Chap 10: Menma và Isshin
Sorry các bấy bì, bữa giờ tính quay lại mà coi Mưa đỏ xong cái tui ghiền CP Đỗ Nhật Hoàng x Steven Nguyễn, Hoàng x Huy vs Cường x Quang nên cắn bữa giờ giờ mới bớt phê OTP lại nên update chương mới cho anh em liền nè. Đồng chía nào hứng thú Cp như tui thì lên list truyện tui add cuối danh sách để coi thử nha, chủ yếu 90% Hoàng Huy nha còn lại sốt ít mới là Huy Hoàng .
🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰🫰
Sau bao ngày ở bệnh viện, Naruto cuối cùng cũng được xuất viện. Trời nắng nhẹ, mùi anh đào còn phảng phất khắp làng. Naruto bế hai bé song sinh Hikari và Megumi trong tay, vừa đi vừa cười rạng rỡ: “Haiz~ Cuối cùng cũng được về nhà! Giờ thì, Menma đâu rồi nhỉ? Mình nhớ nhóc ấy lắm luôn!”.
Sasuke bước bên cạnh, tay đỡ giỏ đồ, thản nhiên đáp: “Anh gửi cho Kakashi và Obito rồi”. Naruto đứng khựng lại, mặt trắng bệch: “CÁI GÌ?! Hai người đó… chăm Menma á?! Lần trước Obito suýt khóc vì không biết thay tã đó!”.
Sasuke nhún vai: “Lần này có thêm Isshin chơi cùng, với Menma cũng lớn hơn lúc trước, cũng gần 2 rồi, chắc sẽ ổn hơn thôi”. Naruto chỉ biết thở dài: “Ổn thế nào được… Hokage và Boss tứ chiến mà đi trông trẻ… trời ơi…”.
Tại căn nhà của Kakashi và Obito, một khung cảnh… hỗn loạn nhưng ấm áp đang diễn ra. Obito đang ngồi giữa nhà, xung quanh là đồ chơi, bình sữa, và tã lót vương vãi. Menma, trong bộ đồ mèo con, đang bò vòng quanh với tốc độ của một nhẫn giả tập sự. Isshin thì ngồi ngay ngắn, ánh mắt tò mò, đang cố hiểu cách… gắn khối gỗ hình tròn vào ô vuông. “Isshin, không phải như vậy… à thôi, cứ thử đi con.” – Obito nói, vừa quay sang ngăn Menma khỏi… trèo lên bàn.
“Menma! Không được đụng vào mặt nạ của chú! Đó là di vật, không phải đồ chơi đâu!”. Menma quay lại, lè lưỡi, rồi ôm mặt nạ chạy đi mất. Isshin nhìn theo, nghiêng đầu: “Menma… nhanh thật…”
Obito ôm đầu thở dài: “ Menma không hổ là con của Naruto mà, tính cách nghịch ngợm như ba nó”. Cửa mở. Kakashi bước vào, mệt mỏi, tay vẫn cầm xấp hồ sơ.
Anh nhìn quanh… và chết lặng: Tã bay tứ tung. Menma đang cưỡi trên lưng Pakkun. Isshin thì đang cố dỗ Menma… bằng bánh mochi. Kakashi đặt hồ sơ xuống, vuốt trán: “Obito… cậu nói hôm nay sẽ trông giúp một chút, chứ không phải mở nhà trẻ!?”
Obito cười trừ rồi sau đó uốn éo nói: “Bakashi đã làm Hokage vất vả rồi thì cứ để Tobi phụ trách chăm sóc thế hệ tương lai! Dù gì người ta cũng là nữ cao trung sinh yêu thầm tiền bối mà~, sao có thể để tiền bối mệt chứ~”.
Kakashi thở dài nhìn khung cảnh trước mắt: “Chúng ta cứu thế giới… để rồi trở thành bảo mẫu.”
“Cũng tốt mà.” – Obito nhún vai, “Cậu có thấy chúng dễ thương không?”
Kakashi quay lại nhìn: Menma đang cố gắng cho Isshin ăn bằng thìa, và Isshin lại lịch sự “cảm ơn Menma” mỗi lần bị đút trúng… không khí. Kakashi bật cười, nụ cười hiếm thấy từ sau chiến tranh. “Ừ… có lẽ cũng đáng.”
Bữa tối, Obito bày đồ ăn ra bàn – cháo bí đỏ, bánh gạo, sữa ấm. Menma đòi ăn bằng đũa, Isshin thì kiên nhẫn đợi, còn Kakashi đang cố đút mà hai đứa cứ thay phiên nhau “Không ăn đâu!”.
Sau khi ăn uống no nê, tắm rửa sạch sẽ, hai đứa nhỏ cuộn tròn trong chăn. Obito ngồi cạnh, kể chuyện cổ tích: “Ngày xửa ngày xưa, có hai đứa trẻ được sinh ra trong một thế giới hòa bình…”
Menma ngáp dài, ôm chặt Isshin. Isshin thì thầm: “Phụ thân Obito… sau này con sẽ mạnh mẽ để bảo vệ hai người và Menma.”
Obito lặng người, rồi khẽ đáp: “Và ta sẽ ở đây… để bảo vệ cả hai.”
Ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay nhành anh đào. Trong căn nhà nhỏ, Hokage Đệ Lục và người từng lạc lối ngồi cạnh hai đứa trẻ – biểu tượng của tương lai, của hy vọng, của sự chuộc lỗi.
Ngày hôm sau, Naruto vừa bước vào cửa đã hét: “MENMAA~!”
Menma từ trong chạy ra, bám chặt lấy ba: “Ba ơi, con có bạn mới nè! Isshin đó! Bạn ấy giỏi ghép hình lắm!” Naruto nhìn sang Isshin, khẽ mỉm cười: “Chào con, Isshin. Cảm ơn con vì đã chơi với Menma nhé.”
Isshin lễ phép cúi đầu: “Vâng, cháu rất vui ạ.”
Naruto quay sang Kakashi và Obito: “Cảm ơn thầy Kakashi và anh Obito… Menma trông vui lắm.”
Kakashi phẩy tay, cười mệt: “Không có gì. Chỉ là… lần sau báo trước để Hokage chuẩn bị tinh thần.”
Obito nheo mắt: “Ta nghĩ Hokage nên lập thêm chức vụ mới – Trưởng phòng trông trẻ ninja.”
Naruto cười vang: “Nếu vậy, anh Obito chắc chắn là người đứng đầu rồi!”
Khi Naruto bế Menma rời đi, Isshin chạy ra cửa, vẫy tay: “Tạm biệt Menma! Mai gặp nhé!”
Obito nhìn theo, khẽ thở dài, Kakashi đặt tay lên vai anh, mỉm cười: “Cậu đã làm tốt lắm, Obito”. Obito khẽ gật đầu, ánh mắt vui vẻ rồi bắt đầu uốn éo tinh phân: “Ôi~ tiền bối khen Tobi sao? Tobi thật là cảm động mà~”.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro