Mở Nhà Giữ Trẻ Trong Hoàng Cung - Phụng Lê Tô

Người dịch: Lộn Xộn page

Thể loại: Cổ đại, cung đấu, nữ chính mạnh mẽ, xuyên không, tình cảm gia đình, chữa lành, HE

Nhân vật chính: Giang Tri Ý

Nhân vật phụ: đại hoàng tử Tạ Thừa Trạch, thái tử Tạ Thừa Càn, ngũ hoàng tử Tạ Thừa Ý, trưởng công chúa Tạ Thanh Uyển, công chúa Thụy Chiêu, hoàng hậu, Ngụy Quý phi, Mai Phi, Cẩm Tú, A Dung, Lưu công công,...

Tình trạng: Đã hoàn thành (18 đoạn)

Sau năm năm làm giáo viên mầm non, ta bất ngờ xuyên không trở thành phi tần thấp kém nhất trong hoàng cung.

Vì không có "bàn tay vàng" (ý chỉ sự hỗ trợ thần kỳ), nên ta quyết định cứ phó mặc cho số phận.

Không ngờ rằng, sau một năm sống trong cung cấm mà chỉ lo ăn uống cho qua ngày, thì vị tần phi cùng ở chung cung với ta đột nhiên bị ban c h e t.

Ngũ Hoàng tử, đứa bé chỉ mới ba tuổi dưới chân nàng, bỗng trở thành món nợ khó gánh, chẳng ai muốn nhận nuôi.

Cuối cùng, qua bao lần đẩy tới đẩy lui, đứa bé lại được giao cho ta.

Chuyện nuôi nấng trẻ nhỏ, ta cũng khá thành thạo.

Cho đến năm sau, khi một vị quý nhân nào đó qua đời, công chúa vừa tròn tháng cũng được đưa đến cung của ta.

Sau đó, đến cả Đại công chúa kiêu ngạo, ngang ngược cũng bị phế truất, và nàng, khi ấy đã mười tuổi, cũng nhập cung ta...

Ngày đọc: 02/11/2025

*** Cảm nghĩ cá nhân ***

Ngày 02/11/2025:

Truyện cảm động lắm, đọc mấy chương cuối mà mình không kìm được nước mắt. Rất vui thì cuối cùng cũng kết hậu. Nhiệt liệt đề cử.

Các nhân vật đều xây dựng khá tốt, trừ hoàng thượng.

*** Trích đoạn ***

.: 3 :.

Ta vốn tưởng rằng chuyện Tạ Thừa Càn nửa đêm lên vào cung ta hoàng hậu sẽ không hay biết.

Cho đến một ngày, khi ta cùng hoàng hậu dạo bước, vị hoàng hậu vốn dĩ ít nói đột nhiên bảo: "Ta không còn sống được bao lâu nữa, thái tử rất thích ngươi, sau này xin nhờ cậy ngươi."

Ta có chút hoảng hốt, không hiểu vì sao hoàng hậu lại đột nhiên nói như vậy, đắn đo một hồi mới đáp: "Nương nương là thân ngọc quý giá, tự khắc trường thọ trăm tuổi."

Nàng khẽ cười khổ, giọng tự giễu: "Ta còn mặt mũi nào sống trên đời, phụ thân và huynh trưởng của ta hẳn là đã hận ta lắm."

Ta chưa kịp hiểu rõ lời của hoàng hậu.

Thì trận tuyết đầu tiên của đầu đông rơi xuống, hoàng hậu đã đổ bệnh không dậy nổi.

Quyền quản lý lục cung được giao cho người được sủng ái nhất là Ngụy Quý Phi.

Tính cách của Ngụy Quý Phi hoàn toàn trái ngược với hoàng hậu, rất giỏi thu phục lòng người.

Sau khi nắm quyền, nàng ta không những miễn việc các cung phải thỉnh an hằng ngày, mà còn đối đãi rất hào phóng với các phi tần khác, hôm nay thưởng một cuộn lụa, ngày mai lại thưởng một đôi trang sức, như thể đã trở thành tân hoàng hậu.

Kể từ đó, số lượng phi tần đến thăm cung hoàng hậu ngày càng ít.

Chỉ có ta mỗi ngày đều dẫn Tạ Thừa Ý đến cung hoàng hậu để thăm hỏi bệnh tình của nàng.

"Ngươi không cần phải làm như vậy." Hoàng hậu nói: "Lấy lòng Ngụy Quý Phi còn hữu ích hơn lấy lòng một người sắp c.h.ế.t như ta."

"Nương nương lại nói bậy rồi." Ta đưa bát thuốc ấm cho Tạ Thừa Càn, đẩy nhóc tiến lên: "Đi hầu hạ mẫu hậu uống thuốc đi."

Từ khi hoàng hậu lâm bệnh, ta đã tìm mọi cách để bà và Tạ Thừa Càn có nhiều thời gian bên nhau hơn.

Ta có thể cảm nhận được, hoàng hậu không hẳn là không thương đứa trẻ này.

Nếu thật như lời hoàng hậu nói, nàng không còn nhiều thời gian, ta thật không muốn giữa nàng và Tạ Thừa Càn lại có quá nhiều hối tiếc.

Tạ Thừa Ý nằm cạnh giường, đôi mắt ngóng trông nhìn Tạ Thừa Càn bón thuốc cho hoàng hậu. Khi hoàng hậu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, bé con liền nhanh tay đẩy Tạ Thừa Càn ra, đưa miếng đường trong tay lên cho hoàng hậu, giọng non nớt nói: "Mẫu hậu ăn đường, ăn rồi sẽ không đắng nữa!"

Khóe mắt hoàng hậu hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, đôi đến khi các nô tỳ đưa hai tiểu hài tử đi học, nàng mới dịu dàng nói với ta: "Cảm ơn ngươi."

Ta đặt túi chườm ấm mà cung nữ vừa chuẩn bị vào trong lòng nàng: "Nếu nương nương thật lòng muốn cảm tạ thần thiếp, thì hãy mau khỏe lại đi."

.: 6 :.

Chẳng bao lâu sau, từ thái y viện có hai vị thái y đến.

Một người khám nghiệm tử thi, một người kiểm tra thuốc bổ.

Tuy nhiên, kết quả lại không như ta dự đoán.

Thuốc bổ không có độc.

Lưu Quý Nhân cũng không phải c.h.ế.t do trúng độc.

Nghe kết quả, Cẩm Tú lẩm bẩm: "Không thể nào... Tiểu chủ rõ ràng là sau khi ăn thuốc bổ mới bắt đầu đau bụng..."

Thái y bên cạnh giải thích: "Lưu Quý Nhân sau sinh cơ thể yếu, lại gặp đúng tiết đông lạnh giá, có lẽ trong thời gian ở cữ đã nhiễm phong hàn, nên đột ngột phát bệnh mà qua đời."

"Không đúng!" Cẩm Tú đột nhiên nổi giận, túm lấy thái y: "Trước đây cũng chính ngươi chuẩn mạch bình an cho tiểu chủ của ta, rõ ràng ngươi đã nói tiểu chủ của ta có số tướng trường thọ..."

Thấy Cẩm Tú mất kiểm soát, lập tức có thái giám tiến lên khống chế nàng.

Mai Phi lúc này đã có phần tự tin, khóe môi lóe lé: "Hoàng thượng, bây giờ ngài tin thần thiếp rồi chứ, thần thiếp thực sự bị oan uổng mà!"

Một trận náo loạn cuối cùng kết thúc với việc Cẩm Tú bị ban chết, Mai Phi bị cấm túc mười ngày.

Khi tất cả mọi người đã rời đi, hoàng hậu hỏi ta: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Ta nhớ lại lúc trước khi thái y bị Cẩm Tú chất vấn, trên gương mặt thoáng qua vẻ lúng túng.

"Thần thiếp nghĩ gì không quan trọng." Ta đáp: "Quan trọng là hoàng thượng nghĩ thế nào."

Hoàng hậu lại bắt đầu ho khan, ho đến mức nước mắt rơi xuống, nàng nhẹ nhàng nói với ta: "Hậu cung này là nơi sẽ nuốt chửng con người, ngươi nghĩ được như vậy, ta mới yên tâm. Sau này nếu ta không còn, chỉ cần ngươi cẩn trọng trong lời nói và hành động, cuộc sống sẽ không quá khó khăn."

.: 10 :.

"Xin phụ hoàng cứu con, mẫu phi..." Tạ Thanh Uyển mắt ngấn lệ: "Mẫu phi muốn dìm c.h.ế.t con."

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường chấn động.

Mai Phi lập tức kêu lên chói tai: "Con đang nói bậy bạ gì vậy!"

"Mẫu phi sai người đẩy con xuống nước, muốn con c.h.ế.t còn rồi đổ tội cho Giang nương nương, để từ đó mẫu phi có thể giành quyền nuôi dưỡng Thụy Chiêu hoàng muội..."

Tạ Thanh Uyển chưa nói hết, Mai Phi đã lao tới tát con bé một cái, hét lớn:

"Có phải Giang thị đã cho ngươi uống mê dược gì không! Ta mới là mẫu phi của ngươi! Ngươi không đứng về phía ta thì thôi, lại còn hợp mưu với người ngoài để hại mẫu phi!"

"Quá đáng!" Hoàng thượng nghiêm nghị quát: "Ngươi còn coi trẫm ra gì nữa không?!"

Mai Phi lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích: "Bệ... bệ hạ, thần thiếp chỉ lo lắng rằng Uyển nhi bị kẻ gian lừa gạt, nhất thời nóng giận, dù gì thần thiếp cũng là mẫu phi của Uyển nhi..."

"Ngươi không phải." Tạ Thanh Uyển ngắt lời nàng ta.

Lúc này, ánh mắt con bé sáng rỡ, lưng thẳng tắp, sau khi dập đầu trước hoàng thượng, con bé bình tĩnh nói: "Phụ hoàng, Uyển nhi không phải con ruột của Mai Phi nương nương."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro