Chương 24: Ngôi Nhà Không Được Nhuốm Máu
[Một góc khác – Phòng họp bí mật của Hội học sinh]
Căn phòng ngầm phía sau thư viện chỉ có vài người được quyền ra vào. Trên bàn là một sơ đồ dán đầy giấy note, ảnh in mờ từ camera, cùng bản đồ các khu vực ngoại vi của trường.
Asriel – hội trưởng – đứng trước bảng, ánh mắt đầy căng thẳng.
Chara khoanh tay, tựa vào tường, khuôn mặt lạnh tanh. Frisk im lặng ngồi bên cạnh, đôi bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
“Zane bị ai đó thao túng, người đó lại tiếp cận Frisk… và giờ, Kuro đang bị nhắm vào. Nếu chúng ta không can thiệp, hắn sẽ tiếp tục ra tay.” – Asriel nghiêm túc.
Frisk thì thầm: “Chúng ta nên đưa chị Kuro vào đội chính thức.”
Chara quay sang, nhíu mày: “Cô ấy không hợp tác đâu.”
Frisk lắc đầu: “Không cần hợp tác. Chỉ cần cho chị ấy biết… chị ấy không còn phải một mình nữa.”
Asriel nhìn ảnh kẻ lạ: “Tên này… là ai? Và tại sao lại muốn giết Kuro bằng mọi giá?”
Chara chậm rãi đáp:
“Muốn hủy diệt ai đó, đôi khi không phải vì họ nguy hiểm. Mà vì… ghen tị.”
---
[Cùng lúc đó – Vùng ngoại ô, căn nhà cũ]
Khi mặt trời lặn sau rặng núi phía tây, Kuro đã đứng trước cánh cổng gỗ cũ kỹ dẫn vào căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng – nơi cô từng sống cùng bà cụ, người duy nhất từng ôm cô vào lòng mà không sợ hãi.
Căn nhà cũ kỹ, mái ngói phủ rêu, bậc thềm gỗ cong vênh, nhưng từng chi tiết vẫn còn nguyên vẹn như trong ký ức.
Kuro bước qua ngưỡng cửa, bước chậm rãi vào bên trong.
“Cháu về rồi, bà.”
Cô nói khẽ, dù biết người không còn nữa.
Nơi này là nơi đầu tiên cô gọi là "nhà".
Chỗ góc bếp, cái ghế gỗ mòn nơi bà hay ngồi thêu. Cái bàn ăn nhỏ xíu, nơi họ từng chia nhau từng nắm cơm. Những chiếc rèm vải đã sờn, vẫn treo đúng chỗ bà từng để.
Kuro ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, khẽ nhắm mắt.
Một phút.
Hai phút.
Soạt.
Tiếng bước chân nhẹ.
Kuro mở mắt. Lặng lẽ.
Rồi khựng lại.
Trong bóng chiều mờ nhạt – một bóng người đang đứng giữa căn nhà, nơi bà từng ngồi nấu ăn.
Hắn.
Người đàn ông trong chiếc áo trùm đầu, ánh mắt âm u, vết sẹo dài trên cổ tay phải vẫn còn đó.
“Cuối cùng cũng trở lại.” – Hắn cười, không vui.
Kuro đứng dậy, chậm rãi.
“Mày muốn gì?”
“Người duy nhất hiểu bà cụ thật sự muốn gì.” – Hắn tiến gần một bước – “Và cũng là người chứng kiến cách mày cướp mất tình thương đó.”
Kuro nhíu mày. “Tình thương không phải thứ để giành giật.”
“Với mày thì không.” – Hắn gằn giọng. “Vì mày có được nó. Còn tao – chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.”
Không khí ngưng lại.
“Tao đã đứng đó… khi bà ấy bế mày từ dưới cầu về nhà. Tao đã nghĩ, nếu không có mày, có thể tao đã được yêu thương. Có thể bà sẽ chọn tao.”
“Nhưng mày đã đến trước.”
Kuro khẽ lùi lại một bước, mắt nheo lại.
“Và vì vậy, mày muốn giết tao?”
Hắn không trả lời. Hắn lao tới.
Cú đánh đầu tiên nhắm vào mặt.
Kuro né sang trái, giật lùi.
Cú đá ngang vào bụng. Cô nghiêng người, lùi về sát vách tường.
Nhưng nơi này… là căn nhà của bà.
Cô không thể đánh trả.
Không thể vung nắm đấm trong không gian đầy kỷ niệm ấy.
Không thể để máu rơi ở nơi từng có tiếng ru, tiếng cười dịu dàng của một người già yếu.
Và vì vậy… cô chịu đòn.
Cú đánh thứ ba trúng vai. Cô lùi lại, chân trượt trên nền gạch.
Cú tát vào má. Máu rịn ra từ khóe môi.
Cú đấm vào bụng. Cô quỵ một chân, nhưng không hề phản đòn.
“Mày không đánh lại vì mày sợ dơ bẩn nơi này?” – Hắn gào lên – “Vậy để tao biến nó thành nơi dơ bẩn nhất!”
Hắn giật lấy chiếc bàn gỗ – quăng xuống đất, vỡ toang.
Hắn đá đổ kệ bếp, đập nát chiếc ghế thêu – từng món đồ bà để lại đều bị phá hủy.
Kuro thở hổn hển, ôm ngực, mắt vẫn trừng trừng nhìn hắn – nhưng không nhúc nhích.
Hắn lao tới, giơ nắm đấm—
“MÀY CŨNG NÊN TAN VỠ THEO NƠI NÀY!!”
Vút—
Ngay khoảnh khắc cú đấm sắp giáng xuống, Kuro giơ tay – không để đỡ, mà… để ngăn.
Cô nắm lấy cổ tay hắn, dù tay cô đang run rẩy.
Ánh mắt vàng kim bừng lên, lấp lánh như thép nóng.
“Không ở đây.”
“Tao sẽ không đánh ai trong ngôi nhà của bà.”
“Nhưng nếu mày muốn kết thúc, bước ra ngoài.”
Hắn gào lên, rút tay về, lùi lại.
Nhưng thay vì bỏ chạy… hắn phá lên cười.
“Tốt. Tao thích mày như vậy, bị trói buộc bởi cảm xúc, bởi ký ức, bởi lòng thương. Tao sẽ giết mày… bằng chính điểm yếu đó.”
Và rồi hắn biến mất qua cửa sau, để lại căn nhà đổ vỡ, Kuro đứng giữa đống tro tàn của ký ức.
Cô quỳ xuống, tay run run nhặt lại từng mảnh vỡ chiếc ghế gãy, chiếc khăn thêu nát vụn.
Mắt cô không ướt.
Nhưng lồng ngực đau hơn bất kỳ vết thương nào trước đó.
“Con xin lỗi”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro