Huyết Nhục Hà Thần
Băng Di hôn mê trong vòng tay Ứng Long, hơi thở mong manh như tơ nhện. Mái tóc bạc mềm mại rũ xuống, vương lên vạt áo của Long Thần, từng lọn tóc dính chút máu đỏ, càng làm nổi bật nước da trắng đến gần như trong suốt.
Ứng Long gấp gáp vận yêu lực, cố gắng truyền vào cơ thể y, nhưng luồng khí bị chặn đứng ngay tại vị trí đan điền, không thể thẩm thấu.
"Không được! Yêu lực của ta bị đẩy ra ngoài!" Ứng Long cau mày, gương mặt trầm xuống đầy lo lắng.
Liễu Châu ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng kiểm tra lại mạch đập của Băng Di. Sắc mặt hắn càng lúc càng nặng nề, giọng nói trầm xuống:
"Máu tụ này đã tồn tại rất lâu, không thể tự tiêu tan. Nếu không giải ngay, không những ảnh hưởng đến nội đan, mà còn khiến kinh mạch y vĩnh viễn không thể hồi phục như trước."
Thanh Lam sợ đến phát khóc, nàng run giọng nói:
"Liễu Châu! Ngươi mau nghĩ cách đi! Mau lên!"
Liễu Châu nheo mắt, lướt nhìn tình trạng của Băng Di rồi nghiêm giọng nói: "Trước hết phải giải máu tụ trong cơ thể Hà Thần. Ta sẽ dùng ngân châm đả thông các mạch, nhưng Long Thần, ngươi yêu lực mạnh nhất, ngươi phải giúp y đẩy máu tụ ra ngoài!"
Ứng Long lập tức đáp: "Được! Mau bắt đầu đi!"
Nhưng ngay lúc đó, Liễu Châu lại trầm giọng cảnh báo: "Nhưng nhớ kỹ, lúc tiếp nhận yêu lực của ngươi, Hà Thần sẽ rất đau."
Ứng Long thoáng khựng lại. Hắn nhìn người trong lòng, Băng Di vốn đã chịu đủ đau đớn rồi, nếu phải chịu thêm nữa... Y đã đau đến mức này, còn phải đau thêm bao nhiêu nữa?
Ứng Long siết chặt tay, ánh mắt tối sầm, giọng trầm thấp lẩm bẩm: "Đau?... Đau đến mức nào nữa? Y chưa đủ đau hay sao?"
Liễu Châu thở dài: "Nhưng nếu không làm ngay, Hà Thần sẽ còn bị dày vò lâu hơn nữa."
Ứng Long cắn răng, cuối cùng gật đầu: "Được. Bắt đầu đi."
Liễu Châu rút ra một bộ ngân châm, nhanh chóng cắm từng mũi vào các huyệt đạo trên thân thể Băng Di. Thanh Lam nín thở nhìn từng động tác, tay nắm chặt đến run rẩy.
Ứng Long quỳ một gối xuống, một tay đỡ lấy Băng Di, tay còn lại đặt lên ngực y, nơi gần tim nhất.
"Bắt đầu đi." Hắn nói, giọng khô khốc.
Liễu Châu khẽ gật đầu, hai tay vung lên, linh lực tinh chuẩn từ đầu ngón tay rót vào từng mũi ngân châm. Trong nháy mắt, các đường kinh mạch của Băng Di chấn động, một luồng khí đen nhàn nhạt bốc lên từ các đầu kim, đó chính là phần huyết khí bị ứ đọng bấy lâu nay.
Ứng Long nhắm mắt, dồn yêu lực của mình vào lòng bàn tay, từng tia yêu lực màu vàng kim truyền vào cơ thể Băng Di, mạnh mẽ đẩy luồng khí đen ra ngoài.
"Ư..." Băng Di run lên bần bật. Mặc dù vẫn còn hôn mê, thân thể y vẫn phản ứng kịch liệt với đau đớn, những ngón tay co quắp lại, hơi thở đứt quãng.
Ứng Long không khỏi rùng mình, trong lòng hắn thắt lại một cách khó chịu. Nhưng hắn không dừng lại được.
Yêu lực tiếp tục truyền vào, mạnh mẽ khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn. Bên trong, như có hàng ngàn lưỡi dao cứa nát từng thớ thịt, phá đi từng khối huyết tụ.
"A—!!" Băng Di đột nhiên bật dậy, toàn thân cong lên như một dây cung căng chặt. Y không mở mắt, nhưng biểu tình vô cùng thống khổ, môi cắn chặt đến rỉ máu. Một tia máu tươi từ khóe môi chảy xuống.
Ứng Long mở to mắt, lòng đau như dao cắt.
"Dừng lại! Liễu Châu, dừng lại đi!" Hắn rít lên, bàn tay run rẩy muốn thu yêu lực lại.
"Không được dừng!" Liễu Châu nghiêm giọng quát lên. "Nếu dừng ngay lúc này, tất cả công sức sẽ đổ sông đổ biển! Lúc ấy, đau đớn của Hà Thần sẽ càng kinh khủng hơn bây giờ!"
Ứng Long siết chặt nắm tay. Hắn nhìn thấy từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt trắng bệch của Băng Di, thấy cơ thể y run rẩy, giãy giụa trong vô thức.
"Băng Di... ngươi chịu thêm một chút thôi..." Giọng hắn khàn đặc, ngón tay run lên, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục đẩy yêu lực vào.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một cơn gió rét cắt da cắt thịt thổi qua, mang theo một luồng yêu khí u ám đầy quỷ dị. Cây cối xung quanh khẽ rung động, từng cành lá lay động tựa như đang rùng mình trước sự xuất hiện của một thế lực nguy hiểm.
Bỗng nhiên, từ phía xa, ánh lửa bùng lên như những đốm ma trơi giữa màn đêm, ngày càng sáng rực, trải dài thành một dãy dài hùng hậu. Tiếng bước chân rầm rập dẫm lên cỏ khô, từng bóng người vận y phục đen tuyền lướt đến nhanh như gió. Giữa đội hình đó, Lãnh Nguyệt xuất hiện.
Hắn dừng chân trước khoảng sân hỗn độn, ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở hai thân ảnh ngồi giữa đất trời—Ứng Long và Băng Di. Một nụ cười nhạt nở trên môi cất giọng chậm rãi, mang theo vẻ trào phúng xen lẫn thú vị:
"Các vị, đã lâu không gặp."
Thanh Lam vừa trông thấy người của Minh Nguyệt Giáo thì cả kinh, hơi thở như nghẹn lại. Nàng vội lùi về sau một bước, mắt nhìn sang Ứng Long và Băng Di, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
"Tại sao chúng lại đuổi đến được đây? Hơn nữa lại ngay lúc này..." Giọng nàng khẽ run, ánh mắt đầy lo lắng.
Ứng Long vẫn không ngẩng đầu lên, hắn chỉ liếc mắt một cái về phía đám người kia, hàn ý trong mắt lạnh thấu xương. Nhưng dù vậy, tay hắn cũng không thể dừng lại, yêu lực vẫn đang không ngừng rót vào cơ thể Băng Di, không có lấy một giây chần chừ.
Lãnh Nguyệt thu hết cảnh tượng ấy vào mắt, ánh nhìn dần trở nên đầy hứng thú. Hắn chậm rãi bước tới, ánh mắt dừng trên người Liễu Châu, khóe môi cong lên thành một nụ cười cợt nhả:
"Tiểu Sơn Thần Liễu Châu, ngươi quả thật đã giúp ta một chuyện lớn."
Câu nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến Thanh Lam sững người. Nàng lập tức quay ngoắt lại nhìn Liễu Châu, trong mắt hiện rõ sự ngờ vực.
"Ngươi..."
Sự lạnh lẽo trong lời nói của Lãnh Nguyệt khiến tất cả đều rơi vào im lặng trong một thoáng. Nhưng rồi, Liễu Châu đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt kiên định đối diện với Thanh Lam. Hắn gằn giọng:
"Ta không bao giờ làm chuyện xấu xa đó! Ta thực lòng vì Hà Thần mà tới giúp, bọn chúng nhất định đã theo dõi ta!"
Thanh Lam nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt vẫn không thể che giấu sự nghi hoặc.
Ứng Long đột nhiên bật cười lạnh. Tiếng cười của hắn đầy trào phúng, nhưng cũng chẳng buồn nhìn Liễu Châu lấy một lần.
"Dù ngươi nói thật hay giả... thì chỉ dựa vào đám yêu quái kia, cũng muốn làm khó ta sao?"
Hắn nhếch môi, đáy mắt lóe lên ánh vàng kim nguy hiểm. Nhưng ngay khi hắn định rút tay về...
"Ư—!"
Băng Di đột nhiên co rút người lại, cả thân thể y run lên bần bật, đôi môi trắng bệch khẽ hé mở, một dòng máu tươi ngay lập tức trào ra, nhiễm đỏ cả vạt áo trước ngực.
Ứng Long chấn động, đôi mắt hắn mở to, bàn tay vừa nhấc lên lập tức run rẩy, rồi lại nhanh chóng đặt trở về chỗ cũ, tiếp tục truyền yêu lực vào người y.
"Ngươi tuyệt đối không được dừng lại!"
Liễu Châu cũng cả kinh, lập tức quát lớn. Hắn nhìn Ứng Long bằng ánh mắt nghiêm nghị chưa từng có.
"Nếu yêu lực không đều, Hà Thần sẽ đau đớn hơn cả bây giờ! Một khi ngừng lại, không chỉ khiến máu tụ không thể giải, mà kinh mạch còn có thể đứt đoạn ngay tức khắc!"
Ứng Long nghiến răng, bàn tay càng siết chặt lấy bờ vai lạnh băng của Băng Di. Máu nóng từ y rơi xuống thấm qua lớp áo hắn, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực, nhưng hắn chẳng hề bận tâm. Hắn chỉ biết, nếu dừng lại, y sẽ càng thống khổ hơn.
Lãnh Nguyệt nhướng mày nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt tràn ngập sự tò mò và thích thú.
"Thật là một màn kịch hay."
Hắn chậm rãi lùi lại, phất tay ra hiệu. Đám thuộc hạ phía sau lập tức bao vây xung quanh.
Lúc này, tất cả mới nhận ra—Minh Nguyệt Giáo không phải tình cờ đến đây.
Chúng chọn đúng khoảnh khắc này để ra tay!
Xung quanh tối sẫm như vực sâu nuốt trọn ánh sáng. Ngọn đuốc rực cháy soi rõ từng gương mặt âm trầm của đám người Minh Nguyệt Giáo. Một luồng sát khí ngột ngạt bao phủ khắp không gian, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận tử chiến.
Ứng Long vẫn quỳ dưới đất, tay hắn đặt trên lồng ngực Băng Di, yêu lực không ngừng rót vào cơ thể y, từng sợi ánh sáng vàng kim len lỏi vào huyết mạch, nhưng sắc mặt Băng Di vẫn trắng bệch như tuyết đầu đông.
Ứng Long chậm rãi ngẩng đầu, mắt ánh lên vẻ nguy hiểm. Hắn không hề có ý định lãng phí thời gian.
"Hai người có thể đối phó không?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo uy áp bức người. "Ta sẽ đưa Băng Di đi."
Liễu Châu giật mình, ánh mắt dao động một chút, rồi lập tức kiên định. Hắn đứng thẳng dậy, bước lên một bước, nhìn thẳng vào Ứng Long mà nói:
"Là vì ta mà bọn chúng mới có cơ hội này. Hai người mang Hà Thần đi, ta sẽ cản chúng."
Thanh Lam thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó, nàng không hề do dự mà bước tới, sóng vai cùng Liễu Châu.
"Ta sẽ ở lại cùng ngươi."
Liễu Châu quay sang nhìn nàng, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Thanh Lam đã nhếch môi cười nhạt, giọng nói pha chút trào phúng:
"Ta làm sao có thể để biểu đệ của mình một mình gặp nguy hiểm được?"
Lời nói đơn giản nhưng lại mang theo một loại tình cảm kỳ lạ, như thể dù có thế nào, nàng cũng sẽ không lùi bước.
Liễu Châu mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài. Hắn không sợ chết, nhưng lại không muốn liên lụy nàng.
"Nhưng Minh Nguyệt Giáo rất mạnh..."
Thanh Lam hừ nhẹ một tiếng. Một làn yêu khí bùng lên từ người nàng, đôi mắt hồ ly chớp nhẹ, trong thoáng chốc từ màu hổ phách chuyển sang một màu xanh lam yêu dị. Đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu dựng lên cảnh giác, móng vuốt sắc bén lộ ra khỏi đầu ngón tay. Khí tức xung quanh nàng đột nhiên biến đổi, như một con hồ ly hoang dã sẵn sàng xé xác kẻ địch.
"Cùng lắm..." Giọng nàng mang theo chút trêu chọc, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc lạnh. "Hồ ly ta bỏ một mạng."
Ứng Long nhìn hai người bọn họ, khóe môi bỗng cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt. Hắn vẫn không ngừng truyền yêu lực cho Băng Di, cánh tay vững chắc siết chặt lấy y, rồi chẳng chút do dự mà bế y lên.
Hắn nhìn Thanh Lam và Liễu Châu một lượt, giọng nói hờ hững nhưng lại có một chút gì đó không dễ nhận ra.
"Đừng có chết."
Liễu Châu và Thanh Lam đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ứng Long liếc xuống Băng Di trong tay mình, rồi lại lạnh lùng nói tiếp:
"Băng Di mà tỉnh lại, biết ta không bảo vệ được hai ngươi, y sẽ hận ta mất."
Không đợi thêm giây nào, hắn lập tức xoay người, ôm lấy Băng Di phóng thẳng vào màn đêm. Yêu khí cuồn cuộn bùng lên, cuốn theo cát bụi mịt mù, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Sau, Thái Âm Cơ đứng trên cao ngọn đồi nhìn xuống ánh mắt sắc bén lóe lên một tia hứng thú.
"Hà Thần, cái bẫy đang đợi ngươi phía trước."
Đêm nay, máu sẽ phải đổ!
Ứng Long bế Băng Di lao đi trong màn đêm mịt mờ, gió rít bên tai, bụi đất cuồn cuộn dạt sang hai bên. Hắn không hề ngoái lại, chỉ tập trung chạy về phía trước, mỗi bước chân đều mang theo một luồng yêu lực mạnh mẽ. Nhưng rồi...
Ầm!
Cả người hắn đột nhiên va phải một bức tường vô hình, toàn bộ lực đạo hùng hậu trong nháy mắt bị dội ngược lại. Yêu khí chấn động khiến không gian rung chuyển, nhưng bức tường trước mặt vẫn không hề suy suyển.
Ứng Long nheo mắt, bàn tay siết chặt Băng Di trong lòng, một cỗ cảm giác bất an dâng trào trong lòng. Hắn cúi xuống nhìn y, nhưng chưa kịp làm gì thì...
"Khụ!"
Một dòng máu đỏ thẫm bất ngờ trào ra từ khóe môi Băng Di, nhỏ xuống y phục của hắn, nhuộm đỏ cả lớp vải. Y run rẩy một chút, hàng mi khẽ động, nhưng lại không mở mắt.
"Băng Di!"
Ứng Long lập tức đáp xuống đất, nhẹ nhàng đặt y xuống, một tay đỡ lấy bờ lưng gầy yếu, tay còn lại không ngừng truyền yêu lực vào người y. Nhưng cơ thể Băng Di vẫn lạnh như băng, hơi thở mong manh đến đáng sợ.
"Băng Di! Mau tỉnh lại!" Giọng hắn gấp gáp, đôi mắt rực hiện lên tia lo lắng hiếm thấy.
Nhưng y vẫn không đáp lại.
Một tràng cười đắc ý đột nhiên vang lên trong bóng tối.
"Long Thần đại nhân, ngươi không thoát được đâu."
Từ phía xa, một thân ảnh chậm rãi bước ra từ bóng đêm. Thái Âm Cơ khoanh tay đứng nhìn, gương mặt lộ rõ vẻ cao hứng, ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
Ứng Long lập tức đứng dậy, toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí lạnh lẽo. Hắn nheo mắt, nhìn quanh bốn bề.
Từng vệt sáng lập lòe xuất hiện, kéo dài thành những đường phù văn phức tạp, bao bọc toàn bộ không gian. Hắn nhận ra kết giới này—giống hệt lần trước giam cầm Băng Di.
Ứng Long nghiến răng, yêu khí quanh người bùng lên. Hắn đạp mạnh xuống đất, yêu lực bộc phát, tạo thành một luồng sóng xung kích khủng khiếp quét về phía bức tường vô hình.
Nhưng...
Ầm!
Một lần nữa, toàn bộ lực đạo bị dội ngược lại, chẳng hề lay chuyển nổi kết giới dù chỉ một chút.
Ứng Long lùi lại một bước, bàn tay siết chặt, ánh mắt âm trầm.
Hắn ngẩng lên, giọng trầm thấp như tiếng sấm rền:
"Cái bẫy này... vốn dĩ để bắt Băng Di?"
Thái Âm Cơ bật cười, giọng nói tràn đầy khoái ý:
"Đúng vậy. Ngươi nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng để các ngươi chạy thoát sao?"
Ứng Long hít sâu một hơi, nén lại cơn giận đang sôi trào. Họ vậy mà dính vào kế dương đông kích tây.
Hắn nhìn xuống Băng Di đang nằm trong lòng mình, máu vẫn còn vương nơi khóe môi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Trong khoảnh khắc ấy, một cơn giận dữ mãnh liệt bùng lên như lửa thiêu, thiêu đốt cả bầu trời đêm.
Mắt hắn lóe sáng, từng chữ từng chữ như nghiền nát kẻ đối diện:
"Vì sao các ngươi cứ muốn bắt y?"
Lúc đó...
Một luồng sức mạnh quỷ dị bùng phát, lan ra theo từng đường phù văn trên đất. Kết giới lập tức rung chuyển dữ dội, những tia sáng đỏ rực uốn lượn trong không khí như những sợi dây xích vô hình, bám lấy không gian xung quanh.
Cùng lúc đó, Băng Di trong lòng Ứng Long co rút người lại, một cơn đau quặn thắt truyền khắp cơ thể y.
"Ư..."
Một dòng máu đỏ thẫm tràn khỏi khóe môi, chảy dài xuống cằm.
Ứng Long cúi xuống, siết chặt cánh tay ôm lấy y, đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Thái Âm Cơ nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng càng cong lên:
"Ta biết... ngươi không muốn thấy Hà Thần chịu đau đớn."
Ứng Long cúi xuống, nhìn Băng Di trong lòng mình. Máu tươi tràn ra từ môi y, nhiễm đỏ cả áo hắn, thấm xuống tận da thịt. Lòng hắn cuộn trào sát ý, nhưng tay lại không thể ngừng ôm chặt y, duy trì truyền vào yêu lực.
"Băng Di..." Hắn khẽ gọi, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu nổi lo lắng.
Băng Di nhíu mày, mí mắt run rẩy, dường như đang cố gắng mở mắt nhưng lại quá yếu.
Thái Âm Cơ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
"Hà Thần chịu đau càng nhiều, kết giới sẽ càng vững chắc. Ngươi có thể thử phá vỡ nó, nhưng mỗi lần ngươi ra tay..."
Hắn chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve vết thương đang chảy máu của mình.
"...Hà Thần sẽ chịu thêm một phần thống khổ."
Ứng Long nheo mắt, yêu khí quanh hắn cuộn trào, nhưng lại không thể lập tức động thủ.
Thái Âm Cơ nở nụ cười thâm độc:
"Huyết Nguyệt Luân vốn là một vật tà khí tụ hội, nhưng nếu có được huyết nhục của thần linh như Hà Thần để hiến tế, nó sẽ trở nên hoàn hảo. Khi đó, nó sẽ có đủ sức mạnh để hấp thụ oán khí đất trời, biến tất cả những kẻ đã khuất, những linh hồn không cam lòng thành nguồn sức mạnh cho Minh Nguyệt Giáo."
Ánh mắt hắn trở nên cuồng nhiệt, tràn ngập si mê:
"Lúc đó, thiên hạ này, chính đạo hay tà đạo... tất cả đều phải quỳ dưới chân bọn ta."
Ứng Long cười lạnh, sát khí trong mắt dày đặc như thực thể.
"Ngươi nghĩ có thể làm được sao?"
Thái Âm Cơ nhún vai, nhìn Băng Di trong lòng hắn, giọng điệu đầy chắc chắn:
"Dù ngươi mạnh đến đâu, Long Thần đại nhân, thì cũng không thể trơ mắt nhìn người trong lòng mình chịu khổ mà không làm gì."
Hắn giơ tay lên, lần nữa đập xuống đất.
Kết giới chấn động, những luồng khí đen quỷ dị dâng lên từ mặt đất, hòa vào không trung như những sợi dây trói vô hình.
Băng Di lại run rẩy, hơi thở yếu ớt.
Ứng Long siết chặt bàn tay, móng tay sắc bén đâm vào da thịt hắn, máu rỉ ra.
Sát khí trong mắt hắn bốc lên, nhưng hắn vẫn không thể động thủ, bởi vì chỉ cần hắn mạnh tay một chút, Băng Di sẽ càng đau đớn hơn.
Thái Âm Cơ cười càng lúc càng rạng rỡ.
"Ngươi xem, chẳng phải ngươi đã bị trói buộc rồi sao?"
Ứng Long gằn giọng:
"Đừng hòng."
Hắn cúi xuống, một tay ôm chặt Băng Di, một tay vận yêu lực đánh vào kết giới. Nhưng ngay khoảnh khắc yêu lực va chạm, Băng Di đột nhiên co rút lại, cả người run lên bần bật, cổ họng bật ra một tiếng rên nghẹn ngào.
Ứng Long giật mình, cúi đầu nhìn y. Làn da Băng Di tái nhợt đến mức gần như trong suốt, từng đường gân xanh mảnh chạy dọc theo cổ, như thể bị kết giới siết chặt lấy sinh mệnh. Màu đỏ thẫm từ khóe môi y lan rộng, nhỏ xuống tay hắn từng giọt nóng bỏng.
Trái tim Ứng Long nhói lên, một nỗi sợ hãi mà hắn chưa từng trải qua quấn chặt lấy tâm trí.
"Không được... không được." Ứng Long khàn giọng thì thầm, tay run rẩy lau đi vệt máu trên môi y.
Băng Di mở mắt ra, ánh mắt yếu ớt nhưng lại kiên định đến đáng sợ. Y khẽ nói, giọng nói dù mỏng manh nhưng từng chữ lại như lưỡi dao cắt qua lòng Ứng Long:
"Dùng... máu của ta..."
Ứng Long sững sờ.
Băng Di gắng sức nâng tay, nhưng y quá yếu, chỉ mới nhấc lên một chút đã vô lực rơi xuống.
"Không!" Ứng Long lập tức giữ lấy y, ánh mắt tối sầm lại. "Ta không cho phép."
Nhưng Băng Di lại cười nhẹ. Y biết rõ trận pháp này không thể phá bằng yêu lực, chỉ có huyết nhục của Hà Thần mới có thể hóa giải. Y đã hiểu từ lâu.
"Ứng Long..." Y nắm lấy tay hắn, dù yếu ớt nhưng lại rất chắc chắn. "Để ta."
Ứng Long mở to mắt nhìn y, cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ngươi điên rồi sao?"
Băng Di không trả lời, y chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, để lộ phần cổ trắng nõn.
Ứng Long siết chặt nắm tay, từng khớp ngón tay trắng bệch.
"Ta sẽ không để ngươi làm vậy!"
Giọng hắn trầm thấp, khàn đặc, như thể vừa đưa ra một lời thề.
Nhưng Băng Di đã quyết định. Y khẽ nâng tay, từ ống tay áo xuất ra chuỷ thủ, nhanh như cắt tự rạch cổ tay mình. Động tác nhanh tới mức Ứng Long hốt hoảng cản không kịp.
Từng giọt máu đỏ rực rơi xuống nền đất.
Trận pháp run lên.
Ứng Long nhìn Băng Di, trong mắt đầy giằng xé.
Hắn chưa từng sợ điều gì, nhưng giờ đây, hắn sợ, rõ là máu của y chảy, nhưng sao từng giọt lại như gai nhọn đâm vào tim hắn.
Băng Di rời khỏi lòng Ứng Long, vô lực quỳ trên mặt đất, máu từ cổ tay y nhiễu xuống thành từng giọt đỏ rực, thấm vào pháp trận bên dưới. Kết giới run rẩy như thể đang hấp thụ nguồn huyết nhục quý giá, nhưng đồng thời lại phản kháng dữ dội.
Thái Âm Cơ bên ngoài cả kinh, lập tức cắn đầu ngón tay, vẽ ra một phù văn tà dị trong không trung, truyền thêm sức mạnh cho trận pháp. Hắn cười lạnh:
"Các ngươi muốn phá? Nằm mơ đi!"
Pháp trận lập tức phát ra luồng sáng quỷ dị, hắc khí từ bốn phía tuôn ra như sương mù dày đặc, chực chờ bóp nghẹt sinh mệnh Băng Di.
Ứng Long siết chặt nắm tay, hắn biết rõ, nếu để trận pháp này hút càng nhiều máu của y, thì càng nguy hiểm. Nhưng hắn cũng hiểu, đây là cách duy nhất.
"Ngươi bị điên à?!" Ứng Long rống lên, bàn tay giữ lấy cánh tay gầy yếu của Băng Di, siết chặt đến mức run rẩy.
Băng Di không trả lời, chỉ ngước lên nhìn hắn. Trong ánh mắt y không có sợ hãi, chỉ có quyết tuyệt.
Thời khắc đến.
Bàn tay nhuốm máu của Băng Di ấn xuống đất, cả thân người như bị một luồng sức mạnh vô hình ép chặt. Máu trong người y sôi trào, từng tia yêu khí bị pháp trận cưỡng ép hút lấy, đau đớn lan tràn tận từng khớp xương.
Y siết răng, ánh mắt run lên nhưng vẫn cố chấp không thả lỏng.
"Ứng Long... giúp ta."
Giọng nói y nhẹ như hơi thở, nhưng lại đủ khiến trái tim Ứng Long chấn động mãnh liệt.
Hắn biết y muốn làm gì.
Luân chuyển yêu thuật.
Nếu hắn truyền yêu lực mạnh hơn vào người Băng Di, y sẽ có sức mạnh phá vỡ trận pháp. Nhưng đồng thời, cơ thể y cũng sẽ chịu một sự phản phệ khủng khiếp, đau đớn đến mức khó mà tưởng tượng.
Ứng Long chưa bao giờ sợ chiến đấu. Nhưng hắn sợ điều này.
Sợ y đau.
Sợ y chịu đựng.
Hắn cúi đầu, trong mắt là lửa giận, là đau lòng, là cả sự bất lực chưa từng có.
Nhưng Băng Di vẫn nhìn hắn, ánh mắt trong suốt mà kiên định.
"Ứng Long..."
Hắn thở hắt ra, bàn tay siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
"Được."
Ứng Long nhắm mắt, gầm nhẹ một tiếng, lòng bàn tay đặt lên lưng Băng Di, yêu lực cuộn trào như sóng dữ, trực tiếp rót vào thân thể y.
Khoảnh khắc đó, cả người Băng Di run lên bần bật, từng mạch máu như bị xé toạc, đau đớn đến mức toàn thân co rút lại. Nhưng y không kêu lên một tiếng, chỉ cắn chặt răng chịu đựng.
Ứng Long cảm nhận được.
Hắn cảm nhận được y đau đến mức nào.
Trái tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Mặt đất rúng động dữ dội, yêu lực cuồn cuộn dâng trào, hắc khí bị xé toạc.
Một tiếng nổ lớn vang vọng, ánh sáng chói lòa bùng lên, trận pháp vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ yêu khí, tản mát khắp không gian.
Cùng lúc đó, Băng Di khựng lại, y phun ra một ngụm máu đen tanh nồng, thân thể mất hết sức lực, lảo đảo ngã xuống.
Ứng Long cánh tay rắn chắc đỡ lấy y trong tích tắc. Máu trên môi y tràn ra không ngừng, hơi thở mong manh, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Nhìn Băng Di như vậy, trái tim Ứng Long như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Hắn cúi đầu, trán kề trán với y, bàn tay run rẩy lau đi vệt máu bên khóe môi, nhưng càng lau, máu lại càng chảy ra nhiều hơn.
Thái Âm Cơ thổ huyết, sắc mặt tái nhợt, không thể tin được trận pháp mà hắn hao tâm tổn sức bày ra lại bị phá hủy chỉ trong khoảnh khắc.
Băng Di ấy vậy mà muốn dùng cách thức bất chấp mạng sống.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng, một luồng yêu khí kinh hoàng quét tới.
Ứng Long ngẩng đầu.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sát khí ngùn ngụt, hơi thở rực nóng tỏa ra khiến không gian như bị thiêu đốt. Từng luồng yêu lực cuộn trào, gió bốn bề thét gào, mặt đất dưới chân hắn nứt vỡ thành từng mảng lớn.
Toàn bộ không gian rung chuyển.
Thái Âm Cơ cả kinh, cảm giác như có một con hung thú viễn cổ vừa thức tỉnh, ánh mắt hắn không dám tin, chỉ có kinh hãi đến tận cùng.
Ứng Long gằn từng chữ, giọng nói như lưỡi dao khắc vào xương tủy:
"Có lúc ta cho Minh Nguyệt Giáo của các ngươi tận diệt... Long Thần ta nói là làm!"
Sát khí lạnh thấu xương tràn ra, bầu trời như chìm vào tăm tối.
Thái Âm Cơ run rẩy, không dám ở lại thêm một khắc, thân ảnh lập tức hòa vào cơn gió biến mất, vội vàng thoát thân.
Ứng Long nhìn theo hắn, hận ý trong mắt cuộn trào như sóng lớn.
Nhưng hắn không đuổi theo.
Bởi vì... Băng Di đang nằm trong lòng hắn, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn dầu trước gió.
Ứng Long siết chặt y vào lòng, bàn tay áp lên ngực y truyền yêu lực ổn định sinh mệnh.
"Ta không cho phép ngươi có chuyện."
Giọng hắn khàn đặc, gần như là van lơn.
Y tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Thanh Lam và Liễu Châu vừa đến, đã thấy cảnh Ứng Long ôm chặt Băng Di, yêu khí xung quanh hắn vẫn chưa tiêu tán hết, trông như một con rồng khổng lồ sẵn sàng xé xác kẻ nào dám lại gần.
Liễu Châu cả kinh, vội chạy tới, quỳ một chân xuống bắt mạch cho Băng Di.
Nhất thời, hắn nhíu chặt mày.
Mạch yếu đến đáng sợ, nhưng một lúc sau, hắn nhận ra điều khác thường—huyết tụ đã được phá, tuy tổn hại không nhỏ, nhưng cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Liễu Châu thở phào, nói nhanh: "Mạch rất yếu, nhưng huyết tụ đã phá, tính mạng không nguy hiểm."
Ứng Long nghe vậy, gương mặt căng thẳng rốt cuộc cũng giãn ra đôi chút.
Hắn cúi đầu, nhìn người trong lòng vẫn nhắm nghiền mắt, bàn tay vô thức siết chặt hơn, như thể chỉ cần nới lỏng, y sẽ biến mất ngay lập tức.
Trong lòng hắn, có một điều gì đó đang bùng lên mạnh mẽ.
Nếu Băng Di thực sự có mệnh hệ gì... hắn chắc chắn sẽ phát điên mất.
Khoảnh khắc vừa rồi, cảm giác bất lực khi trơ mắt nhìn y đau đớn, cảm giác sợ hãi khi y phun máu ngã xuống, đều như lưỡi dao bén ngót cứa sâu vào tâm khảm hắn.
Không ai có thể làm y tổn thương. Không ai có thể mang y đi khỏi hắn.
Ứng Long bỗng chốc hiểu rõ, tình cảm hắn dành cho y, không chỉ là sự quan tâm hay trách nhiệm đơn thuần.
Hắn yêu y.
Hơn cả những gì hắn từng nghĩ.
Thanh Lam thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt vẫn còn vương chút bất an.
"Bọn chúng đánh lạc hướng, chia rẽ chúng ta... cũng may giờ mọi chuyện đã ổn."
Nàng nói xong, ánh mắt trầm xuống, quay sang nhìn Liễu Châu: "Nhưng rốt cuộc Minh Nguyệt Giáo vì Huyết Nguyệt Luân, hay vì Băng Di ca ca mà tới?"
Liễu Châu lắc đầu, vẻ mặt cũng tràn đầy hoang mang:
"Ta không rõ. Ta vốn chẳng phải người của bọn chúng. Nhưng có lẽ... là cả hai."
Ứng Long nghe vậy, cười lạnh một tiếng, sát khí lóe lên trong đáy mắt nhưng nhanh chóng bị hắn áp xuống.
Hắn siết chặt Băng Di trong lòng, đoạn nói:
"Mặc kệ chúng vì cái gì, hiện tại chúng ta nên rời khỏi đây."
Hắn cúi xuống, cẩn thận chỉnh lại tay áo cho y, giọng nói kiên định đến đáng sợ:
"Ta muốn tìm một nơi giúp y nghỉ ngơi thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro