Chương 5
"T/b!Đừng trách tôi ác"
Taehyung lao như điên tách Jungkook ra khỏi T/b rồi vật cậu ta xuống , đánh vào mặt liên tục đến nỗi hộc cả máu mồm. T/b chạy đến hét lên ôm bụng Taehyung và lôi anh ra xa khỏi Jungkook. Cô quát tháo
"Kim Taehyung!"
"Em còn dám làm trái lời tôi"
"Đồ vô liêm sỉ" Nói rồi cô vung tay tát anh cái thật mạnh, anh đau không phải vì cái tát đó , mà vì trái tim anh đau. Anh như ngộ ra rằng , tình yêu từ đối phương không phải dễ dàng mà có được , không phải cứ dùng bạo lực hay tiền bạc là mua được, tình yêu là một cái thứ vô giá đến từ trái tim và cảm xúc của con người. Anh thốt câu , như buông bỏ tất cả rồi lặng lẽ đi xuống lớp.
"Tôi hiểu rồi!Cảm ơn em"
Khi anh đi lướt qua, chợt khóe mắt của cô lăn dài xuống đôi má. Cô cảm thấy nhìn sau lưng anh , cô có cảm giác anh đang bị nỗi cô đơn hành hạ. Nghe thấy tiếng ho của Jungkook cô mới chạy ra đỡ cậu ấy xuống phòng y tế.
Khi nhận ra mình không có vị trí trong tim T/b , tâm trạng của Taehuyng vốn tồi tệ nay còn tồi tệ hơn . Đi xuống dưới lớp , những cô gái vẫn theo đuổi anh như bình thường. Anh nổi máu tức giận quát tháo các cô gái đó khiến họ im thít và lần lượt rời đi. Bước vào lớp , tiếng trống điểm vào giờ học, anh nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng nhỏ bé , người con gái anh đem lòng yêu đang rìu thù địch của mình tiến hướng về phòng y tế.Tiết này là tiết thể dục của lớp T/b. Anh nhìn chăm chú người con gái xinh đẹp đó , rồi khuất dần. Biết cô ấy đã có tình cảm với Jungkook , anh không thể làm gì được nữa , không nhìn nữa Taehuyng gục đầu xuống bàn học. Hết giờ , anh tỉnh dậy do Jimin lay lay người anh.
"Hôm nay làm sao thế ? Sáng sớm mày đã khó ưa , giờ đến tâm trạng ủ rũ. Hai đứa mày lại làm sao?"
"Không" Taehuyng đáp vỏn vẹn một chữ rồi đứng dậy đi lên sân thượng.Nhớ hôm tình cảm của anh rung động bởi người con gái nhỏ bé, hiền dịu , chăm lo chu đáo cho anh mỗi khi ở nhà thậm chí là ở trường, rồi mùi hoa oải hương nhè nhẹ dễ chịu nữa. Cô đơn không phải là ở một mình mà cô đơn là khi T/b không thuộc về anh. Anh đã trở nên tiều tụy vì T/b , anh nhớ hồi còn nhỏ, hay bắt nạt cô, bày đủ mọi trò để làm cô phát khóc. T/đã khóc nhưng chưa bao giờ trách anh vì trò đùa, cô chỉ khóc một chút rồi quay sang nói với giọng đáng yêu
.
.
.
"Anh Taehuyng đừng làm thế nữa nhá.Anh ăn kẹo đi"
Dù có trêu như thế nào thì cô bé T/b ngày đó cũng không trách giận gì Taehuyng .
.
.
.
Hôm nay Taehyung để T/b về với Jungkook bởi anh không về nhà. Đi ăn đi chơi hẹn hò với Jungkook đến tầm 11h mới về.
"Taehyung đâu rồi nhỉ. Anh ta chẳng phải đã về trước mình rồi sao??"
T/b thì sợ ở một mình , nhà thì rộng nên cô bật TV xem chờ Taehyung , nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Khoảng 2h sáng Taehyung về thấy T/b nằm co dúm ở ghế , anh bất giác cười rồi nhẹ nhàng lại gần nhìn ngũ quan trên mặt cô một lúc ngắm nghía nhan sắc đó , rồi lặng lẽ bế cô lên phòng. Thực ra lúc bế cô lên cầu thang cô đã tỉnh giấc nhìn Taehyung, một lần nữa tim lại đập nhanh , cô nhìn một lúc không chớp mắt rồi lại giả vờ ngủ.
Đặt cô lên giường , anh đắp chăn cho cô rồi vuốt nhẹ mái tóc mùi oải hương đó . Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ rồi đi ra khỏi phòng. Cô ngồi dậy mặt lại đỏ , tim đập nhanh , cảm giác nôn nao hồi hộp lại tìm đến. Rồi không biết sáng mai phải tiếp xúc với Taehyung như thế nào , ngại thật.
Sáng hôm sau mở mắt dậy , như bao hôm khác T/b mò xuống bếp nấu đồ ăn sáng , nhưng lạ thay bàn ăn đầy đủ đồ ăn sáng rồi , vậy còn Taehyung đâu?. Cô thấy tờ giấy note của Taehyung trên bàn có ghi :"em ăn sáng đi, anh có chút việc phải đi trước"
Tự dưng cảm giác thật trống trải khi phải ăn một mình. Rồi đến trường , Jungkook đón đi. Nhưng hôm nay không nói không cười mà lòng cô chỉ thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Cô đến nơi thì tạm biệt Jungkook , ai về lớp người đấy , đi qua lớp Taehyung nhưng không thấy anh đâu , lòng lại hụt hẫng . Nét buồn hiện rõ trên mặt cô , Mina bạn thân cô vừa đến đã tất tưởi chí chóe đập vào vai cô, cô mới giật mình tỉnh ngộ.
"Sao mà cái mặt chảy xệ phị như bao tải thế kia??"
"Đi vào lớp đã"
"Mà khoan! Sao mày lại quen với Jungkook?? Mày yêu nó?? Đừng đùa với tao là mày yêu nó, dạo này chăm đưa nhau đến trường gớm."
"Thì tao cũng không biết nữa."
"Mày đúng là ngu ngốc, Taehyung đâu mà lại để mày đi với thằng đấy?"
"Sáng nay rất đặc biệt là Taehyung đã làm sẵn đồ ăn sáng cho tao , nhưng lại đi đâu đó , sáng tao dậy đã không thấy anh ta đâu."
"Hầy! Mày chuẩn ngu rồi bạn của tôi ơi!!!!!!"
"????Mày lảm nhảm cái gì vậy , tao có làm gì sao"
"Tao định nói nhưng thôi ! Chuyện tình cảm của mày tao không xen vào vì đó là chuyện cá nhân . Ai tệ ai thật lòng ai giả dối thì để mày tự nhận ra"
"Tao biết rồi nhưng tao tin là Jungkook thật lòng với tao."
"Với cái tài sản kếch xù của nhà mày thì ai chả mê. Thôi kệ mày tao đi gặp anh yêu của tao đây"
"Cái đ**! Cút ngay con bạn tồi"
Mọi lời nói của Mina , T/b nhận ra ngay là ám chỉ vào Jungkook. Nhưng cô vẫn quyết là tin tưởng và yêu Jungkook, bởi nhà cậu ấy cũng đâu phải chuyện đùa.
Qua bao tiên học dài dài thì cuối cùng cũng tan học, hôm nay đặc biệt là mẹ cô đón nên phải từ chối Jungkook.
"Con chào mẹ. Con nhớ mẹ lắm"
"Hôm nay ở nhà với bố mẹ , anh Jimin vài hôm. Hôm nay nấu nhiều món con thích lắm"
"Vâng"
Về đến nhà cô lao như điên lên phòng Jimin để gặp anh mà quên chưa chào bố (==)
"Oppa! Có thấy Taehyung đâu không , cả ngày hôm nay em không gặp anh ấy"
"Cái gì?? Không ở nhà luôn , mà sao hôm nay anh cũng không thấy nó đến lớp, thế mà thằng chết tiệt này bảo ở nhà của hai đứa"
"Hay là anh ta ở nhà của bố mẹ chồng em??"
"Anh có hỏi bố mẹ nó nhưng họ bảo không có ở nhà"
"Anh ta đi đâu vậy trời ơi.?"
"Thôi xuống ăn cơm đi , chắc lại gái mú , rồi nó sẽ về thôi. Có vợ rồi còn gái mú , cái thằng lăng nhăng này"
.
.
.
"PARK T/B XUỐNG ĐÂY"
"..." T/b bặm môi , và nhớ ra là chưa chào bố.
"Con được sinh ra trong gia đình có địa vị trong xã hội nhiều người biết đến.....rồi họ biết con là người phép tắc không có thì.,...blobla" Bố T/b nghiêm khắc trong khoản này nên lại phải ngồi nghe bố thuyết trình hẳn 1 tiếng đồng hồ, bụng đói cồn cào.
"Con biết lỗi rồi ạ! Con xin lỗi bố. Con chấn chỉnh lại ngay ạ"
"Được rồi , con gái ngoan. Ăn cơm thôi chắc đi học cả ngày con chắc là đói lắm rồi.''
Toàn món cô thích nên hôm nay cô ăn nhiều quá, giờ cô không còn là một cô bé hiền dịu nết na nữa rồi . Mà đổi lại thì có đôi chút hấp tấp trong mọi tình huống. Khí chất tiểu thư đã tan biến từ khi sống với Taehyung rồi. Ăn xong T/b lại lao lên phòng cùng Jimin.
"Oppa đi tìm Taehyung với em , em có cảm giác bất ổn"
"Ok để anh hủy hẹn với Mina"
"Không được! Để Mina đi cùng thì tìm sẽ nhanh hơn"
"Con xin phép bố mẹ con đi chơi!"
Hai anh em tất tưởi chạy ra cổng.
"Này này! Hai đứa đi đâu đấy không ăn hoa quả à??? Cứ về đến nhà lại kéo nhau đi chơi."
Thế là 3 người họ đi tìm Taehyung , đến những nơi mà Taehyung hay đến nhưng khi đi đến ngã ba thì thấy có mấy con người nằm ở đó, máu tràn lan văng tung tóe khắp nơi, mà chỗ này cũng vắng vẻ . Lại gần thì thấy họ bất tỉnh hết rồi , Jimin gọi cho cấp cứu đưa họ đến bệnh viện để dân ở đây đi đêm không phải sợ máu me.
T/b bỗng giẫm phải một thứ nào đó , nhặt lên soi đèn thì đây là chiếc đồng hồ đắt tiền mà bố cô đã tặng cho anh hôm sinh nhật thứ 16.
"Đây là chiếc đồng hồ của Taehyung. Vậy thì anh ấy ở đâu , đây đúng là thứ mà bố tặng cho Taehyung mà. Jimin oppa anh ấy mà
xảy ra chuyện gì tệ lắm."
"Bình tĩnh nào T/b , mày khóc lóc cái gì chứ?"
Lần đầu tiên trong đời , T/b lại cảm thấy lo lắng và khóc cho Taehyung nhiều như thế. Đi tìm mãi đến tờ mờ sáng , 3 người họ vẫn không thấy Taehyung đâu. Đưa Mina về nhà rồi Jimin với T/b bắt taxi về.
"Bác quản gia! Cháu bảo...." Jimin thì thầm
"Sao cậu chủ cô chủ bây giờ mới về, nhưng tôi nói với ông bà chủ là cô cậu đi xem phim nên về muộn rồi không lo."
"Bác đúng là hiểu chúng cháu"
"Tôi ở đây chứng kiến sự lớn lên và trưởng thành của các cô các cậu sao tôi lại không hiểu được chứ. Thôi vào nghỉ ngơi đi , cũng may kì nghỉ kéo dài 3 ngày nên cô cậu không phải đến trường."
"Vâng ạ!"
.
.
.
"Kim Taehyung! Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy??? VỀ ĐI , EM.....THẬT SỰ...."
_________________End chương 5_________________
Enjoy <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro