Chapter 11: Giá trị của sự chăm chỉ.

Một chiếc xe ngựa quá sang trọng, lấp lánh và dát vàng đang đỗ cạnh một nhà thờ ở trung tâm thành phố. Naru yêu cầu Cale gặp họ ở đây để đón thay vì bắt họ đến dinh thự.

Cale tất nhiên phàn nàn về sự bất tiện này, nhưng dù sao thì anh vẫn đến.

Thiếu gia trẻ nhìn ra ngoài cửa sổ xe cùng lúc Naru và Choi Han tiến đến từ phía tây, nhưng anh rất ngạc nhiên khi họ không di chuyển về phía xe ngựa ngay lập tức. Thay vào đó, cặp đôi băng qua cổng vào sân nhà thờ nhưng đi vòng quanh tòa nhà hướng tới khu vực sinh hoạt của các linh mục. Họ đứng ngoài cửa và gõ cửa, chờ đợi ai đó trả lời.

Tò mò, Cale xuống xe và bước tới chỗ họ. Một trong những con mèo đi theo họ, con màu bạc, nhận ra anh và kêu một tiếng meow to.

"Oh anh đây rồi."

Naru liếc nhìn anh và dường như không hề ngạc nhiên chút nào. Con mèo đỏ thân thiện hơn nhảy tới chỗ Cale và dụi mặt nó vào ống quần của anh.

Choi Han gật đầu.

"Chào buổi sáng, Cale-nim."

"Hai người đang làm gì vậy? Tôi tưởng chúng ta đã–"

Cánh cửa phía sau Naru và Choi Han mở ra trước khi Cale kịp nói xong, và người đàn ông trông tồi tàn đang đứng đó phát ra tiếng thở hổn hển vui vẻ.

Dựa vào vẻ ngoài của mình, anh  không phải là linh mục.

Naru chào anh trước, ít nhất cũng cho Cale một cái tên để biết vì hiện tại anh đang bối rối.

"Ông Abe. Đã được một lúc rồi."

Cale nghiêng đầu sang một bên. Đây có phải là một người khác đi cùng họ hay gì đó không? Tại sao họ lại đến thăm ông ta như vậy ngay trước khi rời đi? Người đàn ông đó trông cũng không ưa nhìn lắm. Ông chỉ thấp hơn Choi Han một chút với mái tóc đen và đôi mắt nâu, mặc quần áo cổ xanh và nụ cười không tươi. Khuôn mặt ông lộ rõ sự mệt mỏi và thâm niên cao, khiến ông trông hơn tuổi của Beacrox một chút nếu Cale phải đoán.

Theo mọi tiêu chuẩn của Cale, ông ta khá bình thường và không thú vị.

"Choi Han! Bé Naru! Rất vui được gặp cả hai người, tôi hy vọng mọi người vẫn ổn. Xin mời vào."

Cale nhìn thẳng vào Naru khi 'quý ông Abe' này gọi cậu là 'bé', nhưng cậu bé phớt lờ anh một cách tự nhiên.

Khi họ bước vào nhà nghỉ, Cale quyết định đi theo.

"Vâng, cảm ơn. Chúng tôi ổn. Marjorie thế nào rồi?"

"Tốt hơn. Tốt hơn nhiều. Phổi của con bé sẽ không bị tổn thương lâu dài vì con bé được điều trị quá đúng lúc."

Choi Han là người trả lời lần này, nghe có vẻ thực sự nhẹ nhõm.

"Tin tốt đấy."

Nước mắt người đàn ông tuôn rơi, mặc dù Choi Han đã nói điều gì đó rất đơn giản. Cale đang bắt đầu tìm hiểu xem đây có thể là ai.

'Cha đã có cuộc gặp với người dân làng duy nhất sống sót sau vụ tấn công. Vậy đây là ông ta à? Nhưng Marjorie là ai?'

Nhìn cách Choi Han và Abe cùng nở nụ cười buồn nhưng đầy ý nghĩa, Cale biết mình đã đúng. Đúng, hai người này đã sống sót sau một điều gì đó khủng khiếp.

Naru, người đã sắp xếp đến vì Choi Han, không muốn gây thêm đau buồn cho họ nên giả vờ quan tâm đến đứa bé, nằm ngửa trong cũi với vẻ mặt bối rối.

On và Hong ở lại với Choi Han và nói những lời thân thiện với Abe Rowley, có lẽ là nhằm an ủi ông . Tuy nhiên, có một hyung-nim nào đó chắc chắn đã cố gắng đi theo Naru, vì sau lưng anh  đã nghe thấy tiếng Abe gọi.

"Oh! Trời ơi, xin lỗi, tôi không nhận ra rằng thiếu gia đi cùng cậu!"

Naru liếc qua vai mặc dù cậu vẫn đối diện với chiếc cũi, và  cậu có thể thấy Cale đang ngạc nhiên khi đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý. Abe Rowley đang cúi đầu và nói chuyện vui vẻ.

"Tôi đã gặp Bá tước sau những gì đã xảy ra. Chúc mừng cậu và gia đình,thiếu gia. Tuy vất vả nhưng nhờ sự giúp đỡ của gia đình nên mọi chuyện sẽ vượt qua. Choi Han và tôi... những thứ chúng tôi đã đánh mất..."

Ông đặt tay lên trái tim mình và nhắm mắt lại.

"Tôi đã có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó nhờ bé Naru của chúng tôi và tôi có thể hướng tới một tương lai mới cùng con gái tôi ở Rain City nhờ thiện chí mà gia đình anh đã dành cho chúng tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt này chừng nào tôi còn sống."

Cale trông chết lặng, thậm chí có lẽ hơi tức giận trước lời tuyên bố đầy nhiệt huyết của Abe Rowley.

Không muốn xem một màn trình diễn rác rưởi sớm thế này, Naru hắng giọng và đổi chủ đề.

"Ông Abe, bây giờ ông đã ổn định được một chút rồi, ông sẽ làm gì?"

"Những gì tôi luôn làm, tôi là một nghệ nhân." Ông nói một cách tự hào và đứng thẳng lên. "Gỗ là chuyên môn của tôi và điều đó sẽ vẫn còn. Nữ bá tước đã đặt mua một bộ đồ nội thất khiêm tốn cho trường bắn cung đã được cải tạo và tôi đã ký hợp đồng để giúp đỡ. Cô ấy nói rằng đó sẽ là một thước đo tốt về khả năng của tôi để tôi có thể được chứng nhận và khi có những kỳ vọng rõ ràng hơn về những gì tôi có thể làm về mặt thương mại, tôi sẽ đăng ký trở thành thành viên của hội nghệ nhân."

"Nghe có vẻ là một kế hoạch tuyệt vời."

Naru có ý đó. Đó chỉ là một sự coi nhẹ rất nhỏ đối với White Star, nhưng người đàn ông này và cô con gái nhỏ của anh ta, người đang cố nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Naru bằng bàn tay thậm chí còn nhỏ hơn của cô bé, là bằng chứng sống cho thấy White Star có khả năng thất bại.

"Ông phải làm việc chăm chỉ và đảm bảo điều đó trở thành hiện thực."

"Nếu có một điều mà người dân trong làng chúng tôi biết thì đó là giá trị của sự chăm chỉ! Đúng không, Choi Han?"

Ông đập vào lưng Choi Han, mạnh đến mức có thể khiến Naru, hoặc thậm chí là Cale, bay về phía trước, nhưng Choi Han vững vàng như một bức tường gạch.

"À, vâng."

Niềm tự hào tràn ngập khuôn mặt ông khi ông nhìn Choi Han. Naru nghĩ rằng lúc đó ông trông giống Công tước Fredo một cách kỳ lạ.

'Mình đoán tính theo tuổi của con người thì họ sẽ ở độ tuổi tương tự nhau?'

Abe Rowley sẽ trẻ hơn Công tước Fredo một chút, nhưng điều kiện khó khăn hơn và sự giáo dục khiến ông trông già hơn vài tuổi, trong khi Công tước Fredo luôn trông gọn gàng và ngăn nắp.

"Tôi nghe nói anh sẽ đến thủ đô để đi cùng thiếu gia! Chắc hẳn họ đã nghe bé Naru kể rằng Choi Han của chúng ta tài năng kiếm thuật như thế nào nhỉ?"

Cale cuối cùng cũng nói chuyện với Abe, giọng bình thản.

"Có một cái gì đó như thế."

"Chà, cậu sẽ có được sự hỗ trợ tuyệt vời từ hai người này, thiếu gia Một cậu bé pháp sư và một kiếm sĩ xuất sắc, cả hai người họ."

"...Tôi có cảm giác như họ sắp khiến tôi đau đầu."

Abe Rowley mỉm cười ngơ ngác và nghiêng người về phía Cale.

"Hm, cái gì cơ?"

"... Không có gì."

"Chà, anh chắc chắn thật tuyệt vời khi  dành một chuyến thăm tới tôi. " Abe cúi chào Cale một cách kính trọng trước khi quay sang Choi Han. Ông nắm lấy vai kiếm sĩ và siết chặt cánh tay của ông ta. "Thật vui khi được nhìn thấy khuôn mặt của anh một lần nữa. Hãy cẩn thận, đừng làm điều gì nguy hiểm."

"Vâng thưa ông."

Abe khịt mũi và nhìn Naru với nụ cười lén lút đáng ngạc nhiên.

"Nhìn đây bé Naru, hãy để người ông này dạy cho cậu điều gì đó. Choi Han đây là kẻ nói dối tệ hại, thế này thì cứng nhắc quá. Tôi có cảm giác anh ấy sẽ gây ra đủ thứ rắc rối... hãy cố gắng để mắt tới anh ấy giúp tôi nhé, con trai?"

Bực tức, Cale thì thầm trong hơi thở.

"Một đứa trẻ không cần phải chăm sóc một kiếm sĩ..."

Naru không nghe thấy điều này và nhếch mép cười khi nhìn thấy vẻ mặt cau có của Choi Han.

"Tất nhiên rồi, ông Abe. Tôi sẽ đảm bảo Choi Han chỉ phá hủy những thứ đáng phá hủy."

Câu trả lời đó khiến người đàn ông lớn tuổi bật cười sảng khoái, và ông  bước tới xoa đầu Naru trước khi vuốt ve những sợi tóc bay.

"Cậu cũng hãy cẩn thận nhé. Tôi biết cậu đã nói rằng cha của cậu đang đợi cậu về nhà, vì vậy đừng làm ông ấy lo lắng gần chết, được không?"

Abe bế Marjorie ra khỏi nôi và đặt cô bé một cách thoải mái trên một cánh tay. Cô cười khúc khích và than vãn khi được bố bế, còn Naru chỉ gật đầu đáp lại, không biết phải nói gì nữa.

Họ chào nhau vài câu nữa trước khi cả ba cùng với On và Hong rời khỏi khuôn viên nhà thờ. Naru và Choi Han lên xe sau Cale.

Naru thở dài và ngồi xuống chiếc ghế đệm bên cạnh thiếu gia tóc đỏ. On nhảy lên giữa họ và cuộn người vào tư thế thoải mái trong khi Hong giành lại vị trí ưa thích của mình trên vai Choi Han.

Sau khi ổn định chỗ ở, nhóm của họ lái xe đi mà không phô trương hay giả vờ gì thêm, lăn bánh đều đặn về phía rồi vượt qua cổng thành. Những chú mèo con kêu gừ gừ và nhảy xung quanh để bày tỏ sự phấn khích của chúng và Choi Han và Naru đã chiều chuộng chúng một lúc, nhưng Cale im lặng một cách kỳ lạ cho đến khi chúng ra xa bên ngoài Rain City.

Naru nghĩ rằng anh có vẻ kỳ lạ suốt buổi sáng, nhưng cậu không biết chắc chắn. Có lẽ anh đang có những suy nghĩ khác? Naru cần anh tập trung nếu anh có thể theo kịp Rosalyn khi họ gặp nhau.

"Anh khá im lặng đấy, huyng-nim."

"Hm? Oh, tôi mệt thôi. Chì gặp cái người Abe Rowley đấy thôi mà  đã cảm thấy thật kiệt sức rồi."

Naru nhướng mày, nhưng sẽ không yêu cầu một lời giải thích mà cậu không thực sự muốn. Chỉ cần anh không sợ hãi hay do dự thì sẽ ổn thôi.

Và thực sự, Cale đã mệt mỏi. Abe Rowley, thật đúng là chuẩn mực một con người. Chỉ nghĩ về cuộc đời mình thôi cũng khiến Cale kiệt sức đến mức không thể tin được.

Giá trị của sự chăm chỉ?

'Nghe giống như một người đang phủ nhận nỗi đau khổ của chính mình.'

Đó không phải là một suy nghĩ tử tế, nhưng anh không thể ngăn được phản ứng của mình. Abe Rowley là một người dưới mức trung bình với cuộc sống dưới mức trung bình đến từ một ngôi làng dưới mức trung bình. Khi số phận hủy diệt cả thế giới của ông, một cách hỗn loạn và không hề tiếc nuối... làm sao có ai có thể không sụp đổ trong tình trạng như vậy? Chẳng phải ông cần phải thương tiếc một cách đàng hoàng để làm lại cuộc đời và bước tiếp sao?

Làm sao ông ta có thể hành động... bình thường như vậy?

Rằng một câu chuyện bi thảm như vậy có thể tồn tại, nhưng nhân vật chính của cuộc đời đó lại ngẩng cao đầu đối mặt với thế giới... Thật cảm động và đầy kinh ngạc.

Nhưng hơn thế nữa, nó thật vô lý.

Không có lý do gì để Abe Rowley cảm thấy biết ơn khi cuộc sống đã hoàn toàn vả vào mặt ông như vậy. Cale chọn tin rằng người đàn ông lớn tuổi đang sống trong trạng thái phủ nhận ảo tưởng vì anh không chắc làm cách nào để tìm ra giải pháp thay thế.

Không phải sau cái chết của một người nào đó mà cuộc đời của chính ông ta đã thay đổi một cách không thể thay đổi được như vậy. Cảm giác như có ai đó đang giễu cợt nỗi đau của chính mình.

Những suy nghĩ phức tạp khiến Cale phân tâm trong phần lớn chuyến đi đến Lãnh thổ Tolz và Choi Han không hẳn là một chuyên gia giao tiếp, vì vậy Naru nhân cơ hội này để đọc một chút. Cậu đang xem lại các chủ đề gần đây trong nhiều tháng qua về các cuộc họp giữa các quý tộc ở Vương quốc Endable để ít nhất cậu có thể giả vờ biết chuyện gì đang xảy ra. Tất nhiên, khi Công tước Fredo thể hiện vai Naru trong quá khứ, hành động điển hình chỉ là ngồi im lặng và có thể hỏi một hoặc hai câu hỏi ngây thơ để ghi cho cậu một số ưu điểm, và Naru cũng đang có ý định làm như vậy.

'Tuy nhiên,mình sẽ học được nhiều hơn từ thời gian ở đó nếu mình có thể nghe thông tin trong ngữ cảnh.'

Ai biết khi nào một gợi ý hoặc manh mối có thể xuất hiện? Công tước Fredo không biết những điều tương tự như Naru biết, và do đó có thể che đậy điều gì đó mà ông cho là không quan trọng nhưng thực sự có thể đóng vai trò lớn hơn sau này.

Đối với Naru, thông tin nào cũng là thông tin tốt. Nó chỉ phụ thuộc vào cách bạn sử dụng nó.
.
.
.

Họ đã trải qua ngày cắm trại đầu tiên. Choi Han đề nghị giúp dựng lều và mọi việc khác, nhưng Naru không thích lao động chân tay và nói rằng cậu sẽ đi dạo và rủ On và Hong đi cùng.

Tất nhiên, không ai bận tâm hỏi thăm hay mong đợi Cale giúp đỡ.

Sau khi Naru đã cách xa nhóm của họ đủ xa để không cần lo lắng về việc bị nghe lén hay nhìn thấy, cậu thở dài nhẹ nhõm và nằm xuống một bãi cỏ mềm mại trong rừng. Đêm rất tối nhưng cậu, On và Hong không gặp khó khăn gì khi nhìn trong điều kiện như vậy.

"Chúng ta đang làm gì ở đây vậy, nya?"

"Ta có một công việc cho hai ngươi, nhưng ta không thể nói chuyện với hai ngươi trước mặt mọi người được."

Meow!

Hong và On tiến lại gần hơn, hai cái đầu nhỏ xíu che khuất một phần tầm nhìn của cậu.

Naru nhìn lũ mèo con với vẻ mặt nghiêm túc.

"Công việc này sẽ yêu cầu phải lén lút và lẩn trốn. Hai ngươi phải cực kỳ cẩn thận để không bị bắt. Hai ngươi có thể làm được không?"

Hong trả lời trước.

"Tuyệt!"

"Tất nhiên rồi. Dù sao thì chúng tôi cũng là Mèo mà."

Gật đầu, Naru mừng vì họ sẵn lòng hơn Cale khi nhắc đến chuyện làm việc. Cậu quay qua và mở một trong những chiếc túi của mình, lấy ra một tấm bản đồ quen thuộc và trải nó ra trên mặt đất.

"Ta cần hai ngươi đi đến ngọn núi này."

Hai chị em tiến lại gần hơn để có thể nhìn thấy nơi cậu chỉ.

"Ở dưới chân có một biệt thự, phía sau đó là một khu phức hợp lớn được xây dựng đối diện với một hang động. Những người canh giữ hai nơi này rất lành nghề và nguy hiểm nên hai ngươi không thể bị bắt trong bất kỳ trường hợp nào. Hãy sử dụng sương mù của ngươi bao nhiêu tùy thích, nhưng điều quan trọng là hai ngươi phải canh chừng cho đến khi một anh chàng tóc vàng đến."

"Một anh chàng tóc vàng? Anh ta là ai?"

"Hắn là một đứa con hư hỏng—một người rất xấu."

Naru không biết chính xác Venion Stan trông như thế nào, nhưng để kế hoạch thành công, cậu cần phải tìm hiểu.

"Khi hắn đến, hai ngươi phải quan sát hắn cẩn thận. Cách hắn tương tác với những người bảo vệ, những gì hắn nói, nơi hắn dừng lại và thái độ của hắn.  Hãy ghi nhớ càng nhiều càng tốt. Đừng đi vào hang động. Nó sẽ quá nguy hiểm. Chỉ cần quan sát cách hắn hành động bên ngoài là đủ."

"Chỉ vậy thôi sao? Chúng tôi chỉ cần theo dõi hắn thôi à?"

​"Đúng. Chỉ vậy tôi. Ta cũng sẽ đưa cho hai ngươi một trong những thiết bị liên lạc của ta để hai ngươi có thể ghi hình lại hắn nếu có thể, nhưng điều quan trọng là hai ngươi phải ẩn náu hơn là lấy được bất kỳ đoạn phim nào. Nếu hai ngươi không nghĩ mình có thể lấy được video mà không bị bắt, hãy ẩn nấp và quan sát. Khi xong việc, hãy quay lại và chuẩn bị báo cáo mọi chuyện."

"Nya, được rồi! Đơn giản!"

"Chúng tôi sẽ không bị bắt đâu."

Hài lòng, Naru vỗ nhẹ vào tai hai chú mèo rồi cất bản đồ vào túi.

"Tốt. Sẽ có rất nhiều đồ ăn đang đợi hai ngươi khi hai ngươi quay lại."

"Có điều gì đặc biệt về cái hang hay anh chàng đó không, hyung?"

"Ta không phải là huyng của ngươi, nhưng, đúng vậy. Đó không phải là một câu chuyện hay. Ta sẽ nói với hai ngươi rằng tên tóc vàng  này đã bắt một sinh vật sống và nhốt nó trong hang. Một cái gì đó trẻ hơn ngươi, Hong.

Những chú mèo con trao nhau một cái nhìn sửng sốt.

"Trẻ hơn tôi?"

"Nó bốn tuổi rồi. Nó đã dành trọn bốn năm cuộc đời trong cái hang đó."

Naru không muốn kể chi tiết về việc tra tấn. Chỉ cần họ nghĩ rằng con rồng đã bị giam cầm là đủ.

Vẻ mặt On nghiêm nghị, còn đuôi Hong cụp xuống đất.

Cậu quyết định để cả hai xử lý những gì cậu nói trong vài phút ngắn ngủi.

Đó là điều mà Naru cảm thấy hai người này có thể hiểu được một cách độc đáo, họ là những người gần gũi nhất với rồng trong độ tuổi. Về cơ bản, cậu đang bảo họ tưởng tượng xem mọi chuyện sẽ như thế nào nếu họ dành phần lớn cuộc đời bị nhốt trong lồng – Hong chưa đến gấp đôi tuổi con rồng, và On thì hơn thế một chút, nhưng họ vẫn sẽ như vậy. có thể tưởng tượng nó tốt hơn hầu hết.

"Nếu hai ngươi hiểu thì hãy làm tốt công việc."

Cả On và Hong đều meow meow đồng ý.

"Một điều nữa. Ta muốn nói với Cale Henituse về danh tính của hai ngươi là thú nhân. Dù sao thì có lẽ điều đó sẽ thoải mái hơn cho hai ngươi vì hai ngươi  không thể nói chuyện với anh ta lúc này, nhưng cuối cùng đó là quyết định của các ngươi."

Hai chị em nhìn nhau một lúc trước khi trả lời.

"Anh ấy có vẻ là một chàng trai tốt!"

"Người ta luôn nói rằng anh ấy là một kẻ say rượu tầm thường trong thành phố, nhưng thực ra anh ấy có vẻ không tệ đến thế."

Naru khịt mũi.

"Tôi biết, phải không? Vậy có ổn không nếu kể cho anh ta nghe?"

Hong nảy người vài lần trước khi ấn cả hai chân trước vào một tay của Naru.

"Nếu Naru huyng thấy ổn thì ổn thôi!"

"Có lẽ sẽ hơi khó khăn khi nói chuyện riêng với anh ấy với những người hầu của anh ấy, vậy nên ngày mai chúng ta hãy cùng nói với anh ấy nhé. Vì ngày mai là một ngày đặc biệt."

Cậu bé lại quay lưng lại và quan sát tán rừng yên tĩnh phía trên họ.

"Ngày mai chúng ta sẽ dừng lại ở một thị trấn gần ngọn núi đó. Ngay sau khi chúng ta làm vậy, hai ngươi sẽ rời đi và đi thẳng vào hang động. Ta không biết tên khốn tóc vàng đó xuất hiện sớm thế nào, chỉ có điều hắn hầu như tối nào cũng đến thăm. Vì vậy, hai ngươi cần phải đến đó đủ sớm để bắt được hắn."

"Và sau đó chúng tôi quay lại?"

"Đúng rồi."

Naru nhếch mép cười khi nghĩ về kế hoạch ngày mai. Cậu sẽ cảm thấy tồi tệ nếu Venion không phải là một tên khốn bệnh hoạn như vậy.

Ngày mai, Naru sẽ đi cướp thứ của anh ta theo cách khó chịu nhất có thể.
.
.
.

Theo [Sự ra đời của một anh hùng], Venion Stan thỉnh thoảng từ biệt thự của mình xuống và bắt nạt người dân trong làng ngoài con rồng, vì vậy Naru coi đó là một điều may mắn khi họ không gặp phải hắn vào ngày hôm sau.

Còn hơi sớm để dừng chuyến du lịch, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng Naru đã hỏi Cale liệu họ có thể không và họ đã làm như vậy.

"Nó sẽ không khiến chúng ta chậm tiến độ chứ?"

Choi Han cau mày khi bước ra khỏi xe.

Không mất nhiều thời gian để thuyết phục Cale.

"Dù sao thì nó cũng hay hơn việc cắm trại ngoài trời."

Naru không đi theo họ ngay mà quỳ trước mặt On, người vẫn ngồi yên trên chiếc ghế xe ngựa sang trọng. Cậu cố định thiết bị liên lạc video quanh cổ cô bằng chiếc khăn quàng cổ màu tím nhạt mà trước đó cậu đã đeo quanh cổ trước khi kích hoạt nó bằng phép thuật. Nó sẽ ghi lại như thế này trong vài giờ trước khi mana của cậu lại tắt.

"Đi ngay."

Không cần hướng dẫn gì thêm, hai chú mèo con nhảy ra khỏi cánh cửa cabin đang mở và lao vào rừng mà không ngoái lại. Naru hài lòng nhìn họ cùng lúc khi phó quản gia của Cale đến gần và lo lắng về sự vắng mặt của họ.

"Cái quái gì thế này?! Tại sao cậu lại để họ bỏ chạy, điều đó có thể nguy hiểm, họ có thể-!"

Naru chỉ phớt lờ anh ta và đi theo Choi Han và Cale về phía quán trọ khiêm tốn nơi họ sẽ ở. Nó đẹp hơn căn hộ mà Naru thuê ở Rain City, nhưng có lẽ nó giống một căn lều cũ đối với người của Cale.

Như thể lặp lại suy nghĩ của mình, Beacrox, người vừa đặt một số hành lý xuống, nở một nụ cười khinh bỉ khó chịu khi kiểm tra bên trong. Đôi găng tay trắng hoàn hảo của anh  lướt qua mặt bàn và anh nhăn mặt trước vệt bụi bẩn bay đi theo nó.

"Có lẽ cắm trại sẽ tốt hơn."

Cale trông cực kỳ khó chịu trước toàn bộ sự việc.

"Tôi đã từng ngất ở những con hẻm còn đẹp hơn thế này."

"Này, huyng-nim?"

"Hm?"

"Câm miệng đi."

Cale cười và cúi người xuống, nhếch mép thích thú chỉ vào Ma cà rồng.

"Ô hô, cậu đang cảm thấy khó chịu hay gì đó à? Chúng ta có nên đặt cậu xuống để ngủ trưa không?"

Naru mỉm cười đáp lại và định vỗ nhẹ vào trán Cale với hết sức lực có thể, thích thú với ý tưởng người khó chịu này sẽ bay đi thì Ron bước vào giữa họ. Không muốn gần gũi với ông già đó, Naru bình tĩnh chạm mắt với Cale trước khi bước về phía Choi Han và kéo áo choàng của anh. Cậu thì thầm điều gì đó khi Choi Han đưa tai cho cậu, nhưng Cale không thể nghe thấy vì Ron đã bắt đầu nói.

"Thiếu gia-nim, cho phép chúng tôi lên phòng ngài trước. Chúng tôi sẽ đảm bảo nó sạch sẽ và thoải mái cho cậu."

"Ừ, được."

Tất nhiên, Naru thậm chí còn không nói chuyện với Choi Han về Cale, nhưng cậu đã gửi cho người huyng-nim yêu dấu của mình một hoặc hai cái liếc trộm chỉ để khiến anh hoang tưởng. Tất cả những gì cậu nói với Choi Han là gặp nhau tại phòng Naru sau bữa tối, nhưng sẽ buồn cười hơn nhiều khi loại Cale ra và khiến anh lo lắng.

Sau khi người của Cale lật tung nhà trọ và gây khó khăn không cần thiết cho chủ quán trọ – Beacrox chuẩn bị bữa tối, Ron và một vài người hầu khác dọn dẹp lại phòng, và các hiệp sĩ của Cale đang ồn ào trong khu vực ăn uống – Naru xin lỗi người chủ và trả tiền, cho ông ta một khoản tiền boa hào phóng ngay khi bữa tối được phục vụ.

"Cảm ơn về lòng mến khách. Hyung-nim của cháu có thể hơi khó tính một chút."

"Ồ, thưa ngài, điều đó khá ổn. Hyung-nim của cháu thực sự không tệ đến thế đâu." Ông già rụt rè nở một nụ cười ấm áp, nhưng nó không thực sự xuất hiện như thế trên mắt ông. "Chúng ta thường thấy những điều tồi tệ hơn nhiều ở quanh đây... tệ hơn rất nhiều."

'Chắc hẳn ông ta đang nói về Venion.'

Lắc đầu, ông chủ quán trọ già cúi đầu chào Naru.

"Dù sao đi nữa, xin đừng nghĩ là tôi thấy phiền. Thật vui khi thấy nơi này thật sống động."

Naru gật đầu không nói gì nữa, chỉ để năm triệu gallon vào túi trên quầy bar rồi quay về chỗ ngồi.

Trong suốt bữa ăn, phó quản gia Henituse luôn lo lắng theo dõi cửa ra vào và lén nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mèo con nhỏ... ôi, tôi lo quá..."

"Tôi cũng đang thắc mắc họ đã đi đâu."

Choi Han nhìn Naru, cho rằng đúng là Ma cà rồng trẻ tuổi biết điều gì đó về chuyện đó, nhưng cậu bé chỉ nhún vai.

"Có lẽ chúng đi săn con mồi nào đó."

Điều đó khiến Cale bật cười trong suốt bữa ăn.

"Những quả bóng lông nhỏ đó đang rình rập thứ gì đó? Tôi thấy việc đó khó mà tin tưởng được."

Cale vẫn chưa biết danh tính của họ. Naru không trả lời mà thay vào đó tập trung vào việc ăn uống để ngăn bản thân mỉm cười.

Đúng vậy, những cục lông nhỏ đó đang rình rập con mồi ngay lúc đó. Tình cờ đó lại là con mồi của Naru, và con mồi đó tình cờ lại có tên là Venion Stan.

Để nói về kết quả, Naru đã cho On và Hong rất nhiều thịt và đồ ngọt khi họ trở về vài giờ sau đó.

Họ chỉ chụp được một vài bức ảnh về mục tiêu bằng thiết bị liên lạc video, nhưng thế là quá đủ. Nhóm Mèo cung cấp mô tả chi tiết về mọi thứ đã xảy ra – những gì họ nghe, nhìn thấy, lời nói, phong cách, thậm chí cả mùi và ấn tượng về môi trường, họ đã chờ đợi bao lâu, mọi thứ.

"Hai ngươi đã làm tốt. Ăn bao nhiêu tùy thích."

Những chú mèo phát ra những tiếng động vui vẻ trước lời khen ngợi của cậu và cả hai bắt đầu ăn no trong khi Naru xem lại đoạn phim trên thiết bị. Cậu đang ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, cầm thiết bị trước mặt. Cậu xoay nó và quay đầu qua lại khi góc thay đổi; hơi khó để xem hết các chi tiết do vị trí của thiết bị ghi, nhưng đó vẫn là những thước phim có thể sử dụng được.

"Heh."

Cậu đã biết khá rõ về ngoại hình của Venion Stan dựa trên mô tả của cậu trong tiểu thuyết, nhưng tốt hơn hết là nên nhìn thật vào khuôn mặt của một người.

"Hehe. Cái này chắc sẽ rất vui."

Hong và On liếc nhìn cậu từ trên bàn và lần đầu tiên họ cảm thấy khó chịu khi ở gần Naru. Cậu trông có vẻ... ác độc, khi cười như thế.

Sau vài phút xem lại video, Choi Han gõ cửa và bước vào phòng Naru theo yêu cầu. Tuy nhiên, trước khi anh kịp đóng cửa lại, Naru đã bảo anh mang theo Cale.

"Đừng để người khác tới."

Gật đầu, một lúc sau Choi Han quay lại với một chàng trai cáu kỉnh đang càu nhàu về việc bị một đứa trẻ triệu tập.

Naru ngồi cùng bàn trong phòng với họ. Cale chỉ trích tư thế của cậu và chỉ cho cậu cách ngồi đúng cách và Naru miễn cưỡng lắng nghe vì On và Hong vẫn đang ăn xong. Cậu nghĩ rằng sẽ dễ dàng thuyết phục Cale hơn nếu để anh  ra lệnh cho cậu một chút để trao đổi.

Bài học nghi thức ngắn gọn kéo dài khoảng mười phút, lưng của Naru thẳng một cách khó chịu và khuỷu tay lùi khá xa bàn khi buổi học kết thúc. On và Hong không còn ăn nữa và có vẻ khá hài lòng sau bữa tiệc nhỏ của họ.

"Dù sao thì lý do tôi gọi cả hai người đến đây. Tối nay, tôi sẽ dạy cho hai người vài điều về Arm."

Naru đang mỉm cười. Vẻ mặt của Choi Han đanh lại, còn Cale thì có vẻ bối rối.

"Arm?"

"Oh đúng rồi. Đó là tên của tổ chức bí mật. Tôi thực sự không muốn nhắc đến chuyện đó với người hầu của anh, nên..."

"Ah. Chắc chắn rồi." Tò mò về điều đó, Cale khoanh tay trước ngực. "Vậy có chuyện gì quan trọng đến nỗi không thể đợi đến ngày mai?"

Naru mỉm cười. Cậu đã chờ đợi để được hỏi câu hỏi đó.

"Bây giờ, hãy bắt đầu với hai con mèo này trước. Anh thấy đấy..."

-------------------------------------------
Translator : #Riin
[ Huhu mấy nay rảnh nên đăng cho mn vì vã truyện quá rồi.
Cuối cấp nên tui sẽ onl ít lại nhee, hè về tui sẽ đăng truyện chăm hơn.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro