Chương 29:

"Thành thật xin lỗi ngài...ngài Việt Nam..."

"Là do tôi lỡ thiếp đi trong lúc làm việc nên mới để xảy ra cớ sự này...mong ngài bỏ qua cho..."

Đó là tất cả những gì cậu được nghe sau khi tỉnh dậy. Cả người thì đau nhứt, cổ họng thì khàn hẳng đi, thế quái nào tên lang băm kia không nghe thấy tiếng cậu hét vậy ?!

Nhớ lại bản mặt thảo mai của hắn lúc đang cố tỏ ra tội nghiệp khi đó càng khiến Việt Nam cảm thấy phát cáu.

"Em đang giận ta điều gì à ?"

Một tông giọng trầm, lạnh lẽo vang lên sau gáy Việt Nam. Là SoViet, gã chậm rãi ôm chầm lấy tấm thân nhỏ từ phía sau. Mũi gã cọ cọ vào cổ cậu, tận hưởng thứ mùi hương khiến gã và hắn thèm khát bấy lâu.

"Ah...không...thưa ngài..."

Việt Nam khẽ nhìn. Cậu đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt gã. Dù là lúc còn trẻ hay đến khi đã về trung niên, SoViet vẫn rất đẹp.

"Ngài...thả em ra một chút được không ?"

"Không...một chút thôi..."

SoViet lúc này không khác gì một đứa trẻ quất quýt bên người nó yêu thương. Gã hiện tại có thể là một bệnh nhân nguy hiểm với cộng đồng nhưng không thể phủ nhận cậu đồng chí nhỏ vùng Đông Nam Á là ngoại lệ duy nhất của gã. Việt Nam thấy vậy cũng đành ngồi yên chịu trận. Nếu dại dột khiến con gấu sau lưng nổi điên thì chỉ có thiệt về cho bản thân.

Về lại trước đó, phía bệnh viện đành phải thông báo với Russia rằng họ không thể kiềm hãm SoViet được nữa. Cơn điên bất chợt của gã chính là cơn ác mộng cho bất cứ ai trực ca lúc đó.

Những ngày đầu bệnh viện vẫn có thể trụ được nhờ cơ sở vật chất hiện đại nhưng dần dần...

...Tất cả đều trở thành đống sắt vụng dưới tay SoViet. Với sức mạnh và thể chất vượt trội nhiều lần gã đã hạ gục được hầu hết mọi nhân viên an ninh và suýt thoát khỏi bệnh viện trong sự bất lực của họ.

Russia khi đưa gã về cũng không thể quản thúc gã được lâu. SoViet vẫn tẩu thoát thành công làm anh không ít lần ê ẩm mình mẩy vì gã. Đến khi gặp cậu lại Russia sau 1 tháng thì khắp người anh đã bầm dập, nhiều nơi trên cánh tay anh còn rớm máu đậm cả băng gạc trông rất đáng sợ.

Tck...ông già...!...Xem ông đã làm gì với tôi này !

Ông có biết những cái nhìn thương hại của người khác luôn là thứ khiến tôi nhục nhã nhất không ?!

Việt Nam thấy vậy cũng rất thương cho Russia nên cậu đã quyết định trông SoViet trong một thời gian để Russia có thời gian nghĩ ngơi, tỉnh dưỡng lại sức khỏe bản thân. Russia trước lời đề nghị cũng bất đắc dĩ ậm ừ đồng ý, anh hiện đang có rất nhiều rắc rối cần phải xử lí nên đành phải giao cha già lại cho người quen trông coi vậy.

Mong ông không hành động quá trớn như lần trước...tôi xin ông đấy, ông già...

"Ngài ngủ trước đi...em đọc danh sách một chút sẽ ngủ ngay."

"..."

"...Được..."

Tiếng cạch của tay nắm cửa vang lên. Ngay khi chắc chắn SoViet đã rời đi hoàn toàn. Việt Nam mới len lén lấy mẫu giấy đã giấu kĩ trong túi. Người tài xế tên 1 đã đưa nó cho cậu lúc sáng hôm nay. Anh ta bảo đó là ghi chú mà Russia muốn đưa cho cậu.

"Ngài hãy đọc và ghi nhớ kĩ những nội dung trong giấy. Đừng phạm phải bất kì nội dung nào trong số chúng. "

"Và tuyệt đối....đừng cho SoViet hay bất cứ ai biết về mẫu giấy này..."

"Giờ thì...tạm biệt ngài...tôi phải đi trước đây..."

Vừa nói xong anh ta liền vội vã rời đi. Bỏ lại Việt Nam đứng bơ quơ ngay cổng, đên khi cậu định hình lại thì mới bàng hoàng nhận ra lí do tại sao anh ta lại vội vã như vậy.

SoViet đang ở sau lưng cậu.

Cầm mảnh giấy trong tay. Cậu thầm nghĩ.

"Chắc cũng giống các ghi chú chăm sóc bệnh nhân bình thường thôi nhỉ."

Chăm chú lướt từng dòng chữ trên giấy. Nửa trên của ghi chú hoàn toàn bình thường, điều kì lạ lộ rõ ngay ở dòng cuối.

1) Cố gắng giữ cho tâm trạng ngài SoViet ổn định nhất có thể. Nếu việc đó thất bại, lập tức chạy ngay đi.

2) Khi đưa ngài ấy ra ngoài, hãy thật sự cẩn thận. Mọi hành vi khóa tay hay xích cổ đều phải làm một cách kín đáo. Vừa tránh để sự chú ý tiêu cực bên ngoài vừa phải đảm bảo SoViet hoàn toàn thoải mái.

3) Tuyệt đối đừng ăn bất cứ thứ gì SoViet cho cậu.

4) Cuộc chiến ***** vẫn ch** kế* thúc ******........những s*nh vậ* đó có thể quay lại. Hãy cẩn th*n.

Một số chữ ở dòng cuối do chịu ảnh hưởng nặng của chất lỏng bên ngoài khiến chúng bị nhòe ra, trộn lẫn vào nhau khiến người đọc không thể nhận ra nội dung gốc ban đầu. Các dòng trên tuy có ảnh hưởng ít nhiều nhưng chúng vẫn ở mức nhận diện được.

Có lẽ là do mồ hôi. Người tài xế lúc đưa giấy cho Việt Nam đã đổ rất nhiều mồ hôi lúc đó. Có thể là do thời tiết hiện tại quá nóng, hoặc có thể là do anh ta sợ gặp phải SoViet chăng ?

Cuộc chiến ? Cuộc chiến gì cơ ? Thế chiến 2 đã kết thúc từ lâu rồi mà ? Chẳng lẽ đã có thêm một trận chiến xảy ra trong lúc cậu hôn mê sao ?

Cảm giác hoang mang xen lẫn sự khó hiểu bắt đầu nhen nhói bên trong Việt Nam. Đúng là trên thế giới hiện vẫn còn những cuộc chiến tranh, xung đột ở nhiều quốc gia nhưng chẳng có gì trong số đó khớp với từ "sinh vật" cả.

Việt Nam lập tức đến phòng làm việc. Cảm giác như đêm nay cậu sẽ mất ngủ nếu như không làm rõ bí mật của mẫu giấy chết tiệt ấy.

Liệu thật sự đã có chuyện gì xảy ra trong quá khư hay dòng chữ đó thực chất chỉ là một lời chơi khăm của Russia ?

...

...

...

Đã được 45p kể từ lúc khởi động máy tính. Trong vô vàn các bài báo với số thời gian đăng từ 5-10-20-30 năm trước nhưng tất cả đều là những bản tin lặt vặt hoặc là những sự kiện Việt Nam đã tìm hiểu qua. Hoàn toàn chẳng có tin tức nào kì lạ cả.

"Có lẽ mình sẽ hỏi Rus sau."

Vừa định rê chuột đến nút xóa cửa sổ. Một video với dòng cap khiến Việt Nam phải khựng lại.

Sadly! The war is over and they - those smiling trash have -....

Một dòng cap như thế nếu được đăng trên một kênh giải trí hay tương tự thế là điều hoàn toàn là điều bình thường nhưng điều bất thường ở đây là nó được đăng trên một kênh tin tức  uy tín ở nước ngoài.

Việt Nam tò mò thử click vào video kì lạ đó. Nhưng có vẻ cậu đã quá trễ, video đó đã bị xóa chỉ vài giây sau khi được đăng lên.

"Gì vậy...sao họ lại gỡ xuống ?"

Con trỏ chuột trên màng hình theo sự điều khiển bên ngoài cứ thế nháo nhào lên. Ra sức tìm bằng được tung tích nội dung vừa rồi trên các trang web khác nhưng vô vọng.

"Việt Nam..."

"...!"

"Ngài SoViet...!?"

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng hé ra một chút. Vừa đủ để Việt Nam nhìn rõ ánh mắt lạnh lẽo của người bên ngoài.

"N-Ngài chưa ngủ ạ ?"

"Ta mới phải hỏi em câu đó đấy."

Biểu cảm SoViet vẫn lạnh nhạt khi nói. Không rõ gã hiện có đang tức giận không nhưng có thể chắc chắn rằng gã đang mất kiên nhẫn.

"A...vâng...em đi ngủ ngay đây."

Biết gã đang không vui vì điều gì. Việt Nam đành vội vã shut down máy rồi cùng SoViet về phòng ngủ.

_______

*Tác giả: Thành thật xin lỗi các độc giả nhiều...tôi biết là tôi đã off khá lâu nhưng tôi phải chạy deadline.

Nhớ hồi đó nghĩ hè được nằm ở nhà chill thiệt sự á. Ấy thế mà giờ vẫn là nằm ở nhà nhưng phải thực tập ani phim cho c.ty mới hay :'<

Hiện tại là xong thêm 1 tập nộp cho thầy rồi nên mới rãnh nghĩ ý tưởng viết chap mới á. Tình hình là trong tương lai nếu có thêm thời gian với ý tưởng thì tác giả mới có thể ra tiếp bộ này với mấy bộ khác nữa nha.

Cảm ơn các độc giả đã chờ đợi suốt thời gian qua.

Hết chương 29#

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro