Chương 25: Hạ Màn

Không gian trên bầu trời Yên Hải Thành như ngưng đọng lại. Sự xuất hiện của hai vị Ma Tướng Phong Vương Cảnh Hậu Kỳ, giống như hai ngọn núi khổng lồ, đã đè sập toàn bộ ý chí chiến đấu của những người vừa mới sống sót sau trận chiến. Sự tuyệt vọng, còn đáng sợ hơn cả ma khí, bắt đầu lan tràn.

Đây là một bàn cờ chết.

Trong lúc sự im lặng chết chóc bao trùm, Dạ Phong, kẻ đang "trọng thương", lại loạng choạng đứng dậy. Hắn giơ thanh kiếm trong tay lên, chỉ thẳng về phía hai tên Ma Tướng, gầm lên một tiếng "anh dũng".

"Các vị sư huynh sư tỷ, dù có chết, chúng ta cũng phải bảo vệ dân chúng phía sau! Cùng ta chiến đấu!"

Nói xong, không một chút do dự, hắn hóa thành một luồng kiếm quang, lao thẳng về phía một trong hai tên Ma Tướng. Cùng lúc đó, Dạ Tuyết, người cũng đang "trọng thương", không nói một lời, cũng hóa thành một cơn bão tuyết màu đen, lao về phía tên còn lại.

Hành động liều mạng, không sợ chết của cặp huynh muội nhà họ Dạ, giống như một mồi lửa, đã ném vào thùng thuốc súng là sự tuyệt vọng và lòng kiêu hãnh của những thiên tài còn lại.

"Ầm! Ầm!"

Đúng như dự đoán, hai anh em họ Dạ chỉ giống như hai con thiêu thân lao đầu vào lửa. Hai tên Ma Tướng chỉ khẽ phất tay. Hai luồng ma khí hủy diệt dễ dàng đánh tan công kích của họ, rồi đập thẳng vào người cả hai. Dạ Phong và Dạ Tuyết như hai con diều đứt dây, bay ngược ra sau, đâm sầm vào tường thành bên dưới, tạo thành hai cái hố sâu, máu tươi phun ra, rồi nằm bất động, dường như đã bị trọng thương đến mức không thể chiến đấu được nữa.

Tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Nhanh đến mức tàn nhẫn.

Trương Lâm Quân sững sờ. Hắn đã từng xem thường cặp huynh muội này, cho rằng Dạ Phong chỉ dựa vào may mắn, Dạ Tuyết thì chỉ là một bình hoa xinh đẹp có chút thực lực. Nhưng bây giờ... bọn họ, hai người có tu vi thấp nhất trong đội, lại là những người đầu tiên dám xông lên. Dám dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho danh dự của Vô Cực Kiếm Tông.

"Ta... Trương Lâm Quân... đệ nhất hạch tâm... lại không bằng hai kẻ mới nổi sao?" Hắn tự giễu, sự hổ thẹn và phẫn nộ dâng lên trong lòng, lấn át cả sự sợ hãi. "Bọn họ dám liều mạng... chúng ta cũng dám!"

Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không còn sự tuyệt vọng, mà là một sự điên cuồng. Hắn quay sang nhìn những người còn lại.

"Các vị! Chúng ta là đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông! Chúng ta có thể chiến bại, nhưng không thể chết trong sợ hãi! Đốt cháy bản nguyên, liều chết một trận!"

Nói xong, hắn gầm lên một tiếng, một ngọn lửa sinh mệnh màu vàng kim từ trong cơ thể hắn bùng lên. Khí thế của hắn tăng vọt trong nháy mắt, vượt qua cả giới hạn của Phong Vương Sơ Kỳ.

"Nói hay lắm!" Lôi Dật cũng cười lớn, toàn thân hắn hóa thành một biển sấm sét. "Chết thì chết! Trước khi chết cũng phải kéo theo một tên làm đệm lưng!"

Mi Trúc và những người còn lại, cũng không một chút do dự. Họ đều là những thiên tài kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận một cái chết hèn nhát? Sáu ngọn lửa bản nguyên với màu sắc khác nhau đồng loạt bùng cháy, khí thế của họ trong khoảnh khắc đó đã đạt tới một đỉnh cao chưa từng có.

Sáu con mãnh hổ bị thương, đã quyết định chiến đấu một trận cuối cùng.

Một cuộc chiến không cân sức nhưng lại vô cùng kinh thiên động địa bùng nổ.

Trương Lâm Quân, sau khi đốt cháy bản nguyên, đã có thể một mình đối đầu với một tên Ma Tướng. Kiếm Hà của hắn không còn là một dòng sông, mà đã biến thành một biển kiếm mênh mông, điên cuồng va chạm với ma khí hủy diệt của đối thủ.

Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Cả Yên Hải Thành rung chuyển. Biển cả dậy sóng. Bầu trời bị xé rách bởi kiếm quang và ma khí. Sáu vị thiên tài của Vô Cực Kiếm Tông, trong giờ phút này, đã thể hiện ra thực lực và tiềm năng kinh người nhất của mình.

Hai tên Ma Tướng cũng có chút bất ngờ. Chúng không ngờ những con mồi sắp chết này lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ như vậy. Nhưng chúng vẫn không hề lo lắng. Chúng đang diễn. Theo mệnh lệnh của vị "chủ nhân" đáng sợ kia, chúng chỉ cần làm cho vở kịch này trông thật chân thực. Chúng gầm lên, ra đòn ngày càng hung hãn, tạo ra những vết thương trên người các thiên tài, nhưng lại luôn tránh né những đòn tấn công có thể thực sự giết chết chúng.

Thời gian trôi qua.

Ngọn lửa bản nguyên không thể cháy mãi. Sau gần một canh giờ chiến đấu điên cuồng, sức mạnh của sáu người bắt đầu suy yếu. Những vết thương trên người ngày càng nhiều, linh lực đã thực sự cạn kiệt.

Lôi Dật là người đầu tiên gục ngã. Hắn bị một chưởng đánh bay, lôi điện quanh người tắt ngấm. Rồi đến Hạ Thanh Ca, kiếm trận của nàng vỡ vụn, nàng phun ra một ngụm máu lớn, rơi xuống.

Cuối cùng, ngay cả Trương Lâm Quân mạnh nhất, sau khi tung ra một kiếm cuối cùng, cũng bị Ma Tướng đối diện dùng ma khí xuyên thủng vai, ngã quỵ xuống đất, thanh cổ kiếm rơi sang một bên.

Sáu vị thiên tài, sáu niềm hy vọng của tông môn, giờ đây đều đã bại trận. Họ nằm la liệt trên chiến trường, trọng thương, không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên Ma Tướng đang từ từ bước đến, trong mắt tràn ngập sự chế giễu.

Sự tuyệt vọng lại một lần nữa bao trùm. Lần này, họ đã không còn gì để đốt cháy nữa.

Đúng lúc đó, một sự thay đổi kinh hoàng đã diễn ra.

Một lớp màng chắn màu xám tro, vô hình, không một dấu hiệu báo trước, đột nhiên khuếch tán ra, bao trùm lấy toàn bộ khu vực trung tâm của chiến trường. Lớp màng chắn này đã ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Những tiếng la hét, những âm thanh của thành phố, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại một sự im lặng chết chóc.

Trương Lâm Quân và những người khác kinh hãi. Đây là... lĩnh vực của ai?

Rồi, từ trong đống đổ nát nơi hai anh em họ Dạ đã ngã xuống, hai bóng người từ từ bước ra. Quần áo của họ không một nếp nhăn, trên người không một vết thương. Dạ Phong và Dạ Tuyết, hoàn toàn lành lặn.

"Các... các ngươi..." Trương Lâm Quân lắp bắp, một dự cảm không lành đến tột độ dâng lên trong lòng.

Dạ Phong không trả lời. Hắn chỉ giơ tay lên, từ từ tháo chiếc mặt nạ của mình xuống.

Gương mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lẽo của Hận Thiên hiện ra. Cùng lúc đó, khí tức trên người hắn không còn che giấu nữa. Một luồng uy áp còn đáng sợ hơn cả hai tên Ma Tướng, một luồng uy áp cổ xưa, hỗn loạn và bá đạo của một Bán Bộ Hư Thần Cảnh, bùng nổ một cách kinh hoàng, đè sập cả linh hồn của sáu người.

Nhưng chuyện kinh khủng nhất vẫn chưa dừng lại.

Hai tên Ma Tướng Phong Vương Cảnh Hậu Kỳ, hai tồn tại vừa mới đây còn uy phong lẫm liệt, giờ đây lại run rẩy, bay xuống đất, rồi quỳ một gối xuống trước mặt Hận Thiên.

"Chủ nhân!"

Hai chữ đó, giống như hai tiếng sấm động, đã đánh cho đầu óc của Kiếm Vô Trần và năm người còn lại trở nên trống rỗng.

Sốc. Bàng hoàng. Không thể tin được. Và rồi, là một sự thật kinh hoàng đến tột cùng.

Anh hùng ư? Đồng môn ư? Tất cả đều là một trò lừa bịp! Bọn họ, sáu vị thiên tài, đã liều mạng chiến đấu, đốt cháy cả tương lai của mình, cuối cùng lại chỉ là những con rối trong vở kịch của kẻ khác! Kẻ mà họ từng xem thường, kẻ mà họ vừa mới đây còn cảm thấy hổ thẹn vì đã nhìn nhầm, lại chính là đạo diễn của tất cả.

"Tại... tại sao...?" Mi Trúc run rẩy hỏi, nước mắt chảy dài.

Hận Thiên nhìn họ, đôi mắt đỏ thẫm không có một tia cảm xúc. Hắn không trả lời, chỉ ra lệnh cho Liễu Nhi.

"Bữa tiệc, bắt đầu đi."

"Vâng, sư tôn."

Liễu Nhi mỉm cười, một nụ cười tà dị. Vô số sợi tơ băng màu đen từ người cô tuôn ra, như những con rắn độc, lao về phía sáu người đang trọng thương, không còn sức chống cự.

"Không!!!"

Những tiếng hét thảm thiết, tuyệt vọng vang lên, rồi nhanh chóng tắt lịm. Tiếng thôn phệ rợn người bắt đầu.

Trong Ma Vực màu xám tro của Hận Thiên, sự im lặng chết chóc bao trùm. Sáu vị thiên tài kiêu ngạo của Vô Cực Kiếm Tông, sáu con rồng con phượng, giờ đây chỉ còn là sáu cái xác khô quắt, nằm im lìm trên mặt đất, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự kinh hoàng và không thể tin được trước khi chết.

Toàn bộ tu vi, sinh mệnh lực và cả "khí vận" thiên tài của họ, đã bị Liễu Nhi thôn phệ sạch sẽ.

Một luồng năng lượng khổng lồ và hỗn tạp điên cuồng tàn phá trong cơ thể cô. Đây là sức mạnh của sáu cường giả Phong Hầu Đỉnh Phong. Dù Dị Biến Thủy Linh Căn của cô có bá đạo đến đâu, cũng gần như không thể khống chế nổi luồng sức mạnh này. Cơ thể cô run lên bần bật, những vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện trên da, ma khí quanh người hỗn loạn.

"Nén lại!"

Giọng nói lạnh như băng của Hận Thiên vang lên. Hắn đặt một tay lên lưng Liễu Nhi. Một luồng Tịch Diệt Kiếm Nguyên tinh thuần, mang theo ý chí không thể chống lại, tràn vào cơ thể cô, không phải để áp chế, mà là để dẫn dắt. Nó giống như một người thợ rèn bậc thầy, dùng búa tạ để đập tan những năng lượng xung đột, rồi dùng lửa để rèn chúng lại thành một.

Dưới sự trợ giúp của Hận Thiên, Liễu Nhi cắn răng chịu đựng cơn đau xé rách linh hồn, điên cuồng vận chuyển công pháp, luyện hóa luồng năng lượng khổng lồ kia. Bình cảnh của Thánh Chủ Đỉnh Phong bị phá vỡ một cách dễ dàng. Hầu Vực được hình thành. Nhưng nó không dừng lại ở đó. Sức mạnh của sáu vị thiên tài quá mức hùng hậu.

"Ầm!"

Hầu Vực vừa mới hình thành của cô lại một lần nữa lột xác, trở nên ngưng thực và bá đạo hơn. Khí tức của cô tăng vọt, một đường phá tan rào cản, chính thức bước chân vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Phong Vương Cảnh Sơ Kỳ!

"Tốt lắm," Hận Thiên gật đầu hài lòng, nhưng rồi lại ra lệnh. "Bây giờ, dùng ma công ta đã dạy, áp chế nó xuống. Vở kịch của ngươi vẫn chưa kết thúc. Một Phong Hầu Cảnh Trung Kỳ, là giới hạn mà ngươi có thể thể hiện ra lúc này."

"Vâng, sư tôn." Liễu Nhi không một chút do dự, lập tức vận dụng một bí thuật che giấu khí tức, đem luồng khí thế Phong Vương Cảnh vừa đột phá nén lại, chỉ để lộ ra dao động của một Phong Hầu Cảnh Trung Kỳ. Sự đột phá này, sẽ được giải thích là nhờ vào việc sống sót sau đại nạn, có được lĩnh ngộ.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Liễu Nhi, Hận Thiên mới từ từ quay lại, nhìn về phía hai tên Ma Tướng đang quỳ rạp dưới đất, toàn thân run rẩy không dám ngẩng đầu. Chúng đã chứng kiến toàn bộ màn kịch, và sự sợ hãi đối với Hận Thiên đã khắc sâu vào linh hồn.

Hắn bước đến trước mặt chúng. Khí tức Bán Bộ Hư Thần Cảnh mang theo một tia uy áp của Ma Thần Hoàng tỏa ra, khiến hai tên Ma Tướng cảm thấy như đang đối mặt với chính Ma Thần.

"Các ngươi, có biết ta là ai không?" Hắn hỏi.

"Thuộc hạ... thuộc hạ không biết. Chỉ cảm nhận được ý chí tối cao của Ma Thần Hoàng đại nhân trên người ngài." Một tên trong đó run rẩy đáp.

"Ta là Hận Thiên. Kẻ được Ma Thần Hoàng lựa chọn, người mang trong mình ý chí của ngài. Ta là Tín Sứ của ngài trên thế gian này," Hận Thiên tuyên bố, mỗi một lời đều như một tiếng sấm nổ trong đầu hai tên Ma Tướng.

Tín Sứ của Ma Thần Hoàng! Thân phận này, còn cao quý hơn cả những vị Ma Đế ở Ma Vực!

"Các ngươi cảm nhận được ý chí của ngài trong ta. Bây giờ, ta cho các ngươi hai lựa chọn," Hận Thiên nói tiếp, giọng nói không một chút cảm xúc. "Phục tùng, trở thành những cái bóng của ta, các ngươi sẽ có được sức mạnh và vinh quang không tưởng. Chống đối, các ngươi sẽ lập tức trở thành chất dinh dưỡng cho đệ tử của ta."

Hai tên Ma Tướng không một chút do dự. Cơ hội này, là cơ duyên vạn năm khó gặp. Chúng vội vàng dập đầu. "Chúng thuộc hạ nguyện đời đời kiếp kiếp phục tùng Tín Sứ đại nhân, tuyệt không hai lòng!"

"Rất tốt."

Hận Thiên giơ tay lên, một tia Tịch Diệt Kiếm Nguyên màu xám tro từ đầu ngón tay hắn bắn ra, chia làm hai, chui vào mi tâm của hai tên Ma Tướng. Đây là một tia bản nguyên mang theo ý chí của hắn và một phần sức mạnh của Ma Thần, vừa là sự ban thưởng, vừa là một cái xiềng xích vĩnh viễn.

"Aaaa!"

Hai tên Ma Tướng gầm lên đau đớn. Chúng cảm nhận được huyết mạch ma tộc của mình đang được tinh lọc, những bình cảnh tu luyện bấy lâu nay bị phá vỡ một cách thô bạo.

Cơ thể của chúng bắt đầu biến đổi. Tên Ma Tướng có thân hình vạm vỡ, lớp hắc giáp trên người hắn mọc ra những chiếc gai xương sắc nhọn, khí thế càng thêm hung bạo. Tên còn lại có thân hình thon gầy hơn, giữa trán của hắn từ từ nứt ra, hiện ra một con mắt thứ ba yêu dị, màu đỏ tươi.

Khí tức của cả hai tăng vọt, từ Phong Vương Cảnh Hậu Kỳ, trực tiếp đột phá đến Phong Vương Cảnh Đỉnh Phong!

"Từ hôm nay," Hận Thiên ban cho chúng danh xưng mới. "Ngươi, sẽ là Ma Hào. Còn ngươi, sẽ là Ma Trí."

Hai tên Ma Tướng, giờ là Ma Hào và Ma Trí, cảm nhận sức mạnh mới, sự sùng bái trong mắt đã biến thành cuồng tín. Chúng lại một lần nữa dập đầu, giọng nói đầy kích động.

"Thuộc hạ Ma Hào, bái kiến Chủ nhân!" "Thuộc hạ Ma Trí, bái kiến Chủ nhân!"

"Được rồi," Hận Thiên phất tay. "Các ngươi hãy biến mất. Trở về Ma Uyên, ẩn mình trong bóng tối. Ta sẽ có lúc cần đến các ngươi. Đừng để bất kỳ ai biết về sự tồn tại của ta."

"Tuân lệnh!" Ma Hào và Ma Trí cung kính đáp, rồi thân hình chìm vào không gian, biến mất không một dấu vết.

Vở kịch đã đến lúc phải hạ màn thực sự.

Hận Thiên thu lại Ma Vực của mình. Hắn nhìn Liễu Nhi. "Diễn cho tốt màn cuối cùng."

Nói xong, hắn tự mình đánh một chưởng vào ngực, làm cho khí huyết cuộn trào, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn làm rách bộ y phục của mình, rồi nằm xuống giữa đống đổ nát. Liễu Nhi cũng tự mình làm bị thương, rồi nằm xuống bên cạnh hắn, giả vờ bất tỉnh.

Cả chiến trường lại chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng gió biển thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng đậm.

Một lúc sau, những tu sĩ đầu tiên của Yên Hải Thành, dẫn đầu là vị Thành chủ Thánh Chủ Cảnh, mới rón rén bay đến trung tâm chiến trường.

Khi họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh.

Biển ma thú đã biến mất. Hai tên Ma Tướng kinh khủng kia cũng không thấy đâu. Giữa một bãi chiến trường la liệt xác của ma thú, là sáu cái xác khô quắt, không thể nhận ra hình thù của sáu vị thiên tài Vô Cực Kiếm Tông. Và ở một bên, là hai anh em nhà họ Dạ, đang nằm bất tỉnh giữa một vũng máu, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn còn sống.

"Trời ơi! Một trận chiến kinh hoàng đến mức nào!" "Tám vị thiên tài đã chiến đấu đến cùng. Sáu người đã... đã hy sinh rồi sao?" "Mau! Mau cứu hai người còn lại! Bọn họ... bọn họ là những người hùng đã cứu cả thành phố này!"

Một câu chuyện bi tráng và hùng dũng đã tự động hình thành trong đầu tất cả mọi người. Tám vị anh hùng đã đối mặt với một kẻ địch không thể chống lại. Họ đã chiến đấu đến người cuối cùng. Sáu người đã ngã xuống, chỉ còn hai người sống sót một cách kỳ diệu nhờ ý chí kiên cường.

Vở kịch của Hận Thiên, đã hạ màn một cách hoàn hảo.

Khi Hận Thiên "tỉnh lại", hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng nhất của phủ thành chủ. Một vị y sư tóc bạc trắng đang cẩn thận chữa thương cho hắn.

Hắn diễn một màn kịch hoàn hảo. Hắn bật dậy, ánh mắt "hoang mang", "đau khổ". "Các sư huynh... các sư tỷ... bọn họ đâu rồi?"

Vị y sư thở dài, lắc đầu. "Tiểu hữu xin hãy nén bi thương. Sáu vị anh hùng đó... đã ra đi rồi. Chỉ còn lại ngài và Dạ Tuyết tiểu thư là sống sót."

Hận Thiên nghe xong, hai mắt đỏ hoe, phun ra một ngụm máu lớn (do hắn tự ép ra), rồi lại "ngất đi".

Khi hắn "tỉnh lại" lần thứ hai, vị Thành chủ của Yên Hải Thành, một lão già có tu vi Thánh Chủ Cảnh Đỉnh Phong, đã đích thân đến thăm. Lão ta nhìn Hận Thiên và Liễu Nhi (cô cũng đang "yếu ớt" ngồi trên giường bệnh) bằng ánh mắt đầy kính trọng và cảm kích.

"Hai vị tiểu hữu, lão phu là thành chủ nơi này, Mộ Dung Bác. Xin thay mặt cho hàng triệu người dân của Yên Hải Thành, bái tạ ơn cứu mạng của các vị."

Lão ta cúi người thật sâu.

"Nếu không có sự hy sinh dũng cảm của các vị, Yên Hải Thành hôm nay có lẽ đã không còn tồn tại. Sáu vị anh hùng đã ngã xuống, chúng ta sẽ cho lập đền thờ, đời đời hương khói. Còn hai vị, là những người hùng sống sót, là niềm tự hào của cả chính đạo."

Hận Thiên, trong vai Dạ Phong, nở một nụ cười "yếu ớt" nhưng "kiên cường". "Thành chủ quá lời. Diệt ma vệ đạo, là bổn phận của đệ tử Vô Cực Kiếm Tông chúng ta."

Mộ Dung Bác càng thêm thán phục. "Tốt! Tốt lắm! Tuổi trẻ tài cao, lại có tấm lòng như vậy. Hai vị tiểu hữu đã cứu cả Yên Hải Thành này. Lão phu đã chuẩn bị một yến tiệc nhỏ để tỏ lòng biết ơn, đồng thời cũng đã truyền tin về tông môn, báo cáo chiến công của các vị. Xin mời hai vị đến phủ thành chủ để chúng ta có thể bái tạ."

Hận Thiên liếc nhìn Liễu Nhi, rồi dựa vào người cô để đứng dậy, một màn kịch của người anh trai đang trọng thương cần em gái chăm sóc. Hắn khẽ gật đầu với Mộ Dung Bác.

Vở kịch của một "người hùng", giờ mới thực sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro