Ngoại truyện: Ghen Càng Ngày Càng Chuyên Nghiệp
Sau đêm “vun đắp tình cảm” thành công rực rỡ, Ly Luân một lòng chờ mong một ngày đẹp trời, Chu Yếm sẽ ngượng ngùng nắm tay hắn và nói:
“Phu quân ơi, ta có rồi…”
Thế mà chưa đến mười ngày, Chu Yếm đã mặt tái mét, nằm úp trên giường, tay ôm bụng rên rỉ:
“Sao ta lại thèm… đất sét nướng… chấm mật ong…”
Ly Luân: “…”
Lần này hắn không hoảng nữa, chỉ thở dài, bế y lên, ấn nhẹ linh lực vào bụng — kết quả: mạch đập đôi.
“Song sinh.”
Chu Yếm: “...A? Không phải trứng gà… mà là hai con thật sao?”
Ly Luân: “Không phải gà. Là con của ta với ngươi.”
Chu Yếm đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực hắn, lẩm bẩm:
“Vậy là ta giỏi quá…”
Ly Luân mím môi cười, khẽ vỗ lưng y:
“Ừ. Lần sau cố thêm, có khi ba.”
“...Ngươi điên rồi!”
---
Từ khi mang thai đôi, Chu Yếm càng lười hơn. Y ăn, ngủ, cười, ôm bụng và ôm Tĩnh Nhiên — riêng Ly Luân thì bị gạt ra ngoài rìa.
Đêm ngủ, y ôm bụng.
Ban ngày, y ôm Tĩnh Nhiên.
Chiều chiều còn kéo hắn lại dặn dò:
“Nếu ta sinh ba đứa, ngươi phải bế hai, ta bế một. Còn Tĩnh Nhiên thì tự đi.”
Ly Luân: “Ta là phụ thân, không phải… thú vận chuyển.”
Chu Yếm chớp mắt:
“Nhưng ngươi là phụ thân tốt nhất tam giới mà~!”
…
Dù được khen, nhưng cảm giác bị bỏ rơi lần hai vẫn khiến Ly Luân cảm thấy… không cam lòng.
---
Một đêm nọ, hắn khều nhẹ Chu Yếm lúc y đang đọc truyện cổ tích cho Tĩnh Nhiên.
“Yếm nhi.”
“Hửm?”
“Lâu rồi ngươi chưa ôm ta.”
“Ta ôm bụng nè. Với lại, ngươi lạnh quá…”
“…Ta lạnh là vì không được ngươi ôm đó.”
Tĩnh Nhiên ngồi giữa, nghe hai phụ thân nói qua nói lại, bỗng ngẩng mặt:
“Cha~~ phụ thân~~ hai người cứ cãi đi! Con ôm bụng giúp cha nè!”
Nói rồi hài tử nằm úp lên bụng Chu Yếm, thơm “chụt” một cái:
“Hai đệ đệ ơi~~ huynh tới thăm nè!”
Ly Luân: “…”
Cả vợ, cả con, cả… bụng, đều không phải của hắn.
---
Sáng hôm sau, Chu Yếm vừa mở mắt đã thấy Ly Luân đứng khoanh tay trong góc phòng, gương mặt lạnh tanh, trán đầy hắc khí.
“Ngươi… ngủ ở kia làm gì?”
“Ngươi có con ôm rồi. Ta không cần chen.”
“Ta có thể ôm ba người…”
“Ta không muốn làm số ba.”
Chu Yếm bật cười, vẫy tay:
“Lại đây. Nằm bên trái. Tay để lên bụng ta.”
“Không được chạm vào con.”
“Không, chạm ta thôi.”
Ly Luân hơi sững người, rồi chậm rãi bước tới, nằm xuống cạnh y, tay khẽ ôm eo, mặt tựa vào vai.
Một lúc sau, hắn khẽ thì thầm:
“Sau này, sinh xong rồi… ta muốn có một đêm. Chỉ ta với ngươi.”
“Hai đứa ngủ riêng?”
“Bốn đứa ngủ riêng. Dù ta có phải luyện cả tháng, ta cũng bắt chúng đi.”
Chu Yếm cười không ngừng, quay người lại đối diện hắn, hôn nhẹ lên môi:
“Được. Nếu bốn đứa mà ngoan… ta cho ngươi một tuần.”
“Một tháng.”
“Thôi được, một tháng. Nhưng tối nay…”
“Ừ?”
“Ôm ta sát sát chút. Ta ngủ không được.”
Ly Luân không đáp, chỉ siết chặt y trong lòng, hôn lên trán và khẽ thì thầm:
 “Ngủ đi. Hôm nay ta không ghen. Nhưng mai thì chưa chắc.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro