Chương 19. Phía dưới


Ở chính giữa căn phòng, có bốn tảng đá lớn được đặt cạnh nhau. Julia đã phát hiện ra rằng, chỉ cần tác động một lực nhẹ, các tảng đá có thể xoay chín mươi độ, tạo ra âm thanh của một cơ chế đang hoạt động.

"Mình chắc chắn là giải pháp nằm ở bốn tảng đá này," Julia mỉm cười nói. "Mọi người có nghe thấy âm thanh phát ra khi mình xoay chúng không?"

BỊCH! BỊCH!

"Mình nghĩ là cậu nói đúng," Rick nói. "Nhưng chúng ta phải xoay chúng theo cách nào?

Và hơn nữa, để làm gì chứ?"

"Không thể nào... có vô vàn khả năng!" Jason gần như rên rỉ. Julia bắt đầu xoay bốn tảng đá một cách kiên quyết.

"Chị có biết mình đang làm gì không, Julia?" Cậu em hỏi.

"Chắc chắn là không rồi," cô bé trả lời, vẫn không ngừng xoay các tảng đá. "Nhưng chị không hề có ý định mất thời giờ động não xem phải xoay bốn tảng đá này như thế nào để..."

Đột nhiên một tiếng động ầm ầm dưới lòng đất vang lên. "Julia! Cẩn thận!" Jason hét lên.

Cô bé đợi tiếng ầm đó giảm bớt đi rồi lại bắt đầu đẩy và kéo bốn tảng đá ở giữa sàn.

"Và một trong bốn dẫn xuống bên dưới, không phải sao?" Cô bé nói to. "Vậy thì cố lên! Hãy xoay mấy tảng đá này đi!"

Jason quan sát chị gái, cảm thấy hơi bối rối.

"Chị nói là một trong bốn tảng đá này sẽ đưa chúng ta xuống dưới á?" BỊCH! BỊCH! BỊCH

"Chắc chắn rồi." Julia trả lời.

Sàn nhà rung lên nghe như tiếng kim loại, giống như âm thanh một vật nặng lăn trên những bánh răng cũ kỹ.

"Như thế này này!" Julia nói, đồng thời đứng lên.

Với một âm thanh khô khốc, tảng đá ngoài cùng bên phải đột nhiên mở tung ra.

"Ờ thì một lỗ cửa!" Jason vừa lẩm bẩm vừa nhìn chị gái mình với ánh mắt ngưỡng mộ. "Làm thế quái nào cậu có thể làm được điều đó?" Rick hỏi cô bé, thực sự kinh ngạc.

Những cây nến bắt đầu cháy leo lét một cách đáng lo ngại và, để tránh nguy cơ lại bị tối thui một lần nữa, bọn trẻ quyết định chỉ để lại một cây. Với cây nến còn cháy đó trên tay, Jason, Julia và Rick có thể hé nhìn vào trong cái hố được mở ra dưới tảng đá thứ tư.

"Có gì vậy? Một cái cầu thang ư?"

Rick thò đầu xuống thăm dò trong bóng tối trong khi Jason soi sáng cho cậu bằng mẩu nến đã cháy gần hết.

"Không. Nó nhẵn thín à, giống như... đúng hơn là... mình cho rằng đây là... một rãnh trượt!" Cậu bé thốt lên, hơi lo lắng.

Ba đứa trẻ ngồi bệt xuống sàn, do dự không biết phải làm gì. Ánh nến ngày càng yếu hơn, và khi bóng tối càng lúc càng xâm lấn, nỗi lo lắng của chúng cũng tăng lên. Chúng nhìn miệng của rãnh trượt dưới sàn, đủ rộng để cả ba đứa bọn chúng chui xuống và cách duy nhất để khám phá xem nó sẽ dẫn tới đâu. Nhưng... không đứa nào có ý định sẽ để mình rơi vào cái hố tối thui không biết sẽ dẫn tới... chỗ nào đây?

"Giá mà chúng ta mang theo một cái dây thừng..." Rick cằn nhằn đến lần thứ n. "Jason, chị có một ý!"

Julia, mò mẫm một chút, thì lấy được cuốn từ điển. Sau đó, cô bé cúi xuống gần miệng hố và thả nó xuống rãnh trượt.

Cuốn từ điển lập tức biến mất trong bóng tối. Rick nhìn Julia, hoảng sợ.

Julia, trái lại, dỏng tai lên để nghe ngóng. Cô nghe thấy cuốn từ điển trượt, trượt, và trượt... cho tới khi không nghe thấy gì nữa.

"Mình có thể biết cậu nghĩ sẽ được gì, ngoài việc làm mất luôn thứ hữu ích duy nhất mà chúng ta còn bên người không?" Rick quở trách cô bé.

Julia gãi đầu, suy nghĩ.

"Mình không biết: mình cứ mong sẽ nghe được tiếng một tiếng tõm! chẳng hạn, nếu nó đã rơi xuống nước."

"Và nếu như nó rơi XUỐNG NƯỚC thì sao?"

Giọng của Rick vang lên đầy bực bội, ngữ điệu cao như lên tới tận nốt nhạc cuối cùng luôn. "Vậy thì... chúng ta sẽ biết được rằng rãnh trượt này kết thúc dưới nước."

"Và chúng ta sẽ có một cuốn từ điển không dùng được nữa mà... mà..." Rick chỉ vào miệng rãnh trượt, rồi cáu kỉnh nhún vai.

"Dù sao thì chuyện cũng đã rồi!" Jason nói.

"Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, đúng thế!" Rick lặp lại. "Nhưng... nhưng các cậu đến từ cái nơi quái quỷ nào trên trái đất này thế? Cậu, khi ở trong bóng tối với một cái hố trên sàn thì cố nhảy qua đó. Còn chị gái cậu, vừa phát hiện ra con đường bí mật thì vứt ngay cuốn từ điển xuống để xem kết quả thế nào... Đầu óc các cậu làm sao vậy? Bố mình luôn nói rằng đừng bao giờ tin vào những người thành phố, nhưng... khỉ thật! Các cậu nghĩ ra những ý tưởng ngớ ngẩn nhanh đến mức người ta thậm chí còn không có đủ thời gian để bảo các cậu 'Không! Chờ đã!' hay đại loại thế!"

Nói rồi cậu bỏ đi, vẫn tiếp tục lầm bầm. Jason và Julia nhìn nhau đồng cảm.

"Em nghĩ là chị đã làm cậu ấy giận rồi..." Jason rì rầm với chị. "À à," cô bé gượng cười.

Thực ra, ngay cả khi không thích phải thừa nhận điều đó, cô vẫn biết rằng Rick hoàn toàn có lý. Suốt cả ngày, cô bé chỉ biết la mắng em trai, thế mà giờ đây có lẽ chính cô mới là người làm điều vô trách nhiệm nhất. Tiếc thay! Nhất là sau khi cô tự mình mở được cái miệng hố trên sàn.

"Để em lo..." Jason nói và đi trò chuyện với cậu bé người Kilmore Cove, đang ngồi cằn nhằn ở một góc.

Bóng của cả hai được phản chiếu lên các bức tường của căn phòng nhờ ánh sáng lờ mờ từ cây nến duy nhất còn đang cháy, nhìn như bóng của hai người khổng lồ.

Julia nhìn xuống rãnh trượt phía bên dưới. Sau đó nhìn Rick đang giẫy khỏi tay của Jason. Cô thò hai chân xuống miệng hố. Đế giày của cô chạm vào mặt đá trơn nhẵn của rãnh trượt. "Cuốn từ điển làm được..." Cô bé lẩm bẩm để lấy dũng khí. "Thì mình cũng làm được." Sau đó đẩy nhẹ người một chút, nửa người Julia đã lọt xuống dưới miệng hố.

"Này các cậu!" Cô hét lên, ngay trước khi thả mình rơi xuống. "Lại đây mà nghe này!" Jason và Rick quay lại.

"Julia, không!" Jason hét lên. Rick chết đứng tại chỗ.

Julia đã mỉm cười với cậu, mỉm cười với chính cậu, như để nói với cậu rằng: "Xin lỗi

Rick, mình đã sai, nhưng bây giờ mình sẽ sửa lại tất cả." Và cô bé thả mình trượt xuống.

Jason và Rick chạy lại gần cái hố, há hốc miệng. "ÔÔÔ...UUU!" Julia hò hét, từ đâu đó dưới kia. Rồi lại: "UUU...AAA!"

Và một lát sau: "AAAAA...ÔÔÔÔÔ...UUUUU...AAAAA...!"

Và rồi không thấy gì nữa.

"Julia!" Jason hét lên, khi không còn nghe thấy tiếng la của chị gái cậu nữa. "JULIA! JULI...AAA!"

Có gì đó thực kỳ quái trong việc hét tên của chị cậu vào miệng một cái hố dưới sàn.

Rick kéo Jason khỏi miệng hố, khuyên rằng, nếu không yên lặng một chút, thì cậu sẽ không thể nào nghe thấy câu trả lời, nếu có, của chị gái mình.

Đúng vậy, ngay khi Jason ngừng hét, từ xa tít, chúng nghe thấy giọng Julia đang nói:

"Không thể tin nổi! Thật tuyệt vời! Các cậu ơi! Thật không thể tin nổi! Không thể nào! Không..."

"Mình nghĩ là cô ấy ổn..." Rick nhận xét.

"Và cái rãnh trượt không kết thúc ở dưới nước..." Jason cười.

Sau đó, quá nôn nóng để có thể nói thêm được gì nữa, hai cậu nhóc cũng thả mình trượt xuống cái hố.

Rãnh trượt hun hút trong bóng tối. Trong khi rơi ngửa như thế, Jason có cảm giác như mình đang vượt qua chỗ thì rất rộng, chỗ thì rất hẹp, giống như hang của các loài côn trùng vậy. Cậu trượt với tốc độ điên cuồng, chốc chốc lưng cậu lại nảy lên giữa các khe đá. Cậu trượt trên đá mà không hề bị chà xát: rãnh trượt ẩm ướt và nhớp dính.

Sau vài giây thực sự sợ hãi, cậu bé bắt đầu có cảm giác bị say và cậu làm theo kiểu mà lúc trước Julia đã làm:

"UUU... AAA!" Cậu hét lên ở khúc uốn đầu tiên. Rồi:

"UUUUUU... AAAAA!" Ở khúc thứ hai.

Phía sau cậu, hoặc có thể nói là phía trên, cậu nghe thấy giọng của Rick.

Càng xuống thấp, đường trượt càng đỡ dốc hơn, mặc dù Jason vẫn lao đi như tên bắn. Cuối cùng, cậu bị đổ nhào xuống một bãi biển đầy cát, nhờ vậy mà cậu tiếp đất cũng ít nhiều được nhẹ nhàng hơn.

Cậu lăn tròn và mở to mắt, chỉ lúc ấy cậu mới nhận ra mình đã nhắm mắt suốt hành trình. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy, ngay bên cạnh mình, là cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên.

Sau đó cậu nhìn thấy cái hang, và chị gái mình.

Julia đứng cách cậu vài bước và đang thích thú nhìn ngó xung quanh.

Những con sóng biển chậm rãi vỗ vào bờ cát được vây kín bởi những bức tường khổng lồ bằng đá. Phía trên đầu chúng, hàng trăm đốm sáng nhỏ bé lấp lánh. Và những ánh sáng khác cũng đang rực lên, từng đốm từng đốm một, dọc các bức tường của hang đá.

Jason đứng lên.

"Đất-đèn," cậu lẩm bẩm ngờ vực, quan sát những đốm sáng đang nhảy múa đó. "Không," Julia đứng trước cậu, nói.

Cô bé cầm trên tay một viên đất sét, sau đó cô nhẹ nhàng bóp vỡ. Bên trong, có cơ thể nhỏ bé run rẩy của một con côn trùng.

"Những con đom đóm nhỏ, Jason ạ." "Đom đóm..." Cậu bé lẩm bẩm.

"Ồ ồ ồ ồ!" Một giọng nói cất lên sau lưng cậu.

Jason bị quả tên lửa thứ hai lao xuống với tốc độ điên cuồng đâm sầm vào, khiến cậu ngã sấp mặt lên cát.

Rick cũng đã xuống tới nơi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro