Chapter 5: Làng Harris

.
.
.

Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, Naru đã đứng ở trung tâm của vòng dịch chuyển ở cánh phía tây của điền trang Von Ejellan.

Công tước Fredo đang loay hoay với những thứ bên trong hai chiếc túi khác nhau trong khi Solena giải thích cách hoạt động của ma thuật dịch chuyển tức thời.

"Sẽ hơi khó khăn với mức độ kiểm soát mana của cậu đấy, thiếu gia-nim. Tôi sẽ kích hoạt nó cho cậu. Một khi cậu muốn quay trở lại, có rất nhiều ma cà rồng đóng quân trên khắp lục địa có thể cho cậu mượn phép thuật của họ theo cách tương tự."

"Điều đó nghe thật tuyệt vời. Cảm ơn cô, cô Solena."

Chàng trai mỉm cười ấm áp với người phụ nữ. Hai bàn tay của Solena đan chặt vào nhau sau lưng để Naru không thấy chúng run rẩy.

Không muốn chia sẻ những rắc rối của mình với Công tước cũng như cậu chủ trẻ, Solena đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh và lạnh lùng hơn bao giờ hết.

'Cậu ấy sẽ ổn thôi. Cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu. Cậu ấy là thiếu gia của chúng ta cơ mà.'

Toàn bộ Công quốc cảm thấy như được hồi sinh với tin tức rằng 'sức khỏe' của thiếu gia đã được cải thiện đủ để chuyển đến điền trang chính, và điều này đúng nhất khi nhìn vào chính Công tước. Cách cư xử tinh tế và dịu dàng một cách kỳ lạ, hay là những lời  chế nhạo của Naru với anh, đã trở thành một sự hiện diện được chào đón như một phần trong cuộc sống hàng ngày trong điền trang. Không còn lạ lẫm gì khi thấy nhân viên phục vụ trong nhà chuẩn bị bữa tối cho hai người. Một người hầu mới được chỉ định để giúp thiếu gia mặc quần áo và chăm sóc những nhu cầu trực tiếp của cậu khi Melundo đang giám sát phần còn lại của ngôi nhà.

Chỉ một người đã mang lại rất nhiều cuộc sống cho ngôi nhà của họ trong thời gian ngắn như vậy... Làm sao cô có thể không ít nhất một chút lo lắng, khi thiếu gia của họ đang mỉm cười với cô với sự tự tin bình tĩnh như vậy? Khi khuôn mặt của cậu không hề để lộ một chút lo lắng nào cho sức khỏe của chính mình? Nếu Naru bắt đầu cuộc hành trình đến một lục địa hoàn toàn riêng biệt mà không có chút nghi ngờ nào, thì Solena sẽ phải lo lắng  cho cả hai người.

Công tước cuối cùng đã ngừng lục lọi bên trong những chiếc túi mà anh  đang cầm và tiếp cận Naru ở rìa vòng tròn dịch chuyển. Anh quỳ xuống trước mặt cậu bé và đưa cho cậu cả hai chiếc túi.

"Những thứ này là cho con."

Naru nhướn mày tò mò, cảm nhận sức nặng của từng chiếc túi trên tay. Chúng khá nhẹ. Được làm từ da đen chất lượng cao, chúng đủ nhỏ để gắn vào thắt lưng ở eo hoặc dễ dàng buộc quanh ngực theo kiểu đeo chéo.

Công tước Fredo chỉ vào chiếc túi trên tay trái của Naru trước.

"Cái này có hai thiết bị liên lạc bên trong. Một cái trông rất đơn giản và con có thể sử dụng theo ý thích của mình, và cái màu đen sẽ chỉ kết nối với ta và chỉ ta mà thôi. Con có thể sử dụng nó cho trường hợp khẩn cấp và ta sẽ trả lời bất kể điều gì. Ngoài ra còn có máu, quần áo phụ, một số viên đá ma thuật cao cấp."

Chớp mắt, Naru nhìn chiếc túi nhỏ trên tay một lần nữa trước khi liếc nhìn vào bên trong một cách khó tin. Nội dung đúng như Công tước Fredo đã nói.

'Cuốn tiểu thuyết đã đề cập đến những chiếc túi như thế này.'

Bên trong đã được ếm phép thuật để tăng kích thước lên một mức độ lớn như vậy, về cơ bản nó đã trở thành một không gian chiều khác. Đối với chiếc túi đầu tiên, ngay cả với tất cả những thứ mà Công tước đã chuẩn bị, vẫn còn nhiều chỗ để Naru đựng thêm những thứ cần thiết.

Trước khi Naru có thể trả lời, Công tước chỉ vào chiếc túi còn lại. Nó cảm thấy nặng hơn một chút, nhưng cũng không nhiều.

"Cái này là chứa trợ cấp cho con. Ta đã nhờ Melundo đổi tiền cho con rồi. Ta không chắc con sẽ cần bao nhiêu, vì vậy ta nghĩ ta sẽ bắt đầu với một tỷ gallon?"

Huh?

Bao nhiêu cơ?

Naru không phản ứng gì cả. Không, cậu chắc chắn rằng mình đã nghe nhầm. Một 'triệu' gallon sẽ đúng hơn. Chắc chắn là như thế, có lẽ đó chỉ là đôi tai của cậu đang giở trò với cậu mà thôi.

Tuy nhiên, tim cậu đang đập rất nhanh.

Thịch.Thịch.Thịch.

Những ngón tay của Naru run lên khi cậu mở chiếc túi thứ hai.

"...Cái quái gì vậy?"

Solena nao núng, nhưng Công tước mỉm cười ngượng nghịu.

"Chà, có lẽ là ta có hơi giàu?"

Ngay lập tức, Naru đóng chiếc túi lại như thể cậu bị bắt quả tang đang nhìn vào thứ gì đó mà mắt cậu không nên nhìn thấy. Toàn thân cậu nóng lên một cách kỳ lạ và cậu thấy khó thở mặc dù không cử động một cơ nào.

'Tên ma cà rồng chết tiệt này!'

Cậu biết Công tước Fredo đã giàu, nhưng điều này... Điều này vượt xa những gì cậu có thể tưởng tượng. Chết tiệt, đây có lẽ là số tiền đủ để chạy trốn và bắt đầu một cuộc sống mới. Cậu thậm chí còn nghĩ Naru sẽ làm gì ở lục địa kia để phải tiêu những một tỷ gallon?

"...Ho. Wow."

Công tước có vẻ hài lòng với phản ứng này, nhẹ nhàng rút những chiếc túi ra khỏi bàn tay đang run rẩy của Naru trước khi cẩn thận thắt một chiếc vào thắt lưng và kéo chiếc còn lại ngồi trên vai anh. Anh nhét dây đai vào dưới áo choàng ngoài của ma cà rồng trẻ tuổi và vuốt phẳng vải áo choàng một lần nữa.

Naru lắc đầu như thể cố xua đi hình ảnh bên trong những chiếc túi thứ hai đầy ắp tiền mặt theo đúng nghĩa đen.

"Được rồi. Bây giờ con nên sẵn sàng. Và con nhớ tất cả các điều kiện cho thỏa thuận của chúng ta chứ?

"Mm. Vâng."

Thở dài, Công tước Fredo sửa lại vài sợi tóc rơi trên mắt Naru một cách vô ích và kiểm tra kĩ cậu dù chỉ là một hạt bụi.

"Chà, con sẽ phải sửa đổi danh sách điều kiện  của mình. Ta đã quyết định thêm một điều kiện bổ sung."

Vẻ mặt của Naru trở nên giận dữ, nhưng Công tước không buồn quan tâm. Một cảm giác xa lạ len lỏi quanh xương sườn của anh  và đang ép xuống, một trải nghiệm mà ma cà rồng lớn tuổi chưa từng có trong hàng trăm năm của mình. Cách duy nhất mà anh cảm thấy có thể làm bay cảm xúc ấy đi là  được xác nhận bằng lời nói.

"...Con phải hứa sẽ trở lại an toàn."

'Ah. Điều kiện đó chỉ là một điều rõ ràng như thế?'

Solena, người lặng lẽ quan sát cuộc trao đổi này giữa hai Von Ejellan, đã lập một lời thề riêng trong khi lắng nghe. Nếu các sinh vật ở lục địa phương Tây coi trọng mạng sống của họ, thì tốt nhất họ không nên động một ngón tay lên người thiếu gia đáng yêu của họ, nếu không cô sẽ đích thân thu thập từng trái tim của họ và giao chúng cho Công tước.

Tất nhiên, Naru không biết ý nghĩ xấu xa của người phụ nữ, và chỉ trợn mắt nhìn Công tước vì quá kịch tính.

"Oh, làm ơn. Chẳng phải con đã nói với cha rằng con không cần bất kì biện pháp ngăn chặn vì lý do quá rõ ràng này sao? Nếu bất cứ ai nhìn thấy con, con sẽ coi họ như một đứa trẻ yếu ớt. Và nếu có ai nhắm vào con, con sẽ là người đầu tiên bỏ chạy."

"Pfft. Rất tốt. Hãy kể cho ta bất cứ thứu gì khi con gọi ta để ta có thể biết con đang làm gì. Ồ, và nếu con cần thêm tiền hoặc nếu con muốn ta  gửi ai đó đến giúp bạn, hãy cho ta biết."

"Haaa, tôi chỉ là tạo một mớ hỗn độn chứ không phải đi đánh nhau đâu. Lùi lại đi"

Công tước Fredo đã làm theo những gì anh được bảo, mặc dù anh dường như không hề nao núng trước giọng điệu khinh thường của Naru.

Nếu cậu bé thành thật thực sự, khoảnh khắc này sẽ càng trở nên kỳ lạ và xấu hổ đối với Naru, không, đối với Kim Rok Soo. Cậu chưa bao giờ là người được mọi người lo lắng như vậy trước đây và  cậu không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy mình giống như một học sinh tiểu học được đưa đi trong chuyến đi thực tế đầu tiên của mình hơn là một ma cà rồng 151 tuổi, hay một người trưởng thành ở độ tuổi 30 vì vấn đề đó.

Solena di chuyển đến rìa của vòng tròn dịch chuyển và đặt tay lên.

"Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, thiếu gia-nim."

Thở dài, Naru gật đầu và cảm ơn cô  trước khi quay mặt về phía trước một lần nữa.

"Con sẽ sớm gặp lại cha."

Công tước Fredo mỉm cười và vẫy tay.

"Nếu con  không gọi cho ta trong vòng 3 ngày, ta sẽ cử Solena đến kéo con về."

"Này, cái gì...?!"

Không khí xung quanh bắt đầu phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, hình ảnh của điền trang ở hậu cảnh biến mất dần. Điều cuối cùng cậu nghe thấy là tiếng cười sảng khoái của Công tước trước khi khung cảnh quen thuộc giờ đây của điền trang Von Ejellan xung quanh cậu hoàn toàn biến mất.
.
.
.

Các tọa độ mà họ sử dụng đã đưa cậu đến vị trí chính xác của Liana, đó là một dải rừng không xa rìa ngoài của Dạ Lâm và làng Harris. Một người phụ nữ với nước da nhợt nhạt, mái tóc đỏ sẫm được tết thành bím thanh lịch và đôi mắt hồng nhạt cúi đầu trước Naru trước khi cậu bé kịp lấy lại sự tỉnh táo.

"Xin chào thiếu gia-nim."

"Xin chào, cô Liana. Cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi trong hoàn cảnh quá đột ngột này."

Khi Liana ngẩng đầu lên, Naru hài lòng khi thấy thái độ làm việc ban đầu của cô ấy vẫn còn. Cô  tạo ấn tượng vừa đáng tin cậy lại vừa khá trừu tượng, đó là những tính cách có giá trị cần xem xét đối với loài của họ. Trong khi Naru rất tệ trong việc đoán tuổi của Ma cà rồng, cậu chỉ có thể suy nghĩ rằng cô ấy có vẻ ngoài là một con người 25 tuổi.

"Đó là nhiệm vụ của tôi, thiếu gia-nim. Như tôi đã nói với Công tước-nim khi tôi gọi lại trước đó, Làng Harris đang vẫn ổn. Tôi đã theo dõi tình hình. Khoảng 15 sát thủ được đào tạo bài bản đã tiến vào khu rừng gần hai mươi phút trước từ phía đông nam, và có một người mặc áo choàng trắng đi cùng họ mà tôi tin là chúa tể."

Nara gật đầu.

"Harris Village từ đây đi hướng nào?"

Cô chỉ về phía tây bắc.

Đó có thể là sức mạnh cổ đại nào? Thực tế là nó không phải là một thuộc tính đất là một sự nhẹ nhõm, nhưng...

'Mình không thích điều này.'

Nếu Naru không thể ngăn White Star giết dân làng, thì ít nhất cậu cũng cần tìm ra thứ mà tên khốn đó thu được khi đến đây. Cậu kéo mũ trùm đầu lên và chuẩn bị thi triển phép tàng hình mà Công tước Fredo đã chỉ cho cậu.

Liana giơ hai tay lên và bắt đầu niệm chú như thể cô ấy đang đợi tín hiệu, nhưng Naru đã ngăn cô ấy lại trước khi cô  có thể hoàn thành.

"Cô Liana, cô không nên đi cùng tôi. Nó nguy hiểm."

Người cung cấp thông tin cho Ma cà rồng tỏ ra sững sờ trước điều này, chưa bao giờ biết thiếu gia cậu lại hành động táo bạo hay độc lập như vậy. Cậu lo lắng cho sự an toàn của cô?

'Cậu ấy không chỉ khỏe mạnh hơn mà tinh thần của cậu ấy cũng dường như hoàn toàn khác.'

Tất nhiên, Naru đang nói với Liana rằng hãy để cậu đi một mình không phải vì lợi ích của cô ấy mà vì lợi ích của chính cậu.

'Sự hiện diện của mình gần như hoàn toàn mờ nhạt nhờ tác dụng của bảo vật gia truyền của Công tước Fredo đã chứa cơ thể này.'

Kết hợp điều đó với phép thuật tàng hình và vóc dáng nhỏ bé của mình, Naru hầu như không thể bị phát hiện. Nếu Liana đi cùng, nó sẽ khiến việc di chuyển trở nên khó khăn hơn.

Cậu có việc khác để cô làm, nhưng cậu không có nhiều thời gian. Nếu Arm đã bắt đầu di chuyển hai mươi phút trước...

"Cô Liana, cô đang đến Vương quốc Paerun để làm việc cho liên minh à?"

Cô ấy mở miệng một lần, ngậm lại và mở ra lần nữa để trả lời.

"Vâng, thiếu gia-nim. Nhưng tại sao...?"

Cậu bình tĩnh đáp.

"Tôi phải vội nên không giải thích được, nhưng xin hãy giúp tôi khi cô đi. Nếu cô đi đến bờ biển phía Bắc và tình cờ gặp cá voi, điều rất quan trọng là nói với họ rằng tôi muốn nói chuyện với họ. Cô có thể nói với họ rằng tôi có một số thông tin về vương quốc biển mới mà họ có thể thấy hữu ích."

Có lẽ đó là do sự gấp gáp trong giọng nói của thiếu gia trẻ tuổi này, nhưng Liana đã lấy lại được sự tập trung phân tán của mình khi cậu nói xong.

"Tôi hiểu rồi, thiếu gia-nim. Tôi sẽ làm theo lệnh của cậu."

"Cảm ơn. À và nếu được, thì cứ tiếp tục với nhiệm vụ được giao bởi ch-mm, Công tước-nim."

Naru ho giả vài cái. Liana nhận thấy sự bối rối nhưng không bình luận gì, chỉ mỉm cười và gật đầu trước cái nhìn nghiêm nghị của cậu bé.

'Cậu ấy vẫn chưa quen với việc ở bên ngoài vương quốc. Cậu ấy đang hành động rất kiên quyết nhưng chắc hẳn cậu ấy khó có thể rời xa Công tước-nim.'

"Hãy cẩn thận."

"Tôi biết rồi."

Cùng với đó, Liana khởi hành đến Rain City và Naru bước vào Dạ Lâm lần đầu tiên.

Cậu không có hứng thú ngắm cảnh ở nơi đáng sợ, đầy rẫy quái vật này, và rất biết ơn các loại phép thuật khác nhau đã giúp việc điều hướng trong khung cảnh tối tăm dễ dàng hơn một chút. Sự hấp tấp, sức mạnh tàng hình, sức mạnh bay và giảm âm  đều phối hợp với nhau để che giấu sự hiện diện của cậu mà không cản trở tốc độ của cậu. Trên thực tế, cậu có thể di chuyển khá nhanh, thỉnh thoảng một chiếc lá cành cọ vào áo choàng của cậu, còn lại thì  con đường thẳng phía trước của cậu vẫn không hề bị gián đoạn bởi cái gì cả.

Cậu chỉ thực hành với mana một lần trước đây và chưa bao giờ sử dụng các phép thuật đồng thời, vì vậy Naru đã cam chịu sự thật rằng cậu không thể giữ bốn phép thuật diễn ra đồng thời trong một thời gian dài, nhưng bây giờ cậu không thể lãng phí thời gian nữa.

'Mình cần được Choi Han tin tưởng'

Phương pháp lý tưởng có lẽ không còn khả thi ở giai đoạn này.

'Mình muốn đến đây đủ sớm để tìm Choi Han, cảnh báo anh ta và sau đó giúp sơ tán càng nhiều người càng tốt.'

Có được lòng tin của anh ta vào thời điểm đó sẽ rất dễ dàng, vì lòng biết ơn và ý thức công bằng của Choi Han chắc chắn sẽ khiến anh ta cảm thấy mắc nợ Naru. Sau đó, cậu có thể để Choi Han đánh lũ khốn đó bằng cách tiết lộ một số thông tin quan trọng trước khi quay trở lại Vương quốc Endable.

Lựa chọn tốt nhất tiếp theo...

'Cố gắng giữ cho ít nhất một số người không chết.'

Nếu Naru có thể cứu được một vài người, Choi Han sẽ sẵn sàng tin tưởng cậu hơn mặc dù thực tế là cậu hoàn toàn đứng về phía kẻ thù. Nếu mọi thứ trở nên tồi tệ, cậu có thể cân nhắc việc thực hiện Lời thề chết sau đó để lấy lòng Choi Han, nhưng Naru càng cứu được nhiều người, cậu sẽ càng có được lòng tin hơn.

Cậu đã không nhận ra chính xác hai mươi phút thực sự dài bao nhiêu cho đến khi quá muộn.

Naru đột ngột dừng cử động khi ngửi thấy mùi máu đầu tiên. Nó đến với cậu mạnh mẽ và nhanh chóng, khiến nhịp tim cậu đột nhiên nghe rõ hơn nhiều bên tai. Bỏ qua thực tế là cậu có thể cảm thấy cổ họng mình bị thắt lại, Naru vội vã đi về phía trước và cố gắng đẩy cơ thể của mình di chuyển nhanh hơn nữa.

Đốt củi là thứ tiếp theo xuất hiện với cậu, và cậu vô cùng lo lắng về việc không có tiếng la hét hay la hét. Nếu dân làng vẫn đang bị tấn công, chẳng phải họ đang chạy trốn sao?

'Có phải White Star đã có được sức mạnh cổ đại? Tên khốn này di chuyển nhanh đến thế nào vậy?'

Ngay khi Naru có ý nghĩ đó, cậu đã đến một khoảng đất trống trên cây. Cậu đã cố gắng ngăn mình bay ra ngoài trời vào giây phút cuối cùng, biết rằng tốt nhất là nên đánh giá tình hình trước khi quyết định hành động tiếp theo của mình.

Thật không may, không còn nhiều động thái để cậu có thể thực hiện.

Cậu hiện đang ngồi kiểm tra sau khi lần đầu tiên nhìn thấy kết quả của các phương pháp bạo lực không cần thiết của White Star

'Tất cả đã biến mất.'

Mọi tòa nhà đều bị phá vỡ. Những thi thể đẫm máu nằm ngổn ngang trên mặt đất. Hầu hết đều bị cắt cổ, một số bị đâm ở những chỗ ngẫu nhiên. Đất đá tung lên theo những hình thức kỳ lạ và một số cây cối xung quanh đã bị hư hại trong nỗ lực vật lộn rất kém cỏi.

'Đấu tranh? Không, đây là một vụ thảm sát. Đây là những người dân vô tội.'

"Ở đây này! Có một số người đang chạy trốn!''

Nara nao núng.

Nằm ở hướng 10 giờ của cậulà một tòa nhà đang bốc cháy dường như sắp sụp đổ trong giây lát. Lửa bùng lên từ những ô cửa sổ vỡ, và Naru nghe thấy những giọng nói tụ tập ở phía xa của ngọn lửa. Cậu không thể nhìn thấy những người sở hữu giọng nói đó, nhưng cậu dễ dàng tưởng tượng ra họ trông như thế nào.

Sát thủ của Arm. Họ được mô tả trong tiểu thuyết khá rõ ràng: áo choàng đen, mặt được che trừ đôi mắt, mũ trùm đầu được nâng lên. Năm ngôi sao màu đỏ được khâu vào vải với một ngôi sao màu trắng ở giữa.

Khoảnh khắc này là một khoảnh khắc quan trọng trong [Sự ra đời của một anh hùng].

"Này, còn có một người khác nữa!"

"Vây bắt bất cứ ai cố gắng trốn thoát. Đừng để chúng chạy thoát!"

"Đợi đã, cái-cái gì?!"

Giọng nói cuối cùng bị cắt đứt đột ngột với một âm thanh ục ục ướt át, nghẹn ngào.

"Haa..."

Nếu những giọng nói khác khiến cậu ngạc nhiên, thì giọng nói này lại khiến tóc gáy Naru dựng đứng. Vai cậu căng ra và cậu chăm chú lắng nghe, nhưng không có từ nào tiếp theo. Không có gì ngoài những người bị đấm ra ngoài, hơi thở nặng nề, hầu như không thể phân biệt được bên dưới ngọn lửa gầm rú xé toạc các tòa nhà xung quanh.

Naru nhận ra nó. Cho dù chưa từng nghe qua, nhưng cậu cảm giác mình quen thuộc thanh âm này.

Nỗi tuyệt vọng và cơn thịnh nộ hầu như không được che giấu bên dưới âm thanh to lớn đó đồng thời trở nên mệt mỏi và suy sụp. Chỉ có một người có thể nghe như vậy ngay bây giờ.

Naru không thể nhìn thấy Choi Han, nhưng cậu biết anh ta đang ở đây. Có lẽ đã tàn nhẫn xé xác mọi sát thủ của Arm, xuất hiện từ khung cảnh chết chóc được vẽ lên này.

'Chết tiệt.'

Tại thời điểm này, anh ta sẽ không còn lý trí, đau buồn.

Một thứ khác lọt vào mắt Naru, khiến cậu tạm thời quên đi âm thanh của thép và da thịt cứ lặp đi lặp lại.

Nó nằm ở phía xa của khoảng đất trống. Naru nhìn một bóng người đi lang thang, những chiếc áo choàng trắng bay phấp phới yên bình tương phản với đống đổ nát để lại sau khi chúng thức dậy. Bóng người này có thể bị nhầm lẫn với một thiên thần với tốc độ nhàn nhã mà họ để lộ ra khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng.

Đối với Naru, anh ấy nghĩ rằng một mô tả phù hợp hơn có thể là thần chết.

'Ai có thể tưởng tượng được White Star đã ở đây vào đúng ngày cuộc đời của Choi Han bị xé nát?'

Hai người sẽ làm việc để tiêu diệt lẫn nhau trong những tháng tới.

Và họ hiện đang ở trong tầm nghe của nhau.

Một thứ gì đó mơ hồ giống như định mệnh đang mở ra trước mắt cậu, nhưng Naru không quan tâm đến việc để nó diễn ra theo hướng có lợi cho White Star. Cậu sẽ không tham gia vào cuộc chiến của họ, nhưng nếu Choi Han có thứ gì đó mạnh hơn số phận đứng về phía anh ta thì sao?

'Thông tin.'

Cậu đã di chuyển quá chậm để ngăn chặn white Star ngày hôm nay, nhưng lần sau, Naru sẽ là người hành động trước.

Hiện tại, tất cả những gì cậu có thể làm là thích nghi và nhìn về phía trước.

Naru mơ hồ hình dung ra một kế hoạch mới trong đầu.

Việc núp mình trong bụi rậm và đợi Choi Han giết những tên sát thủ rồi chôn cất những người thân yêu của mình là vô ích, vì vậy cậu quyết định đi theo White Star trong thời điểm hiện tại.

'Mình sẽ quay lại sau khi Choi Han hoàn thành và giúp anh ta đến Rain City.'

Đó là một sự khởi đầu. Tốt nhất có thể là anh ta sẽ có dư chấn, nhưng sau đó, hy vọng rằng phần nào sự khát máu của Choi Han sẽ phai nhạt. Anh ta không phải là người tấn công một đứa trẻ không hề tỏ ra thù địch chỉ vì anh ta mất trí vì đau buồn.

...Có lẽ là vậy.

Naru bắt đầu di chuyển quanh rìa ngoài của khoảng đất trống, ẩn mình sau những tán cây và bụi rậm. Công tước nói rằng White Star sẽ hướng đến một hồ nước ở–

"Khụ, uuuuh..."

Âm thanh yếu ớt khiến suy nghĩ của Naru bị đình trệ. Cậu ngừng di chuyển và quay về phía một trong những tòa nhà cuối cùng vẫn còn đứng vững.

Đó là một âm thanh không thuộc về tình huống này. Những sát thủ còn lại của Arm đang la hét với nhau, cố gắng nhưng không phối hợp để hạ gục một kiếm sĩ duy nhất, cuộc đấu tranh của họ được nghe thấy  bởi tiếng gỗ kêu răng rắc, đất cháy xém và nỗ lực của chính Choi Han.

"Huuuu...ah... khụ."

'Có lẽ là vậy?'

Trước khi có ý định thử tìm kiếm một người, Naru đã có thể ngửi thấy mùi máu đến từ cùng một hướng.

Cậu cắn môi, nhìn về phía khoảng đất trống nơi White Star đã biến mất. Nếu đi theo hắn bây giờ, cậu có thể học được điều gì đó có giá trị, nhưng...

Thở dài, Naru kéo mũ trùm xuống thấp nhất có thể trước khi đi thẳng vào tòa nhà. Cậu có thể nghe thấy những âm thanh tuyệt vọng, sợ hãi dọc theo tấm ván phía sau, và bất chấp cái nóng và những thanh xà nặng nề bắt đầu đổ xuống, Naru không ngần ngại di chuyển đến nơi có mùi máu tươi nhất.

'Tươi nhất?'

Cậu nén một cơn rùng mình.

'Mình không thể tin rằng mình có thể nêu lên  sự khác biệt giữa chúng.'

Gạt bỏ suy nghĩ đó, Naru đã bỏ lỡ một cơ hội do hành động không đủ nhanh. Cậu sẽ không phạm sai lầm tương tự một lần nữa.

'Công tước nói rằng mình có sức mạnh vượt xa con người, nhưng mình chưa bao giờ thực sự sử dụng nó trước đây.'

Naru nhấc một chân và đá vào mặt bên của tòa nhà gần đó, nhưng không phải ngay phía trước,một khung cảnh đầy máu, hy vọng ít nhất cậu đủ khỏe để tạo ra một cái lỗ.

Hóa ra cậu đủ mạnh mẽ để làm điều đó.

Trên thực tế, Naru đủ mạnh để phá vỡ toàn bộ bức tường. Do tình trạng đổ nát của ngôi nhà, toàn bộ cấu trúc cuối cùng đã bị mất thăng bằng với lực đá của cậu, khiến một đống gỗ vụn và một cột tro rơi xuống nơi lẽ ra là sân trước của ngôi nhà.

"...Ho. Wow."

'Có phải tất cả ma cà rồng đều như thế này không?!'

Lần đầu tiên, Naru cảm thấy hơi sợ hãi trước khả năng của chính giống loài mình. Thuộc tính uống máu và bóng tối đã nằm trong dự đoán, nhưng sức mạnh này không phải là thứ mà cậu đã lường trước được. Không có gì ngạc nhiên khi White Star giữ họ lại gần.

"K, Không, đừng! Tránh xa! Làm ơn làm ơn. Xin đừng tiến đến."

Một người đàn ông đang ngồi trên sàn nhà đầy bồ hóng, có lẽ khoảng ngoài 30 tuổi, và ông ta đang ôm một đứa trẻ thậm chí còn nhỏ hơn cả Naru vào ngực. Chân của ông ta bị thương rõ ràng, ống quần rách đến đầu gối và máu thấm vào vải thành một vũng đỏ thẫm.

Naru nhăn mặt, và cậu giơ tay lên. Nghe vẫn có vẻ như Choi Han đang chiến đấu, nhưng xét về mức độ yên tĩnh của nó, không còn nhiều đối thủ nữa.

"Tôi không ở cùng với những kẻ tấn công. Tôi đến đây để giúp đỡ, nhưng chúng ta cần chuyển ông đi nhanh chóng, ở đây không an toàn.''

"Tôi, con trai tôi, nó–ở đâu?" Khụ. "Vợ tôi – làm ơn...!"

Cắn môi, Naru lắc đầu và cẩn thận di chuyển đến phía trước. Đứa trẻ run rẩy và khóc trong khi người đàn ông cố gắng thở.

"Tôi biết điều đó. Tôi thành thật xin lỗi. Nhưng thưa ông, đứa trẻ trong vòng tay của ông cần ông ngay bây giờ. Ông phải tập trung lại. Cố lên nào."

Naru hầu như không thể nhẹ nhàng với họ, tay cậu run lên vì sự sống động thực tại khủng khiếp của tất cả mọi thứ khi cậu giúp người đàn ông tập tễnh rời khỏi tòa nhà đổ nát. Naru đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều lần trong kiếp trước. Luôn diễn ra với những người khác nhau ở những nơi khác nhau, nhưng sự tuyệt vọng là như nhau. Sự đau lòng, dấu tích cuối cùng của hy vọng khi nó dâng lên trong mắt họ trước khi tan biến.

'Đó là lý do tại sao mình sẽ phải ngăn chặn White Star càng sớm càng tốt và sống trong hòa bình với Công tước, Solena và những người khác. Mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy điều này một lần nữa.'

Cậu đã thành công đưa họ ra từ phần còn lại của ngôi nhà đang cháy, điều này không khó lắm sau khi Naru về cơ bản đã phá hủy tòa nhà bằng lực tác động của cậu. Nó nhằm mục đích giữ cho người đàn ông khỏi vấp ngã hơn là tránh nguy hiểm vào thời điểm đó.

Bên cạnh tiếng nổ lách tách của ngọn lửa, ngôi làng im lặng. Choi Han hẳn đã xử lý tên sát thủ cuối cùng.

Ngay khi Naru có suy nghĩ đó...

"Ngươi là ai? Ngươi có ở cùng phe với chúng không?"

Một lưỡi dao chĩa vào cậu.

Choi Han đứng giữa đống xác chết, người bê bết máu.

'Thật kinh khủng.'

Đó là từ duy nhất mà Naru có thể dùng để miêu tả anh ta.

"K, Không, Choi H-Han! Chờ đã!"

Người đàn ông run rẩy và thở khò khè phía sau Naru đã khuỵu xuống trước ma cà rồng nhỏ bé. Choi Han không hạ kiếm xuống, nhưng Naru có thể thấy đồng tử của anh ta đang run lên.

"Tôi không–cậu ấy không làm hại tôi–cậu ấy đã cứu–Choi Han, tất cả họ... họ, họ thực sự đã chết hết  rồi sao?"

Ông ta đang nói về những kẻ tấn công hay dân làng? Naru không biết. Có vẻ như không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.

Đối diện với cậu, đôi mắt đen của Choi Han tỏa sáng như mã não được chiếu rọi trong ánh sáng của những tòa nhà đang cháy. Lưỡi kiếm của anh ta cuối cùng cũng hạ xuống, mặc dù không hoàn toàn, nhưng vẫn yếu ớt giơ lên về phía macà rồng trẻ tuổi như thể anh ta đang cân nhắc xem có nên lao tới và giết cậu hay không.

'Tên khốn đáng sợ.'

Naru nghĩ rằng anh ta trông thật kinh khủng. Bồ hóng và máu bao phủ từng li có thể nhìn thấy được trên người anh ta. Nó trộn lẫn với bộ quần áo màu đen của anh ta để tạo nên một cảnh tượng nhớp nháp, màu hạt dẻ, trông giống như anh ta vừa bước ra từ một bộ phim kinh dị.

Ánh mắt của Choi Han từ từ rời khỏi Naru và hướng đến người sống sót. Naru không biết câu chuyện của người đàn ông này kể từ khi ông ta chết trong tiểu thuyết gốc.

Anh nói với người dân làng khác.

"Tôi đã giết tất cả bọn chúng."

Lời nói của anh nhỏ giọt như thuốc độc.

"Tôi không cứu được ai cả."

Như vết mực trên trang giấy. Vết nhơ không bao giờ xóa được.

"Tôi xin lỗi."

Khi nhận ra sức nặng trong lời nói của Choi Han, người dân làng sống sót giữa họ bắt đầu thở khò khè, cơn ho của ông ta mất dần sức lực khi nó chuyển thành tiếng nức nở. Naru thở dài trước khi bước lên bên cạnh ông ta. Đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay ông ta bình tĩnh một cách kỳ lạ trước sự hiện diện của việc có người lớn đang khóc, và Naru nhìn vào đôi mắt nâu của đứa trẻ trước khi đưa tay ra.

Khi người đàn ông trưởng thành khuỵu xuống, Naru dễ dàng vươn vai và giữ chặt lấy ông ta.

"Này ông. Tên của ông là gì?"

Anh đảm bảo nói đủ rõ ràng để Choi Han nghe thấy.

"Huh? Oh, khụ, Abe. Tôi, tên tôi là Abe Rowley."

"Ông Abe, ông còn sống. Ông hiểu không? Bây giờ nó đã kết thúc và ông đã sống sót. Vì vậy, hãy băng bó chân của ông và chăm sóc đứa trẻ đó. Đó là công việc của ông bây giờ.''

Choi Han khá thông minh, vì vậy hy vọng anh ta cũng sẽ hiểu những gì Naru đang cố nói với ông ta.

'Anh không thể khuất phục trước sự tuyệt vọng. Anh phải tiếp tục sống.'

Abe cắn môi và nhìn chằm chằm vào Naru trước khi ôm đứa trẻ vào lòng thậm chí còn kiên định hơn trước. Ông  gật đầu ngay cả khi những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Cảm ơn."

Naru rút tay lại, thận trọng liếc nhìn thanh kiếm của Choi Han. Sức mạnh đằng sau cái nắm tay của anh ta thậm chí còn yếu đi nhiều hơn, lưỡi kiếm giờ đang cắm xuống đất đẫm máu.

Lần này cậu đã nói chuyện trực tiếp với Choi Han.

"Xin hãy chăm sóc hai người này trong lúc này. Tôi phải-"

Choi Han làm như không nghe thấy.

"Cậu là ai?"

Xoa bóp sau gáy, Naru cố gắng xoa đi cái lạnh buốt đang lan ra sau gáy.

Nó không thể che giấu.

Ngay cả khi vũ khí của anh ta không được nâng lên đúng cách, Choi Han vẫn bị bao vây bởi những xác chết mà chính tay anh ta đã giết và đang thể hiện sự ngờ vực trắng trợn đối với Naru.Cậu thực sự cần phải cẩn thận để không bị đánh bởi tên khốn nguy hiểm này.

Khuôn mặt trẻ trung của Choi Han chìm trong cơn giận dữ thầm lặng, giọng anh hầu như không run lên khi nói với Naru.

"Cậu có... cậu có biết ai đã làm việc này không?"

Naru ngập ngừng trả lời, và Choi Han coi đó là xác nhận.

"Nói cho tôi."

Lắc đầu, Naru quay một phần cơ thể của mình để nhìn về hướng White Star đã đi.

"Không có thời gian để nói với anh mọi thứ ngay bây giờ. Khu rừng vẫn chưa an toàn."

Choi Han nao núng. Anh ta hẳn đã không tính đến khả năng đó. Bàn tay nắm chặt thanh kiếm của anh ta đã lấy lại được sức mạnh và một luồng khí đen bắt đầu dao động dữ dội xung quanh lưỡi kiếm.

"Có những người khác?"

Naru thành thật trả lời anh.

"Tôi không nghĩ vậy, nhưng tôi cần phải kiểm tra. Ở lại đây, bảo vệ hai người này và chăm sóc thi thể của những người anh đã mất mát. Tôi sẽ trở lại."

Từ 'bảo vệ' xuyên qua Choi Han như một mũi tên vào ngực anh. Anh ta lùi lại nửa bước như thể anh ta thực sự bị đánh.

Naru nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt anh trước khi cuối cùng quay đi.

"Anh có thể làm được. Anh có thể bảo vệ họ."

Cậu nói một cách chắc chắn, như thể đó là điều hiển nhiên.

Bởi vì với Naru, điều đó là hiển nhiên.

Đối với một người mạnh mẽ ngu ngốc như vậy, Choi Han có thể làm được nhiều hơn thế. Đầu óc anh ta lúc này đang rối bời và có lẽ không thể đánh giá đúng khả năng của chính mình, nhưng Naru biết rõ hơn ai hết. Anh chàng đó, anh ta có thể cho nổ tung một ngọn núi nếu anh ta đủ cố gắng. Bảo vệ hai người sẽ dễ dàng đối với một người như anh ta.

Sử dụng phép thuật tốc độ và phép thuật tàng hình một lần nữa, Naru có thể cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi vì sử dụng phép thuật trước đó. Lần này, cậu quyết định từ bỏ việc thi triển phép âm thanh và bay và cất cánh theo hướng mà White Star đã đi trước đó. Nếu may mắn, có lẽ cậu còn có thể thu hoạch được gì đó hữu dụng từ lần đụng độ đáng sợ này.

Choi Han nhìn đứa trẻ biến mất trong rừng mà không nói một lời.

Abe Rowley vẫn đang khóc trên mặt đất trước mặt anh, thỉnh thoảng ho khi ông ôm đứa con gái sơ sinh trong vòng tay.

Choi Han đã thực sự tin rằng mọi người đã chết, nhưng Abe Rowley hiện đang ở trước mặt anh ta. Abe là một thợ thủ công chuyên về đồ nội thất bằng gỗ và đã sống ở Làng Harris trong phần lớn cuộc đời của mình. Ông thường xuyên cãi nhau với vợ khi con trai của họ tự hào tuyên bố rằng anh ta muốn trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ như Choi Han. Đứa bé trong vòng tay ông được đặt tên là Marjorie.

Chắc họ đã chạy trốn. Anh đã nhìn thấy xác chết của vợ và con trai vị thành niên của Abe, và ký ức về những cái nhìn trống rỗng trên cơ thể vô hồn của họ khiến anh cắn chặt môi. Cậu bé sẽ không lớn lên để trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ như Choi Han. Cả hai đều đã đối mặt với cái chết của mình với đôi mắt mở to.

Choi Han đã có một suy nghĩ.

Cơn thịnh nộ và nỗi buồn của anh đã làm anh mù quáng. Anh  đã quá hấp tấp.

Nếu anh ta nghĩ về việc cứu thay vì giết, liệu có nhiều người sống sót hơn không?

Giờ chỉ còn lại một người đàn ông và con gái của ông ta ở Làng Harris. Mọi thứ khác đã biến mất.

Choi Han ngây người tra kiếm vào bao và bắt đầu di chuyển một cách máy móc. Nhiệm vụ của anh bây giờ là phân tách các thi thể, loại bỏ những kẻ ám sát và nhẹ nhàng đặt những người dân làng đã chết thành một hàng. Choi Han thực sự không biết mình đã lặp lại hành động đó trong bao lâu. Tâm trí anh là một mớ hỗn độn, một cuộn phim lặp đi lặp lại với hình ảnh máu, áo choàng đen và lửa.

Anh đào mộ, hết người này đến người khác. Chúng nông cạn và tăm tối, nhưng Choi Han không thể để xác của những người này phơi bày trong Dạ Lâm. Quái vật chắc chắn sẽ xuất hiện ngay khi anh rời khỏi nơi này và sẽ coi cuộc thảm sát này như một bữa tiệc linh đình.

'Mình cần phải đến lãnh thổ của Bá tước và báo cáo điều này ngay khi mình hoàn thành.'

Cần phải có một cuộc điều tra. Những người đó... họ không phải là một nhóm côn đồ hay trộm cướp thông thường, họ là những sát thủ được đào tạo bài bản đã làm việc cùng nhau như một đơn vị.

Và sau đó là đứa trẻ với mái tóc bạc... không đời nào nó là một đứa trẻ bình thường. Cách anh ta ăn mặc cho thấy rõ ràng rằng anh ta xuất thân từ một gia đình giàu có, có thể là một quý tộc, và cậu tỏa ta một bầu không khí khác thường khiến Choi Han cảm thấy bất an.

"Anh có thể bảo vệ họ."

Cậu bé đó đã nói một cách chắc chắn như vậy.

Choi Han không thể không nghĩ rằng mình đã sai.

Ngay cả khi Abe lấy lại được cảm giác và cố gắng nói chuyện với Choi Han và Marjorie không biết gì, không biết chuyện gì đang xảy ra trong vòng tay của cha mình, tâm trí của chàng trai trẻ vẫn bị vặn vẹo vì sức nặng của sự mất mát đột ngột. Bảo vệ những người khác... anh ta thậm chí có đủ điều kiện cho một việc như vậy không? Khi tất cả những gì tâm trí anh có thể nghĩ đến là xé xác kẻ đã chịu trách nhiệm sát hại những người dân vô tội này?

'Mình sẽ giết tất cả.'

Choi Han sẽ tiêu diệt chúng, bất kể kẻ nào đã làm điều này với nhà cậu.

Nhưng điều đó sẽ đến sau. Cậu bé đó nói đúng. Anh phải vượt qua điều này để tiến về phía trước; anh phải vượt qua nỗi tuyệt vọng để trả thù cho những người đã chết ngày hôm nay.

'Mình đã sống và những người khác đã chết. Bây giờ mình phải sống vì họ.'

Để làm được điều đó, Choi Han cần tìm hiểu càng nhiều càng tốt về những kẻ tấn công và tìm kiếm sự hỗ trợ từ lãnh thổ.

"Mình cũng cần tìm đứa trẻ đó."

Chàng trai với mái tóc bạc dường như biết điều gì đó.

May mắn cho anh ta, Naru Von Ejellan đang trên đường trở về Làng Harris

------------------------------------
Translator : #Riin.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro