JaemJenMarCas - Giữa hai thế giới




"Về Hongkong với tớ nhé." Jeno đã nghe Lucas nói như vậy từ phía bên kia khung cửa. Do ngược sáng nên em không thể thấy được biểu cảm của Mark, chỉ thấy anh nghiêng đầu, tựa nhẹ vào vai Lucas.

Jeno khép cánh cửa đó lại, bỏ lại đằng sau những gì mình không hề muốn nghe tiếp hay nhìn thêm nữa. Tiết trời hôm ấy, đã đủ lạnh rồi.

Những ngày tháng sau này, ở bên bàn làm việc trong phòng thu âm không người, Jeno đã dành ra cả đêm dài để nghĩ về những gì đã xảy ra suốt thời gian qua. Nghĩ đến đâu cũng không thông suốt nổi, nghĩ đến đâu cũng bị hình ảnh của một người chắn ngang lối, nghĩ đến đâu cũng thấy không cam lòng.

Người đó là người Jeno yêu nhất, là bóng hình trong các bài hát mà em viết thuở mới tập tành viết lời. Những nốt nhạc, những ca từ ẩn giấu cứ thế vang lên chậm rãi trong trí óc em. Như cái lần cả hai cùng nhau nghe demo sáng tác mới, mỗi người cùng nói ra ý tưởng lại chia nhau soạn từng đoạn một, sau đó cùng phối lại thành một bản nhạc chung. Đó là lúc Jeno thấy mình gần người ấy nhất, đã nghĩ rằng khoảng cách giữa mình và người ấy đã chẳng còn xa. Ngoài bản nhạc đồng điệu này, anh từng áp tay mình vào lòng bàn tay cậu, vô tư hồ hởi nói rằng cậu là nửa kia của mình, rằng họ còn có nhiều thứ chung khác nữa. Nhìn hai bàn tay như cùng một khuôn đúc ra đang chạm vào nhau khắng khít, Jeno đã tự cho rằng những thứ ràng buộc này sẽ kéo người mình thương lại gần hơn, mà không ngờ rằng cuối cùng mình lại là người bị siết nghẹt ở giữa những đơn phương không lối thoát.

Buổi sáng ngày hôm sau, Jeno tỉnh dậy nhìn thấy ánh sáng nhân tạo nơi phòng thu tỏa rọi nhức nhối, trên vai em là một tấm chăn dày ấm áp cẩn thận quấn khắp người. Nỗi đau trong lòng vơi bớt hơn một nửa. Không phải cơn đau nguôi đi, một nửa kia được thay vào bằng cảm giác trống rỗng vô chừng. Tựa như chẳng còn khát cầu, chẳng còn đợi chờ một kỳ tích nào nữa. Tựa như trái tim chẳng hề đập.

Có người mở cửa bước vào, xoa lên mái đầu em đầy trìu mến. Cậu ấy mỉm cười, cầm lên tờ nhạc phổ dang dở trên bàn của em, và thay vào đó một phần ăn sáng còn nóng hổi.

Sau một đêm dài nọ, Jeno đã nghĩ thật nhiều và ngủ vùi rất lâu, lâu đến nỗi tình yêu mới hôm nào còn trào dâng như thác lũ, hôm nay lại vơi cạn như dòng sông mùa khô khốc. Cảm xúc vơi đi, vạn vật cũng thay màu kỳ lạ, nhạt hơn và lạnh hơn một nửa mất rồi.

Jaemin kéo ghế ngồi xuống cạnh em, mắt chuyển từ bản nhạc phổ sang người đang cặm cụi cắn từng miếng bánh nhỏ, cậu cố gắng tìm một tia lay động trong đáy mắt nâu trong vắt kia. Thế nhưng những gì cậu thấy được, chỉ là một màu nâu tàn úa, phẳng lặng. Những tia yêu thương còn sót lại đều để dành hết cho người kia mất rồi. Jaemin tự hỏi, khi cả những tia yêu thương le lói kia cũng dần tan biến mất, Jeno sẽ thế nào, và cậu sẽ phải làm sao.

"Tớ không sao." Jeno ngước lên nhìn cậu, mấp máy môi.

Em bỗng nhận ra, con người này từ khi nào đã yêu em đến bao dung như thế, còn bản thân mình lại yêu người đến ích kỉ suốt bao lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro