo đì sêm sêm tao đi nhé thằng kia
nguyenanh:
mày cũng suốt ngày bêu rếu tóc tao còn gì
pdh1995:
chuyện xưa rồi
mà giờ đầu tóc cũng đéo khá hơn hồi đấy là bao
nguyenanh:
hồi xưa rõ ràng huy không thích tao
sao giờ lại thích?
pdh1995 đã xem.
nguyenanh:
trả lời đi xem nào
pdh1995:
chả biết
hồi xưa tao ghét mày vãi
nguyenanh:
ai làm gì mà ghét?
pdh1995:
tóc tai thì dài ngoằng
lúc nào cũng lủi thủi một mình
đầu óc thì như trên mây
nguyenanh:
nhưng giờ tao vẫn thế mà
pdh1995:
ừ
cho đến một ngày
tự nhiên nhìn thấy mày cười
nguyenanh đã xem.
pdh1995:
cười với trường
cười với toàn
cười với phượng
nhưng chẳng phải với tao
nguyenanh:
tao vẫn cười với huy mà
pdh1995:
nhưng nó khác với mọi người
nguyenanh:
không hiểu
pdh1995:
mày thì hiểu đéo gì
nguyenanh đã xem.
pdh1995:
tao thấy mày có thể cười thoải mái với mọi người
nhưng không phải với tao
nguyenanh:
thế à
chắc vì huy đặc biệt đấy
pdh1995:
đm
không yêu ngưng thả thính
nguyenanh:
à ừ nghỉ
quên đấy
pdh1995:
🙂
nguyenanh:
ngồi ở trong phòng có nhìn thấy sao không?
pdh1995:
để làm gì?
nguyenanh:
nếu thấy thì không cần lên đây nữa
pdh1995:
ơ hay
làm sao?
nguyenanh:
sao đâu
muốn ngắm sao với mày thôi
nếu ở đấy nhìn được thì không cần lên đây nữa
pdh1995:
tao cứ lên thì mày làm gì được?
nguyenanh:
chẳng làm gì
pdh1995 đã xem.
nguyenanh:
muốn về gia lai quá
pdh1995:
sao?
loài người nơi đây lại làm mày sợ hãi rồi à?
nguyenanh:
không
chỉ là tự nhiên nhớ không khí trên đấy thôi
pdh1995:
mớ không khí loãng thì nhớ làm gì?
về hải dương không?
nguyenanh:
dụ dỗ à?
pdh1995:
ừ
nguyenanh:
huy lên tuyên quang đi
về hải dương làm gì?
pdh1995:
mày biết chuyện của tao với trường à?
nguyenanh:
chuyện gì của trường tao cũng biết
pdh1995 đã xem.
nguyenanh:
cả mày nữa
tin nhắn đã bị xóa.
nguyenanh:
thì chuyện năm đó cũng có vài người biết thôi
tao
thanh
phượng
hình như hải nữa
nếu ngày đó huy giữ trường lại
có lẽ mọi thứ đã không dang dở thế này
pdh1995:
ừ
ngày đó tao không biết nó định ra nước ngoài
mẹ nó
báo đưa tin mới biết
như trò đùa
nguyenanh:
cảm giác chờ đợi một người giữ mình ở lại nhưng không có
thật sự rất hụt hẫng
pdh1995:
mày chờ ai à?
nguyenanh:
chắc thế
pdh1995:
chắc thế?
nguyenanh:
tao không chờ ai đó giữ mình lại
nhưng khoảnh khắc về nước sau một thời gian dài điều trị
nhìn khắp sân bay không thấy người mà mình muốn gặp
thật sự rất cô đơn
pdh1995:
thằng nào thế?
nguyenanh:
mày
tin nhắn đã bị xóa.
nguyenanh:
tự nhiên nghĩ
sao cứ phải hoang phí tuổi xuân cho những mối tình bất thành
pdh1995:
sao phải vì một vài lần bất thành mà mặc định rằng tình yêu luôn sai trái thế?
nguyenanh:
a
huy nói triết lý này
pdh1995:
thế giờ như nào đây?
nguyenanh:
hả?
pdh1995:
thức hay ngủ?
nguyenanh:
thức
vẫn đang đợi huy ngắm sao mà
pdh1995:
thế đi dạo không?
đi một vòng rồi về ngủ
nguyenanh:
ừ
đi
nhưng ở trên này mới ngắm rõ được
pdh1995:
không cần
mày là ngôi sao sáng nhất rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro