Chương 8: Tái sinh

Tóm tắt: Play thời kỳ mang thai

========================================================

Nửa năm sau.

Ngao Giáp vừa từ Tokyo về sau khi hoàn tất công việc thì nhận được tin nhắn của Ngao Bính, nói muốn ghé nhà y chơi. Y khá vui vẻ, dù sao gần đây vẫn luôn đi công tác, tính ra cũng gần bốn tháng hai người chưa gặp nhau.

Y vẫn nhớ Ngao Bính năm ngoái có nhắc đến một lần, nói muốn thử Hibiki 40 Years. Loại rượu này trên toàn thế giới chỉ giới hạn 400 chai, chỉ bốc thăm ở Nhật Bản. Ngao Giáp trực tiếp thông qua kênh khách hàng VIP của Suntory để có được một chai theo hạn ngạch nội bộ, đợi hoàn tất toàn bộ quy trình khai báo hải quan, vận chuyển hàng không, thủ tục, thì vừa hay trong tháng này được giao đến tủ rượu ở nhà.

Người hầu đã chuẩn bị sẵn đá viên và ly whisky, y rót chất lỏng màu hổ phách vào hai ly, ngập qua mép dưới của viên đá, đặt một ly trước mặt Ngao Bính, còn mình thì tiện tay cầm ly còn lại, quay người ngồi đối diện y.

Ngao Bính nhìn ly rượu, không động đậy. Y chỉ nhìn quanh căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ngao Giáp: "Chị dâu đâu rồi?"

"Đã sang Canada cùng bọn nhỏ rồi." Ngao Giáp nói, "Hai thằng nhóc đó vừa lên cấp ba, gần đây đang chơi khúc côn cầu trên băng, tham gia thi đấu."

"Anh cũng nên đi xem đi." Ngao Bính nói, "Em nhớ anh lâu rồi không đi cùng chúng nó."

"Thi đấu khúc côn cầu trên băng chứ có phải Olympic đâu mà ngày nào cũng có." Ngao Giáp cười cười, thấy thằng em mình hôm nay sao mà bất thường thế, lại còn quan tâm đến đời sống gia đình mình, đúng là chuyện lạ. Y ngửa cổ uống cạn ly rượu, nhíu mày.

"Rượu này ngửi thì thơm, uống thì cũng thường thôi." Y nói.

"Anh vốn không thích uống rượu lắm, đương nhiên không thể cảm nhận được cái hay của nó." Ngao Bính thản nhiên đáp lại.

"Cậu nếm thử đi, không phải năm ngoái cậu nói muốn uống sao." Ngao Giáp nhướng cằm về phía ly rượu trước mặt Ngao Bính, rồi nói tiếp, "Tôi nói cho cậu biết, tháng trước tôi có đi Châu Phi một chuyến, chơi trực thăng săn bắn tầm thấp, đuổi linh dương đầu bò. Còn thử nhảy dù nữa, khá là kích thích. Cậu cũng nên ra ngoài chơi nhiều hơn, thay đổi môi trường, rất thú vị đó. Mấy ngày đó tôi còn cảm thấy, hình như lại tìm lại được chút đam mê của tuổi trẻ rồi."

"À, tôi có thể sẽ đi." Ngao Bính gật đầu, có chút không tự nhiên điều chỉnh lại tư thế ngồi, rồi ho khan một tiếng, đột nhiên nói, "Cái đó... tôi và Lý Vân Tường ở bên nhau rồi."

Khác với những gì Ngao Bính tưởng tượng, Ngao Giáp không tỏ ra đặc biệt ngạc nhiên về chuyện này, dù sao y cũng là người trong giới đã quen với đủ mọi kiểu trò lạ. Y cười hờ hờ hai tiếng, cầm bộ trà cụ vừa đấu giá về từ Sotheby's Hong Kong lên. Đó là một chiếc ấm tử sa nguyên khoáng của Cố Cảnh Chu từ những năm 40, là vật độc bản, thân ấm ấm áp, bên trong nắp có khắc hai chữ "Vô Song" do chính Cố Cảnh Chu khắc. Hai chén đi kèm là của lò gốm Nhữ Châu thời Bắc Tống, men xanh da trời, miệng chén hơi thu nhỏ, nhìn kỹ thì vân rạn như băng nứt dày đặc và rõ ràng. Y không nhanh không chậm lấy trà, bỏ lá, rót nước, nhấc ấm, nước sôi rơi vào ấm tử sa, phát ra tiếng động nhỏ, nhanh chóng mang theo hương thơm ngọt ngào của trà và mùi ấm áp của đất sét cũ.

"Tôi sớm đã biết sẽ có ngày này mà." Ngao Giáp không chớp mắt nhìn chằm chằm bộ trà cụ quý giá của mình, "Hai đứa bây từ trước đến nay chưa bao giờ là mối quan hệ cha con bình thường. Cái tâm tư của cậu đó, người tinh ý nhìn là hiểu ngay. Cậu đâu phải nuôi con trai, rõ ràng là nuôi chồng nhỏ cho mình thì có."

Ngao Bính nhún vai: "Vậy là anh chấp nhận được sao?"

Ngao Giáp nói: "Tôi có gì mà không chấp nhận được, người chơi trò lạ hơn cậu đầy ra đó, cái này tính là gì? Nhưng bên daddy thì khó nói lắm, cậu không nhớ lúc cậu công khai giới tính ông ấy phản ứng thế nào sao? Chuyện này ông ấy sẽ càng khó chấp nhận hơn. Tôi khuyên cậu nhé, đừng nói với ông ấy, cứ thế này mà sống cũng được, dù sao hai đứa bây... ờ, hai đứa bây..."

"Nghiêm túc đó." Ngao Bính nhìn anh ta, rất nghiêm túc bổ sung, "Chúng tôi là nghiêm túc."

Ngao Giáp nhất thời không nói nên lời: "...Cậu ta đã trưởng thành chưa? Tôi nhớ cậu ta... ừm... về nhà chúng ta cũng được mười hai năm rồi nhỉ, vậy mới mười bảy sao?"

"Đại khái thế." Ngao Bính lại bày ra bộ dạng vô liêm sỉ kiểu "anh xem tôi ngủ với trẻ vị thành niên thì sao nào", "Mười bảy mười tám tuổi thì có gì khác biệt đâu? Thật ra tôi cũng không rõ cậu ta sinh ra cụ thể vào khi nào. Lúc đó bên bọn buôn người cũng không tra ra giấy khai sinh, chắc là mất từ rất sớm rồi."

"Được được, không khác biệt." Ngao Giáp trán lấm tấm mồ hôi, dùng mu bàn tay xoa xoa thái dương, đổ trà trong ấm tử sa vào chén công bằng, rồi rót một chén nữa đưa cho Ngao Bính: "Nhưng nói cho cùng, hai đứa bây cũng không thể nào đi đăng ký kết hôn thật sự được đúng không? Nên thật ra không cần thiết phải nói với daddy, ông ấy biết cũng sẽ không hiểu đâu."

Ngao Bính nắm lấy chén trà, cúi đầu nhìn mặt trà, im lặng một lát, rồi mới chậm rãi mở lời: "Bên daddy, không thể giấu được đâu."

"Sao thế?"

Ngao Bính đưa tay, từ túi áo lấy ra một tờ giấy được gấp rất gọn gàng, đưa vào tay Ngao Giáp.

Ngao Giáp nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem một cái, suýt nữa run tay làm đổ chiếc ấm tử sa trị giá hàng chục triệu đó. Trên tờ giấy là một bức ảnh siêu âm đen trắng, trong hình ảnh mờ ảo, một cái bóng nhỏ bé nằm im lìm, trên cột thông tin cá nhân ở phía trên, rõ ràng là tên của Ngao Bính.

Hắn nhìn đi nhìn lại mấy lượt, cuối cùng vẫn khó tin ngẩng đầu lên, cổ họng có chút khô khan: "...Tôi nhớ cậu không phải không thể...?"

"Cũng không phải hoàn toàn không thể." Ngao Bính thần sắc rất bình tĩnh, nâng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, "Chỉ là chuyện này xác suất rất nhỏ, vừa hay lại rơi vào tôi."

Ngao Bính bề ngoài thì tỏ vẻ thanh thản, thực ra trong lòng căn bản không dám nhớ lại cuộc sống của mình và Lý Vân Tường trong nửa năm qua như thế nào. Lý Vân Tường mười bảy tuổi đang ở độ tuổi sung mãn nhất, chỉ cần Ngao Bính nhìn hắn một cái, dục vọng của hắn liền có thể bùng cháy như lửa hoang. Còn Ngao Bính ba mươi lăm tuổi vốn đã cai dục nhiều năm, nay bị Lý Vân Tường khơi gợi, quả thực như trời đánh đất rung, dục vọng trầm lắng bấy lâu trong cơ thể hoàn toàn được đánh thức, còn mạnh mẽ hơn trước. Họ gần như dính lấy nhau không kể ngày đêm, Lý Vân Tường thậm chí còn đuổi tất cả người hầu, cấp dưới trong nhà đi hết, để hắn và Ngao Bính có thể trực tiếp không cần mặc quần áo – hắn ví hành vi này là "trở về bản nguyên", hắn và Ngao Bính như Adam và Eva trong Vườn Địa Đàng, không có xấu hổ, cũng không có che đậy. Theo hắn, mặc quần áo là sự thỏa hiệp của xã hội văn minh, là để tạo ra cảm giác ranh giới nhằm hòa nhập vào cộng đồng, còn hắn không cần những thứ đó. Ít nhất trong căn nhà này, hắn không cần. Mỗi lần quan hệ, hắn đều phải hành sự Ngao Bính đến đau lưng mỏi gối, cửa mình không khép lại được mới chịu dừng, hơn nữa hắn ỷ vào việc Ngao Bính sẽ không mang thai, chưa bao giờ dùng bao, lần nào cũng xuất thẳng vào bên trong, vô tư lự.

Cho đến một ngày, Lý Vân Tường làm món gan ngỗng Pháp ăn kèm nấm truffle đen mà Ngao Bính rất thích trước đây. Món ăn vừa được dọn lên bàn, mùi tanh xộc vào mũi khiến y không thể kiểm soát, vội vã lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Khi nằm vật ra sàn đá trơn nhẵn trong nhà vệ sinh, Ngao Bính cuối cùng mới bắt đầu hồi tưởng lại những bất thường trong khoảng thời gian này – từ việc mỗi ngày đều mệt mỏi muốn ngủ, cho đến những chiếc quần thường ngày vừa vặn bỗng trở nên hơi bó chặt, lúc đó y mới muộn màng nhận ra có gì đó không ổn. Thấy y như vậy, Lý Vân Tường liền kéo y đi tìm bác sĩ riêng. Đến khi có kết quả kiểm tra, y mới biết, đứa con của y và Lý Vân Tường đã lặng lẽ lớn lên trong bụng y được ba tháng rồi.

Ngao Giáp tỉ mỉ quan sát người em trai nhỏ này của mình, cuối cùng mới nhận thấy phong cách ăn mặc của y hôm nay hoàn toàn khác với mọi khi, chỉ mặc một chiếc áo hoodie thiết kế riêng rộng thùng thình, quần cũng rộng rãi. Cách ăn mặc này lại giống hệt phong cách của Lý Vân Tường. Mái tóc vàng rực rỡ ban đầu, cũng vì lâu ngày không đi nhuộm lại mà phần chân tóc đã lộ rõ màu đen.

Trong lòng y bỗng thấy khó chịu. Dù sao, bình thường Ngao Bính nổi tiếng là người điệu đà, là kiểu người trong truyền thuyết, đến mức đi đổ rác cũng phải chỉnh chu. Giờ đây, y đột nhiên trở nên như vậy, Ngao Giáp có chút không yên, giọng điệu bất giác mang theo sự lo lắng, không kìm được hỏi liền mấy câu: "Cậu thật sự chịu đựng được không? Cậu có biết mang thai rất vất vả không? Thể chất của cậu vốn đã đặc biệt rồi, liệu có chịu nổi kiểu tra tấn này không? Hơn nữa, cậu cũng không còn trẻ nữa..."

Ngao Bính thấy hắn lo lắng, liền an ủi: "Không sao đâu, đừng lo cho tôi. Tôi bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng hút thuốc thôi, mà Lý Vân Tường về sau không cho tôi hút nữa rồi. Các thói quen sinh hoạt khác đều tốt, cơ thể khỏe mạnh, con bé cũng rất khỏe mạnh."

"Lý Vân Tường cậu ta có biết không?" Ngao Giáp vẫn có chút không yên tâm.

"Đương nhiên là biết rồi, ngày kiểm tra ra là cậu ta biết luôn." Ngao Bính dừng lại một chút, trên mặt bỗng nở một nụ cười nhẹ, "Là con gái."

Ngao Giáp chưa từng thấy Ngao Bính nở nụ cười như vậy. Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn bất ngờ hiện ra một cụm từ – "Hào quang của tình mẫu tử". Vầng hào quang thần thánh này bao phủ lấy Ngao Bính, khiến cả người y trông thật tĩnh lặng và mềm mại, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày.

Ngao Giáp nhất thời có chút ngẩn ngơ. Trước mắt y bỗng hiện lên hình ảnh Lý Vân Tường hồi nhỏ gọi y là "Đại bá"... Thật ra y vẫn luôn khá thích thằng bé Lý Vân Tường này. Bởi vì Ngao Ất sớm đã định cư ở nước ngoài, rất ít khi về nhà, trong số mấy anh em họ, y và Ngao Bính là thân thiết nhất, kéo theo cả Lý Vân Tường cũng luôn gặp, nhìn hắn lớn lên từng chút một. Nói ra thì, tuổi của Lý Vân Tường, thực ra cũng không lớn hơn mấy so với cặp sinh đôi con thứ hai nhà y, có lúc y vô thức coi Lý Vân Tường như con cái trong nhà mình.

...Vậy bây giờ thằng bé này rốt cuộc phải gọi anh ta là anh, hay tiếp tục gọi Đại bá? Ngao Giáp càng nghĩ càng thấy sởn da gà. Nếu chỉ là yêu đương chơi bời thì thôi đi, dù sao tuổi trẻ ai mà chẳng có lúc nổi loạn. Nhưng bây giờ ngay cả con cái cũng đã có rồi, tính chất sự việc lập tức thay đổi... Y đột nhiên có chút mừng vì Lý Vân Tường hôm nay không đến, nếu không anh ta thật sự sẽ đứng ngồi không yên mất.

Thằng em trai nhỏ này của anh ta, bình thường trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng khi làm việc thì sao luôn kinh thiên động địa thế này? Anh không kìm được nhớ lại chuyện Ngao Bính công khai giới tính hồi đó, cũng là nói với anh trước, chưa kịp đợi anh khuyên nhủ gì, quay đầu đã nói thẳng với Ngao Quảng, làm cho cả nhà náo loạn.

Anh biết rõ, Ngao Quảng vẫn luôn yêu thương đứa con trai út này nhất, nhưng cũng là người không thể chấp nhận nhất những chuyện của Ngao Bính. Khoảng thời gian đó, phản ứng của Ngao Quảng cực đoan lắm, trực tiếp nhốt Ngao Bính ở nhà, cắt đứt nguồn kinh tế của y, thậm chí có lúc còn tuyên bố miệng là tước bỏ quyền thừa kế, mọi chiêu trò đều dùng đến, chỉ muốn ép Ngao Bính quay đầu, trở thành "người bình thường" mà ông ấy muốn.

Nhưng cái sự phản nghịch này, càng ngăn cấm lại càng bùng phát, càng bị dồn nén lại càng mãnh liệt. Cuối cùng Ngao Bính cũng bị dồn đến đường cùng, trong một trận cãi vã long trời lở đất với Ngao Quảng, những lời y nói ra đã làm chấn động mọi người. Y trực tiếp chất vấn Ngao Quảng tại sao lại sinh y ra với hình hài như vậy, nếu không phải vì cơ thể y như thế, y đã chẳng bao giờ phát hiện ra việc quan hệ với đàn ông lại sướng đến thế.

Ngao Quảng suýt chút nữa tức đến ngất đi, lập tức mất hết phong độ của một quân tử, gào thét nói đáng lẽ ra phải tháo bỏ bộ phận sinh dục nam của Ngao Bính ngay sau khi y ra đời, biến y thành phụ nữ.

Cuộc phong ba công khai giới tính này cuối cùng kết thúc bằng việc Ngao Quảng đánh Ngao Bính một trận tơi bời. Sau đó khoảng một hai năm, hai người đều trong tình trạng chiến tranh lạnh, không ai nói chuyện với ai, khiến Ngao Giáp kẹp giữa, đứng giữa không ai ưa, khuyên nhủ người này rồi lại khuyên người kia, tóc cũng rụng không ít.

Nhưng anh vẫn từ tận đáy lòng khâm phục đứa em trai này của mình. Anh tự nhận nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không có sự thẳng thắn như Ngao Bính, cũng không có dũng khí đối mặt với sự bất thường của cơ thể mình, càng không nói đến việc công khai tất cả với cha. So với đó, anh chỉ là một trưởng tử quy củ, tuân thủ luật lệ, vững vàng. Cũng chính vì vậy, Ngao Quảng mới trao cho anh quyền lực và sự tin tưởng to lớn, mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn về cơ bản đều do anh xử lý.

Còn đứa em trai nhỏ của anh, sau trận cãi vã kinh thiên động địa đó, vẫn đâu ra đó, như mọi khi làm những việc mình phải làm. Y lặng lẽ xử lý công việc trong tập đoàn, vài năm sau, dựa vào nguồn lực và mối quan hệ trong tay cũng dần dần xây dựng được sự nghiệp riêng của mình. Bề ngoài y luôn cung kính giữ lễ với Ngao Quảng, chưa bao giờ trực tiếp chống đối quyết định của cha, nhưng trong những chuyện mình đã xác định, y luôn có một ranh giới không thể vượt qua, chưa bao giờ dễ dàng nhượng bộ.

Ngao Giáp hiểu rõ, mười hai năm trước việc Ngao Bính đột ngột nhận nuôi Lý Vân Tường không chỉ đơn thuần là sự mềm lòng nhất thời. Khoảng thời gian đó, Ngao Quảng liên tục sắp đặt các đối tượng kết thông gia cho y, khiến y phiền não vô cùng. Việc nhận nuôi Lý Vân Tường, thực ra cũng là một cách để Ngao Bính chống đối Ngao Quảng. Ngao Giáp thấu hiểu tâm tư nhỏ bé của em trai, cũng không ít lần giúp nói tốt trước mặt daddy, sau một thời gian dài thuyết phục, daddy cuối cùng mới chịu nhượng bộ, ngầm chấp nhận việc Ngao Bính đưa Lý Vân Tường về nhà.

Tính cách này, xét cho cùng, chính là giống Ngao Quảng. Y bướng bỉnh, điềm tĩnh, bề ngoài thuận theo nhưng trong lòng lại có chủ kiến vô cùng mạnh mẽ. Với những việc quan trọng thì cố chấp không buông, một khi đã hạ quyết tâm, dù phải trả giá lớn thế nào cũng không lùi bước. Ngao Quảng yêu thương y nhất, không chỉ vì y là người nhỏ nhất trong nhà, mà còn vì, Ngao Bính mới là người giống ông ấy nhất.

Thế nhưng việc có con với Lý Vân Tường thì vẫn quá vượt quá giới hạn. Dù sao Lý Vân Tường cũng đã gọi Ngao Quảng là "ông nội" bấy nhiêu năm, và bấy nhiêu năm vẫn luôn quanh quẩn dưới tầm mắt của gia đình họ. Chuyện này, rốt cuộc họ định nói với Ngao Quảng như thế nào?

Anh đột nhiên cũng cảm thấy kinh nghiệm sống hơn bốn mươi năm của mình không đủ dùng, đầu óc trong chốc lát trống rỗng, đợi đến khi hoàn hồn lại, mới nhíu mày hỏi Ngao Bính: "Vậy sau này hai đứa định thế nào?"

"Chúng tôi sẽ đi nước ngoài trước, sang chỗ nhị ca ở một thời gian. Khoảng thời gian này tôi có thể không xử lý được việc trong tay, phải đợi con bé chào đời rồi mới về."

"Chỗ này tôi sẽ giúp cậu trông chừng, không sao đâu." Ngao Giáp đáp lời, "Nhưng bên daddy, cậu thật sự muốn nói ngay bây giờ sao?"

Anh thực ra nghĩ, cứ sinh con ra rồi nói cũng chưa muộn. Đợi đứa bé chào đời, Ngao Quảng có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn một chút, dù sao cũng không thể đưa nó trở lại được. Nhưng nghĩ lại, Ngao Bính phải ra nước ngoài ở lâu như vậy, Ngao Quảng sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ, thà để y tự mình nói ra còn hơn để ông ấy tự tra ra, ngược lại còn thoải mái hơn.

Ngao Bính rõ ràng cũng hiểu đạo lý này, y lắc đầu nói: "Vẫn phải nói, nói muộn không bằng nói sớm. Kéo dài cũng chẳng có ý nghĩa gì, cứ giữ trong lòng mãi sẽ thành gánh nặng."

Ngao Giáp nói: "Tôi đi cùng cậu nhé, đến lúc đó tôi cũng giúp cậu nói tốt mấy lời."

Ngao Bính lại xua tay, "Không cần đâu, tôi và Lý Vân Tường đi cùng nhau là được rồi. Đây là chuyện của tôi và hắn."

"Thật sự được sao? Cậu chắc chắn chứ? Cậu biết daddy ông ấy..."

Ngao Bính trầm ngâm một lát, đột nhiên lại nở một nụ cười với Ngao Giáp: "Không sao đâu."

Họ lại nói chuyện phiếm một lúc, cho đến khi trời dần tối, Ngao Giáp mới tiễn Ngao Bính ra cửa, nhìn y bước về phía xe của mình.

"Có chuyện gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào nhé!" Ngao Giáp gọi với theo sau lưng y.

Ngao Bính quay đầu lại nhìn Ngao Giáp cười, vẫy tay với hắn: "Biết rồi, anh."

Đi đến cạnh xe, Ngao Bính kéo cửa ghế phụ, lên xe.

Y còn chưa ngồi vững, một bàn tay đã từ bên cạnh vươn ra, đặt lên bụng dưới của y, rồi bị y tát một cái.

"Á!" Tay Lý Vân Tường bị tát đỏ bừng, bẽn lẽn rụt về, tủi thân nói: "Làm gì mà, con sờ bé con một chút cũng không được sao."

Ngao Bính bực bội nói: "Thôi đi, con ngày nào cũng sờ đi sờ lại, có sờ được gì đâu."

"Con muốn bé con đạp cơ. Con tra rồi, có người mười sáu tuần đã cảm nhận được thai máy rồi, sao bé con chẳng có phản ứng gì hết vậy?"

Ngao Bính lười để ý đến hắn, rất nghiêm túc nói với hắn: "Con nên vào ngồi một lát, anh cả anh ấy vẫn rất thích con. Hai người cũng lâu rồi không gặp nhau."

"A a a..." Lý Vân Tường ngồi ở ghế lái gãi tai gãi má, "Con thấy hơi ngại, chủ yếu là, anh đã gọi anh ấy là đại bá bao nhiêu năm rồi, bây giờ thế này, con không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào nữa."

"Vậy lát nữa con định gặp daddy của ta thế nào? Con còn không dám gặp anh của ta."

Lý Vân Tường im lặng một lúc lâu, mới uể oải nói: "...Con có nên gọi ông ấy là ông nội nữa không?"

Ngao Bính thản nhiên nói: "Không cần gọi đâu, dù sao ông ấy cũng chưa bao giờ coi con là cháu ruột."

Lý Vân Tường nhăn nhó: "Con thấy lần này ông ấy thật sự sẽ bắn chết con, thật đó."

"Không loại trừ khả năng đó."

"Nhưng chỉ cần ông ấy không động đến cha là được, muốn giết muốn xẻ con thế nào cũng được, đây đều là con đáng đời..." Lý Vân Tường càng nói càng chán nản, "Thật ra đều là vấn đề của con. Con không nên không làm bất kỳ biện pháp an toàn nào, rõ ràng biết cơ thể cha đặc biệt, căn bản không nghĩ đến việc phải chú ý hơn một chút. Trước đây cha toàn nói mệt, con còn tưởng là do chúng ta làm quá mạnh, không ngờ căn bản không phải vậy. Ba tháng đầu thai kỳ quan trọng như vậy, chúng ta không đi bệnh viện, cũng không quá chú ý đến chế độ ăn uống và thói quen sinh hoạt... Bụng cha có con mà con còn không phản ứng kịp, đúng là ngốc chết đi được..."

Ngao Bính bị hắn lải nhải đến muốn nổ tung đầu, liền trực tiếp cắt ngang những lời nói không ngừng của hắn: "Đủ rồi, chuyện đã xảy ra rồi, lát nữa ông ấy nói gì con cứ nghe là được, đừng giận ông ấy đó, biết không? Ông ấy sắp bảy mươi rồi, không chịu đựng nổi sự giày vò như trước nữa đâu."

Chiếc xe từ từ đi vào cổng trang viên nơi Ngao Quảng sinh sống, dọc theo con đường lát đá dài xuyên qua hai hàng tùng bách được cắt tỉa gọn gàng. Ngôi nhà đứng sừng sững từ xa trong bóng cây tối sẫm, ánh đèn tràn ra từ những khung cửa sổ sát đất, chiếu sáng trên hành lang đá cẩm thạch, người hầu đã đứng đợi bên bậc thềm.

Sau khi vào nhà, suốt đoạn đường không ai nói một lời. Ngao Quảng vẫn như thường lệ, ngồi trong phòng khách đợi họ. Ánh đèn chiếu vào mặt ông ấy, không thể nhìn rõ biểu cảm gì, chỉ thấy ông ấy kẹp điếu xì gà trong tay, chậm rãi nhả khói. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, Ngao Bính liếc thấy khóe miệng Lý Vân Tường khẽ giật một cách không đáng kể, rồi lại gồng mình giữ chặt. Y ngồi đối diện Ngao Quảng, Lý Vân Tường đứng phía sau y, như một tay sai, bất động. Trong phòng chỉ còn lại ba người họ, không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Ngao Bính hắng giọng, không nói thêm lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: "Daddy, con có thai rồi."

Ngao Quảng dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió lớn, tin tức sốc như vậy chỉ khiến lông mày ông ấy nhướng lên khoảng một centimet. Ông ấy không nói một lời, ánh mắt u ám đến đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Ngao Bính. Trong đôi mắt đó không có sự tức giận, mà lại như dòng chảy ngầm trào lên từ đáy nước sâu, lạnh lẽo, thăm thẳm. Ông ấy bất động ngồi đó, nhiệt độ cả căn phòng cũng theo đó giảm đi vài độ.

Ngao Bính không dám nhìn khuôn mặt ngày càng tối sầm của ông ấy nữa, chỉ có thể lấy hết dũng khí tiếp tục nói: "Vài tháng nữa cha sẽ có cháu gái ruột rồi, đã..."

Ngao Quảng trực tiếp ngắt lời y: "Của ai?"

Ngao Bính còn chưa kịp mở miệng, Lý Vân Tường đang đứng sau lưng y đã lên tiếng, giọng nói không hề có chút dao động: "Của con."

Ngao Quảng đột ngột đứng dậy, "Rắc" một tiếng dập mạnh điếu xì gà trong tay vào gạt tàn. Tàn thuốc bắn tung tóe, ông ấy chống gậy, từng bước từng bước đi về phía Ngao Bính.

Trong phòng im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng móng rồng kim loại ở đầu gậy va vào sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Ngao Bính nghe thấy tiếng động đó, toàn thân lập tức nổi da gà, cũng theo bản năng đứng dậy khỏi ghế sofa.

Ngao Quảng dừng lại trước mặt y. Người sắp bảy mươi tuổi rồi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, cao hơn cả Ngao Bính, trông đầy khí thế. Lòng Ngao Bính đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, cảm giác áp lực đó như một đám mây đen bao phủ. Lý Vân Tường ở phía sau y, vẫn không lên tiếng. Y không nhìn thấy mặt Lý Vân Tường, nhưng có thể cảm nhận được luồng khí chất u ám tỏa ra từ hắn, như một con thú hoang đang rình mồi, như có kim châm vào lưng y. Y thậm chí còn nghĩ, nếu Ngao Quảng dám đánh y trước mặt Lý Vân Tường, Lý Vân Tường e rằng sẽ nổi điên tại chỗ, dùng tất cả những chiêu thức hắn học được ở "Vực Sâu" mà ra tay với Ngao Quảng.

Ngao Bính nghĩ đến điều này, trong lòng run lên, bụng cũng theo đó mà khẽ thắt lại, vô thức đặt tay lên bụng dưới. Ngao Quảng chú ý đến động tác của y, lạnh lùng nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt như lưỡi dao khoét vào tay y vài giây.

Cuối cùng, ông ấy hít một hơi thật sâu, thu hồi ánh mắt, quay đầu gọi ra cửa: "Lý Cẩn!"

Lý Cẩn, tay sai thân tín của daddy, từ cửa bước vào.

"Mời Tam Công Tử ra ngoài nghỉ ngơi đi." Ngao Quảng mặt không biểu cảm ra lệnh.

Lý Cẩn làm động tác "mời" với Ngao Bính. Ngao Bính chỉ đành đưa cho Lý Vân Tường một ánh mắt "đừng manh động, có gì thì nói chuyện đàng hoàng", rồi theo Lý Cẩn rời khỏi phòng khách.

Cánh cửa phòng khách lặng lẽ đóng lại sau lưng y. Y đột nhiên lại có chút bồn chồn, liền tiện tay tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, dựng tai lên nghe động tĩnh bên trong. Nhưng cánh cửa này không biết là cách âm quá tốt hay sao, bên trong không hề có chút tiếng động nào truyền ra.

Lý Cẩn lặng lẽ đứng bên cạnh y, thấy sắc mặt y nặng nề, liền an ủi: "Tam Công Tử, thật ra ông chủ Đức đã biết chuyện của ngài hai tuần trước rồi. Ngài đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Ngao Bính nhất thời nghẹn lời. Thời điểm này đại khái là ngày y đi khám thai lần thứ hai. Thật ra nghĩ lại cũng biết, chuyện lớn như vậy, dù y có phong tỏa tin tức đến mấy cũng khó mà không truyền đến tai Ngao Quảng. Chắc là hai tuần nay, trong lòng daddy đã năm vị tạp trần, sóng ngầm cuồn cuộn.

Y ngồi bên ngoài đứng ngồi không yên đợi rất lâu, giữa chừng còn đi vệ sinh hai lần, cánh cửa mới cuối cùng mở ra.

Ngao Quảng bước ra trước, sau lưng là Lý Vân Tường mặt mũi bầm dập.

May mà, người vẫn còn sống.

Ngao Quảng lạnh lùng nói với y: "Nghe nói hai đứa định ra nước ngoài ở, ta thấy tốt lắm, hai đứa đi rồi thì không cần về nữa, sau này ta không có đứa con trai như con."

Nói xong, ông ấy gọi Lý Cẩn, đầu không ngoảnh lại rời đi, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn họ nữa.

Ngao Bính dìu Lý Vân Tường tập tễnh trở lại xe, thấy tay hắn nắm vô lăng run lẩy bẩy, đoán chừng đau lắm, liền nói: "Thôi được rồi, con xuống đi, ta lái xe."

"Đừng... đừng, con gọi tài xế." Lý Vân Tường yếu ớt cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho tài xế nhà họ.

Ngao Bính nhíu mày: "Thôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Ta có thai thôi mà, chứ có phải tay chân đứt lìa đâu. Để ta lái cho."

Lý Vân Tường thấy Ngao Bính thái độ kiên quyết, đành lê thân thể nặng nề đổi chỗ với y. Vừa ngồi vững đã không kìm được hít một hơi khí lạnh, lưng áp vào ghế đau rát. Ngao Bính nghiêng người giúp hắn cài dây an toàn, rồi mới khởi động xe, từ từ lái ra khỏi trang viên của Ngao Quảng.

Lý Vân Tường mặt đầy đau khổ véo cánh tay mình: "Trời ơi, con thấy ông ấy vừa rồi đánh gãy cả tay con rồi. Ra tay cũng quá tàn nhẫn."

"Không đâu." Ngao Bính một tay giữ vô lăng, giọng điệu bình tĩnh, "Ông ấy hồi xưa đánh chúng ta đã thành kinh nghiệm rồi, biết đánh chỗ nào đau nhất mà không bị thương thật."

"Rốt cuộc là ai chịu đựng không nổi sự giày vò đây?" Lý Vân Tường ủ rũ nằm vật ra ghế phụ, hoàn toàn mất đi khí chất đối đầu với Ngao Quảng vừa nãy, "Con thấy daddy của cha chịu đựng giỏi lắm, sức tay lớn kinh khủng, căn bản không giống người gần bảy mươi tuổi."

Ngao Bính nghiêng đầu hỏi: "Con đã nói với ông ấy thế nào?"

"Con căn bản là không có cơ hội nói gì cả, được không?" Lý Vân Tường tủi thân kêu lên, "Đó là một trận đánh đập đơn phương, cha hiểu không? Con đã lâu lắm rồi không bị đánh mà không thể chống trả thế này."

Ngao Bính bật cười, không nhịn được cười thành tiếng: "Con đừng la làng nữa, con không bị ông ấy bắn chết đã nên trộm vui rồi."

Y lái xe vào gara riêng của mình đỗ lại, kéo Lý Vân Tường đang nằm như heo chết vào thang máy, lên lầu rồi trực tiếp ném hắn lên ghế sofa trong phòng ngủ, để hắn tự nằm nghỉ một lát.

Mấy hôm nay trong phòng hơi bừa bộn, họ đang thu dọn hành lý để ra nước ngoài, vài ngày nữa là sẽ khởi hành. Y lách qua mấy cái vali lớn dưới đất, đi vào phòng tắm, cởi bỏ hết quần áo trên người, đứng trước gương soi toàn thân quan sát cơ thể mình. Sau khi mang thai, y vẫn kiên trì tập gym, vóc dáng vẫn giữ rất tốt, hiện tại thai kỳ được 19 tuần, nhìn chính diện thì không khác gì trước đây, nhưng khi nghiêng người sang bên, phần bụng nhô lên đã rất rõ ràng, da cũng căng cứng.

"Đang làm gì vậy?" Lý Vân Tường nằm vật ra ghế sofa một lúc, vẫn không yên, cũng cởi quần áo đi vào phòng tắm. Thấy Ngao Bính đứng thẫn thờ trước gương, liền đi tới ôm y từ phía sau, tay tự nhiên đặt lên bụng y, nhẹ nhàng xoa qua xoa lại, thở dài nói: "Tiểu Hoàn Tử khi nào mới chịu phản ứng lại ba ba một chút đây?"

Tiểu Hoàn Tử. Đây là tên gọi thân mật Lý Vân Tường đặt cho đứa bé.

Ngày phát hiện mang thai, Ngao Bính nhìn cái bóng nhỏ xíu trong hình siêu âm, chỉ cảm thấy rất không chân thực, vì y thật sự không ngờ cơ thể mình lại có chức năng này. Y ngây người nhìn một lúc, cảm thấy tay Lý Vân Tường nắm lấy tay y run rẩy dữ dội.

Giọng bác sĩ nhẹ nhàng vang lên bên tai y: "Tam Công Tử, ngài có muốn giữ đứa bé này không? Hiện tại đứa bé phát triển rất tốt, thai mầm, tim thai đều bình thường, các chỉ số đều trong phạm vi tham khảo. Vì cấu tạo cơ thể của ngài khá đặc biệt, trong thai kỳ cần tái khám định kỳ, theo dõi chặt chẽ tình trạng dinh dưỡng và nội tiết, nhưng từ kết quả kiểm tra hiện tại, ngài và đứa bé đều rất khỏe mạnh, không phát hiện bất kỳ bất thường rõ rệt nào."

Y có thể cảm nhận được sự khao khát của Lý Vân Tường đối với đứa bé này, nhưng Lý Vân Tường đã cố gắng kiềm chế, chỉ hỏi ý y, không nói thêm một lời nào. Bản thân y thực ra căn bản không cảm thấy có bất kỳ mối liên hệ nào với đứa bé này, dù giữa hai người về mặt vật lý có nối với nhau một sợi dây rốn.

Vì cô bé quá nhỏ. Y cúi đầu nhìn bụng mình, thai nhi ba tháng tuổi yên tĩnh gần như không tiếng động, mềm mại cuộn tròn trong cơ thể y, không hề phát ra một chút động tĩnh nào, cứ như sợ bị người khác phát hiện vậy, ẩn mình đến mức thấp nhất.

Thế nhưng, khi y nghĩ đến đứa bé này là do mình và Lý Vân Tường cùng nhau tạo ra, là sự gắn kết giữa hai người họ, là khoảnh khắc một linh hồn thần thánh nào đó chọn hạ phàm vào tử cung của y, trong lòng y liền nảy sinh một cảm giác sứ mệnh không thể diễn tả. Dường như sinh linh nhỏ bé này mang theo một số phận khó giải thích, từ nơi xa xôi phiêu bạt đến, tìm thấy hai người họ, biến cơ thể y thành nơi trú ngụ của mình. Cảm giác đó hơi giống việc thắp lên một tia sáng trong bóng tối vô biên, khiến y đột nhiên hiểu ra, mình sinh ra đã có nghĩa vụ bảo vệ sự tồn tại nhỏ bé này.

Vì vậy, y gần như không hề do dự, liền mở miệng nói: "Phải giữ lại."

Nước mắt nước mũi của Lý Vân Tường tức thì tuôn trào, trông rất buồn cười. Hắn siết chặt tay Ngao Bính, dán mắt vào màn hình siêu âm nơi có cái bóng nhỏ bé đó. Trên màn hình có thể lờ mờ nhìn thấy một cái đầu nhỏ tròn tròn, tứ chi co quắp, hệt như một con vật nhỏ đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng áp tay Ngao Bính lên môi mình, nước mũi còn dính cả vào tay Ngao Bính, nức nở nói với y: "Cha nhìn bé con kìa, giống một viên bánh trôi nhỏ quá, tròn tròn, bé bé... Chúng ta gọi bé con là Tiểu Hoàn Tử được không? Lúc bé con đạp trong bụng, giống như viên bánh trôi lăn lông lốc vậy, dễ thương quá đi."

"Con gọi bé con là Tiểu Cẩu Tử cũng được, đừng có lấy nước mũi dính vào ta nữa." Ngao Bính như bị giật điện mà rụt tay lại, ghét bỏ lấy giấy lau sạch. Lý Vân Tường hoàn toàn không phản ứng kịp, vẫn một lòng chìm đắm trong niềm hạnh phúc tột độ khi được làm cha, vừa khóc vừa cười, hoàn toàn không để ý đến lời cằn nhằn của Ngao Bính.

Y cũng thấy thật kỳ diệu, tại sao Lý Vân Tường lại có thể nảy sinh tình yêu mạnh mẽ đến thế với Tiểu Hoàn Tử chưa từng gặp mặt trong bụng y. Kể từ ngày biết Ngao Bính mang thai, Lý Vân Tường bắt đầu điên cuồng tìm hiểu đủ loại kiến thức về thai kỳ, nuôi dạy con cái, thay đổi đủ món để nấu cho Ngao Bính những gì y muốn ăn, nghiên cứu đủ các phương pháp thai giáo kỳ quái, ví dụ như cho nghe Mozart, Bach, tiếng Anh vỡ lòng, dùng đủ loại giọng điệu kỳ lạ kể những cuốn truyện tranh thiếu nhi. Ngao Bính bày tỏ sự hoài nghi sâu sắc về những phương pháp này, dù sao bây giờ thai nhi vẫn chưa phát triển neuron thần kinh thính giác và trung tâm thính giác của não bộ, căn bản không nghe được âm thanh bên ngoài. Ngược lại chính y, mỗi lần quan hệ xong, Lý Vân Tường vừa ôm y vừa bắt đầu kể những câu chuyện về thỏ con, cáo con, chó sói xám, không quá năm phút, y đã có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu trong giọng nói quen thuộc của Lý Vân Tường, còn hiệu quả hơn cả uống thuốc ngủ.

Nhưng bây giờ đã là thai kỳ tuần 19, Tiểu Hoàn Tử lại lớn thêm rồi, chắc hẳn đã có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn rồi.

Bé con yên lặng nằm trong bụng, cách lớp nước ối, cảm nhận được ba ba của mình, đối mặt với cơ thể trần trụi của một người ba ba khác, nhịp tim dần trở nên gấp gáp và nóng bỏng.

Ngao Bính nhìn Lý Vân Tường, trên người hắn vẫn còn những vết bầm lớn do Ngao Quảng đánh, nhưng bây giờ lại như hoàn toàn không đau, sống động như rồng như hổ dán lên người y, ôm y từ phía sau, cánh tay vòng qua eo y, cả người dán chặt lấy. Hắn vùi mặt vào gáy Ngao Bính, vừa liếm vừa thở dốc, lưỡi trượt dọc theo xương bả vai, chóp mũi cọ vào da y, như một con chó đang động dục.

"Sao, người hết đau rồi à?"

"Nhìn thấy cha trần truồng là con khỏe ngay." Lý Vân Tường cười một cách dâm đãng, lưỡi vẫn lướt trên lưng y, "Con cứ thấy sau khi cha mang thai, mùi trên người cha khác lạ đi."

Hắn dán người vào xương sống cơ khí của Ngao Bính rồi trượt xuống, hít một hơi thật sâu, yết hầu lên xuống cuộn tròn, "Có mùi sữa, thật đó."

Hắn đột nhiên dùng sức, xoay Ngao Bính lại, ôm y từ phía trước, cúi đầu xuống ngậm lấy núm vú nhỏ màu hồng nhạt sưng tấy một bên ngực y, liên tục mút mát, rồi lại gọi y: "Cha, cha đã hứa với con rồi mà, cha sẽ cho con bú sữa của cha, sao cha vẫn chưa ra sữa?"

Lý Vân Tường luôn cảm thấy ngực Ngao Bính dạo này lớn hơn một chút. Khi lòng bàn tay áp vào có thể cảm nhận được sự mềm mại bên dưới lớp da, đầy đặn hơn trước, ngón tay vừa ấn vào là lún xuống, ấm nóng, như đang nắn một cục thạch sữa nóng nhỏ. Núm vú cũng nhô hơn một chút, chọc vào lòng bàn tay, khi xoa nắn mang theo chút cứng và se. Nhưng Ngao Bính luôn nói là do hắn mút quá nhiều, theo cái kiểu mút không ngừng nghỉ của hắn, dù là đồng bằng lớn đến mấy cũng có thể bị hắn mút thành hai ngọn đồi.

"Con nhìn xem con sốt ruột chưa kìa, còn sớm lắm." Ngao Bính thò tay xuống, nắm lấy dương vật to vừa nóng vừa cứng của Lý Vân Tường, khớp ngón tay cong lại, cố ý xoa nắn gốc, ghé vào tai hắn hỏi, "Daddy sao lại không đánh gãy cái thủ phạm này của con đi?"

"Ai nói ông ấy không đánh? Con vẫn luôn che chắn mà, nếu không sao tay con lại đau thế này? Con phải bảo vệ kỹ chứ, nếu không đánh gãy rồi cha dùng gì?"

Khi Lý Vân Tường nói những lời này, hắn cố ý ép dương vật vừa cứng vừa nóng vào giữa hai chân Ngao Bính, thúc về phía cái cửa mình nhỏ vốn đã ướt đẫm của y, để hai cánh môi âm đạo dày thịt ôm chặt lấy thân dương vật mà mút, phát ra tiếng "chùn chụt" dâm đãng.

Ngao Bính nhìn khóe miệng Lý Vân Tường bị rách, liền đưa tay ôm hắn lại, cúi đầu hôn lên, lưỡi khẽ lướt qua khóe môi từng chút một, làm ướt vết máu khô nứt đó. Lý Vân Tường vòng tay ra sau gáy y, mạnh mẽ làm sâu thêm nụ hôn này. Hắn vừa hôn vừa ép tới, trực tiếp đẩy Ngao Bính vào phòng tắm vòi sen, mở nước, nước nóng từ trên đầu xối xuống, làm ướt sũng cả hai từ đầu đến chân.

Hắn ấn Ngao Bính vào tường gạch, một tay nâng eo y lên, để mông y nhô cao, khe thịt hồng hào phía dưới lộ ra trước mắt hắn, khẽ nhúc nhích, hai bên cánh thịt run rẩy nhẹ như cánh bướm. Tay kia hắn nắm lấy dương vật, cố ý dùng đầu khấc chậm rãi vẽ vòng tròn quanh cửa huyệt ướt đẫm, nhẹ nhàng cọ xát trước sau, thúc vào một đoạn nhỏ rồi lại rút ra. Khi đầu khấc tiến vào có thể cảm nhận được thành trong ấm ướt mềm mại, ôm sát lấy hắn, trơn trượt đến mức gần như không có lực cản. Khi rút ra, cái miệng nhỏ đó co rút đầy khao khát, nhịp nhàng kẹp chặt, như đang vô thức níu giữ.

"Ưm... đừng..." Ngao Bính bị trêu chọc đến mức hai chân mềm nhũn, khóe mắt trào ra nước mắt sinh lý. Sau khi mang thai, cơ thể y nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Chỗ dưới vừa bị chạm vào là ngứa ngáy dữ dội, y căn bản không thể kiểm soát bản thân, cửa huyệt co giật từng vòng, không ngừng trào nước ra ngoài, loãng, ấm nóng, từng đợt chảy xuống, trôi dọc theo đùi trong, rồi bị dòng nước cuốn đi.

Lý Vân Tường nhìn dáng vẻ dâm đãng của y nhưng lại không động đậy, chỉ bóp mông y nói: "Cha. Con đau quá, cha tự động đi."

Ngao Bính quay đầu nhìn Lý Vân Tường một cái, thấy hắn thật sự không động, đành cắn răng, chủ động ngồi lùi lại. Y đưa tay ra sau, nắm lấy dương vật to lớn nóng hổi đang chảy dịch của Lý Vân Tường, từng chút một nhếch mông ra sau, từ từ tự nhét vào, đầu khấc lại chen vào cửa huyệt, thành trong lập tức căng chặt. Y không dừng lại, mà tiếp tục ấn lùi, từng chút một nuốt trọn cả cái đó vào trong.

Khe thịt trơn trượt ấm nóng dán chặt lấy thân dương vật, vào càng sâu, kẹp càng chặt. Cho đến khi cả cái đó hoàn toàn chìm vào, y mới dừng lại, cả người run rẩy hít thở, mông dán chặt vào bụng dưới Lý Vân Tường, thịt thành trong cửa huyệt co rút từng đợt. Họ đã làm nhiều lần như vậy, nhưng lần nào y cũng phải mất một lúc để thích nghi với dương vật thô dài này, mới có thể từ từ thả lỏng.

Lý Vân Tường cúi đầu, nhìn dương vật to lớn của mình bị nuốt chửng hoàn toàn, cái cửa huyệt chật hẹp đó đã sưng đỏ phát sáng vì bị ép, siết chặt lấy gốc, không còn một kẽ hở nào. Hắn thở dốc nặng nề, đưa tay đỡ lấy bụng nhô lên của Ngao Bính, không động đậy, để y tự từ từ điều chỉnh tư thế ngồi cho chắc chắn.

"Tham ăn thật đấy, cha." Lý Vân Tường khẽ nói, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng Ngao Bính, "Sao lại ngồi sâu như vậy? Lỡ chọc trúng bé con thì sao?"

"Không đâu... a a... bên trong ngứa quá... ư..." Giọng Ngao Bính run rẩy, vừa ngồi sâu xuống là không kìm được lắc lư mông qua lại, thịt huyệt siết chặt lấy dương vật của Lý Vân Tường, dùng những thớ cơ mềm mại bên trong liên tục ma sát. Nhưng y tự động quá chậm, biên độ nhỏ, nhịp điệu hỗn loạn, hoàn toàn không thể so sánh với tần suất Lý Vân Tường chủ động thúc y, căn bản không thể thỏa mãn cái cảm giác trống rỗng ngày càng mạnh mẽ sâu trong cơ thể y. Đường đạo như được căng ra rồi hoàn toàn sống dậy, thành thịt ẩm ướt nóng bỏng nhúc nhích từng đợt, từ sâu bên trong truyền đến lực hút liên tục, dường như muốn nuốt trọn cả cái đó vào trong, lại như đang đòi hỏi nhiều hơn, ép chặt, hút vào, không chịu buông ra.

"Nhanh lên một chút... Đụ ta đi..." Ngao Bính khẽ cầu xin, âm cuối run rẩy.

Lý Vân Tường chỉ cảm thấy khoái cảm từ bên dưới xộc thẳng lên đến da đầu, tê dại đến mức cả người run rẩy, ngay cả hơi thở cũng không kìm nén được. Hắn thật sự quá yêu Ngao Bính, thật sự không cách nào rời khỏi cơ thể Ngao Bính. Trong ba tháng đầu khi họ còn chưa biết Ngao Bính mang thai, hai người vẫn duy trì tần suất quan hệ tình dục cường độ cao. Sau này hắn tìm tài liệu mới hiểu ra, thai nhi giai đoạn đầu không ổn định nhất, quan hệ tình dục quá mạnh có thể gây sảy thai. Nhưng đứa con của họ có sức sống mãnh liệt, giống như hai người ba ba của nó vậy, cơ thể khỏe mạnh, ngay từ đầu đã vững vàng bám rễ trong tử cung của Ngao Bính.

Và bây giờ, đã bước vào thai kỳ giữa, vị trí thai ổn định, các chỉ số cơ thể đều bình thường, bác sĩ cũng nói có thể quan hệ tình dục một cách thích hợp. Lý Vân Tường biết, quan hệ tình dục vào thời điểm này, không những không gây gánh nặng, ngược lại còn có thể giúp Ngao Bính điều tiết cảm xúc, giảm bớt áp lực cơ thể, quan trọng hơn là, Ngao Bính có thể thông qua tiếp xúc thân mật cảm nhận được mình vẫn đang được yêu thương mãnh liệt, sự kết nối này khiến cả hai đều đắm chìm vô tận.

Hắn đưa tay lên, nâng bầu ngực mềm mại của Ngao Bính, đầu ngón tay ấn vào núm vú từ từ xoa nắn, khiến những nốt nhú đó từng đợt cứng lên.

"Vậy cha hãy gọi con là..." Hắn ghé vào tai Ngao Bính khẽ nói, giọng điệu ẩn chứa sự phấn khích không thể kìm nén, "Gọi đúng rồi con sẽ đụ cha."

Ngao Bính đương nhiên biết hắn muốn nghe gì, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn vừa thở dốc vừa kêu ra: "A... Chồng, chồng..."

"Cha là gì của chồng?" Lý Vân Tường cắn tai y tiếp tục hỏi.

Ngao Bính nhắm mắt lại, giọng run rẩy: "Là... bao của chồng..."

"Cha, sao cha dâm đãng thế, con yêu cha quá." Lý Vân Tường khẽ nói, ôm chặt lấy y, eo mạnh mẽ thúc về phía trước, Ngao Bính lập tức căng cứng chân, liên tục rên rỉ dâm đãng.

Hắn vừa hành sự cái cửa huyệt mềm mại đang chảy nước phía dưới của Ngao Bính, vừa đưa tay lên phía trước, nắm lấy dương vật đã sưng đỏ của Ngao Bính, thúc vào rút ra. Ngón tay thô ráp kẹp chặt, mang theo chất lỏng nhớp nháp, tốc độ ngày càng nhanh.

Ngao Bính bị tấn công từ cả hai phía, cơ thể gần như căng cứng thành một đường thẳng, tiếng thở dốc biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng. Y ngả người ra sau dựa vào Lý Vân Tường, thở hổn hển, cả người co giật run rẩy, eo cứng đờ.

"A... a... không được... sắp đến rồi..." Giọng y bay bổng, gần như đang khóc mà kêu.

Giây tiếp theo, toàn thân y căng chặt, cơ thể co giật từng cơn, hạ thể đột ngột giật vài cái trong tay Lý Vân Tường, khoái cảm mãnh liệt bùng nổ từ bụng dưới, từng đợt tinh dịch phun ra từ đầu, bắn lên tường phòng tắm vòi sen.

"A a..." Ngao Bính bị Lý Vân Tường ôm chặt, vẫn còn run rẩy trong dư âm của cực khoái, đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Bởi vì y cảm nhận được một cảm giác khác lạ chưa từng có.

Đó là một sự lay động cực kỳ nhẹ nhàng và mềm mại truyền đến từ sâu trong bụng, như có một con cá nhỏ khẽ cọ vào bên trong, rồi từ từ nhả ra một bong bóng khí.

Lý Vân Tường bị phản ứng của y dọa cho giật mình, thấy y đột nhiên ôm bụng, sắc mặt thay đổi, vội vàng rút ra khỏi cơ thể y hỏi: "Sao vậy? Cha không sao chứ? Chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải..." Ngao Bính lắc đầu, thở dốc, những giọt nước trên trán trượt xuống má, nhưng ánh mắt lại từ từ thay đổi.

Y cúi đầu nhìn bụng mình hơi nhô lên, im lặng một lát, rồi mới mang theo nụ cười có chút bàng hoàng ngẩng đầu nhìn Lý Vân Tường: "Con... hình như cảm nhận được... bé con vừa đạp một cái."

Ghi chú:

Hãy cùng chúc mừng cha dượng đã có cả con trai lẫn con gái!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro