Chương 10: Một Gia Đình Ba Người
Cảnh báo: Chương này bao gồm mọi thứ liên quan đến núm vú, cho con bú (cả người lớn và trẻ nhỏ), căng sữa, thông sữa, núm vú đạt cực khoái, vai trò người lớn trẻ con (Mommy Dom/Little), quan hệ bằng vú, phun sữa, chứng cuồng mẹ.
=====================================================
Buổi chiều tháng Tám, không khí mang theo vị mặn của nước biển và hơi ẩm ấm áp. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có hải âu lướt qua, tiếng kêu the thé bị tiếng sóng vỗ bờ nhấn chìm, khiến người ta buồn ngủ rũ.
Lý Vân Tường nhẹ nhàng bước vào phòng, thấy Ngao Bính đang tựa vào giường ngủ thiếp đi. Gương mặt ngủ của y yên bình và dịu dàng, lông mi in một bóng râm nhạt dưới ánh nắng. Áo ngủ mở rộng, để lộ ngực và núm vú. Tiểu Hoàn Tử nhắm mắt nằm sấp trong lòng y, cái miệng nhỏ vẫn ngậm một bên núm vú của Ngao Bính, nhưng không còn động tác bú nữa, chỉ thở đều đều, xem ra cũng ngủ rất ngon.
Tiểu Hoàn Tử đã được tròn tháng, những đứa trẻ ở độ tuổi này lớn rất nhanh. Da bé con trắng nõn, tay chân mũm mĩm, ôm trong lòng như một cục sữa mềm mại. Bé con hiện tại chủ yếu vẫn được nuôi bằng sữa công thức, nhưng Ngao Bính cũng rất thích cảm giác tự mình cho con bú, một ngày vẫn ôm bé con bú vài lần. Cảm giác đó thật kỳ diệu. Cái nhíu mày nhỏ của bé con sẽ khẽ nhăn lại vì dùng sức, cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng, hơi thở theo nhịp bú mà dần dần trở nên dài hơn. Y rất tận hưởng cảm giác đứa bé phụ thuộc vào mình, đây là cảm giác chỉ y mới có, trải nghiệm thân mật độc quyền giữa mình và con. Cảm giác này Lý Vân Tường không thể cảm nhận được, mỗi lần hắn chỉ có thể ghen tị nhìn từ bên cạnh, ước gì mình cũng có thể phát triển ngực để cho con bú.
Lý Vân Tường nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Ngao Bính, nhưng tấm nệm hơi lún xuống, vẫn làm y tỉnh giấc.
"Trời ơi, ta lại ngủ quên mất. Con cũng không gọi con dậy." Ngao Bính dụi mắt, cúi đầu đỡ Tiểu Hoàn Tử đang nằm trên người, nhìn thoáng qua. Bé con đang hơi há miệng, khóe miệng còn vương một vệt nước dãi ướt át, ngủ say tít.
Ngao Bính khi cho con bú luôn dễ buồn ngủ, Tiểu Hoàn Tử cũng vậy. Vòng tay của Ngao Bính đối với bé con giống như một cái tổ tự nhiên, mềm mại, ấm áp, mang theo mùi hương quen thuộc, khiến bé con vừa đến gần đã an tâm vô cùng. Bé con bú rất mạnh, từng ngụm từng ngụm bú rất vội, chẳng mấy chốc đã mệt lả.
Lý Vân Tường đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của con gái, "Con gọi cha làm gì? Cha cũng ngủ không lâu mà, mới nửa tiếng thôi."
"Ta cảm thấy căng sữa lắm." Ngao Bính nói, "Gần đây hay có cảm giác này."
"Để con xem." Lý Vân Tường đưa tay ra, sờ lên bên ngực còn lại của y. Chỗ đầu ngón tay chạm vào hơi cứng, da cũng căng chặt. Hắn nhẹ nhàng ấn ấn, nói: "Sữa càng cho bú càng nhiều. Khoảng thời gian này Tiểu Hoàn Tử cứ bú, sữa của cha cũng nhiều lên rồi. Cha cho bé con bú bên này đi chứ."
Ngao Bính xoay Tiểu Hoàn Tử lại, đưa bên núm vú kia vào miệng bé con. Nhưng bé con chẳng phản ứng gì, chỉ nhíu mày một cái. Y lại nhẹ nhàng bẩy vào lòng bàn chân bé con một cái, bé con hừ hừ một tiếng, vặn vẹo người, bực bội mút chụt chụt hai cái rồi buông miệng ra, lại vùi mặt vào lòng Ngao Bính tiếp tục ngủ.
"Bé con không chịu ăn nữa." Ngao Bính thấy Tiểu Hoàn Tử biếng nhác như vậy, đành bất lực nói, "Bé con lúc nào cũng vậy, chỉ bú bên phải, không bú bên trái."
"Bé con lười biếng mà." Lý Vân Tường cười nói, "Bên ngực phải của cha ra sữa nhanh, bú tiện hơn chút, bú cái là no ngay rồi."
"Vậy con bế bé con đi ngủ đi." Ngao Bính thở dài, đẩy đứa bé vào lòng hắn, "Lau mặt cho bé con đi."
Lý Vân Tường đưa tay bế Tiểu Hoàn Tử lên, cẩn thận đỡ lấy cái đầu mềm nhũn của bé con, dùng khăn sữa nhẹ nhàng lau đi nước dãi và vết sữa trên má bé con. Hắn lại vỗ ợ hơi cho bé con, rồi mới đặt bé con vào chiếc nôi em bé nhỏ cạnh giường của họ. Mặc dù trong nhà có bảo mẫu và chuyên gia nuôi dưỡng trẻ sơ sinh thay phiên nhau chăm sóc, nhưng Lý Vân Tường vẫn thích tự mình làm, ban ngày đều để bé con ở trong phòng của họ, chỉ đến tối, để không làm phiền Ngao Bính nghỉ ngơi, mới đưa bé con sang bên bảo mẫu.
Lý Vân Tường thấy Tiểu Hoàn Tử đã ngủ ngon, lại quay về giường, nằm sát vào Ngao Bính. Hắn một tay đưa lên, đặt lên ngực Ngao Bính, nhẹ nhàng xoa nắn bên ngực hơi cứng lại vì căng sữa của y. Kỹ thuật của hắn rất chuyên nghiệp, là do hắn đặc biệt đi học khi Ngao Bính mang thai.
Nhưng Ngao Bính lại cảm thấy như vậy càng căng hơn, thậm chí có cảm giác ảo giác rằng tuyến sữa đang từ từ giãn nở. Lý Vân Tường xoa bóp rất đều đặn, không nhanh không chậm, từ bên cạnh xoa vào giữa, rồi từ chân ngực đẩy về phía núm vú. Chút nhói đau hòa lẫn cảm giác căng tức nhanh chóng biến thành một cảm giác tê dại mềm mại, tuyến sữa ban đầu cứng ở ngực dần dần trở nên mềm mại, giống như một túi nước ấm dần lên, nặng trĩu phồng ra, mềm mại mà căng đầy. Từ những khe hở nhỏ li ti trên đỉnh núm vú từ từ xuất hiện từng hạt sữa nhỏ li ti, dần dần tụ lại trên bề mặt. Lúc đầu chỉ là một lớp ẩm ướt, vài giây sau càng lúc càng nhiều, cuối cùng tụ thành một giọt sữa trắng ở đầu nhọn nhất, treo lơ lửng ở đó, khẽ run rẩy, chực rơi xuống.
"Ba ba..." Lý Vân Tường tựa vào y, hơi thở nặng nề phả vào cổ y, môi dán sát khẽ cọ, lặp đi lặp lại gọi y, "Ba ba..."
Gọi vài tiếng, hắn lại khẽ nói: "Mẹ..."
Ngao Bính làm sao lại không biết Lý Vân Tường đang nghĩ gì trong lòng. Và cơ thể y cũng đã âm thầm phản ứng từ lâu. Giọng nói mang ý nghĩa nũng nịu của Lý Vân Tường, ở chỗ y chính là một tín hiệu. Giống như khi y nghe tiếng Tiểu Hoàn Tử khóc, núm vú liền cảm thấy âm ỉ căng tức, mỗi khi Lý Vân Tường dùng ngữ khí như vậy gọi y, cảm giác nặng trĩu ở ngực sẽ càng rõ ràng hơn, sữa như thể sắp tuôn trào ra ngay lập tức.
Y đã trải qua một lần căng sữa sinh lý rất nghiêm trọng vào ngày thứ ba sau sinh, ngực căng như hai cục đá, vừa cứng vừa đau, kéo theo cả quầng vú đều sưng lên, Tiểu Hoàn Tử căn bản không ngậm nổi, khóc ré lên vì sốt ruột, y cũng khó chịu đến chóng mặt. Lý Vân Tường giúp y chườm nóng, mát xa cho y, lại giúp y hút bỏ phần sữa thừa. Sự an ủi thân mật này hiệu quả hơn bất kỳ loại máy hút sữa nào, không chỉ mang lại sự giải tỏa về mặt sinh lý mà còn là chỗ dựa về mặt tâm lý. Kể từ đó, y đã hình thành thói quen để Lý Vân Tường giúp y hút sữa. Y thấy như vậy rất tiện lợi, đôi khi sữa căng rất đột ngột, nửa đêm khó chịu, chỉ cần trở mình ôm Lý Vân Tường lại, hắn liền biết phải làm gì.
Y cần Lý Vân Tường. Mỗi khi Lý Vân Tường ngậm lấy y, y có thể cảm nhận được sự căng thẳng đó dần dần được hóa giải. Hơn nữa, Lý Vân Tường vốn dĩ là con của y, là bé con y nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.
Y dùng ngón tay khẽ chấm chút sữa đang đọng trên núm vú, rồi thoa lên đôi môi mềm mại của Lý Vân Tường. Lý Vân Tường há miệng ngậm lấy ngón tay y mà bú, y thuận thế lật người lại, nghiêng mình đối mặt với Lý Vân Tường, tay kia ôm hắn vào lòng.
Lý Vân Tường vòng tay ôm lấy eo Ngao Bính, siết y chặt hơn, dán cả người vào lồng ngực ấm áp của y. Nhịp tim của Ngao Bính ban đầu rất đều đặn, nhưng một lát sau lại dần dần nhanh hơn, đập rõ ràng và mạnh mẽ bên tai hắn. Âm thanh quen thuộc đó khiến hắn vô thức nhắm mắt lại, như trở về những đêm hồi nhỏ Ngao Bính ôm hắn ngủ. Hắn bây giờ đã không còn là đứa trẻ nhỏ bé đó nữa, nhưng cảm giác được bao bọc, được nâng đỡ đó vẫn không thay đổi, luôn có thể mang lại cho hắn sự quyến luyến và an toàn sâu sắc.
Trên người Ngao Bính rất thơm, là loại mùi hương khiến người ta vừa đến gần đã không kìm được muốn ngửi thêm vài lần. Mùi hương này không giống như trước đây. Trước đây trên người y luôn thoang thoảng mùi thuốc lá, lẫn với hương nước hoa và mỹ phẩm dưỡng da. Nhưng bây giờ chủ yếu là mùi sữa, là loại hương thơm ấm áp, tinh tế, gần gũi với làn da. Khi lại gần hơn, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y hơi đổ mồ hôi, hòa lẫn với sữa, liên tục tỏa ra mùi ngọt ngào mềm mại như của trẻ sơ sinh.
Những ngón tay thon dài của Ngao Bính từ từ luồn vào chân tóc hắn, nhẹ nhàng xoa xoay trên da đầu, như làn gió xuân ấm áp vuốt ve ngọn cỏ.
"Bé con muốn ăn không?" Giọng y rất dịu dàng.
Lý Vân Tường vùi mặt vào ngực Ngao Bính gật đầu.
Ngao Bính như thế này, là "mẹ" chứ không phải "cha". Vòng tay của "cha" khó tránh khỏi mang theo góc cạnh và sức nặng; còn "mẹ" thì mềm mại, bao dung, vỗ về vô điều kiện. Lý Vân Tường mất mẹ từ nhỏ, khái niệm về "mẹ" chỉ dừng lại ở những lời miêu tả ấm áp và mơ hồ từ miệng người khác. Chính vì từng thiếu thốn, hắn mới cần Ngao Bính đến vậy; chính vì mỗi đứa trẻ đều bẩm sinh khao khát được mẹ che chở, hắn mới từ Ngao Bính hấp thụ được sức mạnh dịu dàng mà mạnh mẽ ấy.
Hắn muốn biến nhỏ lại, rồi tự mình chui vào trong cơ thể Ngao Bính, hòa quyện vĩnh viễn với y, mãi mãi không chia lìa.
Ngao Bính dùng tay bóp nhẹ ngực đang căng đầy của mình, núm vú ửng đỏ căng phồng, vểnh lên. Y dùng núm vú khẽ chạm vào môi Lý Vân Tường, khiến hắn há miệng, ngậm cả quầng vú vào, núm vú tựa sâu giữa vòm họng và lưỡi.
Cách bú của hắn khác với Tiểu Hoàn Tử. Miệng hắn có lực hơn Tiểu Hoàn Tử rất nhiều, vừa ngậm vào một cái, Ngao Bính đã không kìm được khẽ rùng mình. Lưỡi hắn trước tiên lượn quanh núm vú một vòng, tỉ mỉ liếm quanh viền quầng vú, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua trung tâm núm vú, như đang trêu chọc y. Sau đó mới từ từ khép miệng lại, hút một cái.
"Ưm..." Ngao Bính nhíu mày cắn cắn môi dưới.
Lý Vân Tường bắt đầu từ từ dùng lưỡi làm động tác đẩy và kéo theo hình sóng, nhẹ nhàng xoa bóp gốc núm vú từ phía dưới lên, hắn gần như ngay lập tức cảm thấy một chút sữa trào ra theo lưỡi hắn, Lý Vân Tường nếm được mùi vị, liền bắt đầu bú mạnh hơn.
Hắn vừa bú bên ngực trái, tay kia lại vươn tới, bóp lấy bên núm vú phải. Đầu ngón tay hắn ấm áp, xoa bóp qua lại cái núm vú sưng đỏ đó, kích thích y tiết ra nhiều sữa hơn. Ngực y căng lên như bị bơm, Ngao Bính không kìm được ưỡn ngực, trong cổ họng phát ra vài tiếng thở dốc dồn dập.
Vị sữa của Ngao Bính rất đa dạng, sẽ thay đổi tùy theo những gì y ăn. Nhưng dù thế nào, mùi vị đó luôn mang theo một chút ngọt thanh nhẹ nhàng và cảm giác béo ngậy ấm áp của kem sữa, giống như nước cốt dừa hòa lẫn hơi thở cơ thể, ngậm trong miệng thì mềm mại, trơn tru lại có chút đậm đà, uống vào sẽ lưu hương trong cổ họng.
Lý Vân Tường đặc biệt thích mùi vị này, mỗi lần bú đều mang vẻ tham lam không biết chán, miệng ngậm rất sâu và chặt. Hắn đói khát bú lấy bú để, cả người dán chặt vào lòng Ngao Bính, bú rất ngon lành. Mỗi ngụm đều kèm theo tiếng khì khì rõ rệt, tiếp đó là tiếng nuốt trầm đục, đôi khi xen lẫn tiếng nước bọt khe khẽ, giống như động tác bú sữa của em bé được phóng đại lên một chút. Hơi thở nặng nề từng đợt phả vào ngực Ngao Bính, nóng bỏng khiến y mềm nhũn cả người.
"Bé con đừng vội..." Ngao Bính khẽ nói, giơ tay lau đi dòng sữa trào ra khóe miệng hắn, "Bú từ từ thôi."
Ngao Bính có thể cảm nhận rõ ràng ngực từ căng phồng dần dần bị hút cạn, áp lực căng tức đầy tràn đó đang từng chút một bị hút đi, theo nhịp nuốt của Lý Vân Tường, từ nặng nề trở nên nhẹ nhàng, từ căng đau trở thành tê dại mềm nhũn. Sau khi sữa được hút cạn, ngực mềm xuống, áp vào mặt Lý Vân Tường. Hắn vẫn không chịu buông ra, tiếp tục dùng lưỡi từ từ liếm núm vú đã mềm nhũn, như muốn vắt ra giọt dịch cuối cùng từ bên trong.
Ngao Bính nhẹ nhàng thở dốc, cơ thể như bị rút cạn sức lực mà thả lỏng. Y cảm thấy sữa sâu nhất cũng đã bị Lý Vân Tường hút sạch, cả người nhẹ bẫng. Rất sảng khoái, giống như cả đường ống từ ngực đến bụng dưới đều đã được thông suốt, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất thông thoáng.
"Thoải mái không?"
"Ừm." Cơ thể Ngao Bính vẫn còn hơi run rẩy, "Thoải mái quá."
Lý Vân Tường không buông tha mà bám chặt lấy y làm nũng: "Mẹ ơi, con chưa ăn đủ. Con còn muốn ăn..."
"Không còn nữa rồi, lần sau ăn nhé." Ngao Bính nói vậy nhưng thực ra không hề buông hắn ra, cánh tay vẫn siết chặt, áp mặt Lý Vân Tường vào ngực mình, dùng ngực khẽ cọ vào mặt hắn.
"Con vẫn muốn... cho con thêm chút nữa." Hơi thở Lý Vân Tường trở nên gấp gáp, không buông tha mà rướn lên, ngậm lấy bên ngực phải của Ngao Bính. Bên đó vừa được Tiểu Hoàn Tử bú xong, núm vú đã đỏ ửng và sưng tấy. Đầu lưỡi hắn linh hoạt lượn vòng trên núm vú, từng nhịp từng nhịp vỗ nhẹ, thúc giục các lỗ tiết sữa trên đó mở ra thêm một chút.
Ngao Bính rùng mình hít một hơi. Chỗ đó đã rất nhạy cảm rồi, bị hắn cứ thế đẩy lên đẩy xuống liếm, cứ như thể dây thần kinh bị phơi bày ra ngoài, bị nước ấm liên tục xối rửa. Lý Vân Tường liếm ngày càng mạnh, gần như coi núm vú của y như âm vật mà đối xử. Sau khi sữa được hút hết, ngực y trở nên nhẹ nhàng mềm mại, động tác của Lý Vân Tường cũng không còn khách sáo như lúc đầu, miệng ngậm chặt không buông, tay hắn lướt trên người Ngao Bính, lòng ngón tay thô ráp trượt dài qua eo, bụng, cuối cùng quay lại bên ngực trái, ngón cái và ngón trỏ xoa bóp núm vú bên đó, day ấn, cưỡng ép nó tiết ra thêm một chút nữa.
"Đừng... đừng dừng lại..."
Giọng y bị liếm đến nỗi biến dạng, từ hơi thở nhẹ nhàng ban đầu chuyển thành tiếng rên rỉ trầm thấp không thể kìm nén. Ngón tay y siết chặt lấy tóc Lý Vân Tường, ấn hắn chặt vào ngực mình, không cho hắn lùi ra.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Lý Vân Tường khẽ chỉ dẫn y trong khoảng ngừng liên tục bú núm vú, "Cởi quần ra đi, đừng làm bẩn."
Ngao Bính thở dốc, ngón tay run rẩy đưa xuống, khó nhọc tuột quần. Vừa cởi được một nửa, dương vật y đã bật ra, cứng căng lên, đầu dương vật đỏ ửng, vương một chút nước bóng, run rẩy đầy hưng phấn theo sự hành hạ không ngừng của Lý Vân Tường lên núm vú y. Giọng y chợt không kìm được nữa, đột ngột cao vút lên, mang theo hơi thở đứt quãng như tiếng khóc.
"Nhanh lên... Bé con, mạnh hơn nữa đi—!"
Động tác của Lý Vân Tường trở nên điên cuồng hơn. Lưỡi hắn mạnh mẽ vỗ vào núm vú Ngao Bính, vừa bú vừa thúc và liếm, hai núm vú bị hắn thay nhau hành hạ, ngậm, cắn, kéo giật, luân phiên qua lại, phát ra tiếng nước bọt kêu rõ to, cả bầu ngực bị hắn cắn đến đỏ ửng và sưng tấy, dính đầy sữa và nước bọt ẩm ướt.
"A... Con... con sắp xuất rồi..."
"Xuất cho con đi, mẹ."
Trước mắt y lóe lên ánh sáng trắng, khoái cảm như một luồng điện dày đặc, từ ngực xộc thẳng xuống bụng dưới, rồi lại bùng lên sau gáy, khiến toàn bộ sống lưng y căng cứng, gần như cong thành hình cung. Hai núm vú của y khẽ run lên theo khoái cảm, Lý Vân Tường thuận thế hút nốt ngụm cuối cùng từ bên ngực phải của y, đó là sữa được tiết ra lại trong thời gian ngắn dưới sự kích thích liên tục, vị nhạt hơn lúc nãy rất nhiều, gần như không còn ngọt, chỉ còn lại một chút cảm giác nước ấm trong. Đồng thời, dương vật y áp vào bụng Lý Vân Tường, kịch liệt co giật, đầu dương vật phun ra từng luồng tinh dịch đặc trắng, cũng ấm nóng và trơn mượt như sữa, tuôn trào không ngừng, làm ướt khắp người Lý Vân Tường.
Ngao Bính run rẩy trong cơn cực khoái dữ dội, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc đứt quãng không thể kìm nén. Sau sinh, hạ bộ y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tạm thời không thể thực hiện quan hệ tình dục xâm nhập, nên y và Lý Vân Tường sẽ dùng tay và miệng để thỏa mãn đối phương. Và cực khoái núm vú là một cách mà họ rất thích, mỗi lần Lý Vân Tường liếm y, căn bản không cần kích thích hạ bộ y, y đã có thể trực tiếp xuất tinh.
"Mẹ ơi." Lý Vân Tường khẽ gọi y, "Giúp con."
Y ngồi dậy, giúp Lý Vân Tường cởi bỏ quần áo. Y nâng ngực mình lên, áp vào dương vật của Lý Vân Tường. Ngực y không lớn, nhưng lúc này vì vừa cho con bú xong nên trở nên rất mềm mại, như bông gòn ngâm nước ấm, màu da trắng mịn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với cái vật vừa đỏ vừa tím, gân guốc nổi lên của Lý Vân Tường. Y điều chỉnh góc độ, để hai bầu ngực bao lấy cái cái ấy to lớn, từ gốc ép lên đến đầu, rồi từ từ đẩy xuống, toàn bộ tuột qua giữa khe ngực, rồi lại được bao chặt lại.
Trước ngực Ngao Bính quá mềm, trên da dính không ít nước bọt, vừa kẹp chặt thọc vài cái, cái cái ấy đó đã trượt ra khỏi khe ngực. Lý Vân Tường không kìm được đưa tay nắm lấy chính nó, cọ xát qua lại trên ngực Ngao Bính, động tác dồn dập, trơn tuồn tuột thọc tới thọc lui.
Hắn thỉnh thoảng cọ lệch, bao quy đầu cọ vào cằm, cổ họng, xương quai xanh của Ngao Bính, làm cho nửa thân trên của y ướt át nóng hổi. Hắn dứt khoát ngồi lùi lại một chút, không còn cố chấp nhét dương vật vào khe ngực nữa, mà dùng cái bao quy đầu nóng bỏng sưng tấy đó miết từng cái từng cái vào ngực Ngao Bính, mạnh mẽ cọ xát hai hạt ngực đang nhô lên trên đó, mang theo dịch lỏng rỉ ra từ đầu dương vật, liên tục tạo ra những vệt nước sáng bóng trên ngực.
Ngao Bính bị cọ xát đến phát ra vài tiếng thở gấp kinh hãi, nhưng cơ thể đã sớm không thể kiểm soát, theo động tác cọ xát gần như bạo lực của Lý Vân Tường mà ưỡn lên. Núm vú bị cọ đến tê dại, y theo bản năng ưỡn ngực, chủ động đưa núm vú về phía dương vật của Lý Vân Tường, như thể muốn nhét thẳng cái núm vú nhỏ sưng đỏ đó vào lỗ niệu đạo của Lý Vân Tường. Lỗ tiết sữa của y lại bị kích thích mà khẽ mở ra, bên trong từ từ rỉ ra vài giọt sữa loãng, tạo thêm một lớp bôi trơn ẩm ướt cho cái dương vật nóng bỏng to lớn kia.
Tốc độ thọc của Lý Vân Tường ngày càng nhanh, Ngao Bính dứt khoát cúi đầu, há miệng, thè lưỡi ra. Lý Vân Tường rất nhiều lần dùng cái quy đầu to lớn đó thọc vào miệng y, y liền dùng lưỡi lượn vòng quanh đỉnh, đầu lưỡi khéo léo liếm những khe hở nhạy cảm và vành quy đầu. Cho đến khi Lý Vân Tường cong lưng, xuất tinh ra ngoài, tinh dịch nóng bỏng từng đợt từng đợt phun lên mặt, lên ngực y, từ từ chảy xuống dọc theo xương quai xanh và núm vú.
Sau khi xuất tinh, Lý Vân Tường ôm chặt lấy Ngao Bính, thở hổn hển bên tai y. Hắn biết hắn muốn làm tình với y, y cũng rất muốn. Trong màn trêu chọc lặp đi lặp lại vừa rồi, âm đạo của y đã ướt đẫm từ lâu, lỗ âm đạo không ngừng co rút, như muốn chủ động mời Lý Vân Tường đi vào. Nhưng Lý Vân Tường vẫn luôn nhịn, sợ y không thoải mái, luôn không thực sự chạm vào hạ bộ của y.
Mãi đến gần hai tháng sau sinh, bác sĩ kiểm tra định kỳ cho y, cười nói: "Hồi phục rất tốt nhé, tử cung cũng đã trở về vị trí cũ rồi. Nếu muốn quan hệ tình dục trở lại thì đã có thể rồi."
Y rõ ràng cảm thấy cơ thể Lý Vân Tường cứng đờ lại ở bên cạnh, cứ như thể câu nói của bác sĩ là một công tắc kích thích tình dục, vừa ấn xuống, thứ bên dưới của hắn lập tức đứng thẳng lên.
Tuy nhiên, hắn vẫn cố nén vẻ mặt nghiêm túc và đứng đắn để tiễn bác sĩ đi. Khi hắn quay trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, Ngao Bính trực tiếp nhìn thấy vẻ mặt của một con sói đã đói khát rất lâu trên mặt hắn—mắt hắn nhìn chằm chằm vào y, gần như phát ra ánh sáng xanh. Hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo, trần truồng lao vào người Ngao Bính, đè mạnh lấy y, điên cuồng cắn môi y, đưa lưỡi vào miệng y, không chút quy tắc mà quấy đảo.
Ngao Bính suýt nữa bị hắn làm cho nghẹt thở, mãi mới thoát khỏi lưỡi hắn, thở hổn hển nói: "Chậm... chậm lại!"
"Không!"
Lý Vân Tường chẳng thèm để ý đến y, thô bạo đẩy y ngã xuống, xé toạc áo ngủ của y, cắn và liếm lung tung khắp người y. Lý Vân Tường có sức mạnh kinh người, tùy ý nhéo bóp trên người Ngao Bính, những chỗ bị hắn nhéo bóp nhanh chóng nổi lên từng vòng vết đỏ. Trong hai tháng qua, hắn đã cùng Ngao Bính ăn đủ loại bữa ăn phục hồi sau sinh do chuyên gia dinh dưỡng tùy chỉnh, nên hắn đã trở nên vạm vỡ hơn trước, cánh tay cũng to hơn một vòng, tóc tai bù xù, trán lấm tấm mồ hôi, cả người trông vừa mạnh mẽ vừa dẻo dai. Điều duy nhất không thay đổi, chính là chiều cao của hắn. Người ta nói chiều cao của đàn ông phải đến hai mươi lăm tuổi mới ổn định, nên hắn luôn mong ước có thể cao thêm vài phân nữa, vượt qua Ngao Bính, nhưng khoảng cách sáu phân vẫn không hề thu hẹp lại.
Tuy nhiên điều này không ngăn cản hắn như một kẻ biến thái, vuốt ve từ trên xuống dưới, lòng bàn tay lướt qua từng tấc cơ thể Ngao Bính, từ xương quai xanh dọc xuống đến hõm eo, rồi sờ xuống giữa hai chân y, lòng bàn tay nóng ran, hơi thở cũng ngày càng dồn dập. Hắn vừa xoa nắn cái khe thịt đã hơi mở ra bên dưới của Ngao Bính, miệng vừa lảm nhảm: "Cha ơi, con chịu không nổi nữa rồi... Con khát khô cả rồi... Cho con ăn đi... Con thèm ăn chỗ đó của cha quá rồi..."
Giọng hắn khản đặc, như thể người đã lạc trong sa mạc hai tháng, muốn hút khô cơ thể Ngao Bính như nguồn nước duy nhất. Nếu không được uống nữa, hắn sẽ tan tành thành từng mảnh như bộ xương khô kiệt dưới cồn cát bao năm.
Ngao Bính bị hắn cắn cắn, sờ sờ, lỗ âm đạo bên dưới ướt nóng ran, như một suối nguồn cuồn cuộn không ngừng tuôn trào nước dâm. Y cũng không khách sáo với Lý Vân Tường nữa, trực tiếp dang rộng hai chân ra lệnh: "Lại liếm đi."
Lý Vân Tường lập tức cúi người xuống, miệng như một giác hút, "Chụt" một tiếng hút chặt vào chỗ đó của y, há miệng ra sức ăn ngấu nghiến chỗ quen thuộc đó. Hắn dùng môi hút cái hạt dâm đang sưng lên ra, dùng sức đến nỗi phát ra tiếng chụt rõ ràng, rồi dùng lưỡi cuốn lấy miết mạnh, liếm nhanh như chớp, khuấy động ra tiếng nước nhơm nhớp.
Ngao Bính vừa thở dốc, vừa dùng hai tay banh rộng hai bên môi âm hộ dày của mình ra, toàn bộ khe thịt đỏ au phơi bày trước mặt Lý Vân Tường. Lý Vân Tường cúi đầu, dùng lưỡi mạnh mẽ thọc vào, vừa chọc vừa thọc, răng thỉnh thoảng cắn vào mép lỗ âm đạo, mang lại một chút cảm giác nhói nhẹ. Hắn liếm nuốt không chút thương tiếc, lưỡi luồn sâu vào khuấy đảo, ngay cả thành thịt mềm sâu bên trong lỗ âm đạo cũng bị cuốn theo mà liếm đến, toàn bộ hạ thân của Ngao Bính đều bị nước bọt của hắn và dịch âm đạo của chính mình hòa quyện thành một mảng trơn trượt nhớp nháp.
"Cha... chỗ này của cha ngon quá... con thích lắm."
Miệng Lý Vân Tường dán vào chỗ đó của y mà nói, hơi nóng trong miệng phả vào âm vật sưng tấy, từng nhịp từng nhịp khuấy động khiến y ngứa ngáy khó chịu. Y không kìm được kẹp chặt hai đùi lại, kẹp chặt đầu Lý Vân Tường ở giữa, chóp mũi hắn vừa vặn bị y ấn vào cái hạt đậu nhỏ nhạy cảm đó, theo những cái co rút ở bẹn mà cọ xát mạnh mẽ.
"A a a a— Thoải mái quá!"
Y la hét xuất ra, hai chân run rẩy, bụng dưới co giật, nước trào ra từ chỗ đó ào ạt chảy xuống, nhanh chóng làm ướt ga giường, loang ra một vệt nước lớn dưới thân.
Lý Vân Tường ngẩng đầu lên, cằm dính vết nước, mắt đỏ hoe, cầm cái dương vật tím tái vì cương cứng nhắm thẳng vào lỗ âm đạo vẫn còn đang co giật, thọc loạn xạ. Hắn căn bản không cho Ngao Bính thời gian phản ứng, trực tiếp xuyên phá lớp thịt mềm còn ẩm nóng đó, ưỡn eo xông thẳng vào, toàn bộ dương vật cắm thẳng đến tận cùng.
Đã quá lâu không được làm tình với Ngao Bính, hắn nhớ âm đạo mềm mại bên dưới đến phát điên. Vừa thọc vào, hắn lập tức sướng đến nói năng lảm nhảm: "Chặt quá, mềm quá, vợ ơi, em kẹp chết con rồi, con sắp sướng chết rồi, bên trong em thoải mái quá, sao lại mềm đến thế..."
Ngao Bính tuy đã sinh con, nhưng bên trong lại còn mềm hơn trước. Khi mới đi vào, lớp thành thịt ẩm nóng đó ôm chặt lấy hắn, bao bọc hắn dịu dàng hơn. Mỗi lần động đậy, những nếp gấp nhỏ li ti bên trong lại theo động tác của hắn mà đẩy lên từng lớp, khít hơn cả trước đây. Khi hắn học kiến thức nuôi con trên mạng, hắn từng đọc được vài lời than thở của đàn ông, nói rằng sau khi vợ sinh con thì bên dưới bị lão hóa, làm tình không sướng. Hắn chỉ thấy thật buồn cười, rõ ràng là dương vật nhỏ lại cứ đổ lỗi cho âm đạo lão hóa, chẳng qua chỉ là cái cớ để che đậy khuyết điểm cơ thể của mình mà thôi.
Ngao Bính cảm thấy dương vật của Lý Vân Tường to đến mức khó tin, căng đến nỗi da đầu y tê dại, bên dưới như muốn nổ tung, nhưng không phải cái đau như khi sinh Tiểu Hoàn Tử, mà là một sự thỏa mãn và tê dại đến tột cùng. Dương vật của Lý Vân Tường vừa trơn vừa nóng, cuốn theo dịch cơ thể mà khuấy đảo trong âm đạo y, những gân xanh trên đó mạnh mẽ cọ xát vào thành trong, khiến y gần như mất đi lý trí.
Thế nhưng y chợt nhận ra, thằng nhóc này căn bản không dùng bao cao su.
Lúc này thì đến lượt Lý Vân Tường ngạc nhiên, hắn ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn y, "Không tính sao? Cha còn muốn có bé con nữa à? Bác sĩ không phải đã nói cha tốt nhất đừng sinh nữa, rất hại cho cơ thể sao..."
Ngao Bính thì không có ý định muốn có con nữa, nỗi đau khi sinh Tiểu Hoàn Tử vẫn còn rõ mồn một, y cũng không muốn trải qua lần thứ hai. Y chỉ cảm thấy, nếu Lý Vân Tường là tài sản riêng của y, thì dương vật của hắn cũng là tài sản riêng của y, trước khi phẫu thuật cho cái dương vật riêng này, ít nhất hắn cũng nên chào y một tiếng, hỏi ý kiến y chứ.
Y nhíu mày hỏi: "Làm cái này cảm giác thế nào, có đau không?"
"Không đau, vết thương rất nhỏ, chưa đến một centimet nữa." Lý Vân Tường kéo tay y xuống bên dưới mình, để y sờ bìu dái của hắn, "Không có một vết sẹo nào cả, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Ngao Bính vươn đầu muốn nhìn xuống, nhưng Lý Vân Tường vẫn đang ở trong y, góc độ này không thể nhìn thấy gì cả. Ngón tay y vân vê bìu dái tỉ mỉ sờ nắn, da vẫn mềm mại ấm áp, có chút nếp nhăn li ti, sờ không ra vết thương hay sẹo. Khi làm tình, y cũng không thấy có gì bất thường, mọi thứ đều như trước.
Lý Vân Tường bị động tác Ngao Bính sờ bìu dái làm cho càng thêm hưng phấn, lại từ từ thúc vào trong cơ thể y vài cái, giọng nói đầy vẻ đắc ý không thể kìm chế: "Cha ơi, không phải cha thích con xuất tinh bên trong cha nhất sao? Sau này chúng ta có thể làm tùy thích, không cần dùng bao cao su nữa."
"Con phải hỏi ý kiến ta chứ." Ngao Bính nói, "Chuyện phẫu thuật này, dù nhỏ đến mấy cũng phải nói với ta, biết chưa? Con có nhớ hồi nhỏ con đi cắt bao quy đầu đều là ta đưa con đi không, con còn..."
"Cha ơi!" Lý Vân Tường đột nhiên mở to mắt ngắt lời y, mặt hắn lập tức vùi vào hõm cổ y, giọng nghèn nghẹn, "Đừng nói nữa cha... Cha cứ nói chuyện hồi nhỏ của con, con cũng sẽ ngại đó."
Cái này đúng là lạ thật, Lý Vân Tường vậy mà cũng có ngày hắn ngại ngùng trước mặt y. Chẳng lẽ là sau khi làm cha, đột nhiên nảy sinh cảm giác ngại ngùng gì đó?
Ngao Bính nhìn vành tai hắn ửng đỏ, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, không khách khí chút nào mà tiếp tục trêu hắn: "Con vậy mà còn biết ngại sao? Ta cứ tưởng con mặt dày nhất chứ. Con có dáng vẻ nào mà ta chưa từng thấy đâu? Hồi nhỏ con còn tè dầm nữa đó, quên rồi sao?"
"Đừng... Không được nói nữa cha." Lý Vân Tường chợt kích động, tay hắn dùng sức một cái liền lật Ngao Bính cả người lại, từ phía sau mạnh mẽ tiến vào y. Ngao Bính bị hắn đâm mạnh một cái vào sâu tận âm đạo, không kìm được ngẩng đầu kêu rên lớn: "A... a... Sâu quá!"
"Sâu là đúng rồi, đồ dâm đãng." Lý Vân Tường nói một cách hung hăng, "Có phải cha muốn bị con làm đến tè ra quần không? Chờ không nổi nữa rồi phải không? Hả?"
Hắn hai tay siết mạnh hai bầu ngực của Ngao Bính, khối thịt mềm mại vô cùng dưới lòng bàn tay hắn, rung chuyển kịch liệt theo từng cú thọc bên dưới. Lực hắn ngày càng mạnh, động tác ngày càng nhanh, Ngao Bính bị hắn kẹp lấy, khoái cảm từ ngực dâng lên như thủy triều. Ban đầu chỉ là hơi tức đau, nhưng rất nhanh đã biến thành một cảm giác bùng nổ lan tỏa từ gốc. Mỗi cú đẩy của Lý Vân Tường như bơm khí vào cơ thể y, khiến y ngày càng căng phồng, ngày càng đầy, từ chân ngực cho đến núm vú. Y không thở nổi, núm vú cứng căng, cảm giác như giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó phun trào ra.
"A—!"
Y hét lên. Núm vú dưới sự kích thích mạnh mẽ chợt nảy lên, sữa trắng đục phun ra từng luồng, mang theo mùi tanh ngọt, bắn tung tóe khắp nơi.
"Mẹ ơi, cha xem này, sướng đến nỗi sữa cũng xuất ra rồi."
Ngao Bính còn muốn nói gì đó, thì bên cạnh chiếc nôi em bé đột nhiên vang lên một tiếng khóc chói tai, "Oa... ưm..."
Họ quá kích động, trước khi làm hoàn toàn quên mất việc bế Tiểu Hoàn Tử ra ngoài đưa cho bảo mẫu, bây giờ rõ ràng bé con đã bị tiếng động kịch liệt của họ đánh thức. Bé con nằm trong nôi em bé đạp đạp chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, khóc xé lòng.
"Bé con đói rồi. Đến lúc cho bú rồi." Lý Vân Tường áp vào lưng Ngao Bính nói, hai tay vẫn nắm chặt bầu ngực mềm mại của y không buông, đầu ngón tay ấn vào vị trí vừa phun sữa, chỗ đó vẫn còn hơi run rẩy.
Ngao Bính thở hổn hển, vừa chống người về phía trước, vừa quay đầu lườm hắn một cái: "Con đi cho bé con bú đi, nhanh lên."
Lý Vân Tường không những không động đậy, mà còn thuận thế mạnh mẽ nhéo y một cái nữa, một giọt sữa chầm chậm rơi xuống từ núm vú đang nhô cao của y: "Đây chẳng phải là có sẵn rồi sao?"
Mặt Ngao Bính đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả cổ cũng nổi lên một lớp hồng nhạt. Y nhận ra Lý Vân Tường căn bản không có ý định dừng lại giữa chừng để lo cho con, y chưa từng nghĩ có ngày mình lại vừa bị làm tình vừa phải cho con bú, thở hổn hển nói: "Con rút ra đi, ta đi bế bé con..."
"Cứ thế này... cứ thế này mà đi."
Lý Vân Tường ghé sát tai y nói, kéo y từ trên giường dậy. Hai người dính chặt vào nhau như sinh đôi dính liền, khó khăn di chuyển về phía trước. Cứ mỗi bước đi, cái dương vật đó lại thọc vào âm đạo của y một cái, như thể sắp rơi ra bất cứ lúc nào, phần đầu to lớn phía trước lại vừa vặn kẹt ở chỗ nhạy cảm nhất. Ngao Bính theo bản năng siết chặt cơ thể, âm đạo cố gắng kẹp chặt, cố gắng khóa chặt cái vật đó trong cơ thể, không cho nó động đậy lung tung. Nhưng cái thứ này càng kẹp càng nhạy cảm, càng kẹp càng căng, hai người cứ thế loạng choạng di chuyển đến bên cạnh nôi em bé, chân y đã run đến nỗi sắp đứng không vững.
Y đưa tay xuống, bế Tiểu Hoàn Tử đang vặn vẹo như một con sâu nhỏ lên, vừa đặt vào lòng, bé con liền ngửi thấy mùi sữa quen thuộc từ ngực Ngao Bính, há cái miệng nhỏ xíu cố gắng tìm núm vú của y.
Lý Vân Tường đẩy y lên giường, để y dang hai chân cưỡi lên người mình, rồi tiến vào y lần nữa. Y ôm con, Lý Vân Tường nắm lấy hai bên mông của y, dùng sức đóng chặt y lên người mình, siết eo y mà lắc lư qua lại.
Sâu quá rồi—— Não Ngao Bính trống rỗng, y cảm thấy dương vật của Lý Vân Tường đã thọc sâu vào cổ tử cung của y, mạnh mẽ đâm vào, đâm vào tử cung của y, giây tiếp theo sẽ phun tinh dịch lấp đầy nơi đó. Tử cung của y hẳn cũng mềm mại, cảm giác bao bọc còn mạnh mẽ hơn âm đạo, và cũng nhạy cảm hơn, nếu thực sự xuất vào trong, sẽ bị nóng đến co giật khắp người. Nhưng y biết đây có lẽ chỉ là ảo giác. Nghe nói làm tình vào tử cung rất đau, nhưng y không đau, y chỉ có khoái cảm vô tận, nhấn chìm mọi thứ.
Đứa bé đã nắm lấy bên ngực phải của y và bắt đầu bú, cái miệng nhỏ há thật to, ngậm cả núm vú mà bú lấy bú để, phát ra tiếng hừ hừ thỏa mãn. Ngao Bính cúi đầu nhìn bé con, phát hiện bên núm vú trái của mình không bị ngậm vẫn liên tục nhỏ sữa. Lỗ tiết sữa co rút từng nhịp, chất lỏng trắng đục nhỏ từng giọt xuống, làm ướt cả chiếc áo liền quần của bé con.
Lý Vân Tường nắm lấy chân y, vắt lên eo mình, cơ thể y lập tức lún sâu xuống một đoạn, nuốt dương vật của Lý Vân Tường sâu hơn, không kìm được rên rỉ lên. Lý Vân Tường áp sát tai bé con, sờ vào cái miệng nhỏ xíu của bé con và núm vú Ngao Bính đang dính chặt vào nhau, hỏi bé con: "Hôm nay sữa của cha bú tiện lợi lắm phải không, phun ra ngoài đó."
Đứa bé đáp lại bằng tiếng nuốt mạnh. Lý Vân Tường nắm lấy bên ngực trái như bị rò rỉ sữa của Ngao Bính, áp mặt vào đó, môi không ngừng cọ xát vào núm vú đang nhô lên của y: "Mẹ ơi, mẹ cũng cho con bú. Con muốn, con muốn ăn cùng em gái."
Ngao Bính ôm chặt bé con, khóe mắt ửng đỏ: "Không được... Chừng này chỉ đủ cho em gái ăn thôi..."
"Không chịu đâu." Lý Vân Tường bóp ngực y, để sữa của y thoải mái phun lên mặt mình, "Chỗ này chảy nhiều quá, lãng phí lắm, con phải giúp mẹ ăn."
Hắn cũng há miệng, mạnh mẽ hút chặt lấy bên núm vú trái của Ngao Bính, lưỡi cuốn lấy đầu ti từng vòng từng vòng, như đang giành giật với bé con, hút vừa gấp vừa mạnh. Ngao Bính bị kẹp giữa họ, hai núm vú đồng thời bị hút đến căng tức và nhói đau, sữa căn bản không ngừng lại được, vừa phun vừa căng, khóe mắt không thể kiểm soát mà tuôn ra nước mắt sinh lý, chảy dài trên má.
Hạ bộ y vẫn bị dương vật to lớn của Lý Vân Tường thọc vào, găm chặt ở sâu nhất. Họ làm quá lâu, lỗ âm đạo đã sưng đỏ nghiêm trọng, nếp gấp thịt lật ra dán vào thân dương vật, bên trong âm đạo trơn tuồn tuột, đã không ngừng chảy nước ra ngoài, từ mép lỗ âm đạo đang khép chặt từ từ chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên ga giường. Đứa bé bị kẹp giữa cơ thể họ đang run rẩy kịch liệt vì khoái cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực Ngao Bính, vậy mà vẫn vẻ mặt thỏa mãn tiếp tục bú sữa, trông như đang được đung đưa rất thoải mái.
Lý Vân Tường nhân lúc ngừng nuốt, khẽ nói với y: "Cha xem bé con thích cảm giác này đến mức nào... Hồi bé con còn trong bụng cha là con ngày nào cũng làm cha, bé con thích được lắc lư như vậy phải không?"
Sự kích thích đồng thời cả trên và dưới khiến y hoàn toàn mất kiểm soát. Núm vú bị hút đến co giật tê dại, bên trong âm đạo lại bị thọc đến sưng tấy nóng bừng. Y không thể kiểm soát, bên dưới từng đợt thắt chặt, như có thứ gì đó sâu trong cơ thể đột nhiên đứt phựt, đột nhiên trống rỗng. Y thậm chí không còn sức để xuất tinh, cực khoái đến quá mạnh, cả người y反而 như bị rút cạn. Tinh dịch không phun ra, mà từ từ, chậm chạp tràn ra từ lỗ niệu đạo, từng luồng từng luồng chảy ra ngoài.
Chỉ đến khi Lý Vân Tường cũng xuất tinh vào trong cơ thể y, y mới như trút được sức lực, ôm Tiểu Hoàn Tử mà thả lỏng.
Tiểu Hoàn Tử đã bú no, khóe miệng còn dính một chút sữa, mềm mại cuộn tròn trong lòng y, bàn tay nhỏ đặt trên ngực y. Ngao Bính cúi đầu dùng cằm khẽ cọ cọ lên đầu bé con, nhìn bé con thỏa mãn chụt chụt vài cái, lông mi khẽ run hai cái, hơi thở dần dần trở nên đều đặn.
Lý Vân Tường ôm cả hai vào lòng, chỉ im lặng nằm đó, không nói gì, đợi đến khi nhịp tim của họ dần dần trở lại bình thường.
Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Ngao Bính, nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng y, dịu dàng nói: "Cha có thấy bé con lớn nhanh thật không? Chẳng mấy chốc đã thành bé lớn rồi."
"Phải đó, nhanh thật." Ngao Bính khẽ đáp, nhắm mắt lại, tựa vào vòng tay ấm áp của Lý Vân Tường, mặc cho cơn buồn ngủ từ từ ập đến.
Khi y mở mắt ra lần nữa, năm năm đã qua dường như biến thành một giấc mơ. Tiểu Hoàn Tử nhanh chóng không còn là bé con được Lý Vân Tường dùng địu em bé buộc chặt vào lòng nữa. Bé con đã biết lật, biết ngồi biết bò, mọc răng sữa, há miệng cười ha hả, phun nước bọt vào mặt Lý Vân Tường. Bé con đặc biệt thích cười, bất cứ ai trêu chọc một chút là bé con sẽ cười ngả nghiêng. Lý Vân Tường thích nhất là ngửi bàn chân nhỏ của bé con, rồi khoa trương la lớn "Chân ai mà thối thế này" ngã vật ra đất, giả vờ ngất xỉu, Tiểu Hoàn Tử sẽ cười đến thở không nổi, cũng bắt chước hắn ngã nghiêng ra đất. Bé con học gọi "ba ba" trước, rồi lại học gọi "daddy", học đi, học chạy, chạy lung tung khắp nhà, đâm sầm vào ghế sofa ngã nhào, khóc òa lên. Lý Vân Tường ôm bé con lắc lư, nhưng bé con lại đưa tay tìm Ngao Bính, bé con khóc là phải Ngao Bính ôm. Ngao Bính ôm chặt bé con, vỗ về dỗ dành, hôn đi những giọt nước mắt vương trên má mềm mại của bé con. Bé con không khóc nữa, bé con đeo cặp sách nhỏ, vẻ mặt ngơ ngác được Lý Vân Tường và Ngao Bính dắt đi, giao cho cô giáo mẫu giáo, cho đến khi phát hiện hai người cha đều đã đi rồi, lại bắt đầu khóc lớn. Lý Vân Tường trốn ở chỗ bé con không nhìn thấy, nhìn mà xót xa đến đỏ hoe mắt, "Hay là muộn một năm nữa hãy đi mẫu giáo đi", hắn van nài Ngao Bính như vậy, nhưng lại bị Ngao Bính nhíu mày từ chối. Một thời gian sau, thì biến thành Tiểu Hoàn Tử mỗi sáng sớm xông vào phòng họ, lao lên giường, la lớn "Ba ba nhanh đưa con đi mẫu giáo", làm họ ồn ào đến nỗi không tài nào ngủ nướng được.
"Daddy——! Ba ba——!"
Tiểu Hoàn Tử la hét ầm ĩ xông vào phòng họ, dẫm lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường rồi thành thạo trèo lên giường, ngồi phịch xuống người Ngao Bính, vừa hôn mạnh vào mặt y, vừa kích động gọi y: "Cha ơi! Dậy nhanh lên! Chúng ta phải đi nhà ông nội chơi rồi!"
"Đi... đi tìm ba con đi." Ngao Bính lười biếng không thèm để ý đến bé con, trực tiếp lật người lại, Tiểu Hoàn Tử từ trên người y lăn lông lốc xuống, rồi lại nhanh nhẹn cưỡi lên người Lý Vân Tường đang ngủ say sưa bên cạnh, nắm lấy đầu hắn lắc lắc: "Ba ba—— Dậy đi! Đồ lợn lười!"
"...Vãi l*n." Lý Vân Tường giật mình tỉnh giấc từ giấc mơ đẹp, mơ mơ màng màng hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Vãi l*n!" Tiểu Hoàn Tử cười khúc khích bắt chước Lý Vân Tường nói.
Ngao Bính vả một cái vào miệng Lý Vân Tường, khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn lập tức nhướng mày nghiêm mặt nói với Tiểu Hoàn Tử: "Không được học người lớn nói bậy."
Tiểu Hoàn Tử chẳng sợ hắn chút nào, bé con biết ba ba tính tình tốt, chưa bao giờ thực sự nổi giận với bé con, trái lại còn nằm sấp xuống ôm cổ hắn hôn hắn.
Lý Vân Tường buồn ngủ chết đi được, tối qua hắn và Ngao Bính chiến đấu đến tận rạng sáng, xuất tinh đến nỗi dương vật hơi nhói đau mới dừng lại. Ngao Bính bây giờ đã ngoài bốn mươi, nhưng được chăm sóc cực tốt, trông cũng chỉ khoảng ngoài ba mươi, vẫn quyến rũ không kém gì ngày xưa, khi làm tình trên giường còn mãnh liệt hơn cả hắn.
Hắn nhắm mắt lại, vén chăn lên, tiện tay nhét Tiểu Hoàn Tử vào trong, rồi kéo cả hai cha con vào lòng mà ôm. Tiểu Hoàn Tử như một cây xúc xích nóng bị kẹp giữa hắn và Ngao Bính, không thể động đậy, miệng vẫn líu lo giục hắn nhanh dậy.
Lý Vân Tường lại mò điện thoại xem giờ một cái, phát hiện mới sáu rưỡi sáng, trong lòng trỗi lên một nỗi tuyệt vọng. Con nhóc con này ngày nào cũng tinh thần phấn chấn, sức khỏe như trâu quậy phá cỡ nào cũng không hết. Rõ ràng hôm qua đã dẫn bé con đi chơi điên cuồng cả ngày, kết quả vẫn không ăn thua gì. Kể từ khi Tiểu Hoàn Tử lớn lên, hắn mới thực sự cảm nhận được, con nít như thể được lên dây cót không bao giờ ngừng, dù hắn có kiệt sức, bé con vẫn cứ nhảy nhót trên người hắn nửa ngày trời.
"Tiểu Hoàn Tử, ngủ cùng ba ba một lát nữa nhé." Hắn dỗ ngọt tổ tông nhỏ trong lòng, "Chiều chúng ta mới đi nhà ông nội mà. Con xem, daddy cũng ngủ rồi, chúng ta ngoan ngoãn đừng làm ồn daddy, được không?"
Vị đại gia này chẳng thèm để ý chút nào, bĩu môi nói: "Ba ba hôm qua rõ ràng đã nói sáng nay sẽ làm bánh kem cùng Tiểu Hoàn Tử. Ba ba nói dối."
Đây là lời nói bâng quơ hắn nói dỗ Tiểu Hoàn Tử ngủ tối qua. Vừa nghĩ xem làm sao để qua loa cho xong, hắn liền cảm thấy Ngao Bính trong chăn đạp hắn một cái. Hắn đành phải đội cái đầu tổ quạ bò dậy, vừa ngáp vừa bảo Tiểu Hoàn Tử ra ngoài đợi hắn vệ sinh cá nhân. Tiểu Hoàn Tử nhanh như chớp chui ra khỏi chăn chạy đi mất, hắn lại bổ nhào một cái lên người Ngao Bính, ôm lấy Ngao Bính đang giả vờ ngủ, thè lưỡi vào miệng y.
Ngao Bính nhắm mắt, véo mạnh một cái vào dương vật đang cương cứng của hắn, khiến Lý Vân Tường kêu "Oái" một tiếng, lập tức mềm nhũn ra. Ngao Bính không chút lưu tình nói: "Nhanh đi rửa mặt đi, ra chơi với con đi."
"Ba ba, cha thật nhẫn tâm." Lý Vân Tường vẻ mặt ủy khuất, "Nếu là con hồi nhỏ mà làm loạn như vậy với cha, cha đã đánh chết con rồi. Quả nhiên là vì con không phải con ruột của cha."
Ngao Bính cuối cùng cũng mở mắt, nháy mắt với Lý Vân Tường: "Con vốn dĩ không phải con ruột của ta mà."
Chưa kịp đợi Lý Vân Tường nói gì thêm, y đã bổ sung một câu: "Con là chồng ruột của ta."
Lý Vân Tường lập tức hớn hở, nhào tới bắt đầu cắn y. Ngao Bính cảm thấy bên dưới dần dần ẩm ướt, cứ thế này thì lại không kìm được nữa, bèn đạp hắn một cái, bảo hắn mau cút đi.
Lý Vân Tường ngoan ngoãn lăn ra khỏi phòng ngủ, Ngao Bính lại ngủ nướng thêm một lát mới dậy. Đến khi ung dung ăn xong bữa trưa, vào phòng thay đồ thay quần áo đi ra, liền thấy Lý Vân Tường đang chơi với Tiểu Hoàn Tử ở phòng khách, mặt hắn dán đầy những miếng sticker đủ màu sắc.
Y không nhịn được bật cười thành tiếng. Lý Vân Tường ngẩng đầu nhìn thấy, vội vàng đẩy Tiểu Hoàn Tử về phía y: "Cha chơi với con gái đi, con đi tắm thay quần áo."
Tiểu Hoàn Tử đang nằm sấp trên thảm, loay hoay với một đống xếp hình, thấy Ngao Bính đến, ngẩng đầu nhe răng cười với y, khoe khoang đồ vật trên sàn: "Daddy, daddy nhìn nè, cái này là con ghép đó!"
Có lẽ vì Lý Vân Tường luôn chăm sóc bé con, càng lớn bé con càng giống Lý Vân Tường. Mặc dù ngũ quan vẫn còn chút bóng dáng của Ngao Bính, nhưng thần thái, khí chất, thậm chí cả giọng điệu nói chuyện, đều ngày càng giống Lý Vân Tường, mang một vẻ gan dạ không sợ trời không sợ đất.
Bé con là một đứa trẻ xinh đẹp, mắt to và sáng, lông mi dài như bàn chải, sống mũi cao, khóe miệng luôn nở nụ cười. Bé con cũng rất thông minh, học gì cũng nhanh. Hai tuổi rưỡi đã có thể tự nhận biết và đọc sách tranh, nói tiếng Anh rất trôi chảy, khả năng vận động cũng tốt đến kinh ngạc, bơi lội, trượt ván, leo núi đều dám chơi, ba tuổi Lý Vân Tường đã dạy bé con đi xe máy, tuổi nhỏ mà đi còn vững hơn các bạn khác đi xe đạp chân.
Không hổ là con của hắn và Ngao Bính.
Ngao Bính vắt chân trên ghế sofa, ngắm nhìn con gái mình, đang cảm thấy vô cùng thỏa mãn thì chợt phát hiện vạt váy bộ thủy thủ phục cao cấp tự tay mình phối đồ cho Tiểu Hoàn Tử bị dính một vết bẩn rõ rệt, xem chừng là do ăn kem mà dính vào, không khỏi cảm thấy tức ngực khó thở.
Y nhíu mày, lớn tiếng gọi bé con: "Ngao Cẩn!"
Tiểu Hoàn Tử giật mình thon thót. Nghe cha gọi thẳng tên mình, bé con biết ngay cha sắp không vui rồi, lập tức ngoan ngoãn đi đến trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y.
"Cái này làm sao mà dính thế? Có phải lại lau tay vào quần áo không?" Y chỉ vào vết sô cô la trên váy hỏi bé con.
Tiểu Hoàn Tử phồng má, cúi đầu kéo áo nhìn hồi lâu, mới ngẩng đầu nghiêm túc an ủi y: "Daddy đừng giận mà, dù sao con cũng không thích bộ đồ này, mặc khó chịu chết đi được."
Y hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, dắt Tiểu Hoàn Tử về phòng, phối lại quần áo cho bé con. Y đứng trước tủ quần áo lựa chọn, cuối cùng chọn một bộ váy mã diện thắt nút bằng lụa màu trắng ngà. Y giúp Tiểu Hoàn Tử thay đồ, chải mái tóc bồng bềnh của bé con thành hai chỏm nhỏ, buộc dải buộc tóc cùng tông màu, rồi cài thêm một chiếc kẹp tóc hình bướm ngọc màu vàng nhạt, nở một nụ cười hài lòng.
Thế này mới đúng chứ, nuôi con gái mà không chải chuốt, thật sự vô nghĩa.
"Daddy, con có thể đeo cái này không?" Tiểu Hoàn Tử lục lọi trong chiếc hộp nhỏ của mình, lấy ra một chuỗi hạt ngọc, giơ lên lắc lắc trước mặt y, "Cái này rất hợp với quần áo của con."
Y liếc mắt nhìn qua, kinh ngạc vô cùng: "Cái này con lấy ở đâu ra vậy?"
Đó là một chuỗi vòng ngọc bích Phỉ Thúy xanh ngọc lão khanh băng chủng, hạt ngọc trong suốt, bóng bẩy, màu sắc đậm đà đều đặn, giá cả không hề rẻ. Nhưng rõ ràng không phải lấy từ chỗ y, vì y chưa bao giờ thích đeo loại phỉ thúy xanh đậm như vậy, quá phô trương, quá bắt mắt, cũng không hợp với phong cách của y.
"Cái này là Jason cho con." Tiểu Hoàn Tử nói.
"Cậu bé đó tại sao lại tặng con cái này?"
Tiểu Hoàn Tử rất nghiêm túc trả lời: "Vì cậu ấy nói muốn kết hôn với con, cái này là quà cưới."
Ngao Bính suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất.
Đồng thời, Lý Vân Tường cũng đang chỉnh trang y phục trong phòng thay đồ. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, cả bộ vest, là do Ngao Bính phối cho hắn. Mặc dù con đã năm tuổi rồi, nhưng hắn khi gặp Ngao Quảng vẫn đổ mồ hôi hột, luôn nhớ lại cảnh tượng bị đánh đến răng rơi đầy đất ngày hôm đó, khiến hắn vẫn còn sợ hãi. Điều này không phải vì đau đớn đến mức nào, mà là sợ Ngao Quảng thực sự xuống tay không cho hắn gặp lại Ngao Bính.
Ngao Quảng rõ ràng có thể làm như vậy. Ông ấy rõ ràng có thể đuổi Lý Vân Tường ra khỏi Đông Hải thị, hoặc khiến hắn chết không có chỗ chôn, nhưng ông ấy đã không làm. Ông ấy vẫn ngầm cho phép họ sinh con, đăng ký kết hôn ở nước ngoài, sống cùng nhau, trở thành một gia đình ba người thực sự.
Có lẽ vì hắn cũng đã làm cha, hắn càng có thể hiểu được tâm trạng của Ngao Quảng năm đó, đánh hắn một trận thật sự là quá nhẹ nhàng. Nhưng Ngao Quảng làm sao lại không hiểu con mình, làm sao lại không biết Ngao Bính yêu Lý Vân Tường đến mức nào, nên ông ấy mới cuối cùng thỏa hiệp, để Ngao Bính đi theo đuổi hạnh phúc của mình.
Có lẽ bản năng làm cha mẹ chính là dù miệng có cứng rắn đến đâu, cuối cùng vẫn không nỡ để con cái thực sự đau khổ. Chỉ cần con cái sống tốt, sống hạnh phúc, cha mẹ cuối cùng cũng sẽ gạt bỏ những nguyên tắc và chấp niệm đó.
Hắn đang nhìn mình trong gương từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, suy nghĩ miên man, đột nhiên bị Ngao Bính im lặng xuất hiện phía sau làm giật mình: "Oa, cha sao lại xuất quỷ nhập thần vậy? Làm con hết hồn."
"Chưng diện đấy à?" Ngao Bính bước tới, tiện tay giúp hắn sửa lại cà vạt, "Con căng thẳng gì chứ, cha lại không ăn thịt con đâu."
Hắn vén lọn tóc vàng rủ xuống trán Ngao Bính ra sau tai, nói: "Không căng thẳng, chỉ là cha lúc nào cũng hỏi bên F1 đầu tư thế nào, cảm thấy con ném tiền không xót ruột."
"Con chẳng phải làm rất tốt sao? Còn sợ ông ấy hỏi."
"Cha còn không biết ông ấy sao, ông ấy cứ như..." Lý Vân Tường nói được nửa câu, đột nhiên thấy Ngao Bính từ trong túi lấy ra một chuỗi vòng ngọc bích, quấn quanh ngón tay, hắn sững sờ một chút, hỏi: "Cái này cha mới mua à? Cha không phải chưa bao giờ thích đeo phỉ thúy sao?"
"Của Tiểu Hoàn Tử đó." Ngao Bính nhướng mày, đặt chuỗi vòng ngọc bích vào lòng bàn tay Lý Vân Tường.
"Của Tiểu Hoàn Tử sao?" Lý Vân Tường cầm lấy chuỗi vòng ngọc bích, ngạc nhiên nói, "Bé con sao lại có thứ này? Lấy ở đâu ra vậy?"
"À, vì là do con rể con tặng đó." Ngao Bính bình thản nói.
"Con... con cái gì?? Hả??"
Ngao Bính hả hê ngắm nhìn sắc mặt Lý Vân Tường lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ bừng, cuối cùng sắp xanh lè, thầm nghĩ: Con cũng có ngày hôm nay.
Lý Vân Tường nắm chuỗi vòng ngọc bích nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng tức giận, giận dữ nói: "Một cái dây chuyền rách rưới mà muốn đánh lạc hướng con gái bảo bối của con sao? Nó nằm mơ đi!"
"Đúng vậy đó," Ngao Bính nói, "Còn có chuyện lố bịch hơn nữa kìa, có người năm đó kết hôn, không có một xu dính túi, còn nợ năm trăm triệu, vậy mà cũng có người chịu lấy."
"...Cái này khác chứ!" Lý Vân Tường la lớn.
"Khác chỗ nào?"
Lý Vân Tường cắn môi nhìn y, đột nhiên vùi đầu vào lòng y: "Năm đó rõ ràng là cha cưới con, con lần đầu tiên đều cho cha rồi, cha phải chịu trách nhiệm với con chứ."
"Điên à." Ngao Bính cười lớn đẩy hắn ra, "Thứ Hai con đón Tiểu Hoàn Tử tan học, nhớ trả lại vòng cổ cho mẹ Jason đó, nghe chưa?"
"Biết rồi ạ." Lý Vân Tường bĩu môi, "Con còn phải đi xem thằng nhóc đó trông như thế nào, dám tơ tưởng con gái con, xem con không đánh nó..."
Hắn vẫn còn lẩm bẩm, lời chưa nói hết thì miệng đã bị Ngao Bính chặn lại. Cơ thể Lý Vân Tường lập tức mềm nhũn, ngay lập tức ôm lấy eo Ngao Bính mà hôn đáp lại.
"Hì hì." Tiểu Hoàn Tử đột nhiên bật cười bên cạnh họ, hai người họ lập tức tách ra. Tiểu Hoàn Tử mắt sáng long lanh nhìn họ: "Ba ba và daddy hôn nhau, xấu hổ quá."
"Không xấu hổ chút nào." Lý Vân Tường nói, "Đây là ba ba và daddy tình cảm tốt đó."
Hắn ngồi xổm xuống, cũng hôn một cái lên má Tiểu Hoàn Tử, "Ba ba cũng tình cảm tốt với Tiểu Hoàn Tử, hôn Tiểu Hoàn Tử một cái."
Tiểu Hoàn Tử vui vẻ ôm lấy cổ Lý Vân Tường. Ngao Bính cũng ngồi xổm xuống, hỏi con gái trước mặt: "Tiểu Hoàn Tử, lát nữa gặp ông nội, phải nói gì?"
"Phải chúc ông nội sinh nhật vui vẻ! Phải nói nhớ ông nội, yêu ông nội!" Tiểu Hoàn Tử nói rất thành thạo.
"Tốt lắm." Ngao Bính gật đầu, "Vậy nếu ông nội hỏi con..."
"Con biết rồi!!" Tiểu Hoàn Tử lập tức giành lời trả lời, "Không được nói với ông nội chuyện ba ba lái xe máy đưa con đi mẫu giáo, nếu không ông nội sẽ bắn chết ba ba!"
"Ngày nào cũng chỉ biết bắn chết con thôi." Lý Vân Tường phàn nàn, một tay nhấc Tiểu Hoàn Tử lên kẹp vào nách mình, la lớn: "Lái máy bay thôi——! Lái máy bay đến nhà ông nội!"
Tiểu Hoàn Tử đạp đạp chân trong lòng hắn, cười ha hả.
Họ lái xe đến biệt thự riêng của Ngao Quảng. Ngao Quảng biết họ sắp đến, đã sớm đứng ở hiên nhà chờ đợi.
"Ông nội——!"
Xe vừa dừng lại, Tiểu Hoàn Tử đã hét lên. Bé con nhanh nhẹn tháo khóa ghế an toàn, nhấn nút mở cửa xe, nhanh như chớp lao xuống xe, dang tay chạy về phía Ngao Quảng.
Ngao Bính thấy Ngao Quảng ngồi xổm xuống, một tay nhấc Tiểu Hoàn Tử lên ôm vào lòng. Tiểu Hoàn Tử vòng tay ôm cổ Ngao Quảng, nói chuyện với ông, rồi hôn thật mạnh vào mặt ông. Ngao Quảng lập tức tươi cười hớn hở, những nếp nhăn trên mặt đều dúm dó lại. Ông ôm Tiểu Hoàn Tử, quay người đi vào nhà, hoàn toàn không để ý đến Ngao Bính và Lý Vân Tường phía sau, cứ như thể hai người họ là không khí vậy.
Khoảnh khắc đó, Ngao Bính mới nhận ra, đứa con mang lại cho y còn nhiều hơn những gì y tưởng tượng.
Y từng nghĩ, chính mình đang chăm sóc con, nhưng thực ra, là con đã dạy y cách làm một người lớn. Sự xuất hiện của Tiểu Hoàn Tử, như một tia sáng, lặng lẽ xuyên qua mọi bóng tối trong căn nhà này. Bé con đã kết nối tất cả mọi người lại với nhau, trở thành sợi dây liên kết dịu dàng nhất trong gia đình. Có lẽ, mỗi đứa trẻ ra đời, đều là để trao cho người lớn một cơ hội, để những tiếc nuối từng không kịp bù đắp trong quá khứ, những yêu thương từng không thể nói thành lời, đều có thể tìm thấy một lối thoát mới.
"Ông ấy đúng là, nhìn thấy cháu gái là cười tít mắt luôn." Lý Vân Tường đi đến bên cạnh y, cắt ngang dòng suy nghĩ của y.
Ngao Bính cũng không kìm được mỉm cười, vươn tay ra, Lý Vân Tường lập tức nắm lấy tay y, cười đến cong cả khóe mắt, và mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Đi thôi."
——HẾT——
*le dịch*: Chời ơi đỉnh quá rồi đấy mom tác giả ơiiiiiii :33333
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro