Chương 6: Hạ Thuốc

Cảnh báo: Hạ thuốc, triều xuy, mất kiểm soát, tát vào dương vật, tát vào mông, nhiều từ ngữ thô tục và chửi thề.

=============================================================

Cái tát của Ngao Bính rất mạnh, nửa bên mặt Lý Vân Tường sưng vù, nhưng hắn như không hề cảm thấy gì, ngược lại còn siết chặt mắt cá chân Ngao Bính, kéo y về phía mình.

Hắn thở hổn hển như một con thú hoang, mắt nhìn chằm chằm Ngao Bính, lòng trắng mắt vằn đỏ, như thể lý trí đã đứt dây. Lực ngón tay của hắn gần như muốn bóp nát xương cốt Ngao Bính, lại thô bạo banh rộng hai chân y.

Hai chân của họ đan vào nhau, đầu gối Ngao Bính bị ép sát vào hông Lý Vân Tường. Y cảm thấy cái đầu cứng rắn kia lại chạm vào mép huyệt ướt át nóng bỏng của mình, có thể chen vào bất cứ lúc nào.

Máu trong người y dồn hết lên đầu – thằng nhóc này dám muốn cưỡng hiếp y!

Cơn giận bốc lên đốt cháy cả người y. Y giơ tay lại giáng cho Lý Vân Tường một cái tát mạnh nữa, lần này còn nặng hơn lần trước, tiếng tát vang lên giòn tan. Khóe miệng Lý Vân Tường rách ra, rỉ máu, lúc này hắn mới như hoàn hồn, bàn tay đang siết chặt mắt cá chân y khựng lại, rồi buông ra.

Ngao Bính chớp lấy kẽ hở này, một cước đạp thẳng vào người Lý Vân Tường, khiến hắn ngã lăn ra đất, không màng đến cơ thể mình đang bừa bộn, nhanh nhất có thể mặc quần vào, khoác áo lên người, tay run rẩy cài cúc.

"Cha..." Lý Vân Tường gọi y, ngẩng đầu nhìn y.

Ngao Bính trừng mắt nhìn Lý Vân Tường. Làm sao hắn có thể để lộ ánh mắt đó? Làm sao hắn dám dùng ánh mắt ngây thơ và mơ hồ giống hệt như hồi bé để nhìn y? Hắn vừa rồi chính là dùng ánh mắt đó để lừa dối y, dụ dỗ y, khiến y sa vào thân xác trẻ trung như sinh ra để quyến rũ người khác.

Lý Vân Tường vẫn hỏi y: "Cha, cha làm sao thế... cha không muốn như vậy sao? Cha không muốn làm với con sao?"

"Đừng... đừng nói nữa..." Giọng y có chút run rẩy.

Y vẫn đang cố gắng giãy giụa, muốn duy trì chút lòng tự trọng và sự kiêu ngạo đáng thương trước mặt Lý Vân Tường. Từ nhỏ Lý Vân Tường đã sùng bái y như thần, việc gì cũng nghe lời y. Y luôn quen và tận hưởng cảm giác được ngưỡng mộ, được tin tưởng đó. Nhưng vừa rồi, y suýt chút nữa đã biến thành đồ dâm đãng dạng chân bị hành sự dưới háng Lý Vân Tường. Chuyện này, dù y thầm khao khát, nhưng không có nghĩa là y thực sự muốn Lý Vân Tường biết. Y sợ Lý Vân Tường từ nay về sau sẽ không còn kính nể y nữa, chỉ dùng ánh mắt "hóa ra cha cũng chỉ có thế" để nhìn chằm chằm y, biến tất cả uy nghiêm của y thành một trò cười bị che đậy bởi dục vọng.

Y nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc, túm lấy chiếc quần của Lý Vân Tường trên giường, ném vào người hắn: "Mặc vào. Cút ra ngoài."

Lý Vân Tường từ từ đứng dậy khỏi sàn nhà, ánh mắt ngây thơ vô tội của hắn đã biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn bình tĩnh nhưng rực cháy, xen lẫn dục vọng trần trụi và sự hung hăng không thể kìm nén. Bên dưới hắn vẫn cương cứng dữ dội, thậm chí còn to hơn lúc nãy, các mạch máu sưng lên rõ ràng. Hắn thè lưỡi, liếm vết máu ở khóe miệng như một con sói, giọng khàn khàn nói: "Cha, con làm cha không thoải mái sao?"

Những câu hỏi của Lý Vân Tường không ngừng công kích giới hạn của y, chính vì y quá thoải mái, quá sảng khoái, nên những câu hỏi đó càng khiến y tức giận tột độ. Y vừa nhớ lại khoái cảm xuất tinh vừa rồi, cảm giác mất kiểm soát khi ngón tay xoa bóp hạ thể, những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra từ cổ họng, tất cả đều khiến y vô cùng xấu hổ. Y vậy mà chỉ bị Lý Vân Tường dùng ngón tay đùa giỡn vài cái đã mềm nhũn khắp người, không thể dứt ra; y vậy mà phun ra nhiều nước dâm đãng như suối, bị Lý Vân Tường nuốt chửng từng ngụm; y vậy mà để Lý Vân Tường nhìn thấy mình trở nên dâm đãng, hạ tiện đến mức đó vì hắn. Y không muốn, cũng không dám để Lý Vân Tường nhìn thấu nội tâm mình, không dám để Lý Vân Tường biết bí mật sâu kín, dơ bẩn nhất trong lòng y, bởi vì điều này là sai trái. Điều này sẽ mang lại cái giá đắt – giống như sau khi ăn trái cấm, từ vị trí thần thánh rơi xuống trần tục, không còn thuần khiết, không còn được ngưỡng mộ, mà vĩnh viễn trần trụi, thấp kém, xấu xí, bị dục vọng đóng đinh tại chỗ, không thể quay đầu lại nữa.

Y bước đến trước mặt Lý Vân Tường. Đầu y cao hơn Lý Vân Tường, dùng ánh mắt điềm tĩnh và thờ ơ thường ngày để áp chế Lý Vân Tường, như một tảng băng nặng nề đè xuống, giọng điệu không cho phép phản bác: "Ngày mai ta sẽ đưa con đi, đừng ở lại đây nữa."

Lý Vân Tường ngây người nhìn y, sắc mặt thay đổi, như thể không ngờ y thực sự đã hạ quyết tâm. Hắn cuối cùng cũng hoảng sợ, mắt mở lớn hơn một chút: "Cha... đừng..."

Y nhìn thẳng vào mắt Lý Vân Tường, kiên quyết lắc đầu: "Con nói gì cũng vô ích."

Lý Vân Tường đột nhiên ôm chầm lấy y, mắt đỏ hoe, đẫm lệ, giọng nói run rẩy: "Cha, con không muốn đi... Cha, con sai rồi, con sẽ không như vậy nữa, cha tha thứ cho con... Con không muốn đi... Sao cha lại muốn bỏ rơi con nữa..."

Dáng vẻ của Lý Vân Tường dường như lại trùng khớp với cái bóng nhỏ bé đang khóc lóc van xin y năm năm về trước. Nhưng y chỉ cúi mắt nhìn, giọng điệu lạnh lùng gần như vô cảm: "Ta là cha con, là người giám hộ của con. Ta muốn đưa con đến đâu, con phải đi đến đó. Ta muốn con chết, con phải chết."

Lý Vân Tường túm lấy áo y, khổ sở cầu xin: "Vậy thì cha cứ để con chết đi! Cha giết con đi! Con không phản kháng đâu, cha... chỉ cần đừng để con rời xa cha."

Y nhìn Lý Vân Tường như vậy, bên dưới lại càng ướt đẫm hơn, cái giọng nói trong lòng y lại chế nhạo: Đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ!

Y nghiến răng, không thể để người này tiếp cận mình nữa. Y đột ngột đẩy Lý Vân Tường ra xa. Lý Vân Tường loạng choạng lùi lại, nước mắt rơi lã chã, giọng nghẹn ngào: "Cha, cha có yêu con không?"

Y không thể trả lời.

Lý Vân Tường nhìn chằm chằm y, như thể vẫn đang cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm từ khuôn mặt y, tiếp tục truy vấn: "Cha, vậy cha đã từng yêu con chưa? Cha nuôi con là vì cái gì vậy?"

Ngao Bính cắn chặt môi đến gần như bật máu, cuối cùng cũng mở lời: "Bởi vì con quá mềm yếu, quá nhỏ bé. Con cứ bám lấy ta mãi, nhưng ta không thể bảo vệ con mãi được. Ở tập đoàn Đức Hưng, nếu con không thể phát huy giá trị của mình, con chỉ là một kẻ vô dụng, con vẫn chưa hiểu sao? Ta không muốn con như vậy. Ta muốn con trở thành người mà ta mong muốn."

"Vậy cha có từng hỏi con muốn gì không?" Giọng Lý Vân Tường run rẩy dữ dội, mang theo một sự quyết tuyệt gần như là tố cáo, "Con muốn ở bên cha, con muốn mãi mãi ở bên cha. Con không muốn làm sát thủ của Đức Hưng, con chưa bao giờ muốn giết người... Con chỉ muốn mãi mãi ở bên cha thôi."

"Cha đều biết cả mà, phải không cha? Con chịu nhiều vết thương lắm, chịu nhiều khổ cực lắm, nhưng con chưa bao giờ bận tâm đến nỗi đau thể xác, con chỉ đau đớn trong lòng."

Hắn tiến lên một bước, mắt càng đỏ hơn, nước mắt làm ướt cả khuôn mặt, như muốn trút hết mọi nỗi đau đớn suốt năm năm qua.

"Nỗi đau của con ở 'Vực Sâu', cha đều biết cả mà, phải không? Ở đó nhiều đứa trẻ được huấn luyện từ rất nhỏ, con là đứa tệ nhất. Con không thể liên lạc với cha, không thể nói chuyện với cha, con chỉ có thể cố gắng hết sức, hết lần này đến lần khác vượt qua các bài kiểm tra giai đoạn, chỉ để có cơ hội được ra ngoài, chỉ để có thể gặp lại cha một lần nữa."

"Khi con rời xa cha, mỗi đêm con đều không ngủ được. Con nhớ muốn nghe tiếng tim đập của cha, nhớ muốn cha ôm con, con thực sự rất buồn."

Giọng hắn càng lúc càng nghẹn ngào, nói đến cuối hầu như không phát ra tiếng.

"Ở trong đó, nếu có đứa trẻ nào bị loại, thì phải do người khác ra tay giết chết nó. Con không dám kết bạn với bất kỳ ai, không dám nói nhiều với ai, vì con không biết ngày nào con sẽ bị buộc phải giết họ, hoặc họ sẽ giết con."

"Thằng bé đầu tiên con giết, nó rất giống Dương Tiễn bạn học tiểu học của con... Con không dám nhìn vào mắt nó, nhưng con vẫn ra tay. Vì con không muốn bị loại, con không muốn không được gặp cha. Con dựa vào nỗi nhớ cha mà gắng gượng sống sót."

"Mỗi ngày con đều nghĩ... Cha có biết con sẽ chết ở đó không? Nếu con chết, cha có buồn không?"

Cổ họng Ngao Bính động đậy, như bị cái gì đó mắc kẹt. Y khó khăn mở miệng, giọng điệu vô cùng cứng nhắc: "Con là đứa trẻ do ta gửi đi... Ta đã nói chuyện với người bên đó rồi, làm sao có thể để con chết ở đó được? Tất cả là do con quá tham sống sợ chết, tự hù dọa mình thôi."

"Nhưng con đâu có biết!" Lý Vân Tường hét lên, giọng the thé, gần như sụp đổ, "Mỗi ngày con đều sợ hãi, sợ rằng con sẽ không bao giờ gặp lại cha nữa..."

Ngao Bính quay mặt đi, như thể sợ nhìn vào mắt Lý Vân Tường, giọng điệu cũng không còn ổn định như trước: "...Ta đưa con đến đó, là để con trở nên mạnh mẽ. Con muốn dựa dẫm ta cả đời sao? Con không phải nên trở thành người có thể giải quyết vấn đề cho ta sao? Con không phải đã từng nói... ta bảo con làm gì, con cũng sẽ làm tốt sao?"

Lý Vân Tường ngây người, rất lâu sau mới hỏi: "Cha, vậy bây giờ con đã làm tốt chưa? Con đã trở thành hình dáng mà cha muốn chưa? Con đã trở thành một người lạnh lùng vô tình. Con có thể giết bất kỳ ai, chỉ cần cha nói một câu. Ngoài cha, con không yêu bất kỳ ai, con không quan tâm bất kỳ ai. Con chỉ có cha thôi. Cha vui chưa? Đây có phải là điều cha muốn không? Cha, cha đang tra tấn con sao? Con đau khổ quá... Con thực sự rất đau khổ."

Giọng hắn lại trầm xuống, như đang nói một điều không thể không nói ra:

"Cha đã bỏ rơi con, để con chịu đủ mọi hành hạ, bây giờ lại muốn con đi sao?"

"Con sẽ không bao giờ tha thứ cho cha."

"Con sẽ mãi mãi hận cha."

Hắn nói hắn hận y.

Câu nói này như con dao đâm xuyên trái tim Ngao Bính. Đứa con y nuôi mười hai năm, đứa con y tự tay nuôi lớn từ bé, lại chính miệng nói hận y.

Hắn lấy quyền gì mà hận y?

Hắn có tư cách gì mà hận y?

Ai đã cứu hắn khỏi lũ buôn người đó? Ai đã ôm hắn vào xe, quấn áo khoác, đưa về nhà khi hắn mình mẩy dơ bẩn, run rẩy vì lạnh? Ai đã mạo hiểm bị bắn để đàm phán với bọn bắt cóc, giành lại hắn từ tay chúng?

Ai đã cho hắn ăn, cho hắn mặc, cho hắn tiêu xài tiền bạc? Ai đã cho hắn đi học trường tốt nhất, để hắn được hưởng nền giáo dục tinh hoa bậc nhất? Ai đã dành thời gian dạy dỗ hắn, dẫn dắt hắn, quản lý hắn, mắng mỏ hắn, từng bước biến hắn từ một đứa trẻ hoang dã thành người như bây giờ?

Là ai?

Nếu không phải y, Lý Vân Tường còn có thể là Lý Vân Tường sao? Hắn đã sớm không biết chết ở con hẻm, cái cống rãnh nào đó, thối rữa, bị người ta phân thây rồi. Y đã đối xử với hắn như vậy, tốt với hắn đến thế, hắn lấy quyền gì mà không biết ơn? Lấy quyền gì mà còn dám nói ra những lời như "hận"?

Y đột nhiên cũng căm ghét Lý Vân Tường mãnh liệt. Kẻ loạn luân biến thái mà y đã nuôi dưỡng, một súc vật không hề biết liêm sỉ, không hề biết xấu hổ, đây chính là Lý Vân Tường, con trai của y.

Tim y bỗng chốc hóa thành một tảng đá, lập tức mất đi tất cả cảm xúc, không còn cảm thấy hối lỗi, buồn bã, giận dữ, thậm chí cả đau khổ cũng không còn. Cứ như vậy đi, sau này Lý Vân Tường muốn thế nào, cũng chẳng còn liên quan gì đến y nữa.

Y dùng giọng điệu không chút gợn sóng nói với Lý Vân Tường: "Đi dọn đồ đi. Ta sẽ sắp xếp chuyến bay ngày mai, sẽ có người đưa con ra sân bay."

Lý Vân Tường không động đậy. Y túm lấy cánh tay hắn, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi cửa, không chút do dự hay lưu tình, để hắn cút về phòng mình.

Lý Vân Tường cúi đầu không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi.

Ngao Bính đứng đờ đẫn ở cửa, đột nhiên liếc thấy vết tích trên cánh cửa phòng ngủ của mình.

Vết tích đó là gì, y nhanh chóng nhận ra. Mới tinh, còn ướt, rõ ràng là mới được tạo ra không lâu.

Lúc đó y đang tự huyễn hoặc về con trai mình, rên rỉ điên cuồng trên giường, dạng chân, dùng ngón tay thọc vào cửa mình, vừa móc vừa khuấy, toàn thân mềm nhũn, thở dốc như một chó cái đang động dục. Còn con trai y, thì đứng bên ngoài, dùng ánh mắt nóng bỏng và nguy hiểm cưỡng hiếp y, nhìn mọi thứ y phơi bày, trút hết dục vọng kìm nén bấy lâu lên cánh cửa.

Dưới thân y càng lúc càng ướt đẫm, những dòng nước nóng bỏng cuộn trào gần như mất kiểm soát tuôn ra ngoài, như thể cơ thể muốn tự thú nhận, nóng lòng tiết lộ khát khao thầm kín nhất. Y không dám nghĩ lại Lý Vân Tường đã dùng ánh mắt như thế nào để nhìn y lên cơn, vặn vẹo, tự thỏa mãn trên giường. Y không dám hồi tưởng lại sự im lặng đầy vẻ săn mồi khi Lý Vân Tường đứng ngoài cửa, nhìn ngón tay y ra vào cửa huyệt. Bởi vì chỉ cần nghĩ thêm một chút thôi, y sẽ lại đưa tay xuống bên dưới mình, dùng tư thế nhục nhã nhất, dâm đãng nhất để thỏa mãn khao khát của cơ thể, như một kẻ phóng đãng hoàn toàn mất kiểm soát, tự mình đẩy đến cao trào.

Y buộc phải để Lý Vân Tường đi, buộc phải để hắn rời xa mình, có như vậy bản thân y mới không biến thành một kẻ vô dụng hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng, mất đi khả năng kiểm soát.

Y lấy điện thoại ra, đầu tiên gọi cho trợ lý, dặn dò đối phương nhanh nhất có thể xin kế hoạch bay và quyền bay, chậm nhất là tối mai phải đưa người rời khỏi đất nước. Sau đó y lại liên lạc với Ngao Ất ở tận bên kia địa cầu, nói sơ qua việc đưa Lý Vân Tường sang bên đó, đương nhiên, không nói nguyên nhân thực sự. Ngao Ất cũng không hỏi nhiều, rất sảng khoái đồng ý.

Y khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa cúp điện thoại quay người lại, y bỗng giật mình.

Lý Vân Tường lại một lần nữa lặng lẽ xuất hiện phía sau y. Vết nước mắt trên mặt hắn đã được lau khô, nhưng ánh mắt lại thay đổi – u ám, đau buồn, còn lộ ra một sự tuyệt vọng sau khi bị phản bội.

Ngao Bính chưa từng thấy Lý Vân Tường có ánh mắt như vậy, nhất thời lúng túng không biết đặt tay vào đâu.

Lý Vân Tường không nói một lời nào, chỉ im lặng tiến lại gần.

Y hoảng loạn lùi lại, nhưng phát hiện mình đã dán chặt vào cửa sổ, phía sau là tấm kính lạnh lẽo, không còn đường lùi. Lý Vân Tường trần truồng đứng trước mặt y, cơ thể trần trụi gần ngay trong tầm với, bên dưới vẫn đang cương cứng nghiêm trọng, màu sắc còn đậm hơn lúc nãy, da căng bóng. Nước ở đầu quy đầu đã chảy ra, kéo theo một sợi tơ nhỏ treo lơ lửng trong không khí, lắc lư từ từ nhỏ giọt.

"Con..."

Lời y chưa dứt, Lý Vân Tường tiến lên một bước, môi đột ngột chặn lấy miệng y, ngón tay siết chặt gáy y, môi răng va vào nhau đau điếng. Y cố gắng nghiêng đầu tránh né, nhưng bị Lý Vân Tường cưỡng chế điều chỉnh góc độ, lưỡi không chút khách khí cạy mở hàm răng y, cuộn vào sâu trong khoang miệng khuấy đảo điên cuồng. Khoảnh khắc môi lưỡi giao hòa, y đột nhiên nếm thấy một chút vị đắng chát. Mùi vị rất kỳ lạ, giây tiếp theo, một viên thuốc nhỏ, tròn được khéo léo đưa vào miệng y.

Y còn chưa kịp phản ứng, lưỡi Lý Vân Tường đã mạnh mẽ rút ra, một tay siết chặt cổ y, ép cả người y vào cửa sổ lạnh lẽo, tay kia nắm chặt miệng y, toàn bộ cơ thể hắn đè lên y, khiến y gần như nghẹt thở.

Tay Lý Vân Tường quá mạnh, siết chặt y như gọng kìm sắt. Vị đắng chát trong miệng nhanh chóng lan tỏa, y mới nhận ra đó là một viên thuốc. Y theo bản năng đưa tay ra túm lấy cổ tay Lý Vân Tường, lại cố gắng đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra, nhưng Lý Vân Tường như một cột bê tông mọc dưới đất, bất động.

Lý Vân Tường mở miệng, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: "Cha, đừng giãy giụa nữa. Cha đánh không lại con đâu. Tay con chỉ cần vặn một cái thế này, cổ cha sẽ gãy. Cha chết, con cũng không sống nổi."

Ngao Bính cuối cùng cũng có chút sợ hãi.

Y lần đầu tiên cảm thấy nỗi sợ hãi thực sự trước mặt Lý Vân Tường. Y biết điều này là thật. Lý Vân Tường là sát thủ hàng đầu do chính tay y gửi đi, được tổ chức "Vực Sâu" huấn luyện. Bây giờ, hắn đã trở về, như một mãnh thú đã hoàn toàn trưởng thành và hoàn toàn hoang dã. Còn y, là người lớn tuổi hơn trong tộc, sắp bị buộc phải nhường bước. Sự tôn nghiêm, uy quyền, địa vị từng có, trong khoảnh khắc này sụp đổ hoàn toàn.

Lý Vân Tường chính là đứng trước mặt y như vậy – ánh mắt bình tĩnh, cơ thể trần trụi nóng bỏng, rắn chắc, vóc dáng rộng lớn đến mức khó tin, mang theo một sự hung hăng bản năng không thể chống cự. Hắn căn bản không cần cao hơn y, chỉ riêng thân hình này thôi, đã đủ để nghiền nát mọi sự phản kháng của y.

Giọng Lý Vân Tường trầm xuống, toát ra một sự lạnh lẽo và ra lệnh không thể nghi ngờ: "Nuốt xuống đi."

Y dường như cuối cùng đã bị Lý Vân Tường đánh bại. Y không thể chống cự. Ngón tay Lý Vân Tường từ từ xoa bóp dọc theo cổ họng y, viên thuốc nhỏ bé đó cũng theo áp lực chạm vào mà trượt xuống cổ họng, mang theo vị đắng chát, hoàn toàn đi vào cơ thể y.

Lý Vân Tường cảm thấy y đã nuốt, liền buông tay đang siết chặt y, tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh gần như lạnh nhạt nói: "Cha, con xin lỗi. Con thực sự đã làm cha buồn rồi. Chúng ta làm lần cuối nhé, làm xong con sẽ đi. Con sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh cha nữa, con sẽ không bao giờ làm phiền cha nữa."

"Con đã cho ta ăn cái gì?" Giọng y thắt lại, trong lòng thực ra đã có dự cảm, nhưng vẫn không muốn thừa nhận hiện thực này.

Lý Vân Tường cúi đầu cười một tiếng, khóe miệng kéo lên một đường cong quỷ dị: "Thuốc kích dục đó, cha."

"Con... con điên rồi??" Giọng y run rẩy, "Con..."

"Con không muốn ép cha," Lý Vân Tường ngắt lời y, "Con muốn cha nhận ra chính mình. Con biết cha muốn làm với con mà, cha. Khi con cởi hết quần áo cha sẽ lén nhìn con, cha rất thích nhìn dương vật của con, nhìn cơ thể con phải không? Khi cha hôn con cũng rất mạnh, lưỡi quấn lấy con thật chặt, thật gấp. Hạ thể của cha cứng như vậy, cửa mình chảy nhiều nước như vậy. Cha muốn làm với con, tại sao cha không chịu thừa nhận?"

Cơ thể Ngao Bính đã bắt đầu nóng ran, nhưng y biết, đây không phải do thuốc gây ra, tác dụng của thuốc không nhanh đến thế. Mà là dục vọng của y bị Lý Vân Tường từng câu từng câu bóc trần, lột bỏ, trong khoảnh khắc đã bùng cháy. Y chỉ nghe những lời đó, cơ thể đã phản bội y trước, máu như lửa chảy xuống, cửa huyệt ẩm ướt nóng rực, da từng tấc run rẩy nhè nhẹ.

Tay Lý Vân Tường đặt lên cơ thể khẽ run của y, bắt đầu thuần thục cởi quần áo trên người y. Giọng hắn trầm thấp, như lời thì thầm của ác quỷ bên tai, nhưng lại mang theo sự dịu dàng kiên nhẫn, cùng với sự mê hoặc không thể cưỡng lại: "Cha, cha đang run rẩy, cha đang sợ hãi sao? Hay là cảm thấy quan hệ với con trai quá xấu hổ? Con sẽ khiến cha thoải mái, cha phải tin con, chúng ta sẽ làm rất sướng."

Đồ ngủ của Ngao Bính bị lột bỏ, y lại một lần nữa trần truồng phơi bày trước mặt Lý Vân Tường. Lòng bàn tay thô ráp của Lý Vân Tường từ ngực y trượt dài xuống bụng, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, như giấy nhám từ từ cọ xát, mài nóng làn da y. Lý Vân Tường vừa vuốt ve y, vừa liếm hôn cổ y, và cả cằm lún phún râu của y, ngón tay men theo gốc đùi y thăm dò xuống bên dưới, chạm vào huyệt của y. Chỗ đó đã sớm đọng một vũng nước dâm đãng, nóng như bốc hơi, đầu ngón tay vừa chạm vào, cửa huyệt đã co lại một cái, nước bị ép ra, trơn trượt đến hỗn loạn.

Lý Vân Tường ngồi xổm xuống, cánh tay siết chặt, dùng sức bế bổng cả người y lên, đặt vững vàng lên chiếc bàn viết lớn trong phòng. Cơ thể y mềm nhũn, không chút sức lực, chỉ có thể cố gắng cuộn tròn lại, lưng tựa vào tường, mặc cho đôi tay kia sắp đặt. Đối mặt với ánh mắt dò xét của Lý Vân Tường, y như một tiêu bản bị lột trần, không nơi nào để trốn thoát.

Lý Vân Tường banh hai chân y ra, khiến hạ thể của y phơi bày hoàn toàn trước mặt hắn. Dương vật của y cũng vểnh cao, dịch lỏng trào ra từ đầu kéo thành sợi dính vào bụng dưới.

Lý Vân Tường lại gần y, nắm lấy dương vật của y, vừa giúp y thủ dâm, vừa nhẹ nhàng an ủi: "Cha, cha đừng sợ hãi, cũng đừng cảm thấy xấu hổ quá, không sao đâu mà... Chúng ta là người một nhà mà, chúng ta thân mật đến vậy, cha ở bộ dạng nào con cũng thấy rồi. Cửa mình của cha con cũng đã hành sự qua rồi, tối qua con đã bỏ thuốc ngủ vào rượu của cha, nhân lúc cha ngủ say mà đụ cha thật mạnh. Cha ngủ ngon chứ? Cha có mơ thấy con đang đụ cha không? Cha biết không? Chỗ này của cha cứ hút chặt con không cho con đi đâu, chỗ này của cha dâm đãng quá, cửa mình dâm đãng này chảy nhiều nước quá, vừa ướt vừa trơn, con sắp sướng chết rồi..."

Cái... cái gì?

Hóa ra Lý Vân Tường đã lén lút hành sự với y từ trước, khi y không hề hay biết đã dùng dương vật thọc y, tùy tiện phun dịch thể lên người y. Chẳng trách y lại có cái giấc mơ đó... khuôn mặt của người trong mơ... quả thật là Lý Vân Tường.

Khi y hiểu rõ tất cả những điều này, y không hề kinh ngạc, cũng không giận dữ. Hóa ra y đã sớm hoàn toàn bại lộ trước mặt Lý Vân Tường, Lý Vân Tường đã sớm hiểu rõ cơ thể y, biết rõ mọi thứ về y như lòng bàn tay. Y dần cảm thấy thuốc đã phát huy tác dụng, một cảm giác chưa từng có tràn ngập khắp cơ thể y, đó lại là một cảm giác nhẹ nhõm, giống như một vận động viên chạy đường dài mang nặng gánh nặng, cuối cùng cũng cởi bỏ những bao cát buộc ở chân, sự thư thái trong khoảnh khắc đó, là cảm giác tự do kèm theo niềm vui sướng tột độ. Y đột nhiên nhận ra, có lẽ đây mới là con người thật của mình. Có lẽ điều này có nghĩa là, y thực sự có thể hoàn toàn trút bỏ lớp ngụy trang trước mặt Lý Vân Tường, không chút giữ lại, thể hiện tất cả những khao khát – những dục vọng đối với Lý Vân Tường mà y không dám nói ra.

Ba ngón tay của Lý Vân Tường khép lại, từ đầu cửa huyệt của y bắt đầu xoa mạnh từng nhát, như đang vò một khối bông ướt mềm. Đầu ngón tay cùn tù đâm vào, rồi đột ngột móc mạnh, kéo theo thịt huyệt cào cấu sang hai bên, tiếng nước dính nhớp, mỗi nhát đều kéo ra một chuỗi sợi dính. Miệng hắn không ngừng nói tiếp: "Cha, con còn hành sự miệng cha nữa, con bắn lên mặt cha. Con lại tự xử vào cửa mình nhỏ của cha, bắn hết lên cửa mình của cha, rồi giúp cha liếm sạch... Cha, dáng vẻ cha dính tinh dịch trên mặt thật đẹp, dáng vẻ cửa mình nhỏ của cha dính tinh dịch của con thật đẹp, con muốn đổ đầy cha, bắn hết tinh dịch lên người cha, vào miệng cha, rót vào bụng cha, bắn cho bụng cha phình lên."

Ngao Bính lúc này chỉ có thể cảm thấy sự kích thích tột độ. Chuyện quan hệ với con trai mình, cái sự ngang trái "biết rõ không thể làm mà vẫn làm" này, khiến khoái cảm không còn dịu nhẹ, mà như sắt nung, đóng dấu vào dây thần kinh, trở thành ký ức khắc cốt ghi tâm.

Cơ thể y đã không còn chờ đợi sự cho phép của não bộ, bắt đầu nhấp nhô theo động tác ngón tay của Lý Vân Tường, theo bản năng dán cửa huyệt ẩm ướt sâu hơn vào. Y thở dốc, ánh mắt mơ màng, dần dần vươn tay, chủ động banh cửa huyệt mềm nóng của mình, dùng hai ngón tay vạch ra, cố gắng làm cho vùng thịt nhạy cảm đó mở rộng hơn, tăng diện tích tiếp xúc với ngón tay của Lý Vân Tường.

Lý Vân Tường áp sát vào tai y, hơi thở nóng hổi, phả vào tai y, giọng điệu dịu dàng: "Cha, cha có biết không, con yêu cha lâu lắm rồi. Con yêu cha hơn bất kỳ ai khác. Ngày hôm đó... là lần đầu tiên của con đó. Con chưa bao giờ quan hệ với ai khác, thậm chí còn chưa chạm vào. Tất cả mọi thứ của con đều đã dâng hiến cho cha rồi... Cha nhất định phải chịu trách nhiệm với con. Cha chỉ có thể quan hệ với con, không được tìm người khác... Cha không được phản bội con."

Giây tiếp theo, hắn lại đổi giọng, nhìn chằm chằm Ngao Bính, giọng nói trầm thấp đầy bức bách: "Con hỏi cha, năm năm con đi vắng, chỗ này của cha có bị người khác hành sự chưa?"

Ngao Bính nhắm mắt lại, mím chặt môi không trả lời.

"Nói đi, cha, trả lời con đi." Giọng Lý Vân Tường dần mang theo chút giận dữ, "Cha có bị người khác hành sự chưa?"

Y vẫn nghiến răng không nói lời nào. Lý Vân Tường đột nhiên vươn tay, chát một tiếng, tát mạnh vào cửa huyệt ướt đẫm của y, dịch lỏng lập tức bắn tung tóe, thịt huyệt ửng đỏ lên một tầng.

"Có bị người khác đâm chưa?" Hắn nghiến răng, từng chữ từng chữ ép hỏi.

Ngao Bính bị cái tát đó làm cả người run lên, cửa huyệt co rút liên hồi không ngừng, dịch dâm từ bên trong ào ạt chảy ra, theo bẹn đùi chảy xuống, nhỏ giọt lên chiếc bàn viết gỗ tự nhiên đắt tiền được đặt riêng của y, nhanh chóng loang ra một vệt ướt. Y theo bản năng kẹp chặt chân lại, thở dốc, má ửng hồng, giọng nói gần như nghẹn ngào nặn ra: "Không... không có..."

Lý Vân Tường cười khẩy một tiếng, tay dùng sức lại banh rộng chân y ra, lòng bàn tay không chút lưu tình tiếp tục tát xuống, tiếng nước pặp pặp vang lên: "Dâm đãng thế này, tại sao không cho người khác đâm? Hử? Tại sao?"

"Ta... ta muốn cho con... a, a a a a——"

"Chết tiệt, đồ dâm đãng." Lý Vân Tường càng điên cuồng quất vào y, "Quất chết mày, quất nát cái của nợ đê tiện của mày!"

Y thở hổn hển ngắt quãng, rên rỉ không ngừng, căn bản không cần Lý Vân Tường banh chân y ra, hai chân tự nhiên dạng rất rộng, như một bản năng, tự mình hoàn toàn phơi bày. Hạ thể khẽ ưỡn về phía trước, nóng lòng đón nhận từng cú đánh giao thoa giữa khoái cảm và đau đớn.

"Đau quá... vẫn muốn nữa... a a a a——"

Lý Vân Tường vừa quất vào dương vật của y, vừa đưa tay xuống, bắt đầu thủ dâm cho cái đó khiến hắn thèm nhỏ dãi.

Thèm ăn quá. Y thở dốc, ánh mắt dán chặt vào dương vật sưng đỏ không chịu rời đi, nhét ngón tay vào miệng mút, như đang tập luyện trước, tưởng tượng đó là "của quý" của Lý Vân Tường. Quy đầu của Lý Vân Tường tròn và đầy đặn, đầu óng ánh màu đỏ sẫm, chất lỏng trong suốt rỉ ra từ lỗ sáo kéo thành sợi nhỏ không ngừng chảy xuống. Cả dương vật to lớn và hoang dã, gốc thô cứng, thân thẳng đứng cao ngạo, gân xanh quấn quanh dưới da, giật giật phình to, dường như giây tiếp theo sẽ bùng nổ.

Trong một mớ hỗn độn, y chợt nhớ khi Lý Vân Tường sáu tuổi, chính y đã dẫn hắn đi cắt bao quy đầu, sau phẫu thuật Lý Vân Tường ở nhà chỉ có thể dạng chân đi như cua bò. Hắn tủi thân nói với Ngao Bính là "chim nhỏ" rất đau, nhưng Ngao Bính chỉ lạnh lùng nói, làm vậy sau này lớn lên sẽ đẹp hơn, phải nhịn. Giờ đây Lý Vân Tường đã trưởng thành, "của quý" này quả nhiên mọc ra thật gợi cảm và đẹp đẽ, đây cũng là kiệt tác của y, do chính tay y vun đắp.

Lý Vân Tường cứ quất mãi cho đến khi cửa huyệt và hai cánh môi của y đều sưng tấy, đột nhiên cúi người xuống, cúi đầu nhắm vào cái hột le dâm đãng đã sưng bóng, không báo trước mà mút mạnh một cái.

"A a a a, a a——!"

Cửa mình nhỏ của y lập tức tuôn ra một lượng lớn dịch dâm đãng, bắn đầy mặt Lý Vân Tường.

Lý Vân Tường lau mặt, bế y lên giường, đặt y trong tư thế quỳ bò, dùng quy đầu nóng bỏng cọ xát vào cửa mình của y từng nhịp một, Ngao Bính không nhịn được vểnh mông lên, cố gắng níu giữ cái đó đang trượt đi, thậm chí chủ động đẩy về phía sau, như đang đuổi theo "của quý" đó mà tìm kiếm—

Muốn ăn, muốn được lấp đầy, muốn bị hành sự đến mức không thể nhấc nổi eo.

"Nhanh... nhanh vào đi..."

Y nghe Lý Vân Tường lạnh lùng nói sau lưng: "Con đĩ thèm hành sự, đồ đê tiện, chó cái một ngày không bị người ta hành sự là lên cơn, thèm muốn cái đó to của con trai mày đến vậy, hôm nay sẽ thỏa mãn mày, tao đụ chết mày."

Lý Vân Tường không kiêng dè gì mà phun ra một tràng những từ ngữ bẩn thỉu, thô tục vào y, như thể đã kìm nén rất lâu, cuối cùng không còn kiềm chế nữa. Người nhà Ngao của họ không bao giờ nói bậy – dù tức giận đến cực điểm, cũng chỉ lạnh mặt châm chọc vài câu, tuyệt nhiên không thốt ra lời lẽ thô tục. Y được daddy dạy dỗ như vậy từ bé, từ nhỏ đã được thấm nhuần rằng phải là một người đàn ông có giáo dưỡng, có phong thái, đúng mực và tiết chế, và y cũng đã dạy dỗ Lý Vân Tường như vậy.

Thế nhưng giờ đây, y đang nằm dưới thân Lý Vân Tường, nghe những từ ngữ dơ bẩn, thô bạo, trần trụi ném thẳng vào mình, miêu tả cơ thể y, vẻ dâm đãng của y, dịch dâm của y, vậy mà chỉ cảm thấy hưng phấn và sảng khoái, cửa mình như có hàng ngàn con kiến bò vào, ngứa ngáy khó chịu. Y run rẩy đưa tay, mò mẫm ra sau lưng tìm cái đó to của Lý Vân Tường đang cọ xát ở cửa mình y, gần như phát điên mà khẽ thở dốc, giọng khàn đặc: "Đâm vào đi... đâm chết ta đi..."

Lý Vân Tường túm chặt cổ tay y, kéo cả hai tay y ra sau lưng, dùng sức ấn chặt, cố định ở eo, không cho y chạm lung tung nữa.

Ngao Bính bị kìm chặt, không thể động đậy, nhưng bên dưới lại ngứa ngáy đến phát điên. Cái cảm giác bị treo lơ lửng, bị trêu chọc mà mãi không được thỏa mãn gần như khiến y hóa điên. Y chỉ có thể cố gắng hết sức co rút cửa huyệt, dựa vào cách này để giảm ngứa, nhưng càng co càng trống rỗng, càng co càng ướt, dịch lỏng không ngừng rỉ ra từ khe thịt đã sưng tấy đó, nhớp nháp hỗn loạn, chảy dọc theo bẹn đùi, làm ướt ga trải giường.

Lý Vân Tường trên miệng vẫn không buông tha y: "Cha, cha nói cha là chó cái dâm đãng bị con trai hành sự đi."

Y không lập tức mở miệng. Lý Vân Tường mất kiên nhẫn trực tiếp tát một cái vào mông y, tiếng chát giòn tan, lực rất mạnh, đánh ra một tầng sóng thịt nhấp nhô trên cặp mông cong vểnh của y. Vừa đau vừa tê dại, nóng rát từ da truyền vào xương, y cảm giác nửa bên mông đều sưng lên, như bị bỏng.

Y cuối cùng cũng buông bỏ mọi sự kiêu hãnh, vặn vẹo eo trước mặt Lý Vân Tường, rên rỉ nói: "Ưm... Ta là chó cái dâm đãng..."

"Chát!"

Lại thêm một cái tát mạnh giáng xuống mông y, đánh mạnh vào chỗ thịt đã sưng đỏ nóng ran, Ngao Bính thét lên, giọng gần như lạc đi.

Lý Vân Tường giận dữ sửa lời y: "Là chó cái dâm đãng bị con trai hành sự."

Nước dãi trượt xuống khóe miệng Ngao Bính, y không biết là đau hay sướng, lưỡi đã không thể kiểm soát được, bắt đầu tùy tiện la hét lung tung: "A... a... Ta là chó cái dâm đãng bị con trai hành sự..."

Lý Vân Tường nghe thấy lời đó như phát điên, càng điên cuồng hơn mà dùng cả hai tay quất vào mông y: "Đụ... quất chết mày... quất chết mày đồ dâm đãng... mày thật mẹ nó là thèm đụ..."

Mông y đã bị Lý Vân Tường đánh cho sưng đỏ hoàn toàn, chạm vào là đau rát. Sau đó, quy đầu của Lý Vân Tường phá vỡ cửa huyệt sưng tấy, ép mạnh mở âm đạo chật hẹp, đi thẳng xuống tận cùng. Y phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, Lý Vân Tường phát ra tiếng gầm gừ sung sướng, hai tay siết chặt lấy cặp mông đỏ ửng của y, như một chó đực động dục mà bắt đầu xâm nhập mãnh liệt. Thân thể nặng nề đè lên lưng y, da thịt không hề có khoảng cách, mồ hôi và hơi ấm cơ thể hòa quyện, Lý Vân Tường thọc rất sâu vào trong y, mỗi nhát đều chạm vào nơi nhạy cảm nhất.

Y nghe thấy tiếng thở dốc của mình, nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, nghe thấy tiếng nước dâm đãng phát ra từ cơ thể đang bị hành sự và hòa hợp. Y lúc này mới phát hiện – hóa ra y lại khao khát quan hệ đến vậy. Hóa ra cảm giác khi dương vật thô to thọc vào là như thế này, sướng đến tột cùng, sưng trướng, đầy đặn, đầy đến mức linh hồn cũng run rẩy. Hóa ra y khao khát cơ thể Lý Vân Tường đến vậy, khao khát được hắn chiếm hữu, được hắn đụ đến mức toàn thân mềm nhũn, ý thức tan rã. Không cần bất kỳ sự xấu hổ nào, không cần bất kỳ sự liêm sỉ nào. Chỉ có khao khát, chỉ có khoái cảm.

Lý Vân Tường không dùng bao. Cơ thể họ dán chặt không kẽ hở, hạ thể kết nối không khoảng cách, Lý Vân Tường thở hổn hển hỏi y: "Cha, con đụ cha như thế này, cha có mang thai con của con không?"

"Con muốn cha mang thai con của con, nó gọi con là cha hay gọi con là anh cũng được, con muốn sinh thật nhiều con với cha, muốn cha mang thai mãi. Khi cha mang thai con cũng sẽ đụ cha, bú sữa của cha, cha có chảy sữa không?" Lý Vân Tường đưa một tay ra, hung hăng xoa bóp ngực của y, véo núm vú trên ngực y, bạo lực kéo giật, bóp nặn, như thể thực sự muốn nặn ra thứ gì đó từ bên trong, "Cha cho con bú sữa đi, con muốn gọi cha là mẹ, cha cho con bú như cho em bé bú nhé?"

Y biết mình sẽ không mang thai. Bác sĩ đã nói, khả năng y mang thai gần như bằng không. Nhưng đối với chuyện mang trong mình giọt máu hoang dại của con trai mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích vô cùng. Y run rẩy đáp lại Lý Vân Tường: "Được... được, ta cho con bú..."

Lý Vân Tường thọc toàn bộ dương vật vào trong cơ thể y, thúc vài nhát mạnh, rồi lại nhanh chóng rút toàn bộ ra, sau đó lại xâm nhập vào, lặp lại quá trình này. Mỗi lần hắn rút ra, cửa mình nhỏ của Ngao Bính lại mạnh mẽ phun ra một chút nước, tuy lượng không nhiều, nhưng rất liên tục, giống như một vòi phun nước gián đoạn.

Ngao Bính đã kiệt sức, mồ hôi làm ướt tóc mái, miệng há to thở dốc, dương vật phía trước đã xuất tinh từ lúc nào không hay, tinh dịch trắng đục bắn tung tóe khắp nơi, vương vãi trên ga trải giường, lốm đốm. Dương vật sau khi xuất tinh mềm nhũn rũ xuống, nhưng chỉ một lát sau, theo những cú thúc như dã thú của Lý Vân Tường lại cương lên, khẽ run rẩy, trở lại trạng thái sẵn sàng. Y buông lỏng cổ họng rên rỉ dưới thân Lý Vân Tường, tận hưởng trọn vẹn, chìm đắm trong nhịp điệu tình dục gần như bạo lực này.

Lý Vân Tường lại kéo chân y, giật mạnh cả người y trên giường lật úp lại, từ phía trước xâm nhập y. Y nhìn thấy đôi mắt Lý Vân Tường lóe lên ánh sáng điên cuồng... đó là dục vọng, sự chiếm hữu, và sự hưng phấn tột độ sau khi bị thuốc kích thích.

Lúc này y mới nhớ ra, Lý Vân Tường vừa nãy đã ngậm xuân dược trong miệng đút cho y, và viên thuốc đó, trong miệng Lý Vân Tường đã tan một phần. Lúc này Lý Vân Tường cũng bị tác dụng của thuốc, trở nên tham lam, thô bạo, điên cuồng. Lý Vân Tường ôm chặt y, điên cuồng gặm nhấm cơ thể y, răng cắn dọc theo xương quai xanh, vai, ngực, để lại những vết răng ửng đỏ lớn trên da, hòa lẫn nước bọt và mồ hôi, từ từ lan ra. Đồng thời, hắn xâm nhập vào cơ thể Ngao Bính gần như hung bạo, như muốn đục xuyên cơ thể này. Hắn cực kỳ bền bỉ, vẫn chưa bắn, bên dưới cứng đến kinh người, dương vật vừa nóng vừa sưng, còn to hơn lúc nãy, mạch máu căng rõ ràng, như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Cái thứ đó nhét vào cửa mình nhỏ chặt khít của Ngao Bính, càng làm càng sâu, cửa mình bị căng ra một cách thô bạo, hai cánh môi mềm mại ban đầu đã bị căng phồng lộn ra ngoài, miệng huyệt đỏ ửng, nhớp nháp không chịu nổi, giống như một cái miệng không thể khép lại.

Dương vật của Ngao Bính vừa ê vừa tê, đã xuất tinh quá nhiều lần, nhưng lỗ niệu đạo nóng ran từng đợt, như có thứ gì đó đang nóng lòng muốn xông ra.

Y đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, tay run rẩy cố gắng đẩy Lý Vân Tường: "Khoan... khoan đã..."

Lý Vân Tường phớt lờ, vẫn như một cỗ máy tiếp tục đâm thọc. Trong sự hành sự không kiềm chế này, bàng quang của y đột nhiên giãn ra, chất lỏng ấm nóng tuôn ra không báo trước, chảy dọc theo bẹn đùi, ga trải giường tức thì ướt đẫm một mảng lớn.

Lý Vân Tường giữ chặt y, cúi đầu nhìn vệt ướt dưới thân họ, ánh mắt trở nên vô cùng hưng phấn: "Cha, sao cha lại tè dầm rồi?"

Hắn đưa tay xuống, nắm lấy dương vật mềm nhũn của Ngao Bính xoa nắn liên tục, áp vào tai y nói: "Con chặt bỏ dương vật nhỏ của cha được không? Cha còn có cửa mình ở dưới mà, giữ lại cửa mình là đủ dùng rồi, phải không?"

Ngao Bính nghiến răng, dùng những lời tục tĩu nhất mà y có thể nghĩ ra để chửi Lý Vân Tường: "Đồ khốn nạn..."

Tuy nhiên, lời này nghe ra lại giống như đang ve vãn. Lý Vân Tường cúi người cắn vào xương quai xanh của y, thúc mạnh một cái, cả cái đó ngập sâu xuống tận cùng, run lên bần bật, tinh dịch nóng bỏng từng đợt phun vào trong cơ thể y.

Ngao Bính co giật toàn thân như bị điện giật, trước mắt trắng xóa, khoái cảm chồng chất cùng tác dụng của thuốc xông thẳng lên đầu, y thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng rên rỉ, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

...

Khi y tỉnh lại, căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Lý Vân Tường đã đi rồi.

Ghi chú:

Daddy mất nước quá nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro