Chương 7: Con yêu cha, Ngao Bính

Cảnh báo: Khẩu giao, nuốt tinh, tiểu vào huyệt

======================================================

Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, dày đặc không ngớt.

Ngao Bính ngồi dậy từ trên giường, phát hiện mình đang mặc bộ đồ ngủ chỉnh tề, bộ ga trải giường cũng đã được thay mới, trên tủ đầu giường đặt một ly nước, mặt nước vẫn còn khẽ bốc hơi nóng.

Y nâng ly lên từ từ uống, nhìn quanh, căn phòng rất sạch sẽ, không nhìn ra dấu vết gì. Chỉ có cảm giác sưng nhẹ ở hạ thể vẫn còn, nhắc nhở y vừa rồi và Lý Vân Tường đã làm điên cuồng đến mức nào, từ trên giường xuống sàn nhà, rồi đến ghế sofa, không ngừng nghỉ. Cuối cùng Lý Vân Tường ôm y đi vệ sinh, ngón tay thọc vào trong y, móc từng chút tinh dịch đã bắn vào ra, y lại kẹp ngón tay Lý Vân Tường lên đỉnh một lần nữa, mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Y bước ra khỏi phòng ngủ của mình. Căn biệt thự rộng lớn trống trải, ngay cả tiếng điều hòa trung tâm hoạt động cũng trở nên đặc biệt chói tai. Y đi đến phòng khách, sàn nhà phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, không khí trong nhà trở nên loãng đi, như thể Lý Vân Tường vừa đi, cả căn nhà đã sụp một góc, trở nên xám xịt và buồn tẻ. Y đi một vòng quanh nhà, không làm gì cả, cuối cùng ủ rũ quay về phòng mình, ngồi xuống bên bàn.

Y đờ đẫn nhìn chằm chằm cây bút máy trên bàn, chợt nhớ lại cách y từng sống với daddy hồi nhỏ. Khi đó y cũng đau khổ, cũng bối rối, vô số lần tự hỏi lòng: Ông ấy rốt cuộc có yêu mình không? Y từng tức giận, từng bỏ nhà đi vì giận dỗi, cũng từng chiến tranh lạnh, nhưng vẫn không bao giờ nhận được câu trả lời.

Daddy cực kỳ khắt khe với ba anh em họ, từ nhỏ đã yêu cầu họ phải trở thành "người có ích", phải biết chừng mực, có khí chất, không lung lay, không yếu đuối. Lời khen chưa bao giờ có, chỉ cần sai sót nhỏ là bị mắng chửi, thậm chí ra tay đánh đập. Y vừa kính trọng vừa sợ hãi daddy, coi mỗi lời ông ấy nói như mệnh lệnh không thể làm trái, nhưng cũng lén lút rơi lệ trong vô số đêm.

Cho đến khi thực hiện ca phẫu thuật cột sống đó, y mới lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sự quan tâm của daddy. Trước khi được đẩy vào phòng mổ, y nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ kiệm lời, nghiêm khắc đó đứng dưới ánh đèn, bất động nhìn y, vành mắt đỏ hoe, nhưng không nói một lời nào. Ca phẫu thuật kéo dài rất lâu, khi y tỉnh dậy, mơ màng thấy daddy vẫn ngồi bên giường, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẫn không rời đi.

Khoảng thời gian đó, daddy gác lại mọi công việc, túc trực chăm sóc suốt, để lắp cho y bộ phận cơ khí giả tiên tiến nhất, đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc để tìm hiểu, nghiên cứu. Daddy cả đời chưa từng nói một lời mềm mỏng, nhưng lại nhẹ nhàng an ủi y khi y đau đến run rẩy: "Đừng sợ, rồi sẽ ổn thôi."

Sau này y mới hiểu ra, daddy không phải không yêu y, mà là căn bản không biết cách thể hiện, vẫn luôn dùng cách riêng của mình để bảo vệ y. Chỉ là cách này quá nặng nề, quá kiềm chế, quá thiếu hơi ấm, đến nỗi y thời niên thiếu căn bản không thể hiểu được. Đến khi y cuối cùng cũng nhìn rõ tất cả, thì đã là chuyện của nhiều năm sau. Nhưng sự thấu hiểu muộn màng này, cũng không thể xóa đi sự đè nén và nỗi sợ hãi đã tích tụ trong lòng y suốt những năm đó.

Và bây giờ, y đột nhiên nhận ra, ở Lý Vân Tường, y đã tái hiện lại tất cả những điều này.

Đối với Lý Vân Tường, y chưa bao giờ keo kiệt về vật chất. Ăn ngon, mặc đẹp, nhà cửa xe cộ tùy hắn chọn, y tưởng rằng mình đã làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng. Nhưng về mặt tinh thần thì sao? Ở mỗi giai đoạn quan trọng trong quá trình trưởng thành của Lý Vân Tường, y đều không hề đưa ra bất kỳ sự hướng dẫn thực sự nào.

Khi Lý Vân Tường còn nhỏ, hắn bắt gặp y và người khác đang quan hệ. Y không giải thích, không an ủi, ngược lại còn dùng giọng điệu lạnh lùng dọa hắn. Sau này, Lý Vân Tường vì vụ bắt cóc đó mà bắt đầu sợ hãi cái chết, y cũng không thử để Lý Vân Tường nhận biết nỗi sợ hãi, thấu hiểu cảm xúc, mà thay vào đó, y ôm hắn ngủ suốt đêm, biến cơ thể thành cách an ủi duy nhất, khiến Lý Vân Tường dần dần nảy sinh sự mê luyến cơ thể mang tính phụ thuộc vào y.

Rồi sau đó, Lý Vân Tường bắt đầu mộng tinh thường xuyên, khi dương vật cương cứng buổi sáng thì vô thức cọ xát vào chân y, là một người đàn ông y đương nhiên biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng điều này không khiến y quyết định ngủ riêng giường với Lý Vân Tường, y chỉ càng kiên quyết hơn muốn đưa hắn đi, như thể làm vậy là có thể thoát khỏi vấn đề triệt để. Đến khi Lý Vân Tường lớn hơn một chút, cảm xúc phức tạp hơn, thỉnh thoảng giận dỗi không nói chuyện với y, y liền lạnh lùng đối phó, mặc kệ, cho đến khi Lý Vân Tường chủ động cúi đầu mới chịu mở miệng. Hết lần này đến lần khác, y dùng sự im lặng trừng phạt con trai mình, dùng sự xa cách ép buộc hắn chủ động đến gần.

Về mọi mặt, y, một người trưởng thành hơn Lý Vân Tường mười tám năm kinh nghiệm sống, đã không làm tốt hơn. Y không dạy Lý Vân Tường bất cứ điều gì. Y vừa lạnh lùng, vừa dung túng. So với daddy, y là một người cha tồi tệ hơn.

Anh trai y nói không sai – y quả thực không thích hợp làm cha. Đáng buồn cười là, một người lạnh lùng và tự cho mình là đúng như y, lại nắm giữ quyền lực to lớn. Y có thể ban cho Lý Vân Tường một cuộc sống tốt đẹp, cũng có thể tự tay hủy hoại hắn. Đây chính là sự bất bình đẳng tàn khốc nhất giữa cha mẹ và con cái: một lời nói, một quyết định của y, cũng đủ để thay đổi cả cuộc đời Lý Vân Tường, đưa hắn vào ánh sáng, hoặc đẩy hắn xuống vực sâu.

Nhưng y chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về mức độ sâu xa của ảnh hưởng đó. Y không quan tâm đến suy nghĩ của Lý Vân Tường, không để ý đến cảm xúc của hắn. Y khiến Lý Vân Tường cô lập không nơi nương tựa, trơ mắt nhìn hắn mất đi bạn bè, mất đi cuộc sống bình thường, chỉ vì y muốn như vậy, chỉ vì y cho rằng đó là sự sắp đặt tốt nhất. Y nhìn thấy Lý Vân Tường dính lấy mình như sống chết mà ngược lại cảm thấy thỏa mãn. Y cảm thấy thế giới của Lý Vân Tường chỉ có thể có y, chỉ có y mới có thể bảo vệ hắn, cứu rỗi hắn.

Y lặng lẽ kéo ngăn kéo dưới cùng của bàn viết ra, lấy một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, bên trong chứa đủ thứ đồ lặt vặt mà Lý Vân Tường đã tặng y từ nhỏ đến lớn.

Có bức tranh Lý Vân Tường vẽ hồi sáu tuổi khi đi học lớp mỹ thuật mang tên "Con và Cha". Trong tranh, hắn tự vẽ mình cao lớn vạm vỡ, còn Ngao Bính thì nhỏ xíu. Hắn hùng hồn nói với Ngao Bính: "Cha, sau này con sẽ lớn hơn cha, con sẽ bảo vệ cha, con muốn kết hôn với cha, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi." Ngao Bính chỉ coi đó là lời nói vớ vẩn của trẻ con không hiểu chuyện, còn chế nhạo hắn: "Chúng ta sao có thể kết hôn được?" Lý Vân Tường rất buồn, đuổi theo hỏi y có phải sẽ kết hôn với người khác không, y cố tình không trả lời, Lý Vân Tường khóc nức nở, bị y đánh mạnh vào mông hai cái mới chịu ngừng.

Có chiếc răng sữa rụng của hắn năm bảy tuổi. Lúc đó chiếc răng đó lung lay trong miệng Lý Vân Tường mấy ngày liền, hắn suốt ngày liếm qua liếm lại, liếm đến mức Ngao Bính phát cáu, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, lấy một sợi chỉ buộc vào răng hắn, ra lệnh hắn đứng cạnh cửa không được động đậy, rồi đột ngột đóng sập cửa lại. Chiếc răng sữa rụng xuống cùng tiếng hét kinh hoàng của Lý Vân Tường, nhưng Ngao Bính lại sảng khoái tinh thần, lộ vẻ mặt nhẹ nhõm.

Còn có bằng khen hắn mang về từ trường năm chín tuổi. Đó là khi Lý Vân Tường giành giải nhất cuộc thi bơi lội, hắn ở trong sân đã la hét khoe khoang với Ngao Bính, mặt đầy vẻ đắc ý, lao đến ôm chặt lấy y, khuôn mặt nhỏ bé cọ loạn xạ vào bụng y. Y ghét Lý Vân Tường hôi hám mồ hôi làm bẩn quần áo của mình, liền bế bổng hắn lên, ném vào bể bơi có nhiệt độ ổn định trong nhà. Lý Vân Tường quẫy loạn vài cái trong nước, rồi lại nổi lên nhe răng cười với y, khiến y cũng không nhịn được mà bật cười.

Còn có chiếc nhẫn Cartier hàng giả hắn mua năm mười tuổi. Chỉ để mua chiếc nhẫn này, hắn suýt bị bọn bắt cóc bắn chết. Ngao Bính khó quên được tâm trạng của mình ngày hôm đó, cho đến ngày hôm đó, y mới thực sự nhận ra, mình không thể mất đi Lý Vân Tường. Nếu Lý Vân Tường bị người khác hại chết, y có thể dùng bom hạt nhân san phẳng cả trái đất. Y đã nổi trận lôi đình, yêu cầu làm mọi cách để giải quyết những kẻ gây nguy hiểm cho họ. Khi Lý Vân Tường về nhà, y định đánh hắn một trận, mắng mỏ hành vi không vâng lời của hắn. Nhưng khi Lý Vân Tường móc chiếc nhẫn đó ra từ cặp sách, y không thể nói thêm lời nào. Chiếc nhẫn đó làm thủ công thô sơ, nhìn là biết giả, nhưng đứa trẻ ngốc nghếch này lại không chút do dự mà bỏ ra ngần ấy tiền để mua tặng y. Ngày hôm sau, y liền phái người đi "mời" cả gia đình tên buôn bán vô lương tâm lừa gạt trẻ con đó ra khỏi thành phố Đông Hải, và thông báo cho họ cả đời này đừng bao giờ quay trở lại.

Trong hộp còn rất nhiều thứ, mỗi món đều gắn liền với những kỷ niệm độc nhất vô nhị giữa y và Lý Vân Tường. Và tất cả những điều này, đều dừng lại vào năm Lý Vân Tường mười hai tuổi. Bởi vì ở "Vực Sâu", ngoài những vết sẹo khắp người, hắn thực sự không thể mang lại cho Ngao Bính bất cứ điều gì khác.

Nhưng Lý Vân Tường cũng không bỏ cuộc. Hắn nhanh chóng thay đổi cách thể hiện tình cảm. Trong một tháng hắn về nhà tạm trú mỗi lần, hắn bắt đầu tiếp cận Ngao Bính với tư cách là một người chăm sóc. Hắn nấu cơm cho Ngao Bính, bắt đầu quản y hút thuốc, khi y say thì pha trà rót nước, tỉ mỉ lau mặt cho y. Bây giờ nghĩ lại, y mới phát hiện Lý Vân Tường chỉ ít nói hơn, và ít tiếp xúc cơ thể với y hơn, nhưng chưa bao giờ thực sự xa lánh y.

Ngược lại, chính y mới là người đang xa lánh Lý Vân Tường. Bởi vì y đột nhiên bắt đầu cảm thấy những vết sẹo trên người Lý Vân Tường toát ra cảm giác bạo lực của một người đàn ông trưởng thành, các đường cơ bắp ẩn hiện căng chặt theo từng cử động, trong ánh mắt đầy vẻ hung hăng không thể kìm nén. Sau khi tắm xong, Lý Vân Tường sẽ giúp y sấy tóc, ngón tay luồn qua mái tóc vàng mềm mại của y, cơ thể hắn rất gần y, tỏa ra mùi sữa tắm, khiến y đột nhiên có chút lúng túng đứng dậy, giật lấy máy sấy tóc trên tay hắn, bảo hắn đừng làm những chuyện như vậy nữa. Khi y bận đến đau lưng mỏi gối, Lý Vân Tường cũng sẽ xoa bóp cho y, y nằm yên lặng, Lý Vân Tường tưởng y ngủ rồi, động tác dần trở nên nhẹ nhàng, cuối cùng như đang nhẹ nhàng vuốt ve y. Y không biết tại sao, tim đập nhanh đến lạ thường, nhưng không biết phải đối phó thế nào, chỉ có thể ngồi dậy, lặng lẽ rời đi.

Những chuyện này trước đây đều quá đỗi bình thường, nhưng không biết từ khi nào, dần dần đổi vị. Y vừa lảng tránh cái cảm giác mập mờ có như không đó, lại vừa rất tham lam, chìm đắm và mong chờ sự chăm sóc của Lý Vân Tường.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những ký ức giữa y và Lý Vân Tường đều liên tục nhắc nhở y rằng, dù y phủ nhận thế nào, trốn tránh ra sao, y vẫn yêu Lý Vân Tường. Chỉ là tình yêu này xen lẫn sự phụ thuộc và kiểm soát giữa cha con, giữa tình nhân, giữa chủ tớ, đã sớm trở nên tuyệt vọng và biến thái. Và Lý Vân Tường cũng sẽ dùng cách thức biến thái và nồng nhiệt tương tự để đáp lại y, thỏa mãn y, khiến y không còn đường lùi.

Y không thể rời xa Lý Vân Tường, cũng không thể tưởng tượng cuộc sống không có Lý Vân Tường. Họ đáng lẽ phải gắn bó với nhau như vậy. Giống như lời Siddhartha đã nói, "Thà có con mà chịu đựng đau khổ và phiền não, còn hơn không có con mà hưởng thụ hạnh phúc và niềm vui vô ưu." Từ mười hai năm trước, khi y gặp đứa trẻ bẩn thỉu đó ở bến cảng, tình cảm biến dị này đã lặng lẽ nảy nở như dây leo, và lan rộng trong bóng tối. Đó chính là số mệnh của họ.

Y mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn trợ lý gửi đến cách đây không lâu: "Tiểu Lý Công Tử đã lên máy bay rồi, nhưng thời tiết không tốt, không lưu thông báo thời gian cất cánh có thể bị hoãn."

Y nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt tràn ra khóe mắt, nhanh nhất có thể thay quần áo vào thang máy, từ gara lái một chiếc xe thể thao ra, phóng như bay đến sân bay.

Mưa vẫn chưa ngừng, dưới mái che ở sân đỗ, có nhân viên đang đợi y.

"Tam Công Tử, máy bay đã sẵn sàng cất cánh, nhưng do thời tiết xấu, không lưu tạm thời chưa cho phép. Dự kiến vài tiếng nữa, khi ra-đa cho thấy dải mưa đã qua đi, là có thể cất cánh."

"Tiểu Lý Công Tử đâu rồi?"

"Đã vào trong nghỉ ngơi rồi ạ, cơ trưởng và phi hành đoàn đang chờ chỉ thị."

Y nói: "Được. Mấy người lui ra đi, tôi nói chuyện với cậu ta một lát. Tôi không gọi thì đừng vào."

"Rõ thưa Tam Công Tử."

Mấy người lặng lẽ rút lui, y bước lên cầu thang máy bay, đi về phía khoang hành khách. Kéo cửa ra, y liền thấy Lý Vân Tường đang ngồi trên ghế sofa, thất thần nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ máy bay.

Dưới chân hắn đặt một chiếc túi xách nhỏ màu đen, không cần hỏi cũng biết, bên trong chắc chỉ nhét vài bộ áo phông để thay, như thể hắn chưa bao giờ để lại thứ gì thuộc về mình trong căn nhà này.

Nghe tiếng mở cửa, Lý Vân Tường quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Ngao Bính thì đột ngột đứng dậy, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Cha... cha? Sao cha lại đến đây?"

"Ta không thể đến sao?" Ngao Bính thản nhiên nói, bước tới, cũng ngồi xuống ghế sofa, "Ngồi xuống đi."

Lý Vân Tường như một chú chó nhỏ nghe lệnh, phịch một cái ngồi trở lại, dựa rất gần Ngao Bính. Hắn dường như có chút ngượng ngùng, vặn vẹo cơ thể, rồi lại gãi gãi tóc, như thể trên người có giòi bọ. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói, như thể tìm chuyện để nói: "Thời tiết không tốt lắm, lát nữa mới cất cánh được."

Ngao Bính cũng im lặng một lúc, rồi mới nói: "Vậy vừa hay có thời gian... nói chuyện?"

"Được thôi." Lý Vân Tường có chút căng thẳng nuốt nước bọt. Hắn biết những lời mình nói trước đó quá đáng. Khi hắn tỉnh táo lại từ cơn giận dữ, nhìn khuôn mặt Ngao Bính vì quan hệ đến kiệt sức mà hôn mê, hắn bắt đầu hối hận điên cuồng.

Hắn thực sự hận Ngao Bính đến vậy sao?

Người cha đã dùng chiếc áo khoác mềm mại của mình bọc lấy hắn, đưa hắn về nhà, người cha xuất hiện trong con hẻm như tiên nữ giáng trần cứu hắn, người cha đã ôm hắn ngủ suốt đêm... Ngao Bính rõ ràng cũng đã hy sinh rất nhiều vì hắn, dù chưa bao giờ nói với hắn, nhưng thực ra... hắn đều có thể cảm nhận được. Ngao Bính luôn chỉ nghiêm khắc với hắn bề ngoài, trong lòng vĩnh viễn có một mặt dịu dàng, dù có giận hắn đến mấy, cũng chỉ nói sẽ đưa hắn sang bên nhị bá, chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với hắn.

Những hình ảnh lộn xộn ùa về, đầu óc Lý Vân Tường trống rỗng, vừa thấy tủi thân, lại vừa muốn khóc, còn có một sự hối hận khó tả. Hắn không biết mình nên nói gì, cũng không biết phải đối mặt với người trước mặt này như thế nào.

Ngay khoảnh khắc hắn nghẹn lời, hắn nghe thấy Ngao Bính nói: "Ở lại."

"Cái gì?" Hắn ngẩng đầu, theo bản năng hỏi lại một câu, tưởng mình nghe nhầm.

"Ở lại." Ngao Bính lặp lại, "Ở bên ta. Ta biết trước đây ta đã làm sai rất nhiều chuyện, ta đối xử với con không tốt... Bây giờ ta mới nhận ra, điều đó là sai. Ta không thể thiếu con, ta thực sự rất cần con. Con... con sẽ tha thứ cho ta chứ?"

Lý Vân Tường ngây người nhìn Ngao Bính, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Hắn há miệng, rất lâu sau mới phát ra tiếng: "Không... con chưa bao giờ trách cha cả, cha. Sao con có thể trách cha được chứ?"

"Cha đối với con tốt như vậy, cho con một cuộc sống tốt đẹp thế này, cho con một gia đình, còn mạo hiểm tính mạng để cứu con. Khi con nói hận cha mà cha vẫn đến tìm con... Con trước đây... đúng là có khoảnh khắc đó hận cha, nhưng phần lớn thời gian, con vẫn yêu cha. Tình cảm này... không phải một câu nói giận dỗi là có thể xóa bỏ được. Bởi vì tình yêu của con dành cho cha không có bất kỳ điều kiện nào. Những gì con có thể nhớ lại bây giờ, đều là những điều tốt đẹp cha đã làm cho con, bấy nhiêu là đủ rồi."

Ngao Bính nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên cánh tay Lý Vân Tường, trong lòng chỉ thấy càng thêm khó chịu. Y khẽ nói: "Ta vừa rồi đã nghĩ rất nhiều. Ta xưa nay quá tự tin, luôn cho rằng mình làm gì cũng đúng, cũng sẽ làm rất tốt... nhưng duy nhất trong chuyện làm cha này, ta thấy mình rất thất bại."

"Ta chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về suy nghĩ của con, không quan tâm đến cảm xúc của con, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng không hỏi con có muốn hay không. Dù bây giờ con nói con không trách ta, ta vẫn cảm thấy rất hối hận, rất buồn... Bởi vì năm năm đã qua không thể lấy lại được, những tổn thương ta gây ra cho con... cũng không thể đảo ngược được. Ta quả thực không phải là một người cha xứng đáng."

Lý Vân Tường nghe y nói xong những lời này, lại im lặng một lúc lâu, như đang tỉ mỉ suy ngẫm từng lời của y. Cuối cùng, hắn cụp mắt xuống, xoa xoa ngón tay mình, chậm rãi mở lời: "Cha có lúc, quả thực không phải là một người cha tốt."

Cổ họng Ngao Bính thắt lại, vẫn theo bản năng hỏi một câu: "Con cũng nghĩ như vậy sao?"

Mặc dù y đã thừa nhận sự thất bại của mình, nhưng khi nghe Lý Vân Tường chính miệng nói ra câu đó, ngực y vẫn như bị kim châm, khó chịu đến đau đớn.

Lý Vân Tường bỗng nhiên ngẩng mắt lên, nhướng mày với y, giọng điệu mang theo chút tinh nghịch: "Vậy thì – đừng làm cha của con nữa."

Ngao Bính sững sờ.

"Có lẽ cha không có thiên phú làm cha," Lý Vân Tường tiếp tục nói, "nhưng không sao cả, chúng ta có thể thay đổi cách ở bên nhau."

Ngao Bính nhìn đôi mắt đen láy hếch lên đó, ánh mắt vẫn như hồi nhỏ, bướng bỉnh, cố chấp, lại mang theo chút thử thăm dò nũng nịu. Y vẫn đang đợi, đợi câu nói tiếp theo của hắn. Y biết Lý Vân Tường sẽ không chỉ nói đến đây.

Lý Vân Tường quả nhiên chậm rãi bổ sung: "Cha có thể... làm người yêu của con, làm bạn trai của con, làm chồng của con, làm vợ của con, vợ bé, cục cưng thân yêu, bảo bối trái tim bé bỏng... thế nào cũng được, cha chọn một đi."

Ngao Bính đột nhiên bật cười, cúi đầu đưa tay che mặt xoa xoa hai cái: "Nghe có vẻ không còn lựa chọn nào khác."

"Con quả thực cũng không muốn cho cha lựa chọn nào khác." Lý Vân Tường nói một cách thẳng thắn.

Ngao Bính khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, nụ cười trên mặt dần tắt, khẽ nói: "Ta hơn con mười tám tuổi."

"Con biết, con học toán rồi mà." Lý Vân Tường nhún vai, nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng Ngao Bính không thoải mái như vậy, ánh mắt y dần nhuốm vẻ lo lắng: "Không... Đây là một vấn đề rất thực tế, vấn đề đặt ra trước mắt chúng ta. Bây giờ chúng ta... đều rất tốt, nhưng con có thể tưởng tượng được không? Khi con đến tuổi ta, con đang ở độ tuổi sung mãn nhất, còn ta đã già rồi, năm mươi mấy rồi. Vài năm nữa, con năm mươi tuổi, ta gần bảy mươi tuổi, mặt sẽ đầy nếp nhăn, tóc sẽ bạc trắng, cơ thể cũng sẽ yếu đi. Hơn nữa con cũng biết, vì tình trạng cơ thể của ta, ta không phải phụ nữ, cũng không thể mang thai, sau này con sẽ không thể có con của riêng mình... Sau này ta sẽ rời khỏi thế gian trước con, để lại con một mình trên đời này. Lúc đó con vẫn còn một chặng đường dài phải đi, còn ta đã không thể làm gì được nữa rồi. Con thực sự có thể chấp nhận sao? Con đã nghĩ đến chưa? Con có nghĩ đến lúc đó con có buồn không, có cảm thấy lựa chọn bây giờ quá bồng bột không?"

"Con không bận tâm những điều đó." Giọng Lý Vân Tường nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Tuổi tác, con cái, mấy thứ linh tinh đó, con đều không bận tâm, con chỉ cần cha thôi. Nếu cha chết, con sẽ tự sát, đi cùng cha, con quyết không sống một mình."

Nói ra những lời này, Lý Vân Tường thật sự vẫn là một đứa trẻ...

"Đừng ngốc nghếch nữa. Đừng nói như vậy nữa, cha sẽ buồn đó." Ngao Bính không kìm được đưa tay vuốt ve mặt Lý Vân Tường, ngón cái khẽ lướt qua đường nét quen thuộc mà xa lạ đó, "Con không thể lấy mạng sống ra để nói những lời này."

"Con đang nghiêm túc hỏi cha... Cha phải hứa với con, hứa rằng tình yêu cha dành cho con là thật lòng, là đã suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải sự say mê nhất thời khi cha còn trẻ tuổi, bồng bột. Cha có thể không? Cha có thể hứa với con rằng, cha không phải bị con thu hút bởi điểm nào đó mà quyết định muốn ở bên con cả đời, mà là thực sự biết tình yêu là gì rồi mới chọn con không?"

Nói xong những lời này, y đột nhiên cũng im lặng. Y nhận ra, mình lại đang đòi hỏi một cậu bé mười bảy tuổi phải hứa hẹn, đòi hỏi tình yêu, đòi hỏi sự chắc chắn và câu trả lời mà ngay cả nhiều người trưởng thành cũng không thể đưa ra. Thật quá vô lý. Y thậm chí còn chưa từng dạy Lý Vân Tường tình yêu là gì. Những câu hỏi này y đặt ra, Lý Vân Tường thực sự có thể hiểu được sao?

Nghĩ đến đây, y lại cười tự giễu, rồi nói tiếp: "Cha vẫn cảm thấy... con còn quá nhỏ. Tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm cũng ít. Con có thể chưa từng trải qua mất mát thực sự, cũng chưa từng trải qua sự bầu bạn dài đằng đẵng, vụn vặt, đôi khi thậm chí khiến người ta mệt mỏi đó. Con có thể hiểu ý nghĩa của những lời này không? 'Một đời', 'chăm sóc cha', 'cùng cha rời đi'... những điều này không phải nói đùa đâu, đối với cha, đó là những lời hứa rất nghiêm túc, là tương lai mà cha sẽ tưởng tượng, sẽ lo sợ ngay từ bây giờ. Con có thể hiểu những điều này có ý nghĩa gì đối với cha không?"

"Cha..." Giọng Lý Vân Tường run rẩy, hắn siết chặt tay Ngao Bính, dường như muốn dùng sức mạnh này để truyền tải sự kiên định trong lòng hắn, "Con biết cha lo lắng điều gì, cha sợ con còn nhỏ, không hiểu tình yêu, không hiểu trách nhiệm, cha sợ con bồng bột nhất thời, vài năm sau thay lòng, bỏ lại cha một mình. Nhưng con không phải người như vậy. Cha nuôi con khôn lớn, cha là người hiểu con nhất, cha phải biết, chuyện con đã quyết định, chưa bao giờ dễ dàng thay đổi."

"Con không phải nhất thời cao hứng. Con biết từ năm con năm tuổi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Từ lúc đó, con chỉ có một mục tiêu, đó là luôn ở bên cha. Bất kể cha còn trẻ hay đã già, khỏe mạnh hay ốm đau, con cũng sẽ không đi. Cha xem, con trẻ hơn cha, đợi cha già rồi, con vẫn còn rất nhiều sức lực, có thể đưa cha ra ngoài, cùng cha đi khám bệnh, nhớ những chuyện cha quên. Con là người chăm sóc cha tốt nhất trên thế giới này – điều này không tốt sao?"

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm: "Con sẽ chăm sóc cha như cha đã chăm sóc con hồi nhỏ vậy."

Ngao Bính vừa nghe lời này, trong đầu nhanh chóng lướt qua những hình ảnh "chăm sóc" năm xưa, lập tức rùng mình, liền xua tay: "Thôi thôi thôi, vậy thì bỏ đi."

Lý Vân Tường không nhịn được bật cười thành tiếng, đưa tay kéo y vào lòng, ôm chặt: "Con biết cha không chỉ lo con còn nhỏ, sẽ thay lòng. Cha sợ có một ngày cha già rồi, mà con vẫn còn trẻ, sẽ cô đơn, sẽ hối hận. Nhưng con không sợ, con thà sau này đau khổ, cũng không muốn bỏ lỡ hiện tại. Cha tin con không?"

Ngao Bính vùi đầu vào lòng Lý Vân Tường, không nói gì, chỉ yên lặng tận hưởng cái ôm này, hít hà mùi hương quen thuộc trên người hắn.

Một lúc sau, y đẩy Lý Vân Tường ra, từ túi móc ra một vật nhỏ, xòe trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt hắn.

Lý Vân Tường cúi đầu nhìn, gần như kinh ngạc: "Sao cha vẫn còn giữ? Con tưởng cha đã vứt đi rồi."

Hắn cầm vật đó từ tay Ngao Bính, vô số viên kim cương giả li ti trên đó lấp lánh thứ ánh sáng khoa trương dưới đèn. Lý Vân Tường nắm lấy nó, liên tục lắc đầu nói: "Cha, cái này là giả mà... Hồi đó con ngốc quá, căn bản không biết, còn bỏ ra nhiều tiền như vậy mua cho cha một cái Cartier giả. Cha lúc đó chắc chắn nhìn cái là biết ngay phải không? Cha cũng không vạch trần con, còn giữ lại mãi..."

"Những thứ con tặng cha, cha đều giữ lại hết." Ngao Bính khẽ nói, đưa bàn tay trái cho Lý Vân Tường, "Làm điều con muốn đi."

"Thật sự được sao?" Lý Vân Tường vẫn có chút không thể tin nổi, siết chặt tay y mà run rẩy.

"Con không phải đã nói sao, lớn lên muốn kết hôn với cha." Y nói, "Con không phải là lừa cha đó chứ?"

"Không! Không hề!" Lý Vân Tường hoảng loạn kêu lên, một tay kéo lấy tay y, tốc độ ánh sáng giúp y đeo nhẫn vào. Chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của y, kích thước rõ ràng có chút không vừa, hơi lỏng lẻo, nhưng Ngao Bính lại cảm thấy rất vui. Y ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Vân Tường một lần nữa, thấy trong đôi mắt đó cũng lấp lánh thứ ánh sáng trong suốt như viên kim cương trên chiếc nhẫn này.

"Con yêu cha." Giọng Lý Vân Tường run rẩy, "Con yêu cha, Ngao Bính."

"Cha biết rồi." Ngao Bính nhìn hắn, "Còn gì muốn nói nữa không?"

"Ưm..." Lý Vân Tường lại bắt đầu gãi tai gãi má, "Thật ra, cái thuốc đó... là viên vitamin thôi."

"...Cái gì?"

"Con nói cái thuốc đó, thật ra không phải xuân dược, là con lừa cha thôi. Con chỉ muốn thử xem cha rốt cuộc... có thật sự muốn làm với con không."

Ngao Bính im lặng.

Lý Vân Tường thấy y như vậy, đột nhiên lại hoảng hốt, lắp bắp nói: "Con... con không phải—"

"Đủ rồi, làm đi." Ngao Bính đột ngột ngắt lời hắn.

Lý Vân Tường vẫn chưa kịp phản ứng: "Cái, cái gì... làm gì cơ?"

"Quan hệ. Ngay tại đây."

Lý Vân Tường trông ngây người, không hề động đậy, hắn ngớ ngẩn nói: "Con đang mơ à?"

Ngao Bính đã không còn định để ý đến hắn nữa, chủ động rướn người tới hôn lấy môi hắn, tay thọc xuống đũng quần hắn để sờ cái đó. Thứ đó đã cương cứng từ bao giờ không biết, đẩy chiếc quần vốn đã chật chội đến mức gần như sắp rách tung. Y cách lớp quần xoa nắn một lúc, rồi liền đưa tay cởi thắt lưng Lý Vân Tường, giúp hắn kéo quần xuống một nửa. Dương vật nổi đầy gân xanh đột ngột bật ra, đầu sáng bóng vì ướt, thể hiện sự nôn nóng của chủ nhân nó.

Lý Vân Tường bị sự chủ động của Ngao Bính làm cho giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, ôm chặt y mà hôn đáp trả. Hắn như phát điên mà cắn xé môi Ngao Bính, môi răng va chạm dữ dội, lưỡi đẩy tung hàm răng xộc thẳng vào trong, hung hăng càn quét từng tấc khoang miệng. Hắn túm lấy lưỡi Ngao Bính, mút mạnh, mút đến mức gốc lưỡi Ngao Bính mềm nhũn, chỉ có thể ư ử ngắt quãng, nước dãi chảy ra từ khóe miệng, ướt đẫm một mảng.

Tay Ngao Bính vẫn còn ở dưới háng hắn, mềm mại trơn tuột đến không ngờ, nắm lấy dương vật của hắn mà thủ dâm từng nhịp, lực vừa mạnh vừa chuẩn, nhưng lại mang theo một sự khéo léo chừng mực. Đầu ngón tay trước tiên nhẹ nhàng xoa ở đỉnh, xoay tròn rồi trượt xuống, móc lấy những vị trí nhạy cảm của hắn, lại thăm dò xuống dưới, nắm lấy hai viên ngọc của hắn mà xoa nắn qua lại. Cảm giác này quá đỗi phi thực. Cha hắn vậy mà lại chủ động sờ hắn, xoa hắn như vậy, cảm giác kích thích chưa từng có này khiến Lý Vân Tường run bắn cả người, một luồng tê dại từ xương sống chạy thẳng lên da đầu, suýt nữa không nhịn được mà bắn ngay tại chỗ.

Ngao Bính lúc này rời khỏi môi hắn, kéo theo một sợi chỉ bạc, rồi lại đưa tay nhẹ nhàng ngắt đứt. Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng đó nhìn hắn, mang theo một tầng ánh sáng tình dục như sương mờ, yên tĩnh, tập trung, quyến luyến đến chết người. Lý Vân Tường chỉ nhìn một cái đã thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ có dương vật cương cứng hơn nữa. Ngao Bính vẫn mặc chiếc áo sơ mi lụa sẫm màu đó, cổ áo xẻ rất sâu, mềm mại ôm lấy cơ thể y, chỉ cần cúi đầu nhẹ một cái, đường xẻ chữ V sâu hoắm đó có thể nhìn thấy ngực. Lý Vân Tường mỗi lần thấy y mặc loại quần áo này, đều hận không thể khâu cổ áo lại cho y, khâu đến tận cổ. Hắn chỉ cần tưởng tượng có người nào đó sẽ lén nhìn người cha gợi cảm của hắn qua khe hở đó, nhìn thấy hai núm vú nhỏ màu hồng ẩn hiện, là hắn đã nổi cơn tam bành.

Nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người họ, cái khe hở đó, cảnh tượng đó, là của hắn, là thứ chỉ thuộc về hắn. Sau này cũng chỉ thuộc về một mình hắn. Cảm giác này khiến toàn thân hắn máu huyết dồn xuống, như thể tất cả nguồn nhiệt trên cơ thể đều tập trung về một chỗ, đốt cháy đến tê dại da đầu, nghiến chặt răng, hận không thể ngay lập tức đè người ta xuống ghế sofa hành sự cho đến khi khóc.

Ngao Bính cúi người xuống, quỳ giữa hai chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo khao khát khó che giấu. Lý Vân Tường lập tức hiểu ra, đồ dâm đãng này là muốn ăn dương vật to của hắn rồi. Khi hắn hành sự trước đây hắn đã nhìn ra rồi, ánh mắt Ngao Bính suýt nữa dính chặt dưới háng hắn, thèm thuồng không chịu nổi. Hắn đưa tay nắm lấy dương vật của mình, ấn xuống một chút, vật cứng rắn khẽ cọ qua mặt Ngao Bính, lướt qua lại trên hai cánh môi mềm mại đó, từ từ xoay vòng, mài ra một vệt nước sáng bóng.

Ngao Bính gần như bị mùi hương này làm cho mê mẩn. Trên dương vật cường tráng của con trai y mang theo mùi hương thoang thoảng sau khi tắm, cùng với mùi mồ hôi hòa lẫn hormone nam tính, xộc thẳng vào mũi y. Y đưa hai tay nắm lấy gốc, chạm vào những sợi lông cứng ở phía dưới, cọ xát khiến da y nóng ran. Y trước hết thè lưỡi ra, cẩn thận liếm đi lớp dịch thể mặn chát ở đầu, vừa nếm được một chút, toàn thân đã như trúng xuân dược mà bùng cháy, cửa huyệt nhỏ bị hành sự sưng tấy lại co giật từng cơn, một luồng chất lỏng ấm nóng khẽ trào ra, làm ướt đẫm quần lót của y, dính nhớp nháp ôm lấy y.

Cứ thế này quần sẽ rất nhanh bị ướt sũng, Ngao Bính dứt khoát đứng dậy, ba bốn động tác đã cởi sạch quần áo, trần truồng quỳ lại trên thảm, cả người dán vào chân Lý Vân Tường, chuyên tâm đối phó với dương vật đang cứng đến sưng trướng của hắn.

Lý Vân Tường gần như nhìn đến ngây người. Trên cơ thể trắng nõn của Ngao Bính, toàn bộ là những dấu vết hắn để lại trước đó, sâu có, nông có, vết đỏ, dấu răng từ cổ đến ngực, từ hông đến bẹn đùi, khắp nơi đều có. Hai núm vú của y sớm đã bị giày vò đến đỏ tấy sưng phù, to hơn hẳn một vòng, khẽ động là run rẩy, nhìn vào khiến người ta hận không thể cắn thêm một miếng nữa. Hắn nhìn người cha thường ngày cao ngạo, kiêu căng của mình trần truồng quỳ giữa hai chân hắn, ánh mắt ướt át, mang theo ánh sáng tình dục, và cả chút mềm yếu vô thức, cố gắng ngậm lấy phần đầu to lớn đó, môi răng miễn cưỡng khép lại, cả miệng đều phồng lên, má căng chặt.

Ngao Bính bắt đầu nuốt vào nhả ra một cách chậm rãi, môi dán chặt vào dương vật đầy đặn, từ từ hạ xuống, mỗi lần đều sâu đến tận cùng, thọc vào phần thịt mềm mại sâu trong cổ họng hắn, phát ra tiếng ướt át. Yết hầu của y khẽ run rẩy, hơi thở phả vào bụng Lý Vân Tường, mang theo nhiệt độ nóng rực.

Lý Vân Tường gần như không thể chịu đựng nổi, cái cảm giác bị cổ họng của cha ôm chặt, lại không ngừng đẩy sâu vào quá kích thích, hắn nhanh chóng có cảm giác sắp xuất tinh, không kìm được khẽ nói: "Đừng ngậm sâu như vậy."

Nhưng Ngao Bính như không nghe thấy, ngậm chặt lấy, không chịu buông ra, ngược lại còn dùng sức ngậm sâu thêm một đoạn, lưỡi vẫn vòng tròn ở đáy, nước dãi thừa chảy xuống khóe miệng, nhỏ giọt xuống háng hắn, làm ướt đẫm cả mảng lông mu rậm rạp, dính bết lại trên da, sáng bóng.

Cuối cùng, eo Lý Vân Tường đột ngột thắt lại, rên rỉ một tiếng, bắn vào miệng y. Ngao Bính không lùi lại, như đã chuẩn bị sẵn, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, vẻ mặt thậm chí còn có chút thỏa mãn. Lý Vân Tường thở dốc, ngón tay luồn vào mái tóc vàng mềm mại của y, từ từ vuốt, rồi trượt xuống má, nhẹ nhàng lau đi những giọt tinh dịch lẫn nước dãi tràn ra khóe miệng y. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi đó, khẽ hỏi: "Thích ăn tinh dịch của con trai không?"

"Thích, thích..."

Ngao Bính khẽ rên rỉ, giọng mềm nhũn, như đang làm nũng. Lý Vân Tường cởi quần áo của mình, rồi nhấc Ngao Bính lên, đặt cả người y lên ghế sofa, một tay thọc vào giữa hai chân y, hung hăng xoa nắn cái cửa mình nhỏ đã bị hành sự sưng đỏ từ trước. Đầu ngón tay vừa ấn vào, lập tức bị một luồng chất lỏng sệt nóng bỏng làm đầy, ngón tay hắn qua lại khuấy đảo, khiến dịch lỏng bắn tung tóe khắp nơi, tá-p tá-p văng vào bẹn đùi và đệm sofa, ướt sũng.

"Cha, chỗ này của cha đều bị con đụ sưng lên rồi," hắn khẽ nói, giọng trầm khàn đầy hung dữ, đầu ngón tay vẫn liên tục miết vào cửa huyệt sưng tấy đó, "Sao vẫn nhiều nước thế này, dâm đãng chết đi được."

Y quả thực đã bị hành sự sưng lên, họ trước đó đã làm quá nhiều lần, nhưng y vẫn muốn, y quá khao khát cơ thể Lý Vân Tường. Bao nhiêu năm đã trôi qua, y sớm đã thay đổi, biến thành một vật chứa chỉ tồn tại vì Lý Vân Tường, một hố đen, trống rỗng, sâu không đáy, chỉ có thể dựa vào việc nuốt chửng đối phương hết lần này đến lần khác để lấp đầy.

Khi Lý Vân Tường một lần nữa xâm nhập vào cơ thể y, động tác vừa mạnh vừa bạo, không chút thương xót, như muốn xé toạc y ra. Y bị thúc đến phát ra liên hồi tiếng rên rỉ dâm đãng, nhưng eo bị giữ chặt, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể mặc người sắp đặt. Y hé mắt nhìn đôi mắt của Lý Vân Tường, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào y, như thể cố ý thưởng thức dáng vẻ y bị hành sự đến biến dạng. Y đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, lại không nhịn được vòng hai chân lên eo Lý Vân Tường, trong cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ kéo dài, mang theo khoái cảm không thể kìm nén. Bàn tay trái đeo nhẫn của y và bàn tay phải của Lý Vân Tường đan mười ngón vào nhau, nắm chặt. Khoảnh khắc đó, y đột nhiên cảm thấy một niềm hạnh phúc vô tận, thấm qua kẽ ngón tay, từ từ lan tỏa trong lòng, rồi cùng với những dịch thể hòa quyện trong cơ thể, chảy trên từng tấc dây thần kinh toàn thân. Khoái cảm từng đợt ập đến, y không kìm được ngẩng cằm lên, ánh mắt đờ đẫn, cổ họng thắt lại, rên rỉ phóng đãng phát ra tiếng: "A—— Sướng quá, đụ chết ta rồi..."

"Đụ chết mày, đồ dâm đãng."

Lý Vân Tường nghe thấy tiếng rên rỉ dâm đãng của y, dương vật đang nằm trong cơ thể y đột nhiên trương to lên một vòng, hung hăng chống đỡ cái cửa mình nhỏ vốn đã sưng đỏ mềm nhũn. Hắn một tay kéo Ngao Bính lên, để y quỳ bò trên ghế sofa, mông vểnh cao, từ phía sau thọc vào. Chàng trai mười bảy tuổi đang ở độ tuổi không biết mệt là gì, thúc mạnh từng nhát, động tác ngày càng nhanh, như muốn đâm xuyên y. Y chỉ cảm thấy cái lỗ sâu thẳm ẩm ướt phía dưới mình, bị "cái đó" vừa cứng vừa nóng của Lý Vân Tường liên tục xâm nhập, trơn trượt đến khó tin, như vật sống luân chuyển qua lại bên trong, liên tục thúc vào điểm nhạy cảm sâu nhất, như cố tình không cho y một chút thời gian để thở.

"Nhanh quá... sâu quá..." Đầu óc y đã trống rỗng, khoái cảm như sóng biển từng đợt dâng trào, căn bản không kịp rút đi. Toàn thân y run rẩy, hai tay không chống đỡ nổi, ngực áp vào ghế sofa, mông bị thúc kêu pặp pặp, "Chậm lại... chậm lại... a, a..."

"Không phải thích bị đụ sao?" Lý Vân Tường cắn tai y, vừa nói vừa tăng tốc độ thúc đẩy, "Không phải nói sướng sao? Hửm?"

Y thở dốc mang theo tiếng khóc, giọng đã khàn đặc, thỉnh thoảng nức nở van xin, nhưng vẫn bị giữ chặt cứng, không thể động đậy: "Cửa mình dâm đãng, cửa mình dâm đãng sắp nát rồi, a a a a——"

Lý Vân Tường cười một tiếng, eo nhún một cái, cả huyệt cái ngập sâu xuống tận cùng, mạnh mẽ thúc y một cái, "Cha, cha kêu làm con muốn tè rồi, làm sao bây giờ?"

Hắn cúi đầu liếm liếm cổ Ngao Bính ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay siết chặt cặp mông đỏ bừng nóng hổi của y mà vỗ mạnh, "Giúp con đi?"

Ngao Bính đương nhiên biết Lý Vân Tường có ý gì, chỉ là tai y lập tức đỏ bừm, kéo theo cả khuôn mặt cũng nóng ran: "Đi... đi tè đi..."

Lý Vân Tường nặng nề thở dốc bên tai y, cố tình hỏi: "Đi đâu, cha, con sắp không nhịn nổi rồi."

Ngao Bính nhắm mắt lại, gần như nghiến răng nói ra: "Tè... tè vào tiểu huyệt cái đi..."

"Cha, cha dâm đãng chết đi được." Y nghe Lý Vân Tường nói vậy, rút ra một chút, điều chỉnh tư thế. Giây tiếp theo, một luồng nhiệt nóng bỏng mạnh mẽ xông thẳng vào cơ thể, trực tiếp rót vào nơi sâu nhất, như lửa bùng cháy, lại như nước vỡ đập, không ngừng xông vào. Y thậm chí có thể cảm nhận được hình dạng bên trong cơ thể mình bị căng ra, cửa huyệt bị căng phồng tròn xoe, dường như chỉ thêm một giọt nữa là sẽ vỡ tung, thành trong tê dại, y cuối cùng không nhịn được, cả người run rẩy kêu lớn: "U a a a a... Nhiều quá rồi... Sắp hỏng mất rồi..."

"Sẽ không hỏng đâu, cha, cha giỏi chứa lắm." Tay Lý Vân Tường thọc xuống, trượt theo bụng Ngao Bính như đang mang thai tháng thứ tư, nhẹ nhàng xoa bóp, "Cha như đang mang thai con của con vậy... Gợi cảm quá đi."

Nghe Lý Vân Tường nói, hạ thể y co giật dữ dội vài cái, xuất tinh mà không cần bất kỳ sự vuốt ve nào, tinh dịch từng luồng phun lên đệm ghế sofa. Y vừa xuất tinh, vừa co giật toàn thân, đầu ngón tay siết chặt, ngay cả bụng dưới cũng co thắt, cơ bắp co rút từng đợt, như đang cố gắng hút cả dương vật của Lý Vân Tường vào trong.

Chật quá. Lý Vân Tường rên rỉ vài tiếng, bị y kẹp chặt đến nhíu mày, dứt khoát dùng sức ghì chặt y, tiếp tục xâm nhập trong bụng đầy nước dâm. Ngao Bính cảm thấy bụng mình rung lên, nặng trĩu lắc lư, đau đớn và khoái cảm hòa quyện vào nhau, cho đến khi Lý Vân Tường lại xuất tinh vào trong cơ thể y, khi rút ra, bên dưới "bộp" một tiếng, đột ngột thả lỏng, một lượng lớn chất lỏng đục ngầu bị ép ra, mang theo mùi và hơi ấm cơ thể, tuôn ra sạch sẽ, làm ướt sũng đệm ghế sofa và thảm.

Ngao Bính cả người mềm nhũn trong lòng Lý Vân Tường, như bị rút cạn sức lực, mắt cũng không mở ra được. Y vùi mặt vào ngực Lý Vân Tường, yếu ớt nói một câu: "Máy bay... máy bay không thể dùng được nữa rồi... con phải đền cho cha..."

Lý Vân Tường cúi đầu hôn lên mái tóc rối bù của y, ôm chặt y, giọng nói mang theo ý cười: "Con sẽ đền cho cha, cha. Cả đời này con sẽ ở lại đây, con sẽ đền cả người con cho cha."

Ghi chú:

Máy bay riêng của Ngao Bính là Gulfstream G700, giá khởi điểm 78 triệu đô la Mỹ.

Ngao Bính bị "chú chó nhỏ" tè đầy bụng phải đợi 15-30 phút sau khi máy bay cất cánh mới có thể tắm. Gâu gâu gâu!

Sau đó hai người tiện thể đi hưởng tuần trăng mật nhỏ ở chỗ Ngao Ất rồi mới trở về.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro