Chương 22: Về phía những bến cảng ước mơ

Rick quyết định trèo lên cột buồm nhờ vào những khấc nhỏ được đẽo trên cột. Mục tiêu của cậu là tháo được ít nhất một trong bốn sợi dây thừng ra khỏi chóp cột để có thể dùng chúng cho việc khác.

Cậu nhét vào túi quần con dao mang theo từ phòng bếp của Biệt thự Argo và, nghiến chặt răng, cậu bắt đầu, từ từ leo lên từng khấc, có nguy cơ bị trượt rồi rơi xuống boong tàu bất cứ lúc nào. Cậu đã leo được gần nửa đường thì Julia vừa cười vừa bước ra khỏi ca-bin của thuyền trưởng.

"Các cậu hãy nhìn đây đi!" Cô bé thốt lên. "Những chiếc rương này đầy dây thừng!"

Rick thở hổn hển, cậu tự hỏi sao mình lại hành động mà không suy nghĩ trước như thế, rồi vô cùng cẩn trọng, cậu bắt đầu trèo xuống.

"Chúng ta làm gì với những sợi dây thừng này?" Hai chị em sinh đôi cùng hỏi.

Rick cầm chúng lên: phần lớn chỗ này là để dùng buộc buồm, một vài sợi đã mục nát, một số khác thì vẫn còn tốt. Cậu đặt chúng lên trên boong tàu bằng cử chỉ huyền bí, sau đó cậu dẫn hai chị em sinh đôi đến chỗ cái tời, dụng cụ dùng để nhổ neo. Có vẻ nó vẫn còn hoạt động: nó được cấu tạo từ một khối tròn bằng gỗ mà khi được quay bằng một cái tay cầm hình chữ "L", nó sẽ kéo sợi xích lên khỏi mặt nước.

Tuy nhiên, cái tay cầm đó không quay được. Có lẽ nó đã hoen gỉ và bị kẹt lại bởi lâu không được dùng. Ba đứa trẻ đứng sát cạnh nhau và bắt đầu đẩy rồi lại kéo một cách nhịp nhàng.

"Cố lên!" "Cố lên!" "Cố lên!"

Khi chúng sắp bỏ cuộc thì cái tay cầm đó phát ra một tiếng ken két rồi lại tắc. Phải rất vất vả, bọn trẻ mới làm cho nó xoay được một phần tư vòng, sau đó được nửa vòng và cuối cùng là được cả vòng.

Và đầu ướt sũng của sợi xích đã quấn vào quanh cái khung gỗ.

Một cách chậm rãi, vừa than vãn, vừa thở hổn hển, vừa rên rỉ, bọn trẻ đã nhấc được lên khỏi đáy biển cái mỏ neo mà ít nhất cũng phải nặng bằng cả ba đứa cộng lại.

Trong khi Rick và Jason vận hành cái tời, Julia thò đầu ra khỏi mạn tàu để kiểm tra mỏ neo, đang ngập dưới nước, để không làm hỏng thân tàu.

"Mình đã thấy nó!" Cô bé hét lên. "Chúng ta nhấc được nó lên rồi!" Đúng lúc đó, chúng cảm nhận được sự dịch chuyển của con tàu.

Con tàu bắt đầu lướt đi từ từ, tự do, trên mặt biển trong hang.

Rick rời vị trí của mình ở chỗ cái tời và lớn tiếng ra lệnh:

"Jason, đến chỗ bánh lái đi! Julia, hạ đôi mái chèo xuống, một cái ở mạn phải và một cái ở mạn trái!"

Julia đứng thần người nhìn cậu, không biết làm thế nào để thực hiện mệnh lệnh đó. "Hạ mái chèo xuống! Một cái bên phải và một cái bên trái!" Rick lặp lại.

Jason đi đến chỗ một trong hai mái chèo-bánh lái, tóm lấy tay cầm của nó và nhìn cậu bạn tóc đỏ của mình.

"Hạ nó xuống!" Rick hò.

Jason hạ nó xuống thật nhanh. Mái chèo dẹt chìm nghỉm xuống nước và trong giây lát, ngay cả Jason cũng không theo kịp nó.

"Không phải như thế! Cậu phải giữ cho nó gắn với con tàu! Giữ nó lại! Giữ nó lại!"

Jason trợn mắt lên, như muốn nói: "Cậu làm như dễ lắm ấy, cậu... mà giữ nó lại không dễ thế đâu!"

"Chúng ta đang di chuyển!" Julia hét lên. "À, không! À, có! Chúng ta đang xoay tròn!"

Đúng vậy: sau chuyển động về phía trước lúc đầu, con tàu đã giữ được thăng bằng trong chuyển động lặp lại sau đó, như thể nó gặp một dòng nước xoáy, hoặc có gì đó đã làm nó hết di chuyển ra giữa biển, rồi lại về phía bãi cát. Cuối cùng nó đứng im.

Rick giận dữ hạ mái chèo phía bên mình xuống rồi lệnh cho Jason:

"Jason, cậu lại đây! Bằng cách nào đó cậu phải điều khiển cả hai bánh lái này. Mình và Julia sẽ lo những mái chèo. Cậu cứ giữ thẳng hai cái này, trước là cái này, sau là cái kia, được không? Cậu làm thế nào để đầu tàu hướng về phía cửa hang phía bên kia kìa."

"Rick!"

"Cậu thử đi. Một bánh bên này trước, rồi tiếp cái kia."

"Được rồi! Mình thử đây!" Jason đáp, đồng thời nắm chặt tay chèo của mình.

Rick chạy về phía Julia, bảo cô bé giữ một trong hai mái chèo còn mình thì lấy cái ở phía đối diện.

"Cậu biết chèo chứ, Julia?" "Không!" Cô bé rên rỉ. "Trời ơi, chết tiệt!"

Rick quay lại nhìn, tuyệt vọng. Nếu cả bọn không bắt đầu chèo ngay lập tức, thì Metis có thể sẽ tự di chuyển theo hướng này hoặc hướng khác. Và như thế thì, có nguy cơ con tàu sẽ bị mắc cạn trên bãi biển nơi chúng vừa đi khỏi.

"Vậy thì các cậu phải đổi chỗ đi! Cậu ra chỗ bánh lái còn Jason thì lại đây để chèo. Cố lên!" Rick hò.

"Jason! Chị sẽ ra chỗ bánh lái!" Julia hét.

Jason gật đầu, lúng túng và lo lắng. Cậu đang đứng giữa hai bánh lái của đuôi tàu và lần lượt phải giữ tay lái này rồi lại tay lái kia.

Rất nhanh chóng và không cần phải nói năng gì, cậu đổi vai với chị gái, rồi ngồi xuống phía sau mái chèo của mình.

"Cậu ít nhất cũng phải biết chèo chứ, Jason?" Rick công kích. "Chắc chắn rồi!" Jason nói dối.

"Được rồi..." Rick nói. "Mình đếm đến số ba, chúng ta sẽ thực hiện động tác đầu tiên. Hạ mái chèo xuống, đẩy, rồi nhấc lên, hạ mái chèo xuống, đẩy rồi lại nhấc lên. Hiểu rồi chứ?"

"Ừ" Jason trả lời, mặc dù không hiểu gì cả. "Một, hai và... ba!" Rick nói.

Cậu thả mái chèo xuống nước, dồn tất cả trọng lượng cơ thể vào tay chèo và đẩy. Rồi lại nhấc nó lên. Jason cố làm theo như vậy. Cậu nghe thấy mái chèo rơi xuống nước, cũng đẩy, và cũng nhấc lên.

"Lại đi!"

Chúng lặp lại chuyển động. "Lại đi!" Rick hò.

Jason hào hứng chèo một cú thật mạnh mẽ và làm bắn tung lên một dải nước lớn. Nhưng con tàu vẫn không di chuyển.

"Có gì đó giữ nó đứng im ấy!" Julia hét lên. "Chúng ta không nhúc nhích!"

"Chết tiệt!" Rick thốt lên, nhấc mái chèo của mình lên đến lần thứ tư. "Không thể như thế được!"

Nhưng con tàu không di chuyển chút nào cả: Julia có lý. Con tàu không hề di chuyển theo bất cứ hướng nào, kể cả hướng ngược lại. Nó thậm chí còn không cả xoay tròn.

"Chúng ta vẫn ở yên một chỗ!"

"Không," Rick phỏng đoán, "chắc là còn một cái neo nữa!"

"Chúng ta phải tìm cái mỏ neo đó! Cố lên!" Rick hô hào cả bọn.

Trong khi đi đi lại lại trên boong tàu, Jason chợt nảy ra một ý nghĩ. Cậu đã cố bỏ qua, nhưng ý nghĩ đó vẫn quay lại: có thể chẳng có bất cứ cái mỏ neo nào để tìm cả. Có lẽ Metis đã sẵn sàng lên đường rồi. Nhưng nó vẫn bị thiếu gì đó... điểm đến chẳng hạn. Mục đích của chuyến đi. Có lẽ, có một công cụ nào đó, trên tàu, phục vụ cho việc định hướng đường đi, gần giống như hệ thống ra-đa cho máy bay vậy. Và đó mới là thứ mà chúng phải tìm.

Có lẽ, Jason nghĩ, con tàu có một loại động cơ tiên tiến nào đó được giấu trong khoang. Mặc dù khoang tàu hoàn toàn trống không.

Jason cảm giác con tàu đơn giản chỉ đang chờ để biết mình phải đi đâu. Bởi vì, có lẽ, con tàu đó có thể là... một con tàu thần kỳ. Trong cuốn nhật ký có viết rằng thân của nó được chế tạo bằng gỗ của một cây sồi thần mà. Vậy có nghĩa là, theo một cách nào đó, con tàu này cũng thần kỳ.

Đắm chìm trong những tưởng tượng của mình, Jason tiến lại gần chỗ mái chèo-bánh lái mà mình vừa cầm lái trước đó một lúc. Cậu tự động nắm lấy nó.

"Em đang làm gì thế hả Jason?" Chị gái cậu gần như ngay lập tức hét lên. Cậu chỉ ngước mắt lên.

"Em đang cố di chuyển con tàu." Cậu vừa đáp vừa xoay bánh lái trong nước. Con tàu vẫn không phản ứng gì, giống như là bị giữ lại vậy.

"Nó không muốn biết gì hết!" Jason gào lên trong khi vẫn đẩy bánh lái lại lần nữa.

Sau đó cậu cố gắng thả lỏng người: để cho những tưởng tượng của mình cứ thế tuôn trào... Ví như thuyền trưởng Jason điều khiển con tàu trong cơn bão, hướng về một vùng đất lạ; những vách hang tự động mở ra, hướng ra ngoài khơi; những cánh buồm của con tàu, như một điều thần kỳ, tự động buông xuống dọc theo những cuộn dây thừng.

"Có lẽ chúng ta phải cố chèo thêm nữa!" Rick gợi ý.

"Không! Vấn đề không phải là ở những mái chèo," thuyền trưởng Jason đáp, đồng thời chuyển bánh lái để tránh một tảng băng trôi thực ra chỉ tồn tại trong giấc mơ hão huyền của cậu. "Mình cho rằng con tàu này không chạy bằng mái chèo!"

"Vậy nó chạy bằng gì? Bằng buồm? Bằng động cơ? Trong những giấc mơ của cậu, có lẽ là vậy!"

Jason nheo mắt lại trong bóng tối đang được thắp sáng bởi những con đom đóm.

"Có thể nào," cậu lẩm bẩm. "Có thể nào... để di chuyển con tàu này..." Jason nghĩ tới cuốn nhật ký hành trình của thuyền trưởng. Chẳng phải nó viết là con tàu đã đưa họ tới bất cứ nơi đâu họ muốn ư?

Ai Cập...

Ông chủ cũ Ulysses đã ở đó. Và ông ấy cũng đã từng ở trên con tàu này. Jason chắc chắn về điều đó, giống như cậu chắc chắn về những thứ có trong túi. Để thêm phần chắc chắn, cậu sờ tay vào trong túi để kiểm tra.

Cậu rút từ đó ra đúng cuốn nhật ký hành trình Ai Cập mà lúc trước được dùng để làm giá đỡ cho chiếc tàu Con mắt của Nefertiti.

"Ai Cập..." Jason lẩm bẩm.

Đúng lúc lẩm bẩm câu đó, cậu nghe thấy, rất rõ ràng, bánh lái gỗ rung lên dưới những ngón tay.

Một cơn gió mạnh tạt vào lũ đom đóm, làm chúng bắt đầu xoay tròn theo hình xoáy ốc. "Chuyện gì thế? Luồng gió này là gì thế?" Rick hét lên trên boong.

"Ai Cập..." Jason lẩm bẩm to hơn một chút.

Lại một lần nữa, thanh gỗ rung lên và một luồng gió khác lại tạt vào bầy đom đóm. Như được báo trước điều gì đó, bọn côn trùng bắt đầu tung cánh bay về phía những khe hở trên tường.

"Jason! Trời càng lúc càng tối hơn!" Julia gào lên. "Có chuyện gì đó sắp xảy ra!"

Jason gật đầu. Có chuyện gì đó đang thực sự diễn ra: con tàu đang trả lời cậu. Cậu bỏ cuốn nhật ký vào túi và nắm lấy bánh lái bằng cả hai tay.

"Mọi ngưỡi hãy bám cho chắc vào!" Cậu hò lên theo bản năng. "Ngay bây giờ!" Sau đó cậu hét lên, bằng một giọng to và rõ:

"Hãy đưa ta đến Ai Cập!"

"Jason! Em đang nói lung tung cái gì đấy?" Chị gái cậu hét lên.

Con tàu bị đẩy đi bởi một cơn gió mạnh thứ ba, mạnh đến nỗi làm Julia ngã sõng xoài trên boong.

"Em bảo chị hãy bám chắc vào rồi mà!" Jason hét lên, trong tay cậu, những bánh lái gỗ bắt đầu nhảy múa đồng thời lôi cậu về mọi hướng.

"Đúng, đến Ai Cập!" Jason vẫn hét lên. "Hãy đưa ta đến với Nefertiti và đến với kho báu của Tutankhamon!"

Cơn gió điên cuồng quay quanh chúng. Nước biển dâng lên.

Những con đom đóm biến mất và, trong hang, bóng tối đáng sợ trùm xuống.    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro