KING JIYONG'S SECRET


Jimin ngồi trên giường Jungkook và mệt mỏi dựa vào đầu giường, tấm chăn dày quấn quanh cơ thể nặng nề của anh. Đầu óc anh mơ hồ và gò má nóng bừng vì cơn sốt. Cánh cửa phòng mở ra khi Jin bước vào cùng thuốc và ly nước trên tay. Người lớn hơn ngồi bên cạnh tổ kén Jimin và đặt lòng bàn tay mình lên trán người kia.

"Anh e rằng em vẫn còn sốt đó, Jimin. Bác sĩ bảo phải đảm bảo em uống thuốc này." Jin nói cùng lúc Jimin mở mắt.

"Cảm ơn, anh..." Jimin làu bàu trước khi bỏ những viên thuốc vào miệng và uống chúng. Rồi anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Nè, Jungkook sẽ quay lại sớm liền thôi. Cuộc họp với nhà vua chắc hẳn đã xong rồi. Em ấy chẳng muốn đi vì muốn chăm sóc em cơ, nhưng vì em ấy là đội trưởng, em ấy chẳng có sự lựa chọn," Jin mỉm cười giải thích.

Jimin yếu ớt gật đầu.

"Anh xin lỗi, Jimin à. Nhưng giờ anh phải đi rồi. Em phải chắc chắn uống đủ nước và đừng ra ngoài một mình nha, okay?"

"Okay..."

Tiếng bước chân xa dần và tiếng đóng cửa dội qua đầu Jimin khi anh ấy nhẹ nhõm thở ra.

"Nó đang đến bắt ngươi đi..." Một giọng nói thì thào. "Nó đang đến..."

Jimin lắc đầu qua lại để làm cho giọng nói biến mất, nhưng nó không bao giờ xảy ra. Nó ám ảnh anh mỗi khi anh nhắm mắt và không hiểu sao anh lại cảm thấy tâm lý mình như bị rút cạn.

Ngươi là ai? Ngươi muốn gì từ ta? Anh hỏi

"..." Không có hồi đáp.

Thở dài, người pháp sư trượt sâu hơn vào trong lớp vỏ bọc dày và để cho mùi hương của Jungkook tràn ngập các giác quan của mình. Mùi quả mọng và một chút đại dương xoa dịu cơn đau nhói trong đầu, giúp giảm tiếng sấm thành một nhịp đập nhẹ nhàng.

Jungkook, anh không biết em đang làm gì với anh ... nhưng nó không thể tốt được. Anh vừa nghĩ vừa bấu chặt vào gối Jungkook và từ từ hít vào.

Vài phút sau, cánh cửa mở ra và người hỏa sư bước vào với một nụ cười. Trái tim Jimin vô thức xốn xang vì thích thú.

"Anh thấy sao rồi, Chim?" Jungkook hỏi khi cậu ngồi gần bên cạnh.

"Hơi chóng mặt ..." Jimin thừa nhận khi anh nuốt nước bọt vì khoảng cách giữa họ. Kí ức về nụ hôn đầu tiên của họ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.

Mày bị làm sao vậy, Park Jimin? Mày chưa bao giờ như thế này trước đây!

"Hmm, điều đó thật tệ," Jungkook nói, "Nhưng em có ý này để giúp anh cảm thấy tốt hơn! Chúng ta phải đi ra ngoài vì vậy leo lên lưng em đi." Cậu quay lại và chìa tay ra sau cho Jimin.

Bối rối, người kia cảm thấy má mình nóng hơn trước. "C-Gì cơ? Không, anh có thể tự đi lại được. Hơn nữa, anh rất nặng."

Jungkook quay đầu lại và nhìn anh ta đánh giá. "Nghiêm túc đấy, Park Jimin? Anh nặng hả? Làm ơn, lần trước em bế anh, anh còn chưa bằng một sợi lông."

Một khoảnh khắc trôi qua và cuối cùng Jimin cũng phải miễn cưỡng nhượng bộ khi anh cẩn thận trèo lên lưng cậu. Anh lúng túng đặt tay lên bờ vai rộng và vạm vỡ khi Jungkook đứng dậy và giữ chặt đùi anh. Cậu bước ra khỏi phòng và đi xuống hành lang lát đá cẩm thạch, khiến Jimin cảm thấy mình thực sự chẳng có trọng lượng gì.

Em ấy ấm áp quá ... Jimin nghĩ khi nghiêng người về phía trước và đặt cằm mình lên vai Jungkook trong tư thế thoải mái. Chiếc chăn bông vẫn quấn trên vai, theo sau họ như một đám mây.

"Jungkook," anh thì thầm rất nhỏ, "Anh xin lỗi."

Jungkook hơi nghiêng đầu. "Gì cơ?"

Jimin chỉ nhẹ nhàng lắc đầu trước khi nhắm mắt lại trong vòng tay mạnh mẽ của Jungkook. Anh không mở chúng cho đến khi cảm thấy nhiệt độ môi trường đột ngột giảm xuống.

Họ đang ở trong một căn phòng rộng lớn màu xanh, chứa đầy những cột băng lớn và hơi nước phun ra không khí cái lạnh dữ dội. Dọc theo những bức tường băng giá đặt một vài tủ lạnh và máy làm mát.

"Tủ mát hoàng gia." Jungkook vừa nói vừa đưa Jimin đến tủ lạnh và kéo tay cầm.

Cảm giác thật tuyệt ... Jimin nghĩ khi tận hưởng không khí mát lạnh phả vào làn da bỏng rát của mình. Jungkook cầm lấy một que kem và cầm cho Jimin ăn. Những ngón tay nhỏ bé của anh giữ lấy đầu gỗ khi anh rón rén bóc lớp bọc.

"Sô cô la?"

Jungkook cười toe toét. "Em nhớ anh đã nói với em rằng đó là hương vị kem yêu thích của anh khi chúng ta còn nhỏ."

Một nụ cười nhỏ hiện trên khuôn mặt của người lớn tuổi. Anh nhớ...

Jungkook không nói lời nào khiêng anh trở ra ngoài hướng tới phòng ngai vàng. Một vài người đàn ông tiếp cận họ với những lời chế nhạo và vẻ mặt ghê tởm. Họ dừng lại trước mặt và trừng mắt nhìn Jimin.

"Mày vẫn làm gì ở đây vậy, Park? Nơi này không dành cho những kẻ cặn bã như mày nên chẳng phải mày nên biến đi sao?" Một trong số người đàn ông đó sủa chua chát.

"Ừ, tao vẫn không thể tin được đức vua lại để một kẻ sát nhân như mày đi như mày chả làm gì sai. Điều đó khiến tao buồn nôn." Một người khác rít.

Jungkook cảm thấy máu của mình đã sôi lên khi anh ôm chặt lấy cơ thể của Jimin. "Để anh ấy yên. Anh ấy bị bệnh, nên anh ấy sẽ ở đây cho đến khi hồi phục."

"Bị bệnh? Chăm sóc nó cho tốt đi. Nó nên bị giết giống như cách nó giết vô số mạng người không chút do dự ấy, bất kể nạn nhân xấu xa như thế nào."

"Nó là một con quái vật."

"Mày tốt hơn hết là nên để ý cái lưỡi của mình trước khi tao thiêu nó thành tro." Jungkook giận dữ cảnh báo, cố gắng kiềm chế bản thân để không phóng vào đám người này.

Tuy nhiên, có một thứ gì đó lạnh lẽo đến ghê tởm cuộn chặt trong ruột Jimin từ những lời nói nặng nề đó. Ngón tay anh siết chặt áo Jungkook hơn khi anh tránh mọi ánh mắt. Bất chấp kết quả của bản án của mình, anh ta không thể không cảm thấy rằng họ đã đúng.

Anh từng là một con quái vật.

"Sao cũng được. Đừng có thân thiết với hắn, thưa ngài đội trưởng. Cậu không biết hắn ta có thể làm gì đâu." Sau đó, những người đàn ông lững thững rời đi, để lại một Jungkook sôi sục và một Jimin căng thẳng.

"Jungkook..."

"Những tên cặn bã đó không biết chúng đang nói về cái gì. Em nên tống chúng vào tù." Jungkook gầm gừ khi anh dậm chân đi với Jimin đang cuộn tròn trên lưng anh.

"Quái vật. Quái vật. Quái vật. Đúng, quái vật. Từ đó hoàn toàn phù hợp với ngươi đó ..."

Giọng nói tiếp tục thì thầm và rít lên trong tâm trí Jimin. Nội tâm của anh ta rối bời vì kinh hãi.




---------------------------------------------------------------------

Hello các bạn,

Các bạn có khỏe không? Tình hình dịch bệnh có ảnh hưởng nhiều đến các bạn không?

Mình xin lỗi vì thời gian gần đây khá bận nên lâu lâu mới có thể dịch chap mới. Nhưng mình hứa là dù lâu thế nào thì mình cũng sẽ không drop truyện. Vì vậy, mình cũng rất cảm ơn những bạn đã kiên nhẫn chờ mình. Chúng mình đã đi được 1/2 chặng đường rồi và mình hi vọng sẽ có thể hoàn thành sớm để có thể đem thêm những tác phẩm khác đến với các bạn. Chờ mình nha!

Stay safe ٩(◕‿◕。)۶

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro