Chương 38: Sói Hư
Âm thanh êm dịu của hệ thống tự động vang lên trong căn phòng thí nghiệm:
“Chế độ thanh lọc: kích hoạt. Tiến hành khử máu và ổn định nhiệt độ.”
Những luồng ánh sáng xanh nhẹ quét qua sàn, gột rửa sạch vết máu khô đọng trên nền trắng. Không khí lạnh dần trở nên trong lành hơn, mùi kim loại nồng nặc nhạt đi, trả lại sự yên tĩnh lạnh lẽo của một phòng thí nghiệm công nghệ cao.
Ở giữa căn phòng, một sinh vật to lớn phủ lông trắng đang nằm cuộn quanh một cô gái nhỏ.
Kuro, với đôi mắt đỏ vẫn còn ánh lên sắc dữ, nằm co người lại, vây quanh Frisk như một bức tường thịt sống bằng cơ bắp và móng vuốt.
Cô không ngủ, cũng không nói, chỉ canh giữ — không cho bất kỳ ai bước qua giới hạn bán kính ba mét.
Bên ngoài phòng thí nghiệm
Cánh cửa kính vẫn mở hé, nhưng không ai dám bước vào.
Asriel đứng khoanh tay, ánh mắt nghiêm trọng.
Chara đứng tựa tường, liếc nhìn vào trong liên tục.
Sans thì… chỉ lặng im, không đùa giỡn như mọi khi.
Toriel thở dài:
“Không ai có thể vào được… Trừ Frisk, con bé là ‘chìa khóa’.”
Undyne nhíu mày:
“Vô lý. Nếu cô bé đó mất kiểm soát thì sao? Còn Frisk thì làm sao sống sót một mình?”
Không chần chừ thêm, Undyne siết chặt tay, gật đầu dứt khoát:
“Tôi vào.”
Cửa trượt mở hẳn.
Chỉ vừa bước qua ngưỡng cửa, Undyne lập tức cảm nhận được làn sóng sát khí như xé toạc không khí.
Kuro bật dậy.
Tư thế thấp, chân trước chùng xuống, gầm gừ như một con sói bảo vệ lãnh thổ, toàn bộ răng nanh lộ ra, mắt đỏ rực lên sắc giết chóc.
Một tiếng gầm sâu, thấp, kéo dài.
“GRRRRRRRRRRRR…”
Undyne phản xạ ngay, bật tay triệu hồi giáo năng lượng, thủ thế đầy cảnh giác.
“Bình tĩnh… tôi không tới gây chuyện…”
Nhưng Kuro không cần lý do.
Đối với cô, tất cả những gì không phải Frisk – đều là kẻ thù.
Ngay khoảnh khắc Kuro chuẩn bị lao lên, Frisk đứng bật dậy, đưa tay chắn giữa Undyne và Kuro.
“Kuro!! Đủ rồi!! Chị không được làm vậy!!”
Kuro khựng lại, rống lên trong đau đớn, tay móng cào xuống sàn, cơ thể co giật như đang bị giằng xé giữa bản năng và lý trí.
Frisk tiến thêm một bước.
“Em đây!! Là Frisk đây!! Nhìn em đi!!”
Kuro vẫn rít lên, tai cụp lại, mắt ánh đỏ nhưng run rẩy.
Cô lùi lại, nhưng móng vẫn vươn dài, không thu về được.
Frisk siết tay, hít sâu một hơi, rồi đột nhiên…
“SÓI HƯ!”
Tất cả người bên ngoài đều sững sờ.
Kuro – sinh vật mạnh mẽ, kiêu hãnh, không khuất phục trước bất kỳ ai – chợt dừng lại.
Một nhịp tim.
Hai nhịp tim.
Rồi…
Toàn bộ cơ thể khổng lồ của Kuro nằm xuống sàn, rên nhẹ một tiếng đầy tội lỗi như cún con vừa bị chủ mắng.
“Xin lỗi… không dám nữa…”
Cô rụt cổ, dụi cái đầu sói to lớn của mình vào chân Frisk, ánh mắt đỏ lấp lánh chùng xuống như tan vỡ.
Tiếng thở gấp gáp chậm lại. Ánh sát khí biến mất.
Cô cuộn tròn, che đi móng vuốt và răng nanh của mình như thể sợ Frisk thấy rồi… sợ Frisk rời đi.
Cả căn phòng chết lặng
Undyne chưa bao giờ thấy điều gì kỳ lạ đến vậy.
Chara đứng bất động, lần đầu tiên không thể lý giải hành vi của Kuro.
Asriel chậm rãi thốt lên:
“Chị ấy… hoàn toàn nghe theo Frisk…”
Sans gãi đầu:
“Nếu không tận mắt thấy… tôi cũng chẳng dám tin đâu…”
Frisk ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu sói của Kuro, tay lướt qua lớp lông trắng dài, vuốt lên đôi tai dựng đứng đang dần cụp xuống.
“Chị không phải sói hư…”
“Chị chỉ đang sợ hãi thôi. Nhưng em ở đây mà.”
Kuro rên nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đuôi to cụp xuống như mèo con bị dỗi.
Bên ngoài, mọi người vẫn chưa rời đi. Nhưng trong tim họ, sự ngờ vực dần chuyển thành lo âu... và nể sợ.
Bởi vì họ hiểu:
Nếu một ngày Frisk không còn ở đó… thì liệu ai có thể ngăn được con thú mang tên Kuro?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro