| 25 |

Au horsatility
______________________

Handong từng bảo tôi.

Rằng JiU đã bị thương khá nặng bởi sương đen.

Bởi cơn tức giận bị kìm nén của kẻ chết.

Đôi cánh u ám của tôi từ địa ngục.

Và giờ, cô ấy hỏi rằng tôi là ai với một nụ cười ngọt ngào đầy ẩn ý nở trên đôi môi hồng.

Bởi vì tôi là người khác lạ nhất trong tất cả.

..... Tôi có nên nói với họ không?

Liệu tội lỗi của tôi có được tha thứ bởi đó là điều mà tôi không kiểm soát?

Điều đó có khiến tôi trở thành một tội nhân bẩm sinh không?

"Không Tên? Có gì không ổn sao?" JiU lịch sự hỏi với chất giọng duyên dáng của mình. Tôi im lặng, không tìm được lời nào để trả lời cô ấy.

Đúng.

gì đó không ổn.

Mọi thứ đều không ổn.

...... Và tôi là tâm điểm trong cái không ổn đó.

Họ đang kiên nhẫn chờ đợi tôi, nét mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi tránh chạm mắt với họ, nỗi lo lắng tích tụ trong tôi, sôi sục như dung nham núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

"Tôi... Tôi..." Tôi lên tiếng, trong giọng nói của tôi là nỗi kinh hoàng.

Tôi có thể thấy họ mở to mắt mặc dù tôi thậm chí còn chưa nói hết câu. Sau đó, một tiếng mở cửa lớn phát ra.

Mọi người đều đến đây.

"JiU! Jin! Lùi lại-" Namjoon hoảng sợ hét. Bóng tối lẩn trốn trong các giác quan của tôi lúc này trào ra ngoài tạo thành hình đôi cánh. Nó gầm gừ, rít lên, hú hét, một hỗn hợp của những âm thanh ác quỷ trong tôi.

JiU và Jin vụng về chạy về phía nhóm trước khi tôi đứng lên và để cơn tức giận của mình bùng phát, phá hủy chiếc ghế sofa mà tôi đã ngồi trước đó và sàn nhà nơi JiU và Jin quỳ.

Như thể có hai linh hồn trong một cơ thể, luân phiên điều khiển tôi. Lúc thì nó là mặt tốt kiểm soát, lúc khác lại đến lượt mặt xấu.

Phantom.
Kẻ chết.
Phantom.
Kẻ chết.

Giống như những câu đồng dao của trẻ em, một giai điệu đầy chất thơ với một câu chuyện tăm tối ẩn trong đó.

       Tôi ôm chặt đầu mình trong tay, cơn giận dữ kìm nén của tôi giờ đây tự giải phóng thành con quái vật.

Vật chủ muốn giết,
Nạn nhân cần kiểm soát.

Nhưng tôi có thực sự là nạn nhân?
...... không chắc.

       "Chống lại nó đi Không tên! Hãy chiến đấu với cái ác bên trong bạn!" Tôi nghe thấy giọng nói căng thẳng của Yoohyeon trong sự hỗn loạn. Tôi mở to mắt ra và nhìn mọi người. Không còn những khuôn mặt thân thiện nữa mà ánh mắt họ sợ hãi, dõi theo khía cạnh xấu xa của tôi.

       Tôi hét lên đau đớn khi sương đen không kiểm soát nổi cơn thịnh nộ, phá hủy căn phòng một cách vô chủ đích. Tôi cố gắng kìm nén để ngăn chặn chúng, rồi đề bắt chúng trở lại trong tầm kiểm soát của tôi.

...... Tôi đã thành công.

       Sương đen thu nhỏ lại nhưng vẫn phập phùng trong đôi cánh của tôi như một ngọn lửa đang cháy. Tôi uể oải thở dài và gục vai xuống. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.

Sau đó, tôi định thần lại khi nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau.

"JiU, không!"

Sương đen vươn tay giật lấy một con dao trong túi JiU trước khi cô kịp lấy nó ra. Con dao rơi vào tay tôi, lạnh lẽo. Tôi nắm chặt nó và trừng mắt nhìn những người khác. 

"Không tên...", giọng nói của Hoseok làm dịu đi trái tim vốn dĩ không tồn tại của tôi. Cách anh ấy gọi tôi thật dịu dàng, thật thanh thản. Nước mắt chảy dài trên má mà không cần tôi cho phép.

Nhưng tôi biết thế nào sợ hãi.
Và anh ấy đang sợ hãi.
Mọi người đều vậy.

..... tôi chỉ muốn được yêu thương.

Tôi không muốn cô đơn.

...... nhưng mọi người đều sợ tôi.

Tôi sẽ không bao giờ bị lừa dối nữa.

       "Không!!" Giọng mọi người xen lẫn vào tiếng la hét khi tôi kề dao vào cổ. "Quái vật... họ gọi tôi là một con quái vật...", tôi thút thít, Sương đen càng lúc càng lớn, bao phủ các cửa sổ để chặn ánh nắng.

"Chúng chôn sống tôi vì tôi làm phụ hoàng mất tập trung. Chúng không muốn tôi trở thành lý do cho cái 'lòng trung thành' méo mó của chúng."

Có gì đó đã thay đổi trong tôi.
Và tôi không thể ngăn mình lại.

***

Hoseok

Cô ấy bắt đầu lải nhải, một tiếng cười nham hiểm với giọng nói khác với giọng nói của cô, khóe miệng rỉ máu cho đến khi nó xé ra. Như thể cô ấy bị đa nhân cách.

"Trung thành, hẳn rồi! Tất cả những gì chúng muốn là sự chú ý từ phụ hoàng. Và ông ấy thật ngu ngốc khi để mặc chúng tùy ý làm bất cứ điều gì chúng muốn! Thứ gây sao lãng? Hah! Thật là một lũ ngu ngốc!"

       "Có thể là tôi nói điều này hơi muộn, nhưng tôi từng thấy cô ấy đi với SuA. Cô ấy là người đã cứu SuA. Tôi thấy họ thoát khỏi gương và tôi cũng đã chứng kiến ​​mọi thứ."

       Tôi quay đầu về phía Namjoon, mọi người cũng vậy. "Tôi suýt thì bị giết vì cô ấy bộc phát cơn tức giận vốn đang kìm nén của mình. Như cuốn sách đã nói, đó là sương đen."

"Nhưng cô ấy đã kiểm soát được nó vì nó đã thu lại khi tôi ở gần đó. Lần này, cô ấy đã mất kiểm soát."

       "Vậy đó là tại sao bạn trông rất nhợt nhạt...", Yoohyeon lẩm bẩm dưới tiếng gầm gừ lớn của sương đen. Namjoon cố gắng hết sức để giúp cả nhóm bình tĩnh lại, mặc dù anh ấy che giấu nỗi kinh hoàng trong lòng. 

"....đi đi .... Tôi không thể cầm cự được lâu hơn nữa..."

       Tôi chuyển sự chú ý trở lại Không tên, ở "dạng bình thường", đang cầu xin một cách yếu ớt. Tay cô vẫn nắm chặt con dao, quỳ trên sàn.

"Đi—" 

Cô ấy lại đổi, nụ cười điên dại kéo dài trên môi từ mang tai này sang mang tai khác.

"Phụ hoàng yêu giọng hát của tôi, rất nhiều. Tôi đoán đó là lý do tại sao chúng giết tôi. Gây phiền nhiễu sao... Chúng muốn giết tôi đến mức đó, vậy thì tôi sẽ cho chúng thấy. Tôi sẽ cho chúng thấy sự đau đớn của phụ hoàng khi không được nghe giọng tôi nữa!"

       Cô nâng con dao lên, mũi nhọn hướng vào cổ. Nụ cười rùng rợn, đẫm máu của cô ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi không cần phải suy nghĩ về hành động tiếp theo, bất chấp tiếng ngăn cản của người khác.

Nhưng tôi đã quá muộn.

       Con dao đâm vào cổ cô một nhát, rồi hai nhát, rồi ba nhát. Cô hít lấy một hơi thở thật sâu, đầy tra tấn. Đầu gối cô khuỵu xuống sàn. Cô ấy rút con dao từ từ ra khỏi cổ, hét lên một cách đau đớn.

Con dao hoàn toàn sạch.
Không có máu. Không có lấy một vết bẩn.
Nó là một thanh bạc sạch bong.

       Tôi liếc nhìn vết đâm của cô ấy, một cái hõm trên cổ với phần thịt méo mó của cô ấy bong ra từ bên trong vì vết đâm. Tôi muốn nôn ra trước khung cảnh kỳ quái, nhưng tôi đã nhịn lại.

Những người khác lúc này đã đủ sợ hãi, lùi lại với vũ khí của họ chĩa vào cô.

Đôi mắt đen của Không tên trở lại bình thường, yếu ớt nhìn chúng tôi với miệng há ra để thở. Cô nuốt nước bọt và đau đớn rên rỉ, tay xoa xoa vết thương.

"Chạy đi.... trong khi mọi người vẫn còn có cơ hội..." cô ấy yêu cầu trong khi vẫn đang ở ranh giới của "thay đổi". Tôi bước lên phía trước, lấy hết can đảm của mình.

Tôi giật mình khi cô ấy đột nhiên hét vào mặt tôi. "Không! Tránh ra! Cứ .... đi đi!"

"Không tên—"

"Tôi không thể kìm lâu hơn được nữa! Sẽ thật khủng khiếp nếu tôi để 'nó' điều khiển mình. Chạy đi! Làm ơn, đi! Chạy!" cô hét lên trong tuyệt vọng, nước mắt con người chảy dài trên má.

      Tôi cứng đầu. Tôi đi một bước nữa.

Đôi mắt cô ấy mở trừng trừng vì tức giận. "TRÁNH RA!" Giọng cô ấy hét lên và vang vọng khắp phòng búp bê.

Sương đen lao về phía tôi, vươn tay ra bắt lấy tôi. Tôi nhắm mắt, chấp nhận số phận của mình. Tôi đã chờ đợi cái ngày mà tôi cuối cùng cũng gặp cái chết từ ngày suýt chết vì đã gián đoạn Dreamwalk của Handong.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

       Tôi từ từ mở mắt ra và gần như sợ chết khiếp. Những móng vuốt đe dọa của sương đen chỉ cách mặt tôi vài inch, đứng yên ở chỗ đó. Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc từ chủ nhân của nó, sự kiệt sức tràn ngập trong cô ấy.

Không tên chật vật trên đôi chân xiêu vẹo của cô. Cô đứng dậy nhưng hơi khom lưng. Nụ cười đáng sợ không còn nữa mà là vẻ mệt mỏi, ủ rũ của cô.

"Tôi không để bạn lại một mình đâu", tôi nói một cách kiên quyết.

Không tên nhìn tôi chế giễu. "Anh... anh ngốc à?" cô ấy nói. Cô bắt đầu ho ra những chất màu đen trong họng, đầu lưỡi cô thâm đen.

"Chúng tôi không bỏ rơi bạn. Không bao giờ", Yoohyeon bước tới bên cạnh tôi.

"Tôi cũng vậy."

"Tôi nữa."

       Những người khác nói liên tục, tập trung lại trước mặt cô. Không Tên thở hắt ra, lại ho. Đôi mắt cô ấy nhìn chúng tôi, từng người một trong sự bất ngờ. Môi cô nở một nụ cười ma mãnh.

"Mấy người không biết tôi nguy hiểm đến nhường nào đâu."

Đó là những lời cuối cùng cô ấy thốt ra trước khi cô ấy loạng choạng lùi lại và đập lưng vào tường, khóc thành tiếng và gục đầu vào tay.

Giữ tỉnh táo là cực hình đối với cô. Tiếng kêu cuồng loạn của cô ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, làm cho màng nhĩ của chúng tôi đau đớn.

Những đám sương đen phát triển thành một sinh vật giống quỷ, không có hình dáng và một nụ cười tinh quái trên khuôn mặt đen tối, xấu xa của nó.

Nó lan khắp phòng búp bê, chặn tất cả ánh sáng và khiến căn phòng trở nên đen kịt.

Bóng tối lạnh lẽo bao trùm bọn tôi.

***

...Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tôi rên rỉ khi thức dậy sau 'giấc ngủ' của mình. Tôi ngồi dậy nhìn mọi người đã bất tỉnh. Họ tỉnh không lâu sau đó, rên rỉ và ngáp dài với đôi mắt ngái ngủ.

Chúng tôi vẫn ở trong căn phòng búp bê, mọi thứ hoàn toàn lộn xộn như căn phòng dưới tầng hầm.

Những con búp bê của Handong nằm rải rác trên sàn, tất cả đồ đạc bên trong đều bị đẩy ra khỏi vỏ như ai đó rút ruột chúng ra. Tất cả đồ đạc đều biến thành mảnh vụn và những mẩu vụn gỗ không đồng đều.

Nhưng lại không thấy cô ấy đâu.

_________________

2000 từ
20200909

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro