[Oneshot] Sơ cứu 101: Cách chăm sóc đứa em trai cứng đầu

.

.

.

"Được rồi," Đội trưởng Lee Soo Hyuk nói. "Anh biết một số người đã biết về mấy cái này rồi, nhưng công ty đã yêu cầu chúng ta làm điều này, vậy nên chúng ta dù thế nào thì cũng phải làm cho xong."

Lee Soo Hyuk đập tay vào bảng đen có dòng chữ: Sơ cứu 101 .

Anh liếc nhìn về lớp học, và các thành viên của Đội 1 nhìn lại anh với nhiều mức độ chú ý khác nhau. Cụ thể, Lee Soo Hyuk phát hiện ra Kim Rok Soo và Choi Jung Soo ngồi ở phía sau, đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Ừ thì, anh đã dạy hai người đó mọi thứ trước khi họ gia nhập công ty. Họ đã học cách sơ cứu trên đấu trường, trong thời gian bắt đầu trận đại dịch. Biết rằng hai người đó có đủ kỹ năng để vượt qua kỳ thi sau đó, Lee Soo Hyuk đã mặc kệ hai đứa đó khi anh tiếp tục với giáo án do công ty ủy nhiệm.

Nhưng khi Lee Soo Hyuk bắt đầu giảng về các chi tiết cụ thể của việc nắn xương, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía sau lớp học. Anh bình thường sẽ không bận tâm, nhưng điều đó đã gây mất tập trung cho những người còn lại trong đội, đặc biệt là hai tân binh Kim Min Ah và Bae Puh Rum, những người liên tục quay lại để xem hai kẻ gây rối đang làm gì.

"Vòng qua rồi vòng lại," Choi Jung Soo nói bằng một giọng hát, quấn một số băng quanh đầu Kim Rok Soo người đang không thèm phản ứng.

"Jung Soo, nóng quá" Kim Rok Soo phàn nàn, trông như một xác ướp bị nguyền rủa.

Lee Soo Hyuk cảm thấy mắt mình co giật. Anh lấy viên phấn từ chân bảng đen và nhắm thẳng vào đầu Choi Jung Soo.

Bốp!

Viên phấn đập trúng thật.

"Hai đứa chắc là đang rất vui nhỉ?" Lee Soo Hyuk nói. Anh đột nhiên cảm thấy có lỗi với tất cả các giáo viên mà anh đã coi thường khi còn là học sinh trung học. Nếu họ vẫn còn sống, có lẽ anh ấy sẽ gửi thiệp cho họ. "Đứng lên đây đi, mấy thằng khỉ."

Choi Jung Soo nắm chặt đầu nơi hắn bị ném chúng và trao đổi ánh mắt kinh ngạc với Kim Rok Soo, người đang từ từ tháo băng trên đầu mình. Sau đó, cả hai đứng dậy và lê bước tới trước cửa lớp.

"Xin lỗi, Đội trưởng," Kim Rok Soo nói.

"Xin lỗi, Hyung."

"Nếu đây là một trường học thực sự, anh sẽ bắt hai đứa đứng trong góc và giơ tay lên," Lee Soo Hyuk cáu kỉnh.

"Thật cổ hủ," Choi Jung Soo thì thầm vào tai Kim Rok Soo. Kim Rok Soo cố nén cười.

Lee Soo Hyuk nheo mắt nhìn Choi Jung Soo. Choi Jung Soo nuốt nước bọt.

"Nếu em muốn chơi đến thế thì em cũng có thể trở thành hình nộm huấn luyện của chúng ta đấy," Lee Soo Hyuk nói. "Giả vờ bị thương đi. Choi Jung Soo, làm đi. "

Không hổ danh là một cựu diễn viên kiêm diễn viên trẻ đầy tham vọng, Lee Soo Hyuk yêu thích sự ngẫu hứng.

Kim Rok Soo lùi lại khi Choi Jung Soo bắt đầu làm lố.

"Argh!" Choi Jung Soo nói một cách đáng kinh ngạc. "Tôi đang bị đau tim."

Hắn ôm chặt ngực và, đảo mắt, gục xuống đầu gối.

"Kim Min Ah," Lee Soo Hyuk nói với thành viên trong đội ở hàng đầu tiên. "Ta nên làm gì trong tình huống này?"

Kim Min Ah mở to mắt, cô nhảy qua bàn để giúp Choi Jung Soo.

"Ừm. Em nên... Cho anh ấy ngồi xuống, giữ cho anh ấy bình tĩnh. Hãy nới lỏng quần áo của anh ấy." cô nói.

Lee Soo Hyuk gật đầu xác nhận, và Kim Min Ah bắt Choi Jung Soo ngồi xuống đất. Cô bắt đầu cởi cúc áo sơ mi bó sát của Choi Jung Soo.

Bae Puh Rum, bạn trai của cô, sự thích thú hiện lên trên khôn mặt của cậu ta. "Em yêu, em đang làm điều này ngay trước mặt anh à?" cậu đùa.

Kim Min Ah đỏ mặt. "Choi Jung Soo chẳng là gì đối với em hết," cô tuyên bố. ("Nè!" Choi Jung Soo nói.) "Anh yêu, đưa cho em một ít aspirin (thuốc giảm đau) và gọi số 119 được không?"

"Em không chỉ từ chối một người đàn ông sắp chết, mà em còn bắt đầu tán tỉnh người khác trước mặt người ta nữa chứ. Em là một người phụ nữ độc ác, Kim Min Ah. Trái tim anh đây bắt đầu tan nát hơn nữa rồi đó, "Choi Jung Soo cười toe toét.

Lee Soo Hyuk vỗ tay.

"Đủ rồi," anh nói. "Kim Min Ah, rất xuất sắc. Bae Puh Rum, đừng tán tỉnh nữa. Choi Jung Soo... "Lee Soo Hyuk thở dài. "Kỹ năng diễn xuất của em có thể sử dụng một số công việc khác. Quá nhiều lời cho một bệnh nhân đấy. "

Choi Jung Soo khịt mũi và bắt đầu cài nút áo lại. Kim Min Ah trở lại chỗ ngồi.

"Bây giờ," Lee Soo Hyuk nói. "Kim Rok Soo—"

Anh chưa nói hết câu, đôi mắt mở to khi nhìn chằm chằm vào người thiếu niên.

Kim Rok Soo mặt đỏ bừng, hơi thở rối loạn. Có một chút đau đớn hiện lên trên khuôn mặt thường là vô cảm của cậu, cậu thậm chí còn đang nắm chặt bảng đen để có thể đứng vững.

"Đ-Đội trưởng..."

Giọng cậu có vẻ yếu ớt, và Kim Rok Soo lắc lư tại chỗ.

Cái đang đong đầy trong mắt em ấy là nước mắt hả?

Bầu không khí vui vẻ ban nãy biến mất ngay lập tức khi mọi người đổ xô đến chỗ Kim Rok Soo.

"Nói cho anh biết chỗ nào đau đi, Rok Soo," Lee Soo Hyuk nói, áp trán vào Kim Rok Soo để cảm nhận nhiệt độ. Nó quá nóng.

"Rok Soo!" Choi Jung Soo đã khóc, vòng tay qua eo Kim Rok Soo để Kim Rok Soo có thể dựa vào hắn. "Sống là tốt nhất, nhớ không? Mạnh mẽ lên!"

Các thành viên khác của Đội 1 đang lướt qua các hướng dẫn của cuốn hướng dẫn sơ cứu, làm một túi đá bằng năng lực riêng của họ, vân vân và vân vân.

Kim Rok Soo nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng và cảm thấy xấu hổ.

Họ có nghiêm túc quá không vậy? Cậu chỉ đang diễn thôi mà, giống như Lee Soo Hyuk đã bảo cậu làm, chỉ với một chút cố gắng hơn cái mà Choi Jung Soo đã làm thôi.

"Em không đau chỗ nào hết," Kim Rok Soo nói. "Anh không cần phải..."

Kim Min Ah ném cho Lee Soo Hyuk một chiếc nhiệt kế từ hộp sơ cứu, và Lee Soo Hyuk bắt lấy nó bằng một tay và dùng ngón tay cái mở nắp nhựa. Anh đè nó lên lưỡi của Kim Rok Soo trước khi Kim Rok Soo có thể nói một từ gì khác.

Nhiệt kế bắt đầu kêu to.

...Có lẽ Kim Rok Soo không nên sử dụng Record để cố gắng tăng nhiệt độ của mình, vì các thành viên trong đội của cậu đang hoảng loạn hơn quá.

"Mọi người lùi lại!" Lee Soo Hyuk chỉ huy. Sau đó, chuyển ánh mắt dịu dàng, quan tâm đến Kim Rok Soo, anh nói, "Để anh kiểm tra sức khỏe cho em."

Lee Soo Hyuk kiểm tra mắt Kim Rok Soo, đưa ngón trỏ qua lại để theo dõi chuyển động của đồng tử Kim Rok Soo.

Thiếu ống nghe nên Lee Soo Hyuk cúi xuống đặt tai mình vào tim Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo tự hỏi liệu trưởng nhóm của cậu có thể biết được khi mà trái tim cậu đã lệch nhịp không, hoặc đó chỉ là cảm giác của cậu.

"Đội trưởng," Kim Rok Soo nói. "Em thực sự ổn. Em chỉ đang giả vờ thôi. "

Cậu không định làm mọi người lo lắng.

"Trái tim của em nghe rất ổn," Lee Soo Hyuk nói, thẳng lưng. Anh phớt lờ những lời phủ nhận của Kim Rok Soo. Kim Rok Soo là kiểu người không bao giờ thực sự nói ra khi cậu thấy không ổn, và khuôn mặt của thiếu niên trước mặt vẫn đang đỏ rực.

"Em chắn chắn bản thân đã được điều trị sau trận chiến cuối cùng chứ?" Lee Soo Hyuk hỏi.

"Dạ rồi, thưa Đội trưởng."

"Lắc ngón tay của em cho anh xem đi."

Ít nhất thì phần trình diễn này có thể hữu ích cho nhóm. Kim Rok Soo thở dài trong lòng và làm theo mệnh lệnh của đội trưởng.

Sau một vài thử nghiệm nữa, Lee Soo Hyuk đặt tay lên trán Kim Rok Soo lần cuối.

"Điều duy nhất anh nhận thấy là cơn sốt," anh nói. "Jung Soo, đưa Rok Soo về nhà và đảm bảo rằng em ấy được nghỉ ngơi."

Choi Jung Soo gật đầu.

Kim Rok Soo mở miệng phản đối một lần nữa, nhưng Choi Jung Soo đột nhiên kéo lên bờ vai rộng của mình, và miệng của Kim Rok Soo chỉ có thể phát ra tiếng kêu giật mình.

"Tất nhiên rồi ạ" Choi Jung Soo nói, và hắn dùng chân đá tung cánh cửa lớp.

Khi Choi Jung Soo bế Kim Rok Soo xuống hành lang, Kim Rok Soo ngọ nguậy trên vai Choi Jung Soo. Cậu cảm thấy mình giống như một bao khoai tây.

Kim Rok Soo nói: "Không đời nào anh có thể cõng em suốt chặng đường dài được." Kim Rok Soo nói. "Anh cũng có thể thả em xuống ngay bây giờ. Em muốn đến văn phòng và hoàn thành một số công việc ".

"Đừng đánh giá thấp anh," Choi Jung Soo nói. "Anh biết em đã tích được một ít cơ bắp, nhưng em vẫn rất nhỏ so với anh nhá. Ngoài ra thì, hãy ngừng suy nghĩ về công việc đi. Em cần nghỉ ngơi."

Trên thực tế, Choi Jung Soo đã có thể để vác Kim Rok Soo đến tận ký túc xá của công ty. Họ đã kéo theo một số cái nhìn kỳ lạ trên đường đi, nhưng đồng nghiệp của họ nhanh chóng ngừng chú ý khi nhận ra họ là ai. Điều này khác xa với điều kỳ lạ nhất mà bộ đôi chuyên gây rối của Đội 1 đã từng làm.

Cuối cùng, Choi Jung Soo đã kéo Kim Rok Soo lên giường.

"Em cảm thấy thế nào?" Choi Jung Soo hỏi.

Kim Rok Soo chui vào chăn. Giờ đây, thay vì một bao khoai tây, anh cảm thấy mình giống như một cuộn kimbap hạnh phúc.

"Vẫn như trước thôi," Kim Rok Soo nói. "Hoàn toàn ổn."

Choi Jung Soo áp lòng bàn tay vào má Kim Rok Soo.

"Em dường như đã hạ nhiệt một chút," hắn nói, nhẹ nhõm. "Có điều gì anh có thể làm cho em không?"

Kim Rok Soo cáu kỉnh. Choi Jung Soo vẫn không tin khi cậu nói rằng cậu vẫn ổn.

Ừ thì. Nếu Choi Jung Soo đã đề nghị...

"Hoàn thành công việc giấy tờ cho em đi," Kim Rok Soo yêu cầu, hất mi với Choi Jung Soo. "Báo cáo về vụ trứng nhện thứ hai. Và lấy cho em một ít Merona*. Em đang có muốn ăn thứ gì đó lạnh ".

Đó là khi Choi Jung Soo nhận ra rằng Kim Rok Soo thực sự không hề đau chút nào.

Khi Kim Rok Soo thực sự bị tổn thương, cậu thường giả vờ rằng mình không cần gì cả, thay vào đó tập trung vào nhu cầu của mọi người. Chỉ đến những lúc như thế này, khi Kim Rok Soo nghĩ rằng mình đang "lừa đảo" ai đó, cậu mới chấp nhận giúp đỡ.

Nhưng Choi Jung Soo không thích điều đó. Dù gì thì Kim Rok Soo cũng xứng đáng được chiều chuộng mà.

"Chắc chắn rồi, Rok Soo," Choi Jung Soo nói. Môi hắn nhếch lên thành một nụ cười, điều này khiến Kim Rok Soo nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ nghi ngờ. "Bất cứ điều gì em muốn."

Đồ dẻo miệng.

Choi Jung Soo không thể không giữ nụ cười trên môi khi nhắn tin cho Lee Soo Hyuk, để anh biết rằng Kim Rok Soo thực sự ổn, và yêu cầu anh mua hai hộp kem Merona.

Một giờ sau, Lee Soo Hyuk đến, mang theo một túi tạp hóa đầy Merona, Jaws** và các loại kem khác.

Choi Jung Soo xích ra một chỗ trên giường của Kim Rok Soo để Lee Soo Hyuk cũng có thể ngồi.

"Ai là người hyung tuyệt nhất nè?" Lee Soo Hyuk nói, giơ Merona vừa tầm với của Kim Rok Soo.

"Là anh" Kim Rok Soo ngoan ngoãn nói, và cậu chìa tay ra đầy mong đợi.

Lee Soo Hyuk đưa kem cho cậu.

Cả ba cùng nhau thưởng thức đồ ăn nhẹ của mình, ngồi chật chội trên giường của Kim Rok Soo.

Tất cả họ đều vui vẻ, khỏe mạnh và an toàn.

***

Thêm: Câu lạc bộ Ship Soos

Kim Min Ah và Bae Puh Rum đã hét lên trong niềm hân hoan ngay sau khi bài học kết thúc.

"Đừng tán tỉnh nữa, anh ấy nói." Kim Min Ah bật cười. "Như thể ba người họ không phải là tất cả của nhau."

"Thật dễ thương khi Đội trưởng cố gắng hành động thật chuyên nghiệp," Bae Puh Rum đồng ý.

"Họ rất yêu nhau."

Kim Min Ah và Bae Puh Rum đồng thanh thở dài.

_

Chú thích:

*Kem Melona: 

**Kem Jaws

---

Hakik: Hai anh thương Rok Soo lắm, dễ thương gì đâu ( ' ▽ ' ).。o♡

Tui u mê bộ ba này lắm nên chắc sẽ dịch thêm mấy cái Oneshot cho vui :>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro