Oneshot

cái ảnh dth hếc nấc ><
ai có ảnh của 4t trên cho sốp xin với TT

Summary:

Thuyền trưởng Katsuki chỉ huy một băng cướp biển vui nhộn (và tàn bạo) mang tên Bakusquad.

Trong cuộc đột kích mới nhất, một trong những "kho báu" mà họ mang lên tàu lại không phải là thứ mà họ mong đợi.

Liệu Izuku có chứng minh được mình là một chiến lợi phẩm xứng đáng, hay vị thuyền trưởng kia sẽ ném cậu xuống biển?

---

Không khí nồng nặc mùi thuốc súng, khói và máu. Thuyền trưởng Bakugou Katsuki bước qua boong tàu, dễ dàng hạ gục những kẻ sống sót cuối cùng trên con tàu nhà Vua trong khi liên tục ra lệnh cho thủy thủ đoàn.

"Mặt Đần, con Mắt Gấu Trúc đâu rồi?"

"Mina và Jirou đang lục soát phòng thuyền trưởng! Kiri và Sero có lẽ đang kiểm tra kho dưới boong." Cậu tóc vàng giải thích trong lúc kết liễu một tên ngốc cuối cùng, kẻ dám liều mình bảo vệ danh dự nhà Vua thay vì giả chết và mong rằng bọn cướp biển sẽ bỏ qua cho đến khi địa ngục này kết thúc.

"Được rồi, để mấy con nhãi đó vơ vét mấy đồng vàng tìm được trong quần lót của thuyền trưởng Clown đi. Xuống dưới giúp hai thằng ngốc kia đi." Thuyền trưởng Katsuki càu nhàu, sẵn sàng xuống boong dưới để xem thủy thủ đoàn tìm được gì.

Đội của Thuyền trưởng Katsuki, Bakusquad, tuy nhỏ nhưng cực kỳ hung bạo và tàn nhẫn. Họ là cơn ác mộng của bảy đại dương, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho bất kỳ thủy thủ nào nghe danh. Tiền thưởng để lấy mạng bọn họ rất cao, nhưng chưa từng ai đủ may mắn để thu thập được. Lần này, họ vừa tấn công một trong những con tàu riêng của nhà Vua với hy vọng vơ vét được của cải. Số của cải này là cái giá mà tên vua đáng ghét kia phải trả cho các quốc gia khác để duy trì triều đại đẫm máu của ông ta.

Khi Katsuki và Kaminari đến boong dưới, họ thấy Kirishima và Sero đang lục lọi với vẻ mặt đầy bối rối. Kirishima đang kiểm tra một cái thùng rỗng như thể nó đang đánh lừa cậu, còn Sero thì đang lục lọi mấy cái thùng như thể đang tìm kiếm gì đó nhưng lại tìm thấy thứ khác.

"Lũ ngốc tụi mày tìm được gì rồi?" Katsuki quát lớn, ra hiệu rằng họ đã đến.

"Ôi trời, giật cả mình!" Kirishima giật mình vì tiếng của thuyền trưởng. "Baku! Mọi thứ trên boong ổn cả chứ?"

"Mấy tên hề đó không đáng với số thuốc súng mà chúng ta đã phí phạm nữa." Katsuki lắc đầu ngán ngẩm. "Tụi mày tìm được gì ở đây?"

"À... không có gì cả?" Sero gãi đầu.

"Không gì cả?" Katsuki lặp lại, không tin nổi vào tai mình.

"Vâng, thuyền trưởng. Chúng tớ đã kiểm tra tất cả thùng, thùng phi và kho hàng. Tất cả chỉ là đồ ăn cho thủy thủ đoàn. Không có của cải, cũng chẳng có chiến lợi phẩm." Kirishima nói, chìa một cái thùng đầy táo cho thuyền trưởng kia xem.

"ARGH!" Katsuki gầm lên. "CON TÀU VÔ DỤNG CHẾT TIỆTTTT! Ngay cả tên vua khốn kiếp đó cũng không đáng để cướp!" Katsuki đá bay một cái thùng rỗng.

"Nói về vô dụng, thậm chí con tàu này còn không có rượu rum. Tất cả những gì bọn chúng có là một số chai rượu vang hảo hạng." Sero phàn nàn.

"Kệ đi, mang hết đống đồ ăn về King Explosion. Tao sẽ đi kiểm tra thêm một vòng xem có thằng nào sống sót không." Katsuki nói rồi bước đi.

"Tớ có thể đi cùng cậu để tìm kiếm người sống sót mà, thuyền trưởng." Kirishima đề nghị.

"Mày đã nhận lệnh rồi, cút đi làm việc đi!" Katsuki gầm gừ.

"Vâng, vâng, thưa thuyền trưởng!"

Ba người bắt đầu mang các thùng và thùng phi chứa đồ ăn về tàu của họ, còn thuyền trưởng của họ đi xung quanh boong dưới để tìm những kẻ sống sót còn trốn. Một con tàu lớn như thế này phải có rất nhiều thủy thủ, nhưng những kẻ duy nhất xuất hiện để chiến đấu lại chỉ là binh lính. Katsuki đoán rằng có vài lao động cấp thấp đang trốn trong bếp.

Đi dọc hành lang, Katsuki kiểm tra từng cánh cửa về phía đuôi tàu, nơi có phòng bếp. Cuối cùng, khi mở cánh cửa cuối ra, anh tìm thấy những gì mình đang tìm kiếm. Sau một cái bàn gỗ lớn là hai cậu bé không quá mười ba tuổi và một bà già mập mạp có lẽ là đầu bếp.

Thông thường, thuyền trưởng Katsuki tuân theo nguyên tắc "người chết sẽ không nói chuyện." Tuy nhiên, đây không phải là đàn ông, mà họ là trẻ con và một bà lão. Ngay cả Katsuki cũng không ác đến mức giết họ. Những kẻ đáng thương này có lẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở đây, ai mà biết hai đứa nhỏ có gia đình không? Còn bà lão có lẽ sẽ chết đói nếu không giữ được việc làm.

"Được rồi, lũ nhóc kia, đứng lên." Katsuki càu nhàu.

Trong khi hai đứa nhỏ đứng dậy, run rẩy như lá cây, gương mặt chúng đẫm nước mắt và nước mũi, bà lão thì chỉ trông buồn bã và cam chịu. Katsuki lấy vài sợi dây thừng mỏng gần đó và trói tay họ ra sau lưng. Anh sẽ không giết họ, nhưng cũng chẳng tin tưởng để thả họ tự do.

Thuyền trưởng dẫn tù nhân lên tàu của mình, bà lão suýt ngã xuống biển khi đi qua tấm ván và Katsuki phải đỡ bà qua. Ngay khi tù nhân được Sero tiếp nhận, thuyền trưởng bắt đầu ra lệnh.

"THẰNG MẶT ĐẦN! Đánh chìm tàu nhà Vua đi!" Anh hét lên với Kaminari, sau đó quay sang Mina đang đứng cạnh Sero. "Con Mắt Gấu trúc, đưa ba người này lên thuyền con đến đảo Musutafu. Sẽ mất khoảng hai ngày để đến đó;  tụi tao sẽ đi về phía Hosu, nên mày có thể gặp lại tụi tao trong khoảng bốn ngày nữa."

Mina nhăn mặt, "Tại sao tớ phải đi? Tớ ghét phải tự mình lái tàu lắm!"

"Bởi vì không thằng nào trong đám ngốc này biết đọc bản đồ cả, nếu tao cử một trong chúng đi thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ được gặp lại nó đâu!" Katsuki gầm lên. "Giờ thì làm theo lệnh của tao đi và đừng có làm tao bực mình!"

"Tại sao ngài lại đưa chúng tôi đến đó?" Một trong hai đứa nhỏ thút thít hỏi. "Ngài định làm gì với chúng tôi?"

"Tao sẽ tống khứ hai đứa khóc nhè chúng mày và bà già này đi. Ashido sẽ thả ba người xuống Musutafu, tao không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của các người thêm lần nào nữa trong đời đâu."

Bà lão ngạc nhiên, "Ngài thực sự sẽ thả chúng tôi sao? Ngài không định giết chúng tôi à?"

"Bà già kia, bà sắp chết vì tuổi già rồi. Giết bà chỉ tổ phí công, và hai thằng nhóc này còn chưa mọc đủ lông nữa. Chả lẽ lại cho bọn nhãi này làm mồi cho cá? Có khi còn làm chúng khó tiêu nữa." Katsuki đáp, sau đó quay sang Mina. "Đưa ba người này đi khuất mắt tao, tao còn có việc phải làm."

Ashido nhăn nhó nhưng vẫn tuân theo lệnh của thuyền trưởng. Xử lý xong, Katsuki kiểm tra kho hàng mà Jirou vừa kiểm kê từ kho báu trên tàu nhà Vua.

"Chúng ta có một thùng táo, hai thùng rượu vang." Jirou giải thích, chỉ vào số chiến lợi phẩm. "Một thùng bột mì, vài hộp thịt muối và thậm chí còn có cả một túi đường."

Không nhiều, nhưng cũng không tệ. Ít nhất thì họ sẽ ăn ngon trong vài tuần tới.

"Chúng tớ cũng tìm thấy một... kho báu trong phòng thuyền trưởng. Tất cả đều được mang về phòng cậu để... cậu thưởng thức."

Kaminari huýt sáo, Sero và Kirishima cười to. Bọn ngốc này tìm được gì trong phòng tên thuyền trưởng ngu ngốc kia vậy? Thông thường, họ sẽ lấy được một vài vũ khí tốt, vàng và có thể là vài bộ quần áo đẹp sau khi đột kích một nơi như thế, nhưng thứ họ tìm được lần này có vẻ không giống những thứ thường thấy, dựa vào cách các thủy thủ đoàn của anh đang cư xử.

"Đi mà thưởng thức chiến lợi phẩm của cậu đi, thuyền trưởng. Cậu xứng đáng với điều đó!" Kaminari nói, nháy mắt với anh.

Katsuki đảo mắt rồi bước về phía phòng của mình. Không có lý do gì để trì hoãn việc này, và thật ra giờ anh khá tò mò không biết các thành viên của mình hào hứng về điều gì. Anh mở cửa phòng của mình với một chút cảnh giác, hơi mong đợi có điều gì đó nhảy ra nhưng khi cuối cùng nhìn vào bên trong, anh thấy một chàng trai trẻ đang ngồi trên giường của mình.

Cậu ta trông bằng tuổi Katsuki, có lẽ hơi trẻ hơn một chút. Đôi mắt to tròn màu xanh lá cây, mái tóc xoăn bồng bềnh, không mặc đồng phục của quân đội, chỉ có quần xanh và áo trắng. Chàng trai nhìn anh với ánh mắt tò mò, đôi mắt sáng đánh giá Katsuki một cách cẩn thận. Cậu ta không có vẻ gì sợ hãi khi thấy một tên cướp biển khét tiếng vừa giết chết cả thủy thủ đoàn trên con tàu mà cậu ta đi cùng, và điều đó khiến Katsuki nổi điên. Thằng nhóc này nghĩ mình là ai mà không sợ Bakugou Katsuki? Nó đang coi thường anh sao?

"Thằng kia, mày là ai?" Katsuki gầm lên giận dữ.

"Tớ tên là Izuku." chàng trai trả lời.

"Mày đang làm cái quái gì trong phòng của tao?"

"À... Tớ được đưa đến đây? Bởi phi hành đoàn của cậu? Có gì đó liên quan đến việc tớ là 'chiến lợi phẩm' ấy?" Izuku không chắc chắn lắm về lý do tại sao mình lại ở trong cabin của thuyền trưởng Katsuki, nhưng đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng trong đầu anh.

Đám khốn đó đã đưa cho anh một 'chiến lợi phẩm'. Họ mong Katsuki sẽ lên giường với thằng nhóc này như một phần thưởng cho cuộc đột kích thành công của họ. Đám ngu ngốc đó đúng là một lũ khốn thích xen vào chuyện của người khác. Anh biết bọn họ nói rằng anh cần phải 'vui vẻ', nhưng điều này đã vượt quá giới hạn. Đây là một cuộc nổi loạn! Katsuki nên biến tất cả bọn chúng thành mồi cho cá mập vì sự thiếu tôn trọng của chúng!

Katsuki mở cửa cabin của mình một lần nữa và hét lên, "OI, LŨ LỪA ĐẢO! XÁCH CÁI MÔNG TỤI MÀY TỚI ĐÂY TRƯỚC KHI TAO BIẾN TẤT CẢ THÀNH MỒI CHO CÁ MẬP!"

Chưa đầy năm giây, anh đã bắt được Jirou, Kaminari, Kirishima và Sero đứng trước cửa. Anh quay lại phòng và bước ra một lần nữa, kéo chàng trai nhỏ hơn bằng cổ áo. Anh ném Izuku xuống chân của thủy thủ đoàn, khiến cậu ta ngã lăn ra trên sàn.

"TỤI MÀY GIỠN MẶT TAO ĐẤY À? Tao không muốn thằng vô dụng này trong căn phòng chết tiệt của tao! Ý tưởng của đứa nào đấy?" Anh hét vào mặt thủy thủ đoàn.

Jirou nhún vai, "Mina bảo chúng tớ mang cậu ấy đến."

"Và không ai trong số tụi mày nghĩ rằng đây là một ý tưởng tồi tệ sao?" Katsuki gầm lên và tất cả đều nhún vai. Thật hoàn hảo, anh đang bị bao quanh bởi lũ ngốc. "Dù sao thì, Mina đã lấy tàu rồi, vậy nên chúng ta không thể tống cổ thằng nhãi này trước khi nó quay lại. Bắt tên ngốc này đi làm việc hay giặt rửa thứ gì đó trước khi tao tự tay giết cậu ta đi. Chào mừng mày đến với King Explosion Murder, đồ ngốc, giờ thì bắt tay vào làm việc đi."


Kế hoạch rất đơn giản: bắt thằng nhóc này phải trả giá cho việc ở lại trên tàu bằng cách làm việc cho đến khi Mina trở về, sau đó sẽ tống nó đi và không bao giờ nói về việc này nữa. Tuy nhiên, có một điều không được tính đến khi Katsuki vạch ra kế hoạch đó, đó là Izuku không thể làm bất cứ việc gì đúng đắn để cứu mạng mình.

Trong vòng chưa đầy hai mươi bốn giờ, số lỗi mà Izuku mắc phải thậm chí còn nhiều hơn cả những tháng tệ nhất của Kaminari. Thằng ngốc đó không biết nấu ăn, suýt mất một ngón tay khi gọt khoai tây, làm bẩn sàn tàu khi cố gắng lau dọn, làm đổ mọi thứ khi được bảo cất giữ thực phẩm. Giống như một thằng nhóc chưa từng làm việc một ngày nào trong đời và điều đó làm Katsuki phát cáu. Không lâu sau, anh đã đặt tên cho cậu ta là Deku vì tên ngốc này hoàn toàn vô dụng.

Và điều tệ hơn nữa: thằng khốn đó luôn tỏ ra vui vẻ! SUỐT. CẢ. THỜI. GIAN.

Cậu nhìn mọi thứ với vẻ ngạc nhiên như một đứa trẻ như thể chưa bao giờ nhìn thấy chúng trước đây. Cậu rất hào hứng khi gọt khoai tây đến nỗi thực sự đã giật lấy con dao từ tay Sero để tự mình thử. Cậu đi quanh và nói rằng bất cứ điều gì thủy thủ đoàn của anh làm đều tuyệt vời và đáng kinh ngạc. Thằng ngốc đó thậm chí còn nói rằng Katsuki thật tuyệt vời khi anh đang buộc dây, và đe dọa sẽ buộc một cái dây quanh cổ cậu và ném cậu xuống biển.

Thủy thủ đoàn hoàn toàn thích thằng ngốc này. Izuku theo chân mọi người như một chú cún lạc đường và lũ đồng đội ngốc của anh thì quá vui vẻ để vuốt ve nó. Katsuki đã thấy Kirishima dạy Izuku cách buộc cánh buồm, Sero dạy cậu ta cách leo lên đỉnh cột buồm, Kaminari thì đang hát cho thằng ngốc đó nghe! Thực sự, làm sao một thuyền trưởng như anh lại có một thủy thủ đoàn ngu ngốc như vậy? Bởi vì Katsuki gần như muốn ném tất cả bọn chúng xuống biển và tìm đồng đội mới.

"LÀM SAO MÀ MÀY LẠI KHÔNG BIẾT CÁCH QUÉT SÀN THẾ?" Katsuki hét lên với Izuku, người đang dùng chổi để quét những sợi dây của tàu. "Những gì mày đang làm thậm chí còn chẳng có ý nghĩa gì cả! Mày bị làm sao vậy? Mẹ của mày có đánh vào đầu mày khi còn nhỏ không?"

Lần đầu tiên kể từ khi Izuku đến, nụ cười của cậu chùng xuống. Ồ, vậy là cậu ta không quan tâm khi Katsuki đe dọa giết mình, nhưng khi nói về mẹ thì đó chính là giới hạn? Izuku cầm chổi trở lại với vẻ thất vọng và thì thầm một cách nhẹ nhàng.

"Tớ xin lỗi, thuyền trưởng. Tớ sẽ cố gắng." trước khi đi đến cuối con tàu.

"Thật lạnh lùng, Cap. Cậu không cần phải lôi mẹ cậu ấy vào chuyện này." Kirishima nghiêm túc nói bên cạnh anh.

"Lạnh lùng? Thằng ngốc đó đang ở trên tàu của tao và thậm chí còn không thể tự làm công việc của mình! Nó nên cảm thấy may mắn là tao chưa ném nó đi đi!"

"Bro! Cậu ấy đang cố gắng mà! Không phải lỗi của cậu ấy khi không học được những thứ này!" Kirishima nói trước khi tiến lại gần thì thầm. "Khi tớ hỏi tại sao cha cậu ấy không dạy cậu ấy cách buộc dây, cậu ấy nói rằng đã không liên lạc nhiều với cha mình. Sau đó tớ đã hỏi về mẹ cậu ấy và cậu ấy nói bà ấy đã mất khi còn nhỏ. Cậu ấy đã trải qua một cuộc sống khó khăn, Cap, chúng ta cần giúp cậu ấy."

"Chúng ta không phải là một tổ chức từ thiện cho những đứa trẻ bị bỏ rơi, Tóc Chỉa. Chúng ta là cướp biển, chết tiệt!" Katsuki gầm lên với người bạn đầu tiên của mình.

"Chẳng phải vậy sao? Bởi vì tớ nhớ chúng ta đã tập hợp một băng cướp biển gồm những đứa trẻ bị bỏ rơi để trở thành cướp biển. Không ai trong số chúng ta có một nơi nào trên thế giới trước khi chúng ta trở thành Bakusquad, thuyền trưởng."

Kirishima để anh lại với những suy nghĩ của mình sau khi nói vậy. Thằng Tóc Chỉa làm anh thấy dằn vặt lương tâm vì Izuku. Nhưng cậu ta nói đúng, tất cả họ đã trở thành cướp biển vì xã hội không muốn họ. Biển cả ít phán xét hơn; nếu bạn muốn một cuộc phiêu lưu, thì nó không quan tâm đến quá khứ của bạn.

Katsuki thấy Izuku vẫn đang cố quét nhà nhưng lại làm sai cách. Lần này, cậu ta nắm lấy đầu chổi bằng một tay và kéo nó theo sau như thể đang dắt một đứa trẻ hư. Không đời nào mà cái sàn tàu sẽ sạch sau chuyện này được.

"Mày vẫn làm sai đấy, đồ ngốc." Katsuki càu nhàu, giật cái chổi khỏi tay Izuku và chỉ cho cậu cách làm. "Làm như này. Mày phải làm từng động tác nhỏ, nếu không bụi sẽ bay tứ tung."

Izuku chăm chú theo dõi từng động tác của Katsuki, lông mày cậu nhíu lại đầy tập trung. Katsuki đưa cái chổi cho cậu, "Giờ thì làm đi."

Izuku cầm chổi, nắm chặt như thể đang cầm một thanh kiếm và bắt đầu quét nhà một cách cẩn thận. Khi một đống bụi nhỏ dâng lên trước mắt, cậu nở một nụ cười rạng rỡ nhất mà Katsuki từng thấy.

"Thật sự có tác dụng rồi!" Izuku nhìn Katsuki, ánh mắt lấp lánh vì phấn khích. "Cảm ơn cậu rất nhiều, thuyền trưởng!"

Anh ngồi xuống một cái thùng để nhìn cậu làm việc. Thật sự rất đáng yêu; anh chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy ai đó hạnh phúc như vậy khi học được cách quét nhà.

"Mày thật sự chẳng biết làm gì cả, nhỉ? Đám hải quân đó ngu ngốc tới mức thuê một tên không biết làm việc trên tàu luôn sao?" Katsuki lắc đầu không thể tin được.

"Nhưng tớ có thể học nếu cậu chỉ cho tớ! Thuyền trưởng Katchuski thật tuyệt vời! Không có gì mà cậu không thể làm được!" Izuku mỉm cười nói.

"Mày vừa nói cái quái gì vậy?" Katsuki hỏi với vẻ khó chịu.

"Cậu thật tuyệt vời và biết mọi thứ?"

"Ừ, phần đó đúng rồi, nhưng ý tao là trước phần chết tiệt đó. Tên của tao, mày phát âm tên tao kiểu gì vậy?"

"Thuyền trưởng Katchuski?" Thằng ngốc này rõ ràng đang gây sự.

"KHÔNG."

"Thuyền trưởng Kabuski?" Thật sao?

"Chả đúng tí nào. Mày muốn chết à, đồ ngốc?"

"Thuyền trưởng Kaaa-cchan?"

Izuku nói như thể đã thay đổi ý định giữa chừng và chỉ nói sai phần kết thúc, nhưng bằng cách nào đó nghe nó rất dễ thương. Quá đỗi dễ thương. Katsuki ghét cảm giác đó, vì vậy anh lại quát.

"Quên cái này đi! Nếu mày không đủ thông minh để gọi đúng tên của tao, thì cứ gọi tao là 'Thuyền trưởng' đi!"

"Vâng, vâng, thưa thuyền trưởng." Izuku nói, cậu mỉm cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời đe dọa và chửi bới của anh.


Đến bữa tối, Izuku đã trở thành linh vật của đoàn. Kirishima và Kaminari vui vẻ kể cho thằng ngốc đó những câu chuyện ngớ ngẩn về những lần họ gặp may hơn là khôn ngoan trong các cuộc phiêu lưu của họ. Họ dạy cậu những bài hát, diễn kịch và hành động như những thằng hề để làm vui lòng thằng ngốc vô dụng đó.

Katsuki nửa muốn quát vào mặt bọn chúng và đuổi về giường sớm. Nhưng ít nhất chúng không quấy rối anh để tham gia vào trò ngốc nghếch của chúng, vì vậy anh nghĩ như thế có khi còn ổn hơn. Anh ăn và uống phần của mình rồi trở lại cabin để nghiên cứu bản đồ. Kệ bọn ngốc ấy, anh nghĩ, thằng ngốc ấy sẽ không ở đây lâu. Khi Mina trở về, họ sẽ đưa cậu ta lên thuyền nhỏ và không bao giờ gặp lại người có đôi mắt màu xanh nữa.

Sau vài giờ ngồi co ro ở bàn làm việc, cố gắng tập trung vào bản đồ trong ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, Katsuki quyết định nghỉ một chút và hít thở không khí trong lành. Cơn gió mặn thổi qua boong tàu giúp anh thư giãn ngay lập tức. Bầu trời đen kịt đầy sao, không có một đám mây nào và trăng tròn, chiếu sáng đêm một cách huyền ảo.

Boong tàu yên tĩnh, cả đoàn chắc đã say xỉn và lăn vào giường. Mọi thứ thật yên bình đến nỗi anh gần như không nhận ra có ai đó vẫn ở đây. Ngồi với đôi chân đung đưa bên ngoài tàu, Izuku nhìn ra biển cả bao la như bị cuốn hút.

"Mày đang làm cái quái gì ở đây?" Katsuki quát lên, hy vọng làm cậu ta giật mình, nhưng Izuku chỉ quay đầu nhìn anh và mỉm cười rạng rỡ, có vẻ ngơ ngác một chút.

"Thuyền trưởng Kacchan! Cậu đã quay lại!" Tuyệt vời, giờ bọn họ đã chuốc say cậu ta. Katsuki thật sự cần tìm một phi hành đoàn mới.

"Nếu mày ngã khỏi boong tàu, mày sẽ giúp tao tiết kiệm được rất nhiều công sức đấy." Anh lầm bầm nhưng quyết định ngồi xuống bên cạnh Izuku. Chỉ là để có thể tận hưởng cảnh tượng tên ngốc đó chết đuối nếu cậu ta bị ngã, Katsuki tự nhủ thế.

Izuku cười khúc khích, "Tớ sẽ không ngã đâu, hic. Và nếu tớ, hic định nhảy, tớ sẽ nhảy sang chiếc tàu khác."

"Đám hải quân đã đuổi mày vì họ nhận ra là mày vô dụng à?" Katsuki trêu chọc, hy vọng làm Izuku bối rối, nhưng cậu ta chỉ buồn bã nhìn về phía chân trời.

"Tớ không muốn ở đó. Tớ nghĩ mình không có lựa chọn nào khác... nhưng đó là trước khi các cậu cứu tớ." Cậu kết thúc và nhìn Katsuki với nụ cười trên môi.

"Tụi tao không hề cứu mày, đồ ngốc. Mày chỉ đi theo đám cướp như một con chuột! Và giờ tao bị mắc kẹt với cái thây ngu ngốc của mày." Katsuki quát lên và kết thúc bằng giọng điệu châm chọc. "Thậm chí còn không thể bán mày làm nô lệ vì mày quá vô dụng, người mua sẽ đến đòi mạng tao sau đó đấy."

Izuku còn có cái gan cười lớn trước lời đe dọa của anh. "Tớ biết, tớ xin lỗi thuyền trưởng Kacchan. Nhưng tớ vẫn rất biết ơn vì sự giúp đỡ hic, của cậu. Và vì đã có cơ hội làm quen với phi hành đoàn này, họ thật tuyệt vời!"

Katsuki lắc đầu, "Bọn chúng là một lũ ngốc."

"Không, họ tốt bụng và vô cùng hài hước. Còn cậu thì hic, rất  thông minh, mạnh mẽ và hic, tốt bụng, cậu thật tuyệt vời."

"Mẹ kiếp! Tốt bụng á? Tao là cướp biển! Tao không tốt bụng!"

"Đúng mà. Cậu đã cứu người đầu bếp và những đứa trẻ mặc dù cậu không cần phải làm vậy. Đội của cậu chỉ cướp từ những con tàu của nhà vua, những người đang chở kho báu của chúng ta đến các quốc gia khác, và cậu đã chia sẻ rất nhiều của cải của mình với những người nghèo khổ. Cậu là một người hùng, thuyền trưởng Kacchan."

Izuku nhìn thẳng vào Katsuki, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh trăng. Cơn gió thổi tung mái tóc xoăn của cậu, và những nốt tàn nhang dường như phản chiếu hàng triệu ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời. Katsuki không thể ngăn được khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhưng rồi anh kiềm chế mong muốn đáp lại nụ cười của Izuku bằng một cái nhếch môi.

"Mày-! Mày quá ngốc để hiểu tình hình của mình. Tao đi ngủ đây. Nếu mày thông minh, mày cũng nên đi ngủ đi. Tao sẽ không nương tay với mày vào sáng mai đâu!"

"Vâng, thưa thuyền trưởng Kacchan." Izuku cười khúc khích và Katsuki vội chạy về cabin của mình trước khi anh thật sự đẩy cái thằng ngốc đó ra khỏi tàu.


Ba ngày với Izuku trên tàu là những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời hải tặc của Katsuki. Anh không bao giờ biết được thằng ngốc ấy sẽ gây rối gì tiếp theo. Nhưng dường như không một ai có thể giận cậu ấy lâu, vì cậu rất háo hức học hỏi và hạnh phúc khi được giúp đỡ. Chỉ có thuyền trưởng Katsuki là thường đi ra ngoài để nhắc nhở cậu ấy rằng anh nghĩ cậu ấy là một kẻ ngốc.

Những ngày này thật hỗn loạn, đến mức Katsuki quên mất rằng Mina sẽ gặp họ vào chiều hôm đó cho đến khi Sero hét lên từ ngọn cột buồm.

"MINA ĐÃ VỀ! CÔ ẤY ĐANG ĐẾN TỪ PHÍA ĐÔNG!"

Kirishima và Kaminari hối hả giúp cô gái lên tàu và kéo thuyền cứu sinh lên.

"Ahoy, đồng đội của tớ! Tớ sẽ không bao giờ đi một mình nữa! Chán quá đi!" Mina phàn nàn ngay khi cô đặt chân lên boong tàu.

"Đừng nghĩ rằng cậu sẽ may mắn đến vậy, cô gái của tớ. Thuyền trưởng đã có một món hàng khác để cậu giao tiếp rồi." Jirou nói như chào đón bạn mình.

Mina nhíu mày, "Món hàng gì? Các cậu lại cướp một con tàu khác à?"

"Không! Thuyền trưởng không thích người hầu làm ấm giường mà cậu đã chọn cho cậu ấy. Cậu ấy đã bắt anh chàng kia làm việc cật lực quanh tàu King Explosion." Kaminari nói sau khi buộc thuyền cứu sinh vào đúng chỗ.

"Thật đáng tiếc." Kirishima lắc đầu. "Cậu ấy tốt bụng và vô cùng thích hợp với thuyền trưởng, nhưng Bakugou lại quá bướng bỉnh!"

"Cậu đang nói cái quái gì vậy? Tớ không để lại bất kỳ người hầu nào cho thuyền trưởng! Tớ đã để lại cho cậu ấy một cơ hội để đòi tiền chuộc!" Mina nói một cách bối rối.

"Cơ hội đòi tiền chuộc?" Kirishima lặp lại, cũng bối rối không kém, nhưng trước khi Mina có cơ hội giải thích, họ bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của thuyền trưởng.

"Chuộc cái quái gì thế, Mắt Gấu Trúc?" Katsuki hỏi một cách nghiêm túc.


Izuku đang quét dọn kho hàng với tất cả sự tập trung mà cậu có thể có. Đây là lần đầu tiên họ cho cậu thử quét dọn hoàn toàn một mình, cậu không thể làm mất mặt cả đội! Kirishima đang trông chờ vào cậu, và nếu Izuku làm sai, thuyền trưởng sẽ hét vào mặt cả hai!

Cậu nên chú ý hơn đến những người làm việc lâu đài. Nhưng thật ra, Izuku chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ rơi vào tình huống như thế này. Xa gia đình, xa nhà, quanh những người không biết cậu là ai, phải tự sống sót chỉ bằng những kỹ năng của mình và thậm chí còn mặc đồ ngủ!

Nếu cậu từng nghĩ rằng đây là một lối thoát, cậu đã cố gắng học nhiều điều hữu ích hơn. Cậu không ngu ngốc hay vô dụng như thuyền trưởng thích nói, nhưng những gì cậu biết thực sự không áp dụng được vào cuộc sống hải tặc. Izuku có thể chơi piano và violon, biết thư pháp, có thể vẽ tranh sơn dầu, biết cách tổ chức một bữa tiệc ngoại giao, và có thể nói "Tôi rất vui được gặp ngài, thưa ngài" bằng năm thứ tiếng.

Và giờ đây, Izuku có thể quét dọn. Bởi vì thuyền trưởng Kacchan đã dạy cậu. Izuku không thể không cười khi nghĩ về tên cướp biển điển trai đó. Cánh tay xăm trổ và chiếc răng cá mập treo quanh cổ anh khiến anh trông có vẻ nguy hiểm, nhưng Izuku chưa bao giờ gặp một chàng trai nào tuyệt vời như thuyền trưởng.

Thuyền trưởng thông minh, chăm chỉ, công bằng và giàu lòng nhân ái. Anh không giết chóc chỉ vì thích giết người, anh luôn làm tốt nhất có thể và rất quan tâm đến thủy thủ đoàn. Izuku biết mình lẽ ra nên sợ hãi khi bị "bắt cóc" bởi cướp biển, và có lẽ cậu sẽ sợ nếu bất kỳ thủy thủ đoàn nào khác bắt cậu.

Nhưng cậu đã nghe về những chiến công vĩ đại của Bakusquad trong vài năm qua. Cậu đã nghe cha mình nguyền rủa họ vì đã liên tục cướp những con tàu chở của cải cho các quốc gia hết lần này đến lần khác. Và Izuku đã cổ vũ băng cướp biển mỗi lần cha cậu mất một con tàu. Những tên cướp biển đó đã đúng, những kho báu đó không nên bị trao cho các quốc gia khác chỉ để giữ cha cậu trên ngai vàng.

Kho báu cuối cùng mà cha cậu bán để duy trì triều đại của mình chính là Izuku. Và đó là cách cậu rơi vào tình huống này; cậu đang bị đưa đi để kết hôn với một vị vua ngoại quốc lớn tuổi gấp đôi mình mà cậu chưa bao giờ gặp trước đây. Izuku không thể không coi việc bắt cóc như một sự giải cứu. Và nếu việc học cách quét dọn và gọt khoai tây là điều cần thiết để cậu được tự do, Izuku rất vui lòng làm tốt những kỹ năng mới này.

Izuku quá mải mê với những dòng suy nghĩ của mình và công việc quét dọn lặp đi lặp lại, đến mức thậm chí cậu không nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại. Đó là lý do tại sao cậu bị giật mình khi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nói chuyện với mình.

"Mày có thấy vui khi lừa dối tao không, thằng hoàng tử khốn kiếp kia?" Katsuki nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm nghị và nguy hiểm. Từ cuối cùng của anh đánh vào bụng Izuku như một khối băng.

"G-gì cơ?" Cậu lắp bắp.

"Đừng có đùa với tao. Tao muốn biết mày có thấy vui khi lừa được tên cướp biển ngu ngốc này không." Giọng anh tràn đầy độc ác và Izuku lúc này run rẩy như một chiếc lá.

"Tớ không làm thế! Tớ sẽ không bao giờ-!"

"THẾ THÌ TẠI SAO MÀY LẠI NÓI DỐI TAO?" Thuyền trưởng hét lên và Izuku nhảy lùi lại cho đến khi lưng cậu va vào tường. "Mày khiến tụi tao đi quanh như những chú hề! Lũ ngốc kia đối xử với mày như một thành viên của băng, và trong suốt thời gian đó, mày lại nói dối tụi tao!"

"Không! Tớ không nói dối!" Izuku cố gắng bảo vệ mình. "Tớ chỉ không... sửa lại khi cậu cho rằng tớ là một thành viên trên con tàu kia. Tớ xin lỗi, tớ không còn sự lựa chọn nào khác! Nếu tớ nói sự thật cho cậu, cậu sẽ gửi tớ trở về với cha mình!"

"Vậy đó là lý do mà chuyện này xảy ra, mày không muốn tụi tao lấy thêm tiền của cha mày?"

"Không! Không phải, tớ thề đó!" Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống má Izuku. "Cha tớ muốn gửi tớ đi lấy chồng ở một đất nước khác! Đó là lý do tớ nói rằng cậu đã cứu tớ đêm đó!"

"Được rồi, hoàng tử của tao, tốt hơn là mày nên lau sạch những giọt nước mắt tồi tệ đó để trông xinh đẹp cho chồng mới của mày đi. Tao đã gửi một bức thư hẹn lịch trao đổi với cha mày rồi." Katsuki nói trước khi quay lưng và rời khỏi phòng.

Izuku quỳ sụp xuống, khóc nức nở.


Tối hôm đó, Izuku không được phép ăn tối cùng thủy thủ đoàn. Kirishima được lệnh nhốt cậu trong một căn phòng nhỏ và mang thức ăn đến cho cậu. Kirishima cảm thấy đau lòng khi thấy Izuku khóc như vậy; ai cũng nghĩ rằng cậu sẽ rất vui mừng khi được trở về nhà. Vì thế, cậu ấy hỏi Izuku chuyện gì đang xảy ra và nghe câu chuyện buồn về cuộc hôn nhân ép buộc của cậu.

Cậu gần như bật khóc khi nghe câu chuyện của Izuku, nhưng cậu biết Katsuki đang cảm thấy bị phản bội và quyết tâm trả Izuku về với cha mình. Dù vị thuyền trưởng kia có thể nói đó là vì tiền, nhưng Kirishima là người bạn thân nhất của Katsuki từ khi cả hai còn là những thằng nhóc. Cậu chưa bao giờ thấy Katsuki gắn bó với ai nhanh đến vậy.

Katsuki cố gắng giấu giếm, nhưng Kirishima nhận thấy anh liên tục liếc nhìn cậu ấy. Hơn nữa, cậu chưa bao giờ thấy thuyền trưởng cố gắng dạy ai đó, nhưng anh ấy đã cố hết sức chỉ cho Izuku cách gọt khoai tây và quấn dây thừng. Kirishima thực sự không thể trách anh; Izuku rất ngọt ngào, nhiệt huyết và nhìn thuyền trưởng như thể ánh mặt trời vừa ló rạng sau lưng anh ta vậy.

Hai người họ sẽ rất hạnh phúc nếu có cơ hội. Và cậu sẽ không phải là một người bạn tốt nếu cậu không cố gắng để Katsuki nhận ra điều đó.

"Chào buổi tối, thuyền trưởng!" Kirishima chào với một nụ cười. Katsuki đang ở boong tàu điều khiển bánh lái.

"Đi đi." anh ta gầm gừ và vẫn không rời mắt khỏi đường chân trời.

"Thời tiết hôm nay thật đẹp phải không? Biển êm ả thật." cậu nói không chút nao núng.

"Mọi chuyện sẽ không còn bình lặng nữa nếu tao ném mày ra khỏi tàu."

"Vậy nên, tớ cần nói với cậu về một chuyện." Kirishima thấy Katsuki đang đảo mắt. "Về Izuku."

"Cậu ta xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi như thể thật sự không quan tâm, nhưng Kirishima có thể thấy ánh mắt anh đảo xuống cầu thang dẫn xuống khoang dưới, nơi Izuku đang bị nhốt.

"Cậu thật sự nghĩ rằng việc trả cậu ấy về cho nhà vua là một ý tưởng hay sao?"

"Chúng ta sẽ làm gì với cậu ta? Không thể bán thằng ngốc đó như nô lệ được, cậu ta quá vô dụng." Katsuki càu nhàu một cách hờ hững nhưng Kirishima không chấp nhận điều đó.

"Bro! Không! Đừng đùa kiểu thế! Chúng ta không phải là loại người đó, chúng ta không bán nô lệ!"

"Thế thì lại càng có lý do để trả cậu ta lại và lấy tiền."

"Cậu ấy không muốn trở về, cha cậu ấy cũng là một tên bạo chúa!"

"Đó không phải là vấn đề của tao!" Katsuki gầm lên giận dữ, các khớp tay của anh trắng bệch khi nắm chặt bánh lái.

"Nhưng điều đó có thể trở thành vấn đề nếu cậu thừa nhận rằng cậu thích cậu ấy!" Kirishima cầu xin.

"CÁI GÌ? Tao không có gì để thừa nhận cả! Khốn kiếp! Nếu tao nghe mày nói những điều ngớ ngẩn như vậy một lần nữa, tao sẽ trói mày vào mũi tàu!" Katsuki trông như thể chỉ còn một chút nữa là sẽ xé xác Kirishima ra.

Kirishima thở dài thất vọng, "Thích một ai đó không có gì sai cả, Bakubro. Cậu nên suy nghĩ thật kỹ trước khi làm điều gì đó mà sau này cậu có thể hối hận.


Đêm đó Katsuki không ngủ được. Anh trằn trọc trên giường, tiếng sóng biển nhẹ nhàng ru ngủ chẳng làm dịu đi tâm trí rối bời của anh. Thật là nhảm nhí vì anh đang làm điều đúng đắn. Anh đang trả lại Izuku cho cha mình và anh thậm chí còn chẳng đòi nhiều tiền! Tên vua khốn kiếp đó chắc chắn có thể trả nhiều hơn.

'Mày không yêu cầu nhiều hơn vì mày không chắc nhà vua sẽ trả' một giọng nói phiền phức thì thầm trong đầu anh. 'Không quan trọng, tao vẫn sẽ trả cậu ta về với gia đình. Không thể trách tao vì chuyện này được' anh trả lời, nhưng ngay cả Katsuki cũng biết điều đó thật vô lý. Izuku đang được trả về với một gia đình mà cậu tuyên bố đã được giải cứu bởi những tên cướp biển.

Tâm trí anh quay cuồng với cuộc trò chuyện mà anh đã có với Izuku đêm hôm đó khi anh tìm thấy cậu nhóc say khướt sau bữa tối. Cậu đã nói rằng nếu cậu định nhảy, thì cậu sẽ nhảy khỏi con tàu kia. Nghĩa là Izuku có thể đã nghĩ đến việc nhảy khỏi tàu để không bị đưa đến người chồng tương lai của mình.

Tuy nhiên, đồng thời Izuku cũng không thể trở thành cướp biển. Cậu hoàn toàn vô dụng trên biển, không một băng cướp nào chấp nhận cậu làm thành viên của họ. Nếu họ thả cậu ở bất kỳ hòn đảo nào ngoài tầm kiểm soát của nhà vua, Izuku thậm chí còn không được thuê để phục vụ bàn. Katsuki không muốn nghĩ đến việc thằng ngốc đó sẽ phải làm công việc gì.

Izuku là một hoàng tử, cậu không được sinh ra để sống trên biển cả. Cậu cần phải sống trên đất liền, được an toàn và được chăm sóc. Katsuki không bao giờ có thể cho cậu cuộc sống mà Izuku xứng đáng có và—Không! Không! Không! Anh không phải suy nghĩ theo hướng đó!

Khi những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu vào phòng mình, Katsuki đã sẵn sàng và ăn mặc cho một ngày mới. Họ đã đi suốt đêm về phía nơi anh đã hẹn với nhà vua—cách một vài hải lý từ một hòn đảo độc lập nổi tiếng, đủ xa để quân đội nhà vua không thể bố trí một cái bẫy. Katsuki đã dùng bồ câu đưa tin cuối cùng của mình để gửi thông điệp, vì vậy nhà vua tồi tệ đó tốt hơn nên xuất hiện.

Rời khỏi cabin của mình, Katsuki thấy rằng thủy thủ đoàn đã chờ anh với vẻ mặt đau buồn tang thương. Người thuyền trưởng cương quyết làm cho ánh nhìn của mình thậm chí còn dữ tợn hơn,  để cảnh báo bất kỳ tên nào trong số những kẻ ngốc kia không nên thử thách anh hôm nay.

"Mắt Gấu Trúc, chúng ta còn cách bao xa?" Anh hỏi một cách thô lỗ.

"Chúng ta sẽ đến đó trong vòng chưa đầy ba tiếng nữa, thuyền trưởng." Mina trả lời một cách nghiêm túc.

Katsuki gật đầu và quay về phía cả đội, "Mặt Đần, mang tù nhân lên đây."

"Đừng gọi cậu ấy như thế, Baku. Izuku là bạn chúng ta mà—" Kaminari cố nài nỉ, nhưng Katsuki không chấp nhận.

"Mày đã nhận lệnh rồi, làm đi trước khi tao đem nộp cả mày cho nhà vua!" Anh gầm lên khiến Kaminari sợ hãi chạy biến.

Katsuki bước lên boong cao nhất, nơi có bánh lái, và bắt đầu quan sát đường chân trời, tìm kiếm con tàu của nhà vua. Sẽ rất dễ để nhận ra nó, vì nhà vua chỉ đi trên con tàu riêng với cánh buồm màu vàng sáng. Những cánh buồm ấy có màu vàng để tượng trưng cho sự giàu có của nhà vua hoặc thứ gì đó tương tự. Điều quan trọng là con tàu của nhà vua rất lớn, rất chậm nhưng gần như không thể đánh chìm — chắc chắn là con tàu an toàn nhất trên những vùng biển này.

Chẳng bao lâu sau, Kaminari dẫn Izuku đến bên cạnh anh. Tay của Izuku bị trói chặt bằng dây thừng sau lưng. Katsuki cố tình không nhìn hai người, chỉ chỉ vào một chỗ trên sàn ngay bên cạnh, nơi anh muốn Izuku ngồi xuống.

Kaminari lặng lẽ ra dấu cho hoàng tử biết cậu nên làm gì. Sau khi tất cả đã sẵn sàng, cậu ấy trông có vẻ lưỡng lự giữa việc ở lại với Izuku và quay lại làm nhiệm vụ, nên Katsuki phải ra lệnh thẳng thừng.

"Làm việc đi, Mặt Đần. Mày không cần ở đây để trông chừng một kẻ bị trói đâu." Katsuki gầm lên.

Kaminari nhìn Izuku đầy tiếc nuối lần cuối rồi rời khỏi boong với vẻ cam chịu. Katsuki vẫn nhìn chằm chằm vào đường chân trời và giữ chặt tay lái, cố hết sức phớt lờ những tiếng thút thít từ người bên cạnh.

Tại sao anh lại yêu cầu mang Izuku lên đây? Họ còn hàng giờ nữa mới đến điểm trao đổi, anh có thể để thằng ngốc ấy bị nhốt ở chỗ cũ. Thật vô lý khi muốn Izuku ở bên cạnh anh; anh biết tên hoàng tử ấy không thể chạy trốn. Việc muốn Izuku ở bên cạnh là một suy nghĩ chợt đến khi thấy cả đội sáng nay, và anh không dừng lại để suy nghĩ tại sao.

Katsuki đoán rằng anh thực sự thích sự hiện diện của Izuku. Hoàng tử vô dụng này luôn làm sáng bừng mọi nơi bằng đôi mắt sáng và tính cách vui vẻ của mình. Con tàu sẽ trở nên yên tĩnh và u ám hơn khi cậu ấy quay về với gia đình. Cuộc sống của Katsuki cũng sẽ thiếu đi một chút ánh sáng khi không còn Izuku nữa.

Nhưng anh đang làm điều đúng đắn. Đây là điều tốt nhất cho Izuku. Cậu ấy không sinh ra để làm cướp biển. Izuku quá ngây thơ và mong manh để làm cướp biển. Chết tiệt thật, thằng ngốc này còn không biết gọt khoai tây cơ mà! Tiếng nấc cuối cùng như phá tan vẻ ngoài bình tĩnh của Katsuki.

"NGƯNG KHÓC ĐI, ĐỒ NGỐC!" Anh hét lên khiến Izuku giật mình vì sợ hãi. "Tao đang đưa mày về với gia đình, chứ không bỏ mày chết trên đảo hoang." Katsuki lầm bầm.

"Tớ biết mà." Izuku nói nhỏ. "Thuyền trưởng Kacchan sẽ không bao giờ làm thế. Cậu quá tử tế; tớ không sợ những gì cậu sẽ làm gì với tớ." 'Tớ chỉ sợ cha mình' là điều không cần nói ra, nhưng nó vẫn đâm thẳng vào trái tim Katsuki.

"Chắc không tệ đến thế đâu. Mày là một hoàng tử và họ sẽ gả mày cho một vị vua. Mày sẽ sống trong xa hoa, không phải lo lắng bất cứ điều gì. Tốt hơn nhiều so với việc lau sàn trên một con tàu cướp biển bẩn thỉu." Katsuki cố gắng lý lẽ với Izuku (và với chính mình).

"Tớ biết cậu ghét tớ vì đã giấu cậu chuyện đó, thuyền trưởng. Nhưng đừng nói với tớ nên sống cuộc sống nào. Tớ thà quét sàn trên con tàu này hàng trăm lần hơn là sống như một vật sở hữu quý giá của một người đàn ông sẽ nhốt tớ trong một tòa tháp." Izuku lạnh lùng đáp lại. "Tớ có thể không thoát được số phận này, nhưng họ sẽ không bao giờ ép tớ phải yêu thích nó."

"Chúa ơi, Deku! Thậm chí mày còn không biết quét sàn! Mày không thể lau dọn, không thể nấu ăn, và tao chắc chắn là mày không thể chiến đấu! Làm cướp biển có thể cho mày cái quái gì?" Katsuki hét lên đầy bực tức.

"Một cuộc sống tự do! Cuộc sống nơi tớ có thể tự do lựa chọn, kết bạn, yêu đương! Và tớ có thể học! Tớ biết bây giờ tớ vô dụng, nhưng chỉ mới có vài ngày thôi! Cậu phải mất bao lâu để trở nên giỏi mọi thứ như bây giờ chứ?" Izuku hét lại.

Katsuki sẵn sàng gào lên với Izuku vì cậu quá ngây thơ thì nghe thấy Sero hét lên từ cột buồm.

"TÀU HẢI QUÂN Ở HƯỚNG TÂY BẮC!"

Điều đó làm Katsuki trở lại thực tại. Anh cầm ống nhòm lên và tìm kiếm con tàu của nhà vua trên biển.

Tuy nhiên, đó không phải là những gì anh nhìn thấy. Anh không thấy con tàu lớn an toàn chở nhà vua và hoàng gia. Con tàu mà anh thấy không có cánh buồm vàng, nhỏ hơn nhiều và được thiết kế để chạy nhanh — giống như con tàu Hải quân mà họ đã đột kích cách đây khoảng một tuần.

Katsuki nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm ít nhất một đốm vàng nhỏ nào đó có thể chỉ ra rằng nhà vua đang chờ gần đây, nhưng không thấy gì cả. Chết tiệt! Nhà vua không đến để giải cứu con trai mình, và từ những gì con tàu này cho thấy, Izuku thậm chí còn không được quay về nhà.

Cậu ấy sẽ bị đưa thẳng đến chồng sắp cưới trên một con tàu tốc hành, có lẽ với nhiều của cải hơn để bù đắp cho sự bất tiện của việc phải chờ thêm một tuần để nhận được món đồ chơi.

Thuyền trưởng Katsuki cảm thấy máu mình sôi lên vì giận dữ. Sao cái lão vua chết tiệt này dám đối xử với con trai mình như vậy?! Sao lão ta dám đối xử với Izuku như vậy?! Lão không xứng đáng có Izuku trong cuộc đời mình!

Chắc chắn, cuộc sống mà Katsuki có thể mang lại cho Izuku không phải là điều mà cậu ta đáng được hưởng, nhưng cũng không phải là việc bị đối xử như một con búp bê đắt tiền!

"Deku," Katsuki hỏi một cách nghiêm túc, "mày có muốn trở thành cướp biển không?"

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đầy quyết tâm.

"Có, tớ muốn trở thành cướp biển, thưa thuyền trưởng." Izuku trả lời mà không chút do dự.

Katsuki rút con dao ra khỏi vỏ, kéo Izuku đứng dậy một cách thô bạo, khiến cậu ấy va vào ngực mình, và nhanh chóng cắt đứt sợi dây trói tay Izuku chỉ bằng một nhát cắt.

"Chào mừng đến với băng, Deku." Katsuki thì thầm, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của cậu ấy.

Họ chỉ có vài giây nhìn nhau. Vẻ mặt của Izuku không giấu được sự ngạc nhiên, và Katsuki không thể kiềm được nụ cười mỉm trên môi mình. Rồi thuyền trưởng quay về phía cả đội và hét lên.

"THAY ĐỔI KẾ HOẠCH! CHÚNG TA SẼ ĐÁNH CHÌM ĐÁM KHỐN KHIẾP ĐÓ VÀ CƯỚP TÀI SẢN! MỌI NGƯỜI, VÀO VỊ TRÍ!"

Bakusquad hò reo phấn khích, như thể sự sống vừa được thổi vào con tàu. Một giây trước, mọi người vẫn còn trông u ám và chán nản, và giây sau đó, họ đang chạy khắp nơi để chuẩn bị cho cuộc đột kích. Mệnh lệnh được hét lên, đại bác được vào vị trí, tất cả theo kịch bản mà họ đã thực hiện hàng chục lần trước đó.

"ĐỪNG CÓ LÀM MẤY CHUYỆN NGU XUẨN! LÀM THEO KẾ HOẠCH ĐI! BẮN NÁT CÁNH BUỒM RỒI ĐỘT KÍCH ĐỂ CƯỚP TÀI SẢN! MẮT GẤU TRÚC, MÀY VÀO KHOANG THUYỀN TRƯỞNG! TÓC CHỈA, MẶT ĐẦN, GIẢI QUYẾT ĐÁM TRÊN BOONG TÀU ĐI! TAO SẼ LO ĐÁM HÈN NHÁT TRỐN DƯỚI HẦM!" Katsuki hét lớn khi họ tiếp cận con tàu.

"Còn tớ thì sao? Tớ có thể giúp gì không?" Izuku hỏi, háo hức đi theo Katsuki khắp thuyền.

"Mày chỉ cần đừng cản đường tụi tao, Deku. Mày vẫn còn chưa biết cách chiến đấu." Katsuki nói với cậu một cách quyết đoán.

"Nhưng tớ—!"

"Không! Mày ở lại trên King Explosion Murder và trốn đi nếu có tên thủy quân nào đến tìm mày! Tao là thuyền trưởng của mày và đó là lệnh!" Katsuki quát, khiến Izuku đứng bất động với biểu cảm rối bời.

Katsuki leo lên thành tàu cùng các thành viên khác trong đội, chờ con tàu của họ đủ gần để đột kích. Cả Bakusquad đều phấn khích, sẵn sàng cho trận chiến. Trên con tàu đối phương, đám lính thủy quân hoảng loạn như gà không đầu—chỉ cần vài quả đại bác bắn vào boong tàu cũng đủ làm tan biến tất cả kỹ năng quân sự mà bọn chúng có.

"CHUẨN BỊ! ĐỢI TAO RA HIỆU!" Katsuki hét lên khi tàu đã đến đủ gần. "ĐI CHẾT ĐI!"

Bakusquad nhảy xuống tàu địch mà không chút do dự, làm đám quân lính xanh mặt. Đám cướp biển nhanh chóng dọn sạch boong tàu, dễ dàng đến mức đáng ngạc nhiên. Không có nhiều binh lính như đáng ra phải có, và điều này càng khiến Katsuki tin rằng nhà vua chẳng quan tâm gì đến con trai của mình.

Katsuki đang ở một mình ở boong dưới, đấu với vài tên lính còn lại thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết phía sau mình.

"KACCHAN! KACCHAN! CẬU PHẢI RA KHỎI ĐÂY! ĐÂY LÀ MỘT CÁI BẪY!" Izuku chạy về phía anh, thở hổn hển.

"Deku? Tao đã bảo mày ở lại trên tàu mà! Đây là phản loạn đấy!" Katsuki hét lên, lo sợ Izuku sẽ bị bắt bởi một tên lính muốn lấy lòng nhà vua.

"Đây là một cái bẫy, Kacchan! Các khoang chứa đầy thuốc súng! Bọn chúng định làm nổ con tàu này!" Izuku nói với vẻ mặt sợ hãi.

"CHẾT TIỆT! Đi thôi! Chúng ta phải báo cho những người khác!" Katsuki vừa hạ gục tên lính cuối cùng vừa nói.

"Tớ đã cảnh báo họ rồi! Chỉ còn cậu thôi! Mau lên!" Izuku kéo tay anh chạy về hướng boong trên, nhưng một viên trung sĩ xuất hiện gần cầu thang, cầm một chiếc đèn lồng đã cháy sáng.

"Không dễ vậy đâu!" Viên trung sĩ nói với nụ cười điên cuồng. "Nhà vua đã gửi tao đến đây để chết, nhưng tao không đồng ý với kế hoạch này. Tao đang thực hiện kế hoạch riêng của mình."

"TRÁNH XA TỤI TAO RA, LŨ KHỐN KIẾP!" Katsuki quát, nhưng viên trung sĩ giả vờ làm rơi chiếc đèn lồng xuống, khiến cả hai đều giật mình.

"Không, không, không! Ở yên đó, tên cướp biển bẩn thỉu. Tao sẽ làm thế này: tao và hoàng tử sẽ lên thuyền nhỏ để đàm phán với nhà vua về... những điều kiện sống tốt hơn cho bản thân tao. Còn mày cùng bầy chó ghẻ của mày phải ở yên, nếu không tao sẽ cho nổ tung con tàu này. Con tàu của mày đủ gần để chúng ta có thể đảm bảo rằng không ai có thể sống sót thoát khỏi đây."

"Đ*T MẸ MÀY! TAO SẼ KHÔNG—"

"Được rồi! Tôi sẽ đi với ông! Làm ơn đừng làm hại họ!" Izuku van nài, cắt ngang lời Katsuki.

"KHÔNG! DEKU, MÀY KHÔNG THỂ—" Katsuki hét lên, nhưng Izuku đã bước đến gần viên trung sĩ.

"Tớ xin lỗi, Kacchan. Tớ xin lỗi vì đã đẩy cậu vào tình thế này, nhưng tớ sẽ đảm bảo mọi người được an toàn." Izuku nói với đôi mắt xanh đẫm lệ. Viên trung sĩ nắm chặt tay Izuku thô bạo ngay khi cậu đến gần.

"Hoàn hảo, giờ thì quay lại phòng phía sau để tao có thể nhốt mày trong đó." viên trung sĩ ra lệnh với Katsuki, nhưng vị thuyền trưởng đó vẫn đứng vững, cơn tức giận sôi sục.

"Kacchan, làm ơn!" Izuku van nài, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Katsuki không thể chấp nhận điều này! Anh không thể mất Deku! Izuku đã thuộc về anh, và còn rất nhiều điều họ cần làm cùng nhau! Anh cần dạy Izuku đọc bản đồ, căng buồm, chiến đấu và—và—còn rất nhiều thứ! Anh cần Izuku trong cuộc đời mình! Katsuki cần có Izuku!

"Đi vào phòng ngay, nếu không tao sẽ thổi tung con tàu này! Đừng nghĩ tao sẽ không làm vậy! Nhà vua đã gửi tao đến đây để chết rồi!" Viên trung sĩ hét lên, hoàn toàn mất kiểm soát.

"Kacchan!" Izuku run rẩy kêu lên.

Nhưng trước khi Katsuki kịp quyết định, cuộc giằng co bị phá vỡ khi Kirishima đánh mạnh vào đầu viên trung sĩ. Hắn loạng choạng ngã về phía trước, và chiếc đèn lồng lăn ra xa. Katsuki nhanh chóng nhặt nó lên trước khi nó vỡ và kích nổ thuốc súng.

Kirishima nhanh chóng hạ gục viên trung sĩ và quay sang nhìn họ với vẻ lo lắng.

"Chúng ta phải đi ngay! Con tàu này là một quả bom hẹn giờ, anh em ơi!"

Cậu ấy không cần phải nói đến lần thứ hai, Katsuki nắm chặt tay Izuku và cả ba lao nhanh trở về tàu của họ. Tàu của họ đã bắt đầu di chuyển ra xa khi họ kịp nhảy lên, nên cả ba ngã nhào xuống sàn trong lúc vội vã.

Katsuki cảm thấy chóng mặt, tim anh vẫn đập thình thịch và anh thở hổn hển. May mắn thay, đội của anh đủ thông minh để không chờ đợi lệnh, tất cả đều hợp tác để đưa con tàu càng xa càng tốt.

Nhìn sang bên cạnh, anh thấy Izuku cũng bối rối không kém. Cậu có thể sẽ chết nếu Katsuki trả cậu về cho cha mình. Izuku có thể đã chết và tất cả sẽ là lỗi của Katsuki. Và anh cũng có thể đã chết. Izuku là người phát hiện ra cái bẫy và chạy về để báo cho đội, thậm chí còn xuống sâu trong tàu để đảm bảo Katsuki được cảnh báo.

"Mày điên à! Mày suýt nữa thì bị giết đấy!" Katsuki không thể kiểm soát nổi cảm xúc, nên anh chỉ tập trung vào cơn giận và trút lên Izuku.

"Tớ không còn lựa chọn nào khác, Kacchan! Tớ không thể để ông ta giết cậu và cả đội!" Izuku hét trả.

Cái quái gì đây?! Thằng ngốc này giờ nghĩ mình có thể cãi lại thuyền trưởng sao!?

"Đồ hoàng tử khốn kiếp! Tao sẽ dạy cho mày cách ngậm cái miệng chết tiệt của mày lại!" Katsuki gầm lên, kéo cổ áo Izuku và hôn cậu.

Katsuki chẳng biết tại sao não mình lại cho rằng đây là cách tốt nhất để dạy Izuku một bài học. Nhưng khi Izuku bắt đầu đáp trả, anh không thể nói rằng mình hối hận.

Anh ôm Izuku vào ngực, tận hưởng cảm giác an toàn và ấm áp khi cậu nằm trong vòng tay mình. Cảm giác như mọi thứ cuối cùng đã ổn định và Katsuki có thể thở lại bình thường. Izuku giờ là của anh và họ sẽ cùng nhau chinh phục bảy đại dương.

... miễn là Izuku học được cách trở thành cướp biển.

"Đừng nghĩ tao sẽ nhẹ tay với mày." Katsuki nói khi gần sát môi Izuku. "Mày sẽ phải làm việc cật lực trên con tàu này."

Izuku mỉm cười rạng rỡ với anh và đáp lạI, "Vâng, thưa thuyền trưởng. Bất cứ điều gì cậu muốn."

Họ lại hôn nhau trong tiếng reo hò cổ vũ của cả đội.



END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bakudeku