26-27-28-29-30
Chương 26: Tịch đại lão hổ
Trên đường ra ruộng ngô, La Phi nhất quyết không chịu nói chuyện cùng Tịch Yến Thanh. Y đi phía trước, hắn liền như tiểu tức phụ ngoan ngoãn đi theo phía sau. Người ta đi thì hắn đi, người ta dừng thì hắn dừng, người ta nhìn hắn, hắn lại quay đầu đi chỗ khác.
Nguyên lai con nhím nhỏ thích xù lông cũng có lúc thu mình lại, ngoan ngoãn, hiền lành như cục bột. Nhưng Tịch Yến Thanh không biết đây là nhất thời hay là lâu dài.
Thời gian còn sớm, trên ruộng đã có không ít người đang làm việc. Nhìn thấy hai phu phu Tịch Yến Thanh người trước người sau đi tới, có người lên tiếng chào hỏi: "Tịch gia tiểu tử, ra ruộng làm việc à?"
"Đúng vậy, ra tỉa ngô. Hà thúc cũng bận rộn quá!" Tịch Yến Thanh tâm tình tốt, nhìn thấy ai cũng cười ha hả.
"Không bận không được. Trong nhà nhiều việc, không tranh thủ làm thì không kịp. Thúc không còn trẻ như các ngươi, có sức lực, làm nhanh." Hà thúc cong lưng làm việc, thường thường lại nhìn về phía Tịch Yến Thanh, "Đúng rồi Tịch tiểu tử, ruộng nhà ngươi có phải là khối gần nhà lão Trương không?"
"Đúng vậy Hà thúc, sao thế?"
"Hôm nay lúc ta đi qua, thấy ngươi trồng ngô cách nhau quá xa, như vậy thu hoạch không được bao nhiêu đâu." Hà thúc cũng có ý tốt, ông cảm thấy Tịch Yến Thanh trồng như vậy sẽ giảm mất hai phần sản lượng. Thử nghĩ mà xem, vốn dĩ có thể trồng mười cây, lại chỉ trồng có bảy tám cây, như vậy thu hoạch nhất định ít.
"Năm nay ta muốn thử trồng ngô và đậu nành cùng nhau, nên khoảng cách giữa các luống có chút thưa."
"Ai da, trồng như vậy được sao?!"
"Cũng không dám nói là có ảnh hưởng tới thu hoạch hay không. Nhưng cũng chỉ có một mẫu ruộng này, cứ thử xem thế nào." Y nói, "Chúng ta đi trước, Hà thúc có rảnh thì qua bên đó ngồi chơi."
"Được được được, mau đi đi." Hà thúc nghĩ nghĩ, ngô và đậu nành trồng cùng nhau là thế nào, gãi đầu, "Có thể trồng như vậy sao?"
"Không đâu phí mất một mẫu ruộng tốt." Bên cạnh có người nói, "Nói cho cùng vẫn là ruộng quá ít, nếu không ai sẽ làm như vậy? Còn trồng ngô và đậu nành với nhau, có khác gì hai đứa trẻ tranh nhau bú sữa, cuối cùng đứa nào cũng không đủ no?"
"Như vậy cũng có lý." Hà thúc lắc đầu, tiếp tục tỉa ngô nhà mình.
Về phía Tịch Yến Thanh, y chính là nhìn trúng ruộng tốt nên mới dám trồng ngô xen canh đậu nành. Nơi này vốn không có phân hóa học và nông dược, tất cả đều phải dựa vào thổ chất có phì nhiêu hay không, vậy nên nếu ruộng không tốt thì y đúng là không dám trồng như vậy.
Những cây ngô lần trước trồng cùng La Phi đã lớn, đúng là thời điểm tốt để tỉa cây. Tịch Yến Thanh tìm được ruộng nhà mình, liền dạy La Phi thao tác như thế nào, sau đó hai người chia nhau ra làm việc.
Ruộng nhà họ khá tốt, đất đai màu mờ, chỉ có một điều không ổn, đó là cách ruộng nhà họ Trương quá gần.
Tuy Trương Dương Phàm không ra ruộng làm việc, Giang Bạch Ninh đang mang thai cũng không thể tới, nhưng mỗi lần Tịch Yến Thanh và La Phi ra sẽ nhìn thấy Tần Quế Chi! Ai bảo nhà người ta nhiều ruộng, ngày nào cũng làm đến đầu tắp mặt tối. Tuy mỗi ngày Trương gia đều có người tới làm việc, bọn họ chưa chắc sẽ gặp được phu phu Tịch Yến Thanh, nhưng nếu hai người ngẫu nhiên tới một lần, nhất định sẽ gặp được bọn họ.
Tần Quế Chi đã sớm nhìn thấy hai người đang làm việc, bà ta nhịn không được trộm vui mừng. Bởi bà ta không biết Tịch Yến Thanh để lại đất trồng đậu nành, nên chỉ cảm thấy y ra ngoài đánh giặc xong khẳng định là đầu óc bị nước vào, cư nhiên trồng ngô cách nhau xa như vậy, không phải lãng phí thì là gì?!
Bất quá cũng may Trương gia ruộng quá nhiều, Tần Quế Chi không có thời gian mà quan tâm tới hai người họ nữa. Tịch Yến Thanh một bên tỉa cây, một bên dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy đẩy La Phi đang làm việc bên cạnh: "Thật sự không tính cùng ta nói chuyện?"
La Phi nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn vùi đầu vào làm việc: "Nói gì?"
Tay Tịch Yến Thanh bẩn, cũng không tiện động vào La Phi, chỉ nhìn đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua có thoải mái không?"
Mặt La Phi lập tức nóng bừng, quay đầu trừng mắt nhìn y, thấp giọng nói: "Có phiền hay không! Không cho nhắc tới chuyện này nữa!"
Bộ dạng kia vừa thấy đã biết, chính là 'thẹn quá thành giận' trong truyền thuyết.
Tịch Yến Thanh cảm thấy làm việc có chút buồn tẻ nên mới trêu chọc La Phi. Hơn nữa, tưởng tượng đến chuyện đêm qua, y nhịn không được, trong lòng lại nổi lên một hồi đánh trống reo hò. Tuy rằng chưa chân chính kết hợp, nhưng có thể làm La Phi thả lỏng dưới sự khiêu khích của mình, y vẫn thấy có cảm giác thành tựu. Mà loại chuyện này chỉ cần có một lần, lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Quan trọng là để La Phi thực tủy biết vị.
La Phi tưởng tượng tới chuyện đêm qua liền thấy xấu hổ chết đi được, nào còn dám đem ra nói chuyện phiếm. Hắn tăng tốc tỉa cây, trong lúc nhất thời còn làm nhanh hơn cả Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh nhanh chóng đuổi kịp: "La Phi, có rảnh thì đệ làm cho ta kiện áo cộc tay được không? Nóng quá."
Quần áo của y chủ yếu đều dùng để mặc vào mùa xuân thu đông, hơn nữa khí hậu nơi đánh giặc cũng chỉ phù hợp với áo dài tay, hiện tại đúng là tra tấn. Tương lai một tháng tới, cơ hồ mỗi ngày y đều phải ra ruộng làm việc, còn mặc vậy có lẽ sẽ nổi sởi mất.
"Vậy phải chờ ta bớt thời gian lên trấn trên mua mảnh vải thích hợp mới được." La Phi nói, "Tháng sau Hàn Húc thành thân, để ta hỏi y xem có đi hay không, nếu đi thì đi cùng nhau, đến lúc đó sẽ mua vải cho huynh." Hắn còn muốn thuận tiện mua hai khối vải đỏ để làm đồ uyên ương cho Hàn Húc, coi như là quà cảm ơn bọn họ làm gia cụ cho.
"Vậy ta muốn màu xám!" Tịch Yến Thanh cười nói, "Vẫn là tức phụ tốt nhất!"
"Biến! Ai là tức phụ của huynh!" La Phi lấy lá ngô vừa tỉa ném đối phương, "Làm việc cũng không ngăn được cái miệng của huynh."
"Ta ở chỗ này làm việc cũng không cần dùng tới miệng, đương nhiên không ngăn được. Nhưng buổi tối có thể..."
"Không cho nói nữa!" La Phi giơ lá ngô, một bộ ngươi dám nói ta liền nhét lá vào miệng ngươi.
"Chậc chậc chậc, được rồi tức phụ, đệ nghĩ đi đâu thế? Ý của vi phu là, buổi tối ăn cơm sẽ lấp kín được cái miệng của ta thôi. Đệ nhất định đang nghĩ tới mấy chuyện không trong sáng đúng không?"
"Huynh câm miệng cho ta!" La Phi bị đoán trúng tâm sự, lần thứ hai xù lông lên. Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, cư nhiên dám nói hắn đen tối?!
"Được được được, ta không nói, ta không nói được chưa?" Tịch Yến Thanh cười lắc đầu, thấy thái dương càng lên càng cao, vội vàng nhanh tay làm việc. Sáng sớm trời còn mát mẻ, nhưng qua thời gian này liền bắt đầu nóng, y không muốn để La Phi chịu khổ.
Ít ruộng, việc làm cũng nhanh, không đến giữa trưa, hai người đã làm xong. Bất quá, Tịch Yến Thanh còn phải ra ruộng nước kiểm tra, nên y đưa La Phi về nhà, ăn qua loa rồi lại ra ruộng.
La Phi khóa cổng lại, bắt đầu phát bệnh thần kinh. Hắn ôm đầu mình: A a a a a a a! Mẹ nó, thế mà lại bị hôn!
Nhưng cảm giác thật thoải mái, cả người lâng lâng như muốn bay lên thiên đường...
Không cho nghĩ nữa!
Nhưng ta không quản được bản thân...
Không quản được cũng phải quản!
A.
La Phi đang kích động thoáng cái khôi phục lại bình tĩnh, bộ dáng vô cùng quỷ dị. Mà Chu đại nương trong lúc vô tình nhìn thấy một loạt hành động của hắn lại là vẻ mặt ngơ ngác.
Đứa nhỏ này, đây là sao?!
La Phi cảm giác được ánh mắt khác thường, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Chu đại nương, ngài đang phơi quần áo à?"
Chu đại nương cười cười: "Đúng vậy. Ngươi mới vừa rồi là sao? Nơi nào không thoải mái à?"
La Phi vừa nghe thấy hai chữ "thoải mái" liền nghĩ tới những lời Tịch Yến Thanh nói với mình lúc ở ngoài ruộng.
"Không có không có, chính là... ha hả... chơi đùa mà thôi. Chu đại nương, ngài đem gà con ra ngoài có sợ chúng bị lạnh không?"
"Không sao. Lúc này mặt trời lên cao, để chúng nó phơi nắng, làm quen với bên ngoài, mấy ngày nữa thả ra cũng cứng cáp hơn."
"A, vậy ta cũng mang ra phơi." Hắn còn tưởng rằng mấy ngày nay gà con không thể ra gió, nên vẫn để ở trong phòng. Nhưng nghĩ lại thì hai nhà bọn họ đều mua cùng một ngày, người ta làm thế nào thì hắn cứ làm theo là được.
Vì sáng sớm ra ruộng, giữa trưa lại về vội vàng nấu cơm, nên quần áo vẫn chưa giặt. La Phi cho gà ăn xong liền đem quần áo ra giặt, sau đó lại cân nhắc không biết nên làm gì tiếp. Trong nhà việc gì cần làm đều đã làm xong rồi, chỉ thêu Tịch Yến Thanh mua cho cũng dùng sắp hết. Những màu không thường dùng lắm còn thừa không ít, nhưng những màu đẹp đã không còn lại bao nhiêu. Nếu dùng để thêu đồ uyên ương cho Hàn Húc thì nhất định không đủ.
Nhưng hắn dùng tiền sinh hoạt để đi mua mấy thứ này có thích hợp không? Mua đồ dùng cần thiết thì còn có thể hiểu được, nhưng chỉ thêu... kỳ thực cũng không quan trọng lắm. Bất quá, hắn vẫn muốn thử xem có thể bán hay không. Nếu có thể thêu kịp hai loại đồ vật trước ngày lên trấn trên thì tốt. Mang chúng ra phường thêu để người ta nhìn xem, nói không chừng lại có người mua thì sao?
Kệ đi! Dù sao cũng vì để tăng thu nhập, chỉ này vẫn phải mua!
Vạn nhất đến lúc đó không ai mua, phí tổn không bù được thì làm thế nào?!
Vậy... vậy giả chết là được! Cùng lắm thì làm thêm chút việc bồi thường Tịch Yến Thanh!
La Phi hạ quyết tâm xong liền ra vườn rau. Hắn phát hiện có vài cây cải thìa đã lớn, tựa hồ có thể mang ra chấm tương ăn, nên về La gia lấy chút tương đậu nành.
Bình thường La Như gặp hắn đều vô cùng vui vẻ, gọi nhị ca ngắn nhị ca dài, nhưng hôm nay không biết làm sao, thoạt nhìn như mới khóc. Phải biết rằng nha đầu này tính tình hào sảng như nam nhân, rất ít khi khóc.
"Sao thế Tam Bảo?" La Phi không thấy người khác ở nhà, đành hỏi trực tiếp nhân vật chính.
"Không có việc gì." La Như cúi đầu giúp La Phi lấy tương, không nói gì.
"Không có việc gì thì sao mắt ngươi lại đỏ như vậy? Nếu có gì không vui thì nói với nhị ca, nhị ca sẽ giúp ngươi."
"Thật sự không có việc gì." La Như nhanh chóng dụi mắt, không cho nước mắt chảy ra, "Nhị ca, huynh xem như này đã đủ chưa?"
"Đủ rồi." La Phi nhận lấy cái bình con, nghĩ nghĩ vẫn không lập tức quay về, ở lại ngồi với La Như thêm chốc lát.
"Nhị ca, huynh về đi." La Như không hy vọng có người ở bên, đem La Phi đẩy ra bên ngoài, nói, "Muội lúc này không muốn gặp ai hết, muội đi làm việc đây."
"A vậy ngươi... vậy ngươi ngàn vạn lần đừng làm bậy!"
"Muội cũng không phải là huynh! Sao có thể làm bậy!" La Như đem người đẩy ra ngoài rồi đóng cổng lại.
La Phi ngây ngốc về nhà, lúc nấu cơm vẫn còn thất thần. Rốt cuộc là có chuyện gì?!
Chờ Tịch Yến Thanh từ ngoài ruộng về, rửa mặt xong đi vào nhà liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Y cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi cũng đã bay sạch, chỉ là lúc nhìn thấy La Phi lại phát hiện tiểu tử này đang ngẩn người.
"Nghĩ cái gì thế?"
"Tam Bảo là lạ." La Phi cầm màn thầu ra ngoài, "Hôm nay ta về nhà lấy tương đậu nành, phát hiện muội ấy hình như đã khóc, nhưng hỏi thế nào cũng không chịu nói. Ta thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều."
"Chuyện này sao? Ta biết." Tịch Yến Thanh cầm lấy một cái màn thầu lớn, "Lúc trước có người làm mai, hình như là một hộ nông gia ở thôn bên, họ Phương. Trưởng bối nhà họ tựa hồ rất thích Tam Bảo, nói phải tìm bà mai tới La gia. Nhưng tiểu tử nhà đó không thích Tam Bảo bộ dáng quá cao lớn, nên vẫn luôn phản đối. Chỉ là hắn không thuyết phục được gia trưởng, sáng sớm hôm nay liền tự mình tới La gia nói chuyện. Hẳn là lời nói không xuôi tai, dù sao cuộc hôn nhân này cũng không thành."
"Sao huynh lại biết chuyện này?" La Phi nghi hoặc nhìn Tịch Yến Thanh.
"Chiều nay ra ruộng nghe đại ca nói." Ruộng nước của La Phi gần La gia, chiều nay y ra đó liền nhìn thấy La Cát. Thấy vẻ mặt của đối phương không thoải mái nên y mới hỏi thăm. La Cát cũng coi y là người trong nhà, đem mọi chuyện kể ra.
"Đệch, hắn nghĩ mình là ai? Còn ngại Tam Bảo cao lớn, chính mình thì giống thiên tiên sao? Người nhà còn chưa nói, hắn tới nói cái lông gì! Đáng ghét!" La Phi tới đây hai tháng, đã sớm quen thuộc với người La gia, hơn nữa, bọn họ cũng đối xử với hắn như với thân nhân. Hắn không thể không có cảm tình với họ, nên khi biết La Như bị ủy khuất, hắn cũng khó chịu.
"Chuyện duyên phận ai có thể biết được. Không chừng, sau này Tam Bảo sẽ tìm được người tốt hơn." Tịch Yến Thanh gắp một ít cải trắng vào bát La Phi, "Đừng tức giận, ăn đi."
"Ừ." Hắn cúi đầu cắn màn thầu, "Thanh ca, huynh nói xem, nếu lúc trước hai ta không thành thân, có phải ta cũng bị người nghị luận không?"
"Đệ nói xem? Nếu không phải lo lắng chuyện này, ta vốn còn muốn chờ tới lúc đệ cam tâm tình nguyện mới cưới đệ kia." Tịch Yến Thanh nhéo nhéo tai hắn, "Ngu ngốc."
"Huynh mới ngu ngốc!" La Phi đem màn thầu nhét vào miệng y, "Ta không đói, huynh từ từ ăn. Lát nữa còn có việc nhờ huynh làm đấy."
"Việc gì?"
La Phi vào nhà lấy mảnh vải che tủ bát ra: "Huynh đem cái này treo lên tủ bát cho ta."
Tịch Yến Thanh vừa thấy, lập tức nói: "Không treo."
La Phi ngẩn người: "Vì sao?"
Tịch Yến Thanh chỉ chỉ hình lão hổ trên mảnh vải: "Ta thấy nó không vừa mắt, đệ cắt nó đi thì ta treo."
La Phi: "..."
Họ Tịch, ngươi có bệnh à!!!
Vốn dĩ, La Phi cho rằng y đang nói đùa, nhưng nhìn mặt mới thấy tên này nghiêm túc.
"Huynh chê ta thêu huynh xấu sao?" Hắn thực sự không nghĩ ra lý do nào khác. Tuy chỉ là dùng màu vàng với màu xanh nhưng thêu cũng không tệ mà!
"Ý của đệ là... đệ thêu cái này chính là ta?!" Tịch Yến Thanh tức khắc kinh ngạc, y cùng lão hổ có nửa mao tiền quan hệ sao?!
"Bằng không thì sao?" La Phi kỳ quái nói, "Huynh khỏe như vậy, lại còn rất uy vũ. Cái búa nặng thế mà nói vung lên là vung lên. Không phải huynh thì là ai?"
"Ta tưởng Bác Uyên... Cậu ấy tuổi hổ, đệ không biết sao?"
"Không biết. Ta chỉ biết hắn lớn tuổi hơn mình." La Phi hắc hắc cười, "Nhưng hiện tại ta đã biết, nguyên lai hắn tuổi hổ."
"Biết cũng không cho nghĩ, về sau chỉ được nghĩ tới ta." Tịch Yến Thanh hôn một cái thật mạnh lên trán La Phi, "Đệ có rảnh thì làm cái gối dài hơn đi, sau này ta muốn cùng đệ gối chung một cái. Ta còn muốn cùng đệ đắp chung một cái chăn."
"Ta còn lâu mới cùng huynh đắp chung chăn!" La Phi tưởng tượng đến đêm qua, nhịp tim lại không bình ổn được, "Đêm nay mỗi người đắp một cái!"
"A..."
La Phi đang bận thu dọn bát đũa, Tịch Yến Thanh bèn trộm cầm một chén nước đi vào. Chốc lát sau: "Ai da! Hỏng rồi hỏng rồi, tức phụ, ta gây chuyện rồi!"
"Làm sao thế?"
"Ta vốn muốn giúp đệ làm việc, trải chăn nệm ra, kết quả không cẩn thận để nước đổ vào chăn, ướt một mảng lớn!"
"Vậy cầm ra ngoài phơi đi, không phải còn có vỏ chăn sao? Đắp tạm một đêm."
"Vỏ chăn?" Tịch Yến Thanh nhìn nửa chén nước còn lại, rầm một cái, "Vỏ chăn cũng bị ướt!"
"Huynh!" La Phi vừa đi vào liền thấy người đang cầm chén nước cười. Hắn tức giận không chịu được, cởi giày ra muốn đánh Tịch Yến Thanh, "Tịch Yến Thanh, ta đánh chết ngươi!!!"
"Ai, đừng đánh đừng đánh! Sắp ăn tết rồi, đệ không muốn trên mặt ta có vết thương chứ?!"
"Ăn tết?" La Phi đi giày vào, "Tết gì?"
"Tết Đoan Ngọ đó. Sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, đệ không biết sao?"
"Đúng vậy! Sắp đến tết Đoan Ngọ!" La Phi tức khắc vui vẻ. Hắn còn đang cân nhắc nên làm gì, tết Đoan Ngọ, làm bánh chưng với túi hương đi bán không phải là được rồi sao?!
Chương 27: Mất mặt
Tuy La Phi chưa từng nhìn thấy tên Vũ Khánh quốc trong sách giáo khoa, nhưng nơi này cũng lưu giữ truyền thống Hoa Hạ. Tết Đoan Ngọ phải ăn bánh chưng, ăn trứng gà, còn phải treo dây thừng, ngoài cửa buộc lá ngải cứu. Đương nhiên nơi này không có giấy màu hoặc nhựa để làm hồ lô, nhưng vẫn có vải nha! Mọi người ngoại trừ vẽ một bức tranh hồ lô treo trong nhà để cầu phúc lộc, thì còn có thể may một túi hồ lô nho nhỏ đeo trên cổ. Trước đây cứ vào kì nghỉ, hắn lại cùng bà ngoại làm mấy thứ này, nghe bà giảng giải cũng đã học được rất nhiều, thậm chí còn có thể tự mình chỉ điểm cho học viên của bà. Dù sao, tết Đoan Ngọ này đến rất đúng lúc!
La Phi kích động đến không ngủ được, đem chăn mà Tịch Yến Thanh làm ướt ra ngoài phơi, sau đó đi tìm Hàn Húc. Tịch Yến Thanh không yên tâm, liền đi cùng với hắn. Tới Hàn gia, y đi hỏi Hàn Dương xem việc mua trâu thế nào rồi, còn La Phi thì lôi kéo Hàn Húc ra nói chuyện.
"Ngươi nói, ngươi muốn làm túi hương bán?" Hàn Húc có chút bất ngờ. Cậu biết tay nghề may vá của La Phi rất tốt, nhưng vẫn không muốn làm mấy thứ này, nói là mỏi mắt. Hiện giờ cư nhiên lại muốn bán túi hương?
"Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm, đại lão hổ lại không muốn ta ra ruộng làm việc. Vậy không bằng làm chút đồ đi bán, coi như kiếm thêm tiền trợ cấp sinh hoạt." La Phi nói, "Cũng không phải lúc nào cũng có thời cơ tốt như này, một năm chỉ có một lần tết Đoan Ngọ."
"Như thế... Bất quá ngươi làm đẹp như vậy, nếu là ta, ta sẽ tiếc không dám bán."
"Mấy thứ này có gì mà tiếc? Có tay nghề, thích làm lúc nào mà chẳng được, nhưng cơ hội thì không phải lúc nào cũng có."
"Vậy... được rồi. Vừa lúc ngày mai nương ta nói muốn lên trấn trên mua mảnh vải. Gần đây trong nhà cũng nhiều việc phải lo, nói đi từ sớm nhưng vẫn không đi được. Ngày mai ngươi dậy sớm sang đây, chúng ta cùng nhau đi."
"Được, hẹn vậy nhé, ta đi về trước đây." La phi xốc rèm cửa, vừa lúc nhìn thấy Tịch Yến Thanh đứng bên ngoài cười, "Cười gì thế?" Hắn nhịn không được hỏi.
"Thì ra đệ đều lén lút gọi ta là đại lão hổ." Tịch Yến Thanh cảm thấy đặc biệt thú vị, cái biệt danh này còn rất dễ nghe.
"Dám nghe trộm, huynh biết xấu hổ chút đi!" La Phi đẩy Tịch Yến Thanh một cái nhưng chẳng nhúc nhích nổi người ta, ngược lại còn bị đối phương ôm ra khỏi Hàn gia.
"Ý tưởng kiếm tiền trợ cấp sinh hoạt của đệ khá tốt, nhưng cũng đừng để mệt mỏi quá biết không?" Tay Tịch Yến Thanh câu lấy cổ La Phi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, "Vẫn phải bảo vệ đôi mắt cho tốt, nơi này không có chỗ nào cho đệ mua kính đâu."
"Ừ, chỉ một khoảng thời gian này thôi, ta muốn thử xem. Dù sao mặc kệ thế nào, có thể kiếm thêm thu nhập là tốt, ta còn muốn mua trâu kia." Vừa lúc đi ngang qua nhà Trương Dương Phàm, lại nghĩ tới bộ dáng huênh hoang trước đây của Giang Bạch Ninh.
Vừa rồi, Hàn Dương đã nói cho Tịch Yến Thanh rằng việc mua trâu có tiến triển. Hàn gia nhị thúc nhìn trúng một đầu trâu, vừa tròn hai tuổi, là một đầu hồng trâu, lông màu nâu đỏ. Tịch Yến Thanh cảm thấy hẳn là không tồi nên nhờ ông ấy lưu ý nhiều hơn, thời điểm thích hợp sẽ mua về. Bất quá, việc này y không tính nói trước với La Phi, đến lúc đó có thể cho hắn bất ngờ.
Hai phu phu dẫm lên ánh trăng về nhà, hơn nữa lại chui vào cùng một ổ chăn. Nhớ tới mấy cái chăn bị đối phương cố ý làm ướt, La Phi liền tức giận. Hắn đưa lưng về phía Tịch Yến Thanh, lười nói chuyện với y. Bất quá, như vậy lại càng tiện để Tịch Yến Thanh ôm hắn ngủ. Hông y dựa gần vào mông hắn, ngực kề sát lưng hắn. Tay y đặt trên eo La Phi, ngón tay không ngừng xoay quanh cái rốn nhỏ của người ta chơi đùa.
"Ngứa, ta không ngủ được!" La Phi "Bang!" một cái, đập lên mu bàn tay Tịch Yến Thanh, đuổi như đuổi ruồi.
"Được rồi, không náo loạn nữa." Ngoài miệng nói rõ là dễ nghe, nhưng cái tay cũng chỉ thay đổi nơi khác để chạm vào. Y không nghịch rốn La Phi nữa mà đi sờ mông người ta.
"Này!" La Phi không thể không xoay người lại, "Cái móng hổ của huynh có thể đừng có đặt lung tung không hả!"
"Đâu có đặt lung tung đâu, rõ ràng ta đặt trên mông tức phụ mà. Cái này gọi là chơi lưu manh một cách hợp pháp có biết không? Nói thế nào cũng là ta có lý." Tịch Yến Thanh một tay chống đầu, nghiêng người hôn lên mũi La Phi một cái, "Lại nói, ai bảo trên người đệ lại thơm như vậy?"
"Thơm? Có sao?" La Phi nâng tay lên ngửi ngửi, "Đâu có đâu."
"Có, mùi trên người đệ, mỗi ngày đệ đều ngửi thấy thì đương nhiên là không phát hiện ra." Tịch Yến Thanh dùng mũi nhẹ nhàng cọ lên cần cổ La Phi, "Chỉ có ta mới có thể ngửi được."
"Biến đi, huynh nhất định là đang gạt ta, hành động rõ là ái muội." La Phi cảm thấy Tịch Yến Thanh hơn phân nửa là đang dụ hoặc mình, "Không được hôn lung tung, tay cũng không được sờ loạn! Này, huynh đang sờ nơi nào thế hả... Huynh, huynh đáng ghét!" La Phi rầm rì một tiếng, thanh âm càng về sau càng khiến người mặt đỏ tim đập, "Ta, ta nói này... Ta đây là, là phản ứng sinh lý bình thường!"
"Biết biết, đừng lộn xộn." Tịch Yến Thanh hơi đè lên La Phi, lại bắt đầu khi dễ người.
Ngày hôm sau lúc La Phi tỉnh dậy, đôi mắt hồng như con thỏ. Đối với hành động lại bôi tro lên mặt hắn của Tịch Yến Thanh thì chỉ muốn cắn người!
Tịch Yến Thanh nói: "Nếu không phải vì ngoài ruộng nhiều việc quá thì ta đã đi cùng đệ rồi. Trên đường nhớ chú ý an toàn, về sớm một chút."
La Phi soi gương, phát hiện ra mặt mình đã đen đến không nhìn ra xấu hay đẹp, vỗ vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, trước khi trời tối ta sẽ nhanh chóng trở về, lại nói không phải còn mấy người nhà Hàn Húc hay sao? Huynh đừng quá lo lắng. còn nữa, giúp ta cho gà ăn."
Tịch Yến Thanh vỗ vỗ vai La Phi: "Yên tâm đi."
La Phi vác túi vải đi sang Hàn gia, sau đó cùng Hàn Húc, nương và tẩu tử của cậu lên trấn. Hắn không dám đem toàn bộ tiền theo, chỉ cầm ba trăm văn. Sau khi tới trấn trên, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi mua chỉ. Vì chỉ nhẹ hơn vải nên hắn cùng Hàn Húc đều đi mua chỉ trước rồi mới tới tiệm vải. La Phi mua tổng cộng một trăm văn tiền chỉ, mười sáu màu khác nhau, một túi lớn, đủ dùng một thời gian. Hắn còn mua những thứ thích hợp để làm bánh chưng, túi hương, vải đỏ và lụa. Hơn nữa, vẫn là mua vải vụn giống trước đây. Cổ nhân khó khăn lắm mới làm một kiện quần áo, nên phần lớn không thích mua vải vụn về khâu lại. Những miếng vải này chỉ có người làm thủ công mới mua nhiều, giá cũng rẻ.
La Phi mua rất nhiều vải vụn, miếng nhỏ thì bằng bàn tay, miếng lớn cũng chỉ bằng bồn rửa mặt. Mua xong, hắn cẩn thận đem chúng chồng lên nhau, có thể không gấp thì cố gắng không gấp. Thời gian còn lại liền đi dạo phố cùng Hàn Húc.
Hàn Húc muốn mua tương đối nhiều, ngoại trừ vải và chỉ thì còn muốn mua một ít đồ làm của hồi môn và đồ ăn. Hàn Húc thích ăn, nhìn thói quen mỗi lần đi ra ngoài trở về đều mang theo rất nhiều đồ ăn là biết. Dù sao chỉ cần là đồ ăn vặt, cậu đều phải nếm thử một chút. La Phi đi theo ăn không ít, đến giữa trưa cũng không đói bụng.
Lúc này hai người đi qua một cửa tiệm, Hàn Húc đột nhiên có chút thẹn thùng nhìn La Phi, nhỏ giọng hỏi: "La Nhị Bảo, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi cùng đại lão hổ nhà ngươi dùng mỡ gì?"
La Phi ngơ ngác: "Mỡ gì cơ?"
Hàn Húc bị bộ dạng ngốc nghếch này của hắn làm cho á khẩu: "Chính là lúc cái kia cái kia dùng đó."
La Phi vẫn không hiểu: "Lúc cái kia cái kia là sao?"
Hàn Húc quả thực muốn bổ đầu hắn ra nhìn xem, không phải là người đã thành thân rồi ư?! Sao nói như vậy vẫn không hiểu thế!
La Phi thật sự không nghĩ theo hướng đó, dù sao hắn với Tịch Yến Thanh vẫn chưa phát triển đến bước ấy. Bất quá hắn đứng ngoài cửa tiệm, nhìn người ra ra vào vào trong chốc lát thì bừng tỉnh.
Hàn Húc thấy thế, cho rằng hắn nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cùng đại lão hổ nhà ngươi dùng thấy có tốt không? Dùng dạng nào? Nếu tốt thì nói để ta cũng mua một chút."
Ở Vũ Khánh quốc, khi thành thân, hai bên tân nhân ai cũng có thể chuẩn bị thứ này. Vốn phần lớn đều là phía nhà đón dâu mua, nhưng gần đây Trần Hoa Chương nhận việc ở một nơi khá xa, sợ là không về ngay được, nên trước khi đi mới nói để Hàn Húc mua. Hàn Húc cũng là vừa mới nghĩ tới việc hỏi La Phi.
La Phi hận không thể tát Hàn Húc bay ra ngoài. Hắn chưa dùng bao giờ thì làm sao mà biết được!
Nhưng Hàn Húc không nhận được đáp án thì không chịu bỏ qua: "La Nhị Bảo, đang hỏi ngươi đấy!"
Tẩu tử nhà cậu là nữ nhân, không thể hỏi. Mà đại ca lại không cần dùng tới thứ này, cũng không thể hỏi, vậy tất nhiên hỏi La Phi là tốt nhất.
"Ta, ta cũng không chú ý." La Phi câm nín mà nói.
"Vậy dùng có được không?" Hàn Húc hỏi, "Xấu hổ cái gì? Ngươi đã thành thân lâu thế rồi."
"Còn, còn tạm được đi..."
"Vậy ngươi về hỏi đại lão hổ nhà ngươi một chút, sau đó lại nói để ta đi mua là được."
...Ngươi, ta không hỏi đâu! La Phi quả thực phát điên.
Nếu hỏi Tịch Yến Thanh, không khéo giây tiếp theo y liền chạy đi mua mất?! Nhà bọn họ làm gì có thứ này. A không! Không chừng Tịch Yến Thanh đã sớm chuẩn bị, chỉ là hắn không biết mà thôi! Dù sao y đã muốn ăn hắn lâu như vậy!
Mua đồ xong, mọi người liền về nhà. Trên đường đi, La Phi vẫn nghĩ mãi về chuyện này. Về nhà thấy Tịch Yến Thanh cư nhiên nói để y nấu cơm chiều thì cũng mặc kệ, còn bản thân thì vào phòng tìm đồ. Chủ yếu là Hàn Húc hỏi mãi không thôi nên hắn đành đáp ứng. Hắn muốn tìm thử xem có thứ đó hay không, đến lúc đó lại đưa cho Hàn Húc xem, miễn cho cậu ta nhớ thương mãi không bỏ.
Tịch Yến Thanh đau lòng La Phi đi đường xa nên buổi tối quyết định tự mình nấu cơm. Y không nghĩ tới La Phi đang đi tìm thứ đồ kia, chỉ cho rằng con lừa nhỏ này mua được chỉ mới, vải mới nên đang vui vẻ ngồi ngắm. Trước đây cứ cầm được chỉ mới, vải mới không phải đều là vui đến nửa ngày sao? Ngẫm lại bộ dáng phấn khích của hắn, trong lòng y lại nhũn ra.
Tịch Yến Thanh không biết làm gì khác, liền làm hai bát bánh canh, lại cho thêm chút rau xanh nhà mình trồng nên thoạt nhìn ngon mắt hơn trước nhiều. Y quyết định gọi La Phi ra dùng bữa tối, nhưng nghĩ nghĩ lại muốn nhìn xem người ta đang ở trong phòng an tĩnh làm gì, liền nhẹ nhàng xốc mành cửa lên... Lúc y đổ nước vào chăn, La Phi không phải cũng như vậy sao? Dọa y giật cả mình. Y cũng muốn dọa con lừa nhỏ này một phen.
"Tìm cái gì thế?" Tịch Yến Thanh nhìn người cong eo tìm đồ, đột nhiên hỏi.
"Không!" La Phi nháy mắt ngồi dậy, quay lưng về phía Tịch Yến Thanh, lén lút đem đồ nhét vào vạt áo. Nhét xong mới xoay người lại: "Làm xong cơm rồi phải không? Đi ăn cơm đi."
"Làm gì thế? Vẻ mặt sao lại hốt hoảng như vậy?" Tịch Yến Thanh nhéo nhéo lỗ tai La Phi.
"Ta đâu có hốt hoảng!" Chẳng qua là, chẳng qua là có xíu khẩn trương mà thôi! La Phi không nghĩ tới Tịch Yến Thanh thật sự mua thứ đồ kia, hơn nữa còn là nguyên một bình! Nếu không phải dưới đáy bình có ấn ký của cửa tiệm hôm nay thì chưa chắc hắn đã đoán được. Lại nói còn giấu rất kín, cư nhiên kẹp vào chỗ ngoặt trong ngăn kéo, nếu không phải hắn duỗi tay vào sờ loạn một hồi thì khó mà tìm được.
"Được rồi, đệ không hoảng hốt, người hoảng hốt chính là ta. Vừa thấy đệ, trong lòng ta liền tâm hoảng ý loạn, trong lòng đang có một con lừa nhỏ chạy lung tung." Tịch Yến Thanh nhìn vạt áo trước của La Phi một chút, sau đó lại bất động thanh sắc mà quay đầu nhìn thoáng qua ngăn kéo nhỏ.
"Đừng đứng đó động dục! Đi ăn cơm đi!" La Phi đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, thầm nghĩ may mà mình mặc áo quần ngắn, ở giữa còn buộc đai lưng, vải bị co lại nên có chỗ hơi phồng lên. Bình nhỏ liền nhét ở nơi này, thoạt nhìn tựa hồ không dễ phát hiện... Được rồi, kỳ thực liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dị thường.
Lúc Tịch Yến Thanh ngồi xuống ăn bánh canh liền biết tại sao lại thế, nhưng y không lập tức chọc ra chân tướng. Y ăn hết một chén bánh canh, chờ La Phi ăn xong mới hỏi: "Buổi tối muốn tắm rửa không?"
La Phi đi cả một ngày, mồ hôi đầy người, tất nhiên muốn tắm, vội gật đầu không ngừng: "Tắm."
Đáy mắt Tịch Yến Thanh hiện lên ý cười: "Ta đi chuẩn bị nước cho đệ."
La Phi trong lòng nói ngươi mau đi đi, ta còn phải đem đồ trả lại chỗ cũ, miễn bị ngươi phát hiện!
Tịch Yến Thanh vừa ra ngoài, La Phi lập tức vọt vào phòng, nhưng hắn lại đau trứng phát hiện cái chỗ ngoặt ban đầu không kẹp được bình nhỏ nữa. Hắn cố gắng nhét vào trong, nhưng lại sợ làm vỡ cái bình. Đang nghĩ ngợi nếu không cứ ném đại vào trong, ai ngờ Tịch Yến Thanh lại đột nhiên đi vào.
"Lại tìm đồ?" Tịch Yến Thanh cho rằng lâu như vậy, con lừa nhỏ này kiểu gì cũng giấu xong rồi, nên mới tiến vào hỏi xem có muốn để mai tắm hay không. Hôm nay La Phi đi ra ngoài nên quần áo vẫn chưa giặt. Lúc y về nhà mới phát hiện ra, nhưng cũng chưa kịp giặt. La Phi thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay một bộ. Y không biết hắn còn quần áo sạch để thay hay không, ai ngờ đi vào mới thấy trong tay con lừa nhỏ này vẫn còn cầm bình nhỏ?! Đây không phải là trắng trợn mời y cùng thông đồng hay sao...
"Ta, ta tìm chút đồ!" La Phi vội đặt cái bình vào ngăn kéo.
"Tìm cái gì? Ta giúp đệ tìm." Tịch Yến Thanh tiến lên mở ngăn kéo ra.
La Phi nghĩ thích mở thì cứ mở đi, cùng lắm thì nói là không cẩn thận rơi ra nhưng hắn không biết đó là gì. Nhưng La Phi rất nhanh phát hiện, hắn thật sự đã xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh mở ngăn kéo ra liền nhìn thấy bình nhỏ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hỏi hắn: "A? Đây là cái gì? Hôm nay đệ mới mua sao?"
La Phi nghe vậy, trong đầu nháy mắt chạy qua một đàn thảo nê mã: "Huynh, huynh nói gì?"
Đây mẹ nó rõ ràng là ngươi mua mà!
Chương 28: Ném nồi đại hiệp
"Ném nồi" là ngôn ngữ mạng, ý chỉ đổ lỗi cho người khác. Trái nghĩa với nó là "Cõng nồi", ý chỉ nhận tội cho người khác.
Đối với hành vi ném nồi mà mặt không đỏ tim không đập của Tịch Yến Thanh, La Phi quả thực là tức muốn bật cười. Mẹ nó, thật quá coi thường người khác!
Tịch Yến Thanh lại quyết định phải trêu cợt La Phi một chút, vì vậy y cau mày, làm bộ không hiểu gì cả: "Trước nay ta chưa từng mua thứ này, hơn nữa gần đây ngoài ruộng nhiều việc, cũng không có thời gian lên trấn. Đây chỉ có thể là đệ mua đi?"
La Phi trong lòng nói ngươi đóng kịch nữa đi! Mẹ nó, hai ta rốt cuộc là ai học nông nghiệp, ai học biểu diễn hả?! Chắc chắn là ngươi đoạt mất linh hồn ảnh đế của lão tử rồi!
Được, ta xem ngươi đóng kịch!
Năng lực của La Phi cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp!
Hắn ôm đầu, suy tư một lúc lâu mới nói: "Đúng rồi, thứ này hình như là nương đưa cho ta lúc trước khi thành thân, nói là bên trong đựng dầu dưỡng môi, tránh cho môi bị khô nẻ. Nếu không huynh dùng thử xem? Vừa lúc hai ngày nay gió lớn, huynh xem, môi huynh đều có chút khô rồi, để ta bôi cho."
Tịch Yến Thanh cười như có như không: "Đã là mùa nào rồi? Môi đã sớm không khô. Bất quá, nếu tốt vậy thì không bôi vào môi mà bôi vào nơi khác cũng được, đệ nói có phải hay không?"
La Phi tâm nói ngươi quả nhiên sắp lộ ra đuôi cáo! Trong lòng hừ một cái nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng tò mò: "Bôi nơi nào cơ?"
Tịch Yến Thanh cười cười: "Chỗ nào khô thì bôi chỗ đó." Y tùy tiện bỏ cái bình vào ngăn kéo, "Không nói cái này nữa, ta vào là hỏi đệ có mua vải không? Mua thì để ta đi lấy nước."
Hiện tại, quần áo của bọn họ nếu không phải vải bông thì chính là vải gai dầu, đều sẽ co lại, nên trước khi may phải ngâm trước mới có thể dùng. La Phi cảm thấy nếu y không lấy nước thì tự mình cũng sẽ lấy. Tịch Yến Thanh cầm mảnh vải màu xám La Phi mới mua ra ngâm nước, sau đó mới tiếp tục chuẩn bị nước tắm cho đối phương.
La Phi nghĩ nghĩ, cái bình kia hắn không động vào nữa, chờ khi nào Hàn Húc tới thì đưa cho cậu ta xem cũng được, dù sao thứ này ngoại trừ hắn cùng Tịch Yến Thanh cũng chẳng ai lấy. Y hẳn là không thể cầm thứ này đi dùng trên người kẻ khác.
Về phần giảo biện của Tịch Yến Thanh, hừ, ai tin thì kẻ đó là đồ ngốc!
La Phi nghe tiếng Tịch Yến Thanh ở bên ngoài đổ nước, liền đi ra mở tủ tìm quần áo sạch. Nhưng hắn tìm từ trên xuống dưới mà không tìm được bộ nào, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình không ở nhà, quần áo vẫn chưa giặt. Hắn có tổng cộng bốn bộ áo trong, hai cũ, hai mới, hai bộ mùa thu đông, hai bộ mùa xuân hạ. Người bình thường dăm ba bữa mới thay một lần, hai bộ là đủ, nhưng hắn đã quen ngày nào cũng thay nên mới không đủ.
Sớm biết vậy đã không đem bộ cũ kia cắt ra làm vỏ gối.
"Thanh ca, ta không có áo sạch để thay, hôm nay mặc tạm của huynh được không?" Hôm nay nhất định phải tắm! Tịch Yến Thanh có nhiều hơn hắn một bộ áo trong.
"Được, bất quá chỉ có thể cho đệ mượn áo thôi." Tịch Yến Thanh tiến vào, "Quần ta còn phải thay, nếu đệ mặc nguyên bộ thì ta không còn gì mặc mất. Hơn nữa quần áo của ta cũng lớn, mặc vào cũng coi như áo choàng tắm, nhất định có thể che được chỗ cần che."
"Được, vậy ta lấy đây." La Phi cầm áo của y ướm lên người, cảm thấy đúng là đủ dài. Ở đây áo thường may dài, hắn mặc lên đúng thật có thể che được mông. Còn vấn đề không có quần lót thì không cần lo, chẳng phải còn khăn lau mình sao, lấy ra bọc một chút là được rồi.
"Thử xem nước đã đủ ấm chưa, nếu chưa thì ta lại pha thêm." Tịch Yến Thanh xách theo thùng nước nhìn La Phi.
"Không cần pha thêm, đủ ấm rồi." La Phi duỗi tay vào nước giảo giảo, "Cảm ơn Thanh ca." Hắn nhìn Tịch Yến Thanh, không tiếng động biểu đạt: Huynh có thể đi vào rồi!
"Đệ muốn mời ta cùng nhau tắm sao?" Tịch Yến Thanh theo thói quen tính chơi lưu manh, "Mắt đệ chính là biểu đạt như thế đấy."
"Biến! Còn lâu ta mới cùng huynh tắm." Nếu cùng nhau tắm, không chừng sẽ xảy ra chuyện mất! Nằm trong ổ chăn, quần áo đầy đủ còn không xong kìa! Ánh mắt La Phi nhịn không được mà dừng trên người y.
"Được rồi, ta đi vào chờ đệ."
"A..." Chờ cái rắm, huynh mau đi ngủ đi! Cái tên đại chày gỗ!
La Phi chắc chắn rằng Tịch Yến Thanh sẽ không ra mới cởi quần áo vào bồn tắm. Nước ấm lập tức bao phủ lấy cơ thể hắn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu...
Thật thoải mái!
Hắn gối đầu lên thành bồn tắm, cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình sắp bay lên rồi.
Tịch Yến Thanh nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh, bên môi mang theo ý cười như có như không. Y cầm bình nhỏ trong tay, xoay qua xoay lại một lát rồi lại thả vào ngăn kéo. Y đương nhiên muốn cùng La Phi trở thành phu thê danh xứng với thực, nhưng hiện tại đích thực không phải thời cơ tốt nhất. Không nói đến việc La Phi đối với việc cùng phòng với y vẫn có một ít tâm lý sợ hãi, chính là suy xét đến tình huống thân thể của hắn, cũng không thể sớm như vậy liền làm chuyện phu thê.
Tuy rằng bên ngoài đều nói ấn ký hoa mai trên tay La Phi quá nhạt, không dễ mang thai, nhưng loại chuyện này chưa có người chứng thực, ai có thể nói trước điều gì?
Vạn nhất bọn họ làm xong, La Phi liền có thì sao? Y không muốn để hài tử của hai người bọn họ trưởng thành trong hoàn cảnh không tốt.
Lại nói, La Phi vẫn chỉ là thằng nhóc choai choai, nhất định không muốn có con sớm.
Tịch Yến Thanh nằm trên giường đất, gối đầu lên cánh tay: "Nhị Bảo, đệ có thích trẻ con không?"
La Phi tắm đến thoải mái, tâm tình tự nhiên rất tốt, nghe vậy không cần suy nghĩ mà đáp: "Thích chứ! Nhà chị họ ta có một đôi song sinh, từ nhỏ đã thích chơi với ta. Huynh hỏi cái này làm gì?"
Tịch Yến Thanh cười cười: "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Tắm xong rồi sao?"
"Sắp xong!"
Hắn đã tắm xong rồi, nhưng phải đợi đến khi mặc kín kẽ rồi mới nói cho Tịch Yến Thanh, miễn cho tên này lại đột nhiên đi ra ý dâm với mình!
Tịch Yến Thanh nằm trong phòng cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài, biết khi nào thì La Phi đi ra, cũng biết khi nào thì người ta mặc quần áo. Nhưng y không vội đi ra ngoài, chờ tới khi đối phương gọi mình mới cầm quần áo đi ra, hơn nữa còn không khách khí mà trực tiếp cởi quần áo, bước vào bồn tắm.
"Huynh huynh dùng nước tắm của ta đấy à?!" La Phi lần thứ hai nhìn thấy đại chày gỗ, đầu óc liền nóng lên, vừa thấy người ta cư nhiên dùng nước tắm của mình lại càng ngu người.
"Lười đi đổ, chốc lát tắm xong ta lại đi xả qua một chút là được." La Phi một hai ngày lại tắm một lần, trên người rất sạch sẽ. Hơn nữa y thấy như này cũng tiết kiệm nước, khá tốt.
"Vậy, vậy huynh chậm rãi tắm đi." La Phi để lộ cẳng chân trắng nõn, quấn khăn như cái váy, dịch từng bước nhỏ vào phòng.
"Có thể giúp ta cọ lưng không?" Tịch Yến Thanh gọi với lại.
"Không thể!"
"Tức phụ chẳng trượng nghĩa gì cả. Ta cứ một hai ngày lại phải vì đệ lăn lộn một lần, tốt xấu gì đệ cũng phải cho ta chút phúc lợi chứ?"
"Vậy... được rồi." Rốt cuộc được người ta chiếu cố quá nhiều, hắn cũng ngại từ chối, "Chỉ là cọ lưng thì cọ lưng, huynh không được sờ loạn đâu đấy!"
"Được, không sờ loạn." Tịch Yến Thanh cười, đem đồ cọ lưng đưa cho La Phi, "Tâm sự một chút thì chắc là có thể đi?"
"A, huynh muốn tâm sự cái gì?"
"Có phải đệ cảm thấy nơi này của ta quá lớn không?"
La Phi: "..."
Mẹ nó, biết là không thể nói chuyện gì đứng đắn mà!
La Phi còn lâu mới trả lời vấn đề như vậy. Hắn cầm khăn, dùng sức cọ lưng cho người ta, đồng thời tận lực tránh nhìn tới cây đại củ cải của đối phương.
Tịch Yến Thanh không nghe được đáp án, cũng không nói nữa.
La Phi nhanh chóng cọ lưng cho y xong rồi vào phòng. Trước khi đi còn xấu xa mà xối một đống nước lên mặt người ta: "Ai bảo huynh chơi lưu manh!"
Tịch Yến Thanh vươn tay nhưng không bắt được người, cười nói: "Nghịch ngợm!"
La Phi cười chạy vào phòng. Hắn lấy chỉ cùng vải mới mua ra, thừa dịp Tịch Yến Thanh còn chưa vào, nương ánh nến ngồi may, thuận tiện chờ tóc khô. Hắn bận rộn lên liền quên mất khái niệm thời gian, chờ tới lúc phản ứng lại, mấy miếng vải dùng để làm túi tiền đã được cắt xong, không chỉ vậy còn chia ra chỉ màu nào dùng cho túi tiền nào.
Nghĩ lại, thời gian hình như không ngắn, sao Tịch Yến Thanh vẫn chưa vào?!
"Thanh ca?" La Phi cất gọn đồ sang một bên, vén rèm lên.
Tịch Yến Thanh không đáp, cũng không biết mệt đến mức nào mà lại ngủ quên trong bồn tắm. La Phi sờ vào, thấy nước đã lạnh nhưng người vẫn ngủ, không có ý muốn tỉnh. Nếu đổi thành hắn, phỏng chừng Tịch Yến Thanh sẽ lập tức bế người lên, nhưng hắn không có sức lớn như vậy.
"Thanh ca, tỉnh tỉnh." La Phi lay y dậy.
"A?" Tịch Yến Thanh mở to mắt, mãi một lúc mới phản ứng được mình đang ở đâu, "Ta ngủ quên à?"
"Phải, nước đều lạnh rồi, huynh nhanh ra ngoài đi."
Tịch Yến Thanh lúc này cũng cảm giác được có chút lạnh: "La Phi, giúp ta tìm thứ gì để lau mình đi."
Trong nhà, thứ duy nhất có thể dùng để lau mình còn đang quấn trên người hắn. La Phi đau trứng: "Hình như không có gì để lau mình."
Tịch Yến Thanh chỉ chỉ "váy" của hắn.
La Phi rối rắm trong chốc lát, ôm hận cởi "váy" ra cho y, còn mình thì kéo áo che mông, chạy nhanh vào phòng.
Không bao lâu sau, Tịch Yến Thanh thu dọn đồ xong vào nhà, liền nhìn thấy La Phi đang ngồi thêu một bên: "Đã trễ thế này, đừng thêu nữa. Bây giờ đệ thêu, ngày mai lại không có tinh thần. Không bằng đi ngủ đi, ngày mai trời sáng rồi thêu."
La Phi cũng đã bắt đầu mệt rã rời, dù gì đã đi bộ cả một ngày. Hắn dụi dụi mắt: "Thêu nốt một bông hoa mai nữa thôi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa tóc ta vẫn chưa khô đâu."
Tóc Tịch Yến Thanh lại càng khỏi cần phải nói. Cổ nhân tóc dài còn không được tự ý cắt, đúng thật là đau trứng, nhưng vẫn phải quen dần thôi. Tịch Yến Thanh đem nến tới gần La Phi hơn, nhìn ngón tay trắng nõn của người ta cầm cái kim đưa qua đưa lại, nhịn không được ngồi xem chăm chú. Ngày thường La Phi luôn giống như con nhím thích xù lông, nhưng có hai loại thời điểm mà hắn sẽ vô cùng ngoan ngoãn. Một là khi ngủ, hai chính là khi thêu thùa, may vá, nhìn hắn như vậy thật chỉ muốn ôm vào lòng xoa xoa mấy cái.
"Làm gì thế?" La Phi đang thêu, chợt cảm giác được có người đang vuốt tóc mình.
"Ta còn có thể làm gì? Đương nhiên là thương đệ." Tịch Yến Thanh đem mấy lọn tóc xòa xuống trước mặt vén lên tai La Phi, thấy chúng chốc chốc lại rơi xuống, liền giúp đối phương cầm lên.
"Huynh làm vậy ta lại càng mệt." La Phi cảm giác được bàn tay y mơn trớn da đầu mình. Cái cảm giác này quá thoải mái, làm hắn mơ màng muốn ngủ.
"Vậy ngày mai lại làm đi." Tịch Yến Thanh trải chăn nệm.
"Xong ngay đây." La Phi thêu nốt mấy đường cuối, cất đồ xong liền chui vào ổ chăn.
Tịch Yến Thanh rất tự nhiên ôm người vào lòng, mà hắn cũng lười phản kháng. Dù sao thì được ôm trong lồng ngực ấm áp, rộng rãi cũng rất thoải mái. Hơn nữa cái giường chẳng to là bao, hắn đã mệt rã rời, không còn tâm tư để trình diễn tiết mục ngươi đuổi ta chạy nữa. La Phi rất nhanh đã ngủ, khó được một lần Tịch Yến Thanh không làm gì hắn.
Ngày hôm sau, đôi tân nhân dậy rất sớm. Tịch Yến Thanh ở trên miệng La Phi hôn chụt một cái, nhìn hắn vuốt miệng ngơ ngác nhìn mình, đáy mắt lại hiện vẻ ôn nhu nói không nên lời.
Hôm nay y ra ruộng nước xem xong còn phải tới ruộng cạn trồng đậu nành. Hai ngày nay thời tiết ấm áp, thích hợp để đậu nành nảy mầm. Buổi sáng La Phi nấu nồi cháo, lại chưng thêm mấy cái màn thầu, hai người mặt đối mặt ngồi ăn với dưa muối. Ăn xong, La Phi ra vườn rau tưới nước, Tịch Yến Thanh ở sau vườn thu thập mạ lúa.
"La Nhị Bảo, có ở nhà không? Xem ta mang cái gì tới cho ngươi này!" Hàn Húc đứng ở tiền viện gọi.
"Tới đây!" La Phi đem gáo nước để sang một bên, chạy ra tiền viện, "Gì thế?"
"Gỗ thơm, còn có hoa khô!" Lúc trước Hàn Húc nghe La Phi nói xong, liền quyết định cũng tham gia vào kế hoạch của hắn, cùng nhau làm túi hương. Tài thêu thùa của cậu tuy không bằng La Phi, nhưng khâu khâu vá vá vẫn được. Hôm nay cậu mang mấy thứ này tới chính là vì muốn phân chia công việc với La Phi, "Chỗ gỗ thơm này là thợ mộc huynh cho ta, hai năm rồi mà vẫn không bay mùi. Ta có rất nhiều, lúc trước đều dùng để đốt trong nhà, hiện tại lấy hai miếng lớn cũng đủ để chúng ta làm rất nhiều túi hương."
"Còn không phải sao, mùi này thật thơm." Không quá nồng, mùi hương lại được lâu, rất hợp lòng người.
"Trời ạ, ngươi đã thêu xong một cái rồi sao?!"
"Hôm qua tắm xong, trong lúc chờ tóc khô thì tranh thủ làm." La Phi đưa cho Hàn Húc xem cái túi hương còn chưa nhồi bông cùng hương liệu.
"Cái kia... Chuyện hôm qua ta nhờ ngươi hỏi, ngươi đã hỏi chưa?" Vừa nghe tới tắm rửa, Hàn Húc liền nghĩ hai người này nhất định đã như vậy như vậy. Người khác không biết, còn cho rằng La Phi thích Trương Dương Phàm, nhưng cậu lại nhìn thấy rõ ràng, bằng hữu của mình hiện tại thích đại lão hổ kìa. Lại nói người mới thành thân, còn phải dính nhau tới hai, ba năm ấy. Đây là lúc trước nương nói cho cậu.
"Một bình này bao nhiều tiền, ngươi có biết không?"
"Không biết, đây là đại lão hổ mua." La Phi tâm nói huynh muốn ta cõng nồi sao?! Không có cửa đâu!
Tịch Yến Thanh lại chỉ chờ tới lúc này để xuất hiện!!!
"Ta mua cái gì?" Y hỏi.
"Cái gì cũng không có!" La Phi cướp lời. Nhưng Hàn Húc thấy Tịch Yến Thanh, cũng có chút xấu hổ, liền đem bình trả lại hắn.
"Cái kia sao?" Tịch Yến Thanh nhìn thấy động tác của hai người họ, chỉ chỉ cái bình nhỏ, "Đó không phải là lúc trước khi thành thân Nhị Bảo mang tới sao ?"
"Đừng có nói bậy! Rõ ràng là huynh mua!" La Phi mặt đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay xấu hổ, "Đây là huynh mua!"
"Là tối qua đệ nói, đệ mang tới từ trong nhà mà." Tịch Yến Thanh vẻ mặt vô tội, im bặt không nhắc tới người khác, chỉ một mực chắc chắn là La Phi.
La Phi sắp bị y làm cho tức chết rồi, nhưng lại không được bình tĩnh như người ta, cho nên thoạt nhìn chính là hắn đang chột dạ. Nếu không phải thì việc gì phải khẩn trương tới đỏ mặt như vậy?
Hàn Húc cười chọc chọc La Phi: "Được lắm La Nhị Bảo, với ta ngươi còn ngượng ngùng cái gì?"
Quỷ mới ngượng ngùng với ngươi! La Phi trừng mắt nhìn Tịch Yến Thanh đang cười cười ở một góc Hàn Húc không nhìn tới: Ngươi chờ đó cho ta!
Tịch Yến Thanh cho La Phi nhìn mạ lúa trong tay rồi mới đi. La Phi nghẹn một hơi, một buổi sáng thêu liền tù tì sáu cái túi hương. Trong tay hắn đang cầm một cái, vải lụa thuần một màu trắng, bên trên thêu hình cây trúc.
Loại họa tiết này có lẽ chỉ có văn nhân mới thích.
La Phi quyết định thêu thêm hai cái. Nhưng hắn không biết rằng, một trong số đó sẽ rơi vào tay Trương Dương Phàm, còn dấy lên một hồi phong ba...
Chương 29: Để ngươi kích động
"Còn tức giận sao?" Tịch Yến Thanh cởi giày, ngồi lên giường đất, vừa muốn nói hai câu liền thấy La Phi quay đầu đi không để ý tới mình, y cười nói: "Bỏ đi, nếu còn tức giận, vậy hảo ý của ta xem ra là không đem ra được rồi." Cái tính này thật hệt như cá nóc, tức giận thì phình ra, bộ dáng như muốn nổ tung, sẽ không nói chuyện với y vài ngày.
"Ai bảo huynh trợn mắt nói dối!" La Phi tưởng tượng tới lúc Hàn Húc cho rằng mình mua thứ kia liền tức giận!
"Không phải là ta nói giỡn sao, hơn nữa cũng là đệ nói đệ mang tới từ nhà mà?" Tịch Yến Thanh nói, "Được được, đừng tức giận nữa, buổi tối chúng ta có thêm đồ ăn."
"Thêm đồ ăn gì?" Mấy ngày nay kỳ thực ăn uống không tệ, từ khi ngoài vườn có thêm một ít rau xanh, trên bàn cơm rõ ràng phong phú hơn lúc mới xuyên tới đây nhiều. Tóm lại cũng không đến mức sáng dưa muối, tối dưa muối.
"Đệ đi ra ngoài nhìn là biết."
"Cứ việc nói thẳng đi, còn giấu diếm cái gì?" La Phi xuống giường, lê giày ra ngoài, "Chẳng lẽ là huynh mua thịt?"
Sáng sớm dậy đã nói phải ra ruộng, chỉ ăn một chút rồi đi, hơn nữa hôm nay trở về cũng quá sớm. La Phi đi ra ngoài nhìn, không thấy trong phòng bếp có gì, liền đi ra bên ngoài. Lúc này đột nhiên nghe thấy hai tiếng "Bùm bùm!"
Thanh âm vọng lại từ lu nước bên kia, La Phi đi qua mới thấy, cái đệch! Thật nhiều cá! Có cá trắm cỏ, còn có cá trích! Cá trích con nhỏ thì chỉ dài bằng ngón trỏ người trưởng thành, con to thì bằng một bàn tay. Mà cá trắm cỏ lại dài gần bằng cánh tay hắn!
Từ ngày thành thân tới giờ vẫn chưa được ăn thêm bữa cá nào, La Phi rất vui vẻ: "Thanh ca, hôm nay huynh đi bắt cá à?"
Tịch Yến Thanh ở trong phòng nói vọng ra: "Phải, hôm nay việc ngoài ruộng xong sớm, hơn nữa không phải ruộng cạn nhà ta cách sông rất gần sao, ta tới đó bắt."
La Phi đếm đếm, lớn lớn bé bé có tới mười ba con, nước miếng không nhịn được muốn chảy ra ngoài!
Tịch Yến Thanh ra ngoài liền nhìn thấy hắn y như con mèo, đứng nhìn chằm chằm vào trong lu. Y cười cười đi đến bên cạnh: "Lát nữa đệ mang mấy con về nhà với Hàn gia đi. Dư lại chúng ta để dành từ từ ăn."
"Như vậy có sợ chúng chết không?" La Phi còn nhớ rõ trước đây ở nhà mua cá, để trong thùng một buổi sáng là ngỏm củ tỏi, nuôi cũng không sống được lâu.
"Chịu khó đổi nước là được. Hơn nữa, dùng nước nuôi cá để tưới rau cũng tốt hơn."
"Ha ha ha, bởi vì bên trong có phân cá sao?" La Phi cười đến đặc biệt vui vẻ, "Vậy về sau ta liền lấy nước nơi này tới tưới rau."
"Ừ. Về sau ta không mang cơm đi nữa, trưa nào cũng về nhà ăn. Đỡ mất công đệ luôn đối phó, không chịu ăn cơm tử tế." Dù sao hiện tại mấy loại hoa màu cơ bản đều đã trồng, sau này ra ruộng chủ yếu là tỉa cây non, nhổ cỏ, trị sâu gì đó. Tịch Yến Thanh nghĩ mình vẫn nên ở nhà nhìn La Phi thì hơn, tiểu tử này một khi ngồi thêu liền quên luôn cả chuyện ăn cơm. Đôi khi Hàn Húc sẽ tới làm cơm, hai người cùng nhau ăn, nhưng nếu người không tới, La Phi hầu hết đều không ăn trưa. Hắn không phải không đói, chẳng qua là quá chuyên chú làm việc nên quên mất, để lâu sẽ hại dạ dày.
Ở nơi này nhất định không thể bị bệnh, vậy nên Tịch Yến Thanh tuy không nói, nhưng trong lòng lại rất để ý tới thân thể của La Phi.
La Phi được người quan tâm, tất nhiên là vui vẻ. Hắn hỏi Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, nhiều cá như vậy, huynh nói nên mang con nào đi?"
Tịch Yến Thanh đi lấy cái bồn gỗ, xắn tay áo lên, vớt hai con cá trắm cỏ lớn và bốn con cá trích: "Mang mấy con này đi."
Dù sao cũng là cá tự nhiên, ý chí sinh tồn rất mạnh, rời sông lâu như vậy nhưng chỉ cần thả vào nước là lại bơi lội tung tăng.
Tịch Yến Thanh ra ngoài cổng lớn, bẻ mấy cành liễu vào buộc cá thành hai phần: "Có cầm được không?"
"Được, như này có gì mà không được?" Đường chẳng xa là bao, cũng không nặng lắm. La Phi hai tay xách cá đi ra ngoài, chốc lát sau đã quay trở lại: "Ta lấy chút tiền, lát nữa đi xem còn đậu hũ không thì mua mấy khối về hầm cá. Vừa lúc hỏi Hàn thẩm xem làm thế nào." Trù nghệ của hắn đã khá lên nhiều lắm, tuy vẫn chưa được như La Như nhưng chắc chắn không biến thành than.
"Đệ thích là được, đi đi." Tịch Yến Thanh lấy nông cụ ra bắt đầu rửa dọn, nên sửa thì sửa, nên mài thì mài.
"Ây da La Nhị Bảo, ở đâu ra nhiều cá thế?" La Phi mới đi được một đoạn đã có người nhìn thấy tay hắn xách nhiều cá, liền tò mò hỏi.
"Thanh ca nhà ta bắt, ta mang chúng sang nhà cha nương." La Phi cười cười, bước chân nhẹ hẫng, trong lòng lâng lâng.
"Bản lĩnh bắt cá của Tịch tiểu tử này thật lợi hại, La Nhị Bảo ngươi có phúc lắm đấy."
"Ha ha, còn không phải sao!" La Phi rảo bước, còn chưa tới cổng lớn La gia đã bắt đầu kêu: "Cha, nương! Con đã về, có ai ở nhà không?!"
"Nhị ca! Chỉ có muội ở nhà thôi!" La Như ở trong nhà kêu, chốc lát sau mới ra ngoài, "Cha nương ở ngoài ruộng còn chưa về... A ca, ở đâu ra nhiều cá thế?!"
"Tịch ca của ngươi bắt. Mau tìm cái bồn nước ra đây, đừng để chúng chết." La Phi tùy tay cầm một phần, "Tam Bảo, ngươi thả vào trước đi, buổi tối nấu mà ăn, ta còn phải đi đưa cho Hàn gia nữa."
"A? Vậy cũng được." Tâm tình của La Như thoạt nhìn khá hơn mấy ngày trước nhiều, tuy rằng vẫn không cười, nhưng nhìn ra được nàng đã không còn lo lắng tới chuyện đó. Dù sao cũng là cô nương tính tình phóng khoáng, buồn bực chẳng để lâu trong lòng, "Nhị ca, huynh biết làm cá không? Nếu không, huynh tới Hàn gia xong thì gọi Tịch ca tới cùng ăn đi?"
"A... hình như cũng đúng. Chờ ta về hỏi huynh ấy một chút." Bọn họ từ ngày hồi môn đến giờ vẫn chưa ăn cơm ở La gia thêm ngày nào, có thể náo nhiệt một hồi cũng tốt. Hắn cùng Tịch Yến Thanh đều không vì vấn đề "khác nhau" mà xa cách La gia, dù sao ở thời đại này càng cần thiết phải đoàn kết.
La Phi đem cá tới tặng Hàn gia, bị nương của Hàn Húc cảm ơn một hồi, nói sao có thể không biết xấu hổ vậy được.
Hàn Húc trong miệng cắn hạt dưa: "Ai da nương, khách khí với hắn làm gì? Người cứ trực tiếp mang cá đi hầm đi!"
"Đúng đấy." La Phi cười cười, "Vậy thẩm làm gì thì làm đi, ta cũng phải về đây. Hôm nay, ta và Thanh ca về nhà nương ăn cơm, ta còn phải về đi cùng huynh ấy."
"Chậc chậc chậc, dính nhau quá đấy, mau đi đi thôi!" Hàn Húc đùa, đẩy nhẹ La Phi ra cửa, "Không tiễn đâu!"
La Phi xua xua tay, lúc đi ra vừa vặn nhìn thấy Giang Bạch Ninh được Trương Dương Phàm đỡ từ trong viện ra. Giang Bạch Ninh tay vịn eo, nuông chiều vô cùng. Vừa thấy là hắn, liền yếu ớt mà nói với Trương Dương Phàm: "Dương Phàm, ta buồn nôn, muốn ăn quả mơ."
Trương Dương Phàm mất tự nhiên thu lại ánh mắt trên người La Phi: "Được, vậy ngươi chờ một lát, ta đi lấy."
La Phi nghe cũng chưa nghe, trực tiếp đi qua. Đó không phải lảng tránh mà là thực sự không coi hai người này ra gì. Tịch Yến Thanh nói đúng, không cần thiết phải lãng phí lực chú ý trên đám người này. Cặn bã chính là cặn bã, cần gì phải chú ý râu ria? Con người ấy mà, cũng phải giống như thực vật, hướng tới nơi có ánh mặt trời mới tốt!
Giang Bạch Ninh vốn còn muốn kích thích La Phi hai câu, không ngờ La Phi lại không thèm để mắt tới mình, như vậy sao được?!
"La Phi!" Giang Bạch Ninh ở phía sau kêu, "Ngươi đi chậm một chút, cẩn thận động thai!"
"Động con mẹ ngươi!" La Phi hừ một tiếng, đầu cũng chưa thèm quay lại. Căn bản là không cần thiết phải nói chuyện với kẻ ngu!
"Hắn có?" Trương Dương Phàm cầm mơ ra, nghe được Giang Bạch Ninh nói, nhịn không được hỏi.
"Nói bừa thôi. Ngươi quan tâm hắn có hay không làm gì?" Giang Bạch Ninh không vui.
"Ta quan tâm hắn lúc nào, chẳng qua nghe ngươi nói động thai, thuận miệng hỏi chút mà thôi." Trương Dương Phàm mừng thầm, không hiểu sao gã lại không hy vọng La Phi có thai với Tịch Yến Thanh, hoặc bất cứ nam nhân nào khác.
Lại nói La Phi, vốn đang muốn về nhà ngoại ăn một bữa, nhưng nghĩ tới hai chữ "động thai" lại có chút do dự. Về nhà, hắn nói với Tịch Yến Thanh chuyện này, y cười nói: "Có gì đâu, trưởng bối quan tâm mà thôi, cũng không thể vì thế mà không về. Hơn nữa, sống vui vẻ hay không tự chúng ta biết là được."
La Phi nghĩ thấy cũng đúng: "Vậy chúng ta lại mang hai con cá qua đi?"
Thêm hai người bọn họ, trên bàn sẽ có tới bảy miệng ăn, ba con cá có chút thiếu.
Tịch Yến Thanh lại nói: "Không cần, hôm nay vẫn ăn ở nhà đi."
"A?" La Phi ngây ngốc, "Vậy vừa rồi huynh nói nhiều thế làm gì?"
"Nói những lời đó là để đệ đừng quan tâm tới mấy chuyện như vậy. Nói không đi là bởi so với cháo trắng và cá, đệ nhất định càng thích cơm trắng với cá hơn." Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng Tịch Yến Thanh vẫn thần thần bí bí mà ghé vào tai La Phi nói thầm, "Hôm nay, hai ta ăn cơm."
"A a a a a! Thật sao thật sao?!" La Phi hưng phấn muốn chết, "Ăn cơm?!"
"Lừa đệ làm gì? Mau đi đi, nói cho Tam Bảo một tiếng, miễn cho muội ấy lại chờ. Ta nấu cơm, chuẩn bị cá, đệ về nấu là được."
"Được được được! Ta đi một lát rồi về!" La Phi lao như bay ra cửa, trong chốc lát lại trở về. Hắn không nói lời nào, đứng đối diện Tịch Yến Thanh, gò má đỏ bừng, bên môi còn mang theo nụ cười ngượng ngùng.
"Làm sao thế?" Tịch Yến Thanh hỏi.
"Thanh ca là tốt nhất!" La Phi nói xong liền nhón mũi chân, ôm chầm lấy cổ người ta, hôn mạnh lên mặt y một cái rồi mới co chân chạy mất.
Tịch Yến Thanh: "..."
"Khụ!" Y giơ tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chỗ bị hôn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Chốc lát sau, trong viện Tịch gia truyền đến tiếng lầm bầm kỳ quái...
"Chậc chậc chậc, để ngươi kích động, đến mật cá cũng suýt chọc thủng rồi đi?"
...
"Tam Bảo! Buổi tối ta và Thanh ca không tới ăn đâu, mọi người ăn đi." La Phi vào La gia, thấy những người khác còn chưa về liền thở phào một hơi, cười tủm tỉm mà nói.
"A? Vì sao thế nhị ca?" La Như còn đang nghĩ lát nữa mang thêm miến đi hầm cá.
"Ai da, ta hiện tại sợ gặp nương. Vừa thấy ta, nàng liền hỏi chuyện hài tử. Hơn nữa, Thanh ca cũng hiếm khi trở về sớm như vậy, ta muốn nói chuyện với huynh ấy nhiều hơn, lúc trước đều là trời tối rồi mới về." La Phi nói thật.
"Vậy được rồi, dù sao không lâu nữa sẽ đến Tết Đoan Ngọ, khi đó các huynh nhất định sẽ về." La Như cười cười, lúc đó chúng ta gói nhiều bánh chưng một chút."
"Được, chúng ta gói bánh chưng thịt!"
"Bánh chưng thịt? Đó là cái gì?" La Như còn chưa nghe qua bánh chưng như vậy bao giờ. Bình thường bánh chưng chẳng phải đều là cho chút gạo nếp, lại cho thêm hai quả táo rồi dùng lá gói lại sao?
"Chính là... chính là dùng thịt thay táo, thịt kia nấu ra hương vị hơi giống thịt kho tàu, thơm vô cùng!"
"Vậy huynh biết làm sao?"
"Ta? Ta cũng... Ách, để ta hỏi Thanh ca. Ta cũng chỉ nghe huynh ấy nói!"
"Vậy đến lúc đó làm thử xem thế nào." La Như nhíu mày, "Bất quá làm vậy ăn có ngon không?" Bánh chưng thịt?! Nghĩ thế nào cũng có chút kì kì...
"Cái này chờ đến Đoan Ngọ rồi tính. Tam Bảo, trước tiên ngươi dạy ta xem làm cá như thế nào thì ngon đi." La Phi rót một chén nước, tiếp đó liền nghe La Như giảng bài.
Chờ La Phi học xong về nhà, Tịch Yến Thanh hầu như đã làm xong mọi việc cơ bản. Người này chẳng những đem gạo vo sạch đổ vào nồi, đến cá cũng sơ chế ổn thỏa. La Phi thấy y một tay cầm cá, một tay cầm gáo múc nước, liền đi qua giành lấy hỗ trợ, như vậy cũng có thể rửa cá sạch hơn.
Bọn họ chỉ có hai người, không cần quá nhiều nên Tịch Yến Thanh chỉ làm một con cá trắm cỏ. La Phi thấy loại nào cũng được, dù sao cuối cùng cũng vào miệng. Hắn đem cá mang vào bếp, tinh tế ướp muối, sau đó ngâm chút miến, lại ra hậu viện lấy cải thìa rửa sạch sẽ. La Như nói làm với đậu hũ ăn ngon, nhưng hầm với miến và rau cũng ngon. Hôm nay hắn liền thử làm thế xem sao.
Tịch Yến Thanh giúp La Phi nhóm lửa, hắn liền đứng bên cạnh y chuẩn bị gia vị nấu ăn. Ánh mắt của đôi tân nhân chốc chốc lại chạm vào nhau, không khí tựa hồ trở nên vô cùng ngọt ngào.
Hiện tại, La Phi mới hiểu vì sao những người đang yêu đều trở nên ngu ngốc, có lẽ là vì quá hạnh phúc.
Cơm với cá hầm quả nhiên ngon đến không còn lời nào để nói, La Phi cũng ăn nhiều hơn bình thường. Đặc biệt, Tịch Yến Thanh còn giúp hắn lọc xương cá, đem những phần ngon nhất nhường hết cho hắn khiến La Phi ăn đến bụng tròn xoe. Lúc đứng dậy thu dọn chén bát, thiếu chút nữa đi không nổi.
"Hai chén cơm, hơn một nửa cá hầm, trừ ngày thành thân, hình như đây là lần đầu tiên ta ăn no đến vậy." La Phi mệt rã rời ngồi trên giường đất, đến hoa cũng không muốn thêu.
"Về sau ta sẽ hầm nhiều hơn để đệ ăn." Tịch Yến Thanh sờ sờ lỗ tai hắn, "Ta đi tắm, đệ đi không?"
"Không đi, lười nhúc nhích." La Phi dựa vào tủ nhỏ trên giường đất, nhìn đám gà con đều ngủ rồi, bản thân cũng có chút buồn ngủ.
"Vậy ta đi đây, đệ giúp ta lấy một bộ xiêm y sạch đi."
La Phi giúp y lấy, chờ tới lúc người ra khỏi phòng, hắn lại lập tức tỉnh táo, mở ngăn tủ để vải của mình ra. Một lát sau, nghe được tiếng bước chân của Tịch Yến Thanh, hắn mới vội vã đóng lại ngăn tủ.
Lúc Tịch Yến Thanh tắm còn nghĩ, chờ lúc mình vào La Phi chắc đã ngủ say rồi. Tình huống tốt một chút thì còn trải chăn nệm ra ngủ, nếu không thì chính là trực tiếp ngả đầu liền ngủ. Không nghĩ tới, tiểu tử này cư nhiên còn rất có tinh thần, cũng không biết làm gì mà vừa thấy mình tiến vào liền lập tức đóng tủ lại.
Hai ngày này La Phi làm việc hết công suất, ngoại trừ nấu cơm, tưới rau, giặt quần áo thì chính là thêu thêu thùa thùa, nhưng có chút đồ hắn không muốn hiện tại cho Tịch Yến Thanh nhìn thấy.
Tịch Yến Thanh cũng hiểu ý, vừa thấy con lừa này không muốn nhiều lời, liền đi trải chăn nệm, vỗ vỗ bên cạnh: "Ngủ chứ?"
La Phi nói: "Ta còn chưa rửa mặt, huynh ngủ trước đi."
Tịch Yến Thanh không nói gì, nằm trong chăn chờ người. La Phi rửa mặt xong liền tắt nến, chui vào ổ chăn, lần đầu tiên chủ động gối lên tay y. Tịch Yến Thanh lập tức Tâm! Viên! Ý! Mãn!
Đây là một loại tiến bộ đi?! Thật đúng là vượt trước thời đại cả một bước dài! Tịch Yến Thanh nhanh chóng kéo con lừa nhỏ ôm sát vào lòng, ở trên môi người ta tinh tế mà mổ.
La Phi phản ứng có chút vụng về, nhưng hắn biết mở miệng ra đã khiến Tịch Yến Thanh vô cùng mừng rỡ. Đầu lưỡi y tùy ý quấy đảo trong miệng hắn, chốc lát cùng đối phương cọ cọ mũi, chốc lát lại hôn hôn, làm thế nào cũng thấy không đủ.
Nếu không phải lúc tay y sờ đến mông La Phi, con lừa này lập tức cứng đờ thì Tịch Yến Thanh nhất định sẽ không tiếp tục nhịn.
"Ta, ta có thể dùng tay giúp huynh." Đại khái là quá thẹn thùng, giọng La Phi nhỏ như muỗi kêu.
"Được..." Tịch Yến Thanh ôn nhu dẫn dắt tay La Phi... Thật đáng ngạc nhiên, trước đây đều là y giúp La Phi, mà đối phương đều bị động tiếp thu, cũng chưa từng...
Cái gì gọi là thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt⁽¹⁾ chắc chính là cảm giác này đi?
Cả phòng lưu luyến.
Ngày hôm sau, tịch yến thanh cư nhiên dậy muộn hơn la phi, chủ yếu là do hưng phấn quá đà nên ngủ muộn. Lúc y dậy, La Phi đã không ở trong phòng, trên giường đất chỉ để một bộ xiêm y mới màu xám, được gấp đến chỉnh chỉnh tề tề. Tịch Yến Thanh cầm lấy mặc thử, phát hiện không chật, không rộng, rất vừa người. Chiều dài tay áo cũng hợp ý y. Nghĩ tới đêm qua, La Phi thấy y vào liền vội vàng đóng tủ thì bật cười.
Cẩn thận che giấu như vậy, thật đúng là không có ai.
La Phi trời còn chưa sáng đã dậy, vào phòng bếp thắp nến, thêu nốt mấy cái túi hương. Hắn cầm cái túi đặc biệt nhất, bên trên thêu hình tiểu lão hổ mà ngây ngốc. Không biết nghĩ tới cái gì, lỗ tai đột nhiên đỏ lên.
Tịch Yến Thanh ra ngoài, nhìn thấy La Phi lẳng lặng ngồi trên ghế không phản ứng, liền lặng yên ôm lấy đối phương từ phía sau: "Thất thần cái gì thế?"
La Phi nhanh chóng đem túi hương nắm chặt, không cho Tịch Yến Thanh nhìn thấy. Hắn xoay người, liếc mắt nhìn y một cái: "Quần áo có vừa không?"
Tịch Yến Thanh gật gật đầu: "Đặc biệt thoải mái, cảm ơn đệ."
La Phi nhìn nhìn, xác thật không tệ. Tịch Yến Thanh chính là cái mắc áo trời sinh, dù mặc đến bình thường như vậy cũng có cảm giác vô cùng đẹp trai. Chủ yếu là mặt mũi người ta khá đáng tin cậy. La Phi đột nhiên không hiểu, vì sao trước đây mình không thấy người này đẹp, chẳng lẽ thật sự là vì ghen ghét?!
Tịch Yến Thanh ôm lấy La Phi không muốn buông ra, nhưng trời đã sáng, y phải đi bổ củi.
La Phi cũng phải làm cơm sáng, hắn mở nắp nồi: "Buổi sáng chưng màn thầu được chứ?"
Tịch Yến Thanh nói: "Tùy đệ, ta thế nào cũng được."
La Phi cười cười: "Thanh ca, ngày mai ta muốn lên trấn trên đi dạo."
Năm ngày nữa chính là Tết Đoan Ngọ, hắn muốn đi xem mấy thứ mình làm có thể bán hay không. Nếu có thể, hắn sẽ tranh thủ làm thêm một chút.
Hôm nay Tịch Yến Thanh cũng vừa lúc muốn vào núi tìm dược liệu, đến lúc đó mang một ít ra hiệu thuốc bán, liền nói: "Được, ngày mai hai chúng ta cùng đi."
Bằng không, y cũng không yên tâm La Phi đi một mình.
Mấu chốt là nơi này trị an không tốt như hiện đại. Tuy rằng hầu như không có chuyện gì, nhưng vạn nhất gặp phải chuyện phiền toái thì không ổn.
Đôi tân nhân ăn màn thầu với cá. La Phi lại chiên cơm nguội còn thừa hôm qua, chuẩn bị một bình nước cho đối phương cầm theo. Tịch Yến Thanh liền vui vẻ mang theo tình yêu của tiểu tức phụ lên núi.
La Phi thừa dịp còn thời gian, đem túi hương và túi tiền ra nhìn kỹ lần nữa, xác định chất lượng không có vấn đề gì mới lấy một mảnh vải ra bao lại.
Giữa trưa ăn cơm xong, hắn tới Hàn gia hỏi Hàn Húc xem có muốn lên trấn trên hay không. Hàn Húc vừa nghe có Tịch Yến Thanh cùng đi, nhất thời vui vẻ: "Ta còn nghĩ một mình ngươi đi thì không yên tâm, bây giờ có đại lão hổ đi cùng, vậy ta liền không đi nữa. Nương ta nói trước khi thành thân không cho ta chạy loạn."
La Phi nghĩ lại, lúc trước mình cũng ở nhà cả ngày. Hắn vỗ vai Hàn Húc: "Vậy ngày mai ta không tới tìm ngươi nữa. Chờ ta về sẽ nói cho ngươi có bán được không."
Hàn Húc cười nói: "Được, nhớ mang về cho ta mấy thứ ngon ngon."
La Phi nói được, trên đường về vẫn luôn nghĩ nếu bán được thì nên mua gì...
Kỳ thực hắn cũng rất thích ăn, có lẽ do ở với Hàn Húc lâu nên cũng bị lây.
La Phi về nhà cho gà ăn, thấy Chu đại nương cách vách đã thả gà ra ngoài nuôi, thì cũng mang gà nhà mình ra ngoài. Thực ra hắn không ngại chen chúc trên giường với Tịch Yến Thanh, nhưng gà con ăn uống, tiêu tiểu trong phòng khiến không khí không tốt lắm.
La Phi đem gà ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều.
Tịch Yến Thanh còn chưa về, không biết có phải lại chờ tới trời tối hay không.
Ở bên này, Tịch Yến Thanh đang chuẩn bị xuống núi. Nhưng y xuống dưới chân núi có chút gian nan. Ban đầu lúc lên núi, y muốn đào chút dược liệu, nghĩ bất luận tốt xấu thế nào, chỉ cần có thu hoạch là tốt rồi, không ngờ, thu hoạch được rất nhiều. Tuy không may mắn đến mức gặp được nhân sâm hay linh chi gì đó, nhưng lại thấy không ít sa sâm và gai nụ cũ. Hai loại cây này dùng làm dược liệu cũng không đáng bao nhiêu tiền, phỏng chừng chưa chắc có người mua. Nhưng dùng làm món ăn cũng tốt.
Tịch Yến Thanh đào đặc biệt nhiều sa sâm và mấy cây gai nụ cũ để về nhà trồng thử, chờ năm sau chúng sinh sôi nảy nở. Còn một ít thảo dược linh tinh như phụ tử hay long đởm thảo, y cũng không bỏ được, tất cả đều đem về. Kết quả chính là xuống núi khó khăn, những thứ khác còn tốt, nhưng cây gai nụ cũ lại toàn thân đều là gai nhọn!
La Phi đứng ở cửa chờ thật lâu mới nhìn thấy có người đi tới: "Là Thanh ca đấy à?"
Tịch Yến Thanh nói: "Là ta."
Đây là lần đầu tiên La Phi đứng ở cửa chờ. Tịch Yến Thanh cảm giác toàn thân như được nạp điện! Y nhanh chóng bước tới cửa: "Chờ sốt ruột rồi đi?"
La Phi cười nói: "Có chút. Còn tưởng huynh bị gấu mù tha đi rồi chứ. Ai da!" La Phi đột nhiên kêu một tiếng, "Đây là cái gì thế?!"
Tịch Yến Thanh vui quá liền quên mất nói chuyện cây gai nụ cũ, vội vàng đem ngón tay La Phi ngậm vào miệng: "Không sao chứ? Ta đào ít gai nụ cũ, lát nữa cho đệ xem."
La Phi đem ngón tay vẩy vẩy: "Gai nụ cũ là cái gì?"
Tịch Yến Thanh vào nhà đem đồ bỏ ra, nói cho La Phi biết cái này để làm gì, cái kia để làm gì. La Phi không quan tâm tới mấy thứ khác, chỉ chú ý tới ba chữ "có thể ăn".
Tịch Yến Thanh để hắn ngửi mùi sa sâm và gai nụ cũ: "Mùi tương đối đặc biệt, có thể chấp nhận được không?"
La Phi rất thích mấy thứ mới mẻ: "Có thể, vừa lúc trong nồi có nước, ta đi luộc để hai ta nếm thử, để sang ngày mai sẽ không tươi nữa."
Tịch Yến Thanh cũng có ý này, vì thế y ra ngoài rửa mặt còn La Phi ở trong bếp làm đồ ăn. Đôi tân nhân ăn cơm xong lại sửa sang lại một chút thu hoạch của Tịch Yến Thanh.
Sáng sớm hôm sau, La Phi làm đồ ăn, Tích Yến thanh cho gà ăn. Sau đó hai người mỗi người cầm một bao đồ lên trấn trên.
Chương 30: Món tiền đầu tiên
Tùng Lâm trấn không tính là lớn, dân cư chỉ có khoảng chừng hơn hai ngàn người. Nơi này ở phương Bắc, tuy phát triển không bằng phía Nam bốn mùa ấm áp, nhưng cuộc sống còn không tính là tệ nhất.
Nơi này cũng giống các thành trấn khác, hàng năm từ đầu tháng năm đến cuối tháng chín đều có phiên chợ sớm. Vì lúc này tiết trời ấm áp, trong chợ người đến người đi. Cổ nhân quen ngủ sớm dậy sớm, người trên trấn dù không giống nông hộ trời chưa sáng đã tỉnh, nhưng một số lái buôn đã sớm dọn sạp hàng lên. Khi hai người tới, nơi này đã tương đối náo nhiệt.
Lúc La Phi đi đã mang theo một khối vải rách, hắn trải nó lên mặt đất, sau đó đem túi thơm, túi tiền bày ra, thử rao hàng xem. Còn Tịch Yến Thanh, hiệu thuốc y muốn tới còn chưa mở cửa, phỏng chừng phải chờ nửa canh giờ nữa.
Trước nay chưa từng buôn bán, La Phi đứng trên đường có chút thấp thỏm, nhìn đồ vật trên đất lại càng khẩn trương. Hắn không lo gì, chỉ lo vạn nhất không bán được cái nào, vậy không phải là uổng công bận việc hay sao?! Ai ngờ còn chưa bày xong, đã có người đi tới.
"Nha! Nương xem! Túi thơm thật đẹp!" Một tiểu cô nương khoảng mười một, mười hai tuổi chỉ vào sạp của La Phi, lôi kéo mẫu thân đang chuẩn bị đi mua gạo nếp tới, "Tiểu ca ca, túi thơm này bán thế nào?"
"Cái nào? Cái này sao?" La Phi theo hướng tiểu cô nương chỉ, nhặt lên cái túi thơm thêu hoa sen màu hồng nhạt. Túi thơm này không lớn, đường kính chỉ khoảng năm, sáu phân, nhưng làm vô cùng tinh xảo. La Phi cảm thấy túi thơm này xuất sắc ở chỗ cách thêu đặc biệt. Hắn dùng cách thêu lập thể, tuy cách này tốn công, tốn chỉ, nhưng thành quả lại vượt xa những sản phẩm thêu bình thường. La Phi chỉ thêu tổng cộng ba cái như vậy, không ngờ mới liếc mắt một cái đã bị tiểu cô nương nhìn trúng.
"Đúng đúng đúng, chính là nó." Tầm mắt của tiểu cô nương đã dính vào túi thơm.
"Tiểu muội muội, túi thơm này giá sáu văn tiền." Thứ này phí tổn chỉ mất khoảng hai văn tiền, nhưng thủ công thêu phức tạp nên La Phi định giá tiền tương đối cao. Hắn lần này làm tổng cộng năm mươi cái túi thơm lớn, nhỏ và mười cái túi tiền, một trăm văn tiền chỉ còn dư lại không ít, nhưng vải vụn đã dùng hết sạch. Trước khi tới hắn đã tính, chỉ cần mỗi cái có thể kiếm lời bốn văn tiền là được rồi.
"Nương, sáu văn tiền, con có thể mua không? Có thể không?" Tiểu cô nương tựa hồ rất muốn, vẻ mặt chờ đợi nhìn mẫu thân, "Từ trước đến giờ con vẫn chưa nhìn thấy túi thơm nào đẹp như vậy."
"Sáu văn tiền thì quá quý. Ta không mua." Phụ nhân tựa hồ cũng cảm thấy túi thơm này làm không tệ, nhưng sáu văn thì thật có chút nhiều.
"Giảm một chút, bán cho ta được không tiểu ca ca?" Tiểu cô nương níu lấy tay mẫu thân không cho đi, "Lại giảm một chút đi."
"Thấp nhất là năm văn tiền, cũng không thể bớt thêm được nữa. Túi thơm như vậy, ta một ngày cũng chỉ thêu một cái, ngài không thấy túi thơm kiểu này không có mấy cái sao?" La Phi chỉ ba cái khác. Kỳ thật, loại này một ngày hắn có thể thêu hai đến ba cái, nhưng không thể nói vậy được!
"Năm văn tiền cũng quý." Phụ nhân vừa thấy có thể mặc cả, tuy không nóng lòng đi, nhưng vẫn cảm thấy năm văn tiền hơi quý.
"Đại tỷ, túi thơm này ngài không mua ở nơi khác được đâu. Hơn nữa ngài cũng thấy đấy, ở đây chỉ có bốn cái như vậy." Tịch Yến Thanh nói, "Sắp ăn tết rồi, mang theo túi thơm có thể tránh sâu bọn, đuổi tà, mua cho hài tử một cái đi."
"Bốn văn tiền đi? Bốn văn tiền ta liền mua một cái." Phụ nhân nói, "Tiểu huynh đệ, ta là thành tâm mua, ngươi bớt một chút bán cho ta được không?"
"Bốn văn tiền thì không được." Lời này là Tịch Yến Thanh nói, "Thấp nhất là năm văn tiền, nếu đại tỷ có thể lấy thì lấy, chúng ta cũng là thành tâm bán." Cũng không nghĩ xem tức phụ y làm mấy thứ này phí bao nhiêu tinh lực? Sao có thể bán rẻ như vậy? Trên thực tế, y còn thấy năm văn tiền vẫn ít.
"Vậy quên đi, không mua." Phụ nhân lôi kéo nữ nhi rời đi.
La Phi vừa rồi thiếu chút nữa liền dao động, hắn cảm thấy bốn văn tiền tuy không nhiều lắm, nhưng có thể kiếm một chút khai trương cũng được.
Tịch Yến Thanh đứng một bên đã có ý tưởng của mình. Y nhìn trái nhìn phải, đem đống đồ thêu dọn lên, nói với La Phi: "Không thể bày như vừa rồi, chúng ta chia ra, bày theo lớn nhỏ cùng giá cả. Đệ nhớ không, trước kia chúng ta nhìn người ta bày quán cũng là như vậy, có vẻ bắt mắt hơn."
Lúc trước bọn họ bày theo màu sắc xen kẽ nhau, cảm thấy nhìn đẹp. Nhưng hiện tại xem ra không thích hợp lắm.
La Phi không có kinh nghiệm buôn bán gì, lúc này cũng cảm thấy lời y nói tựa hồ có đạo lý, liền vội vàng cùng nhau bày lại lần nữa. Từ trên xuống dưới, ấn theo lớn nhỏ, từ trái sang phải, ấn theo giá cả. Như vậy nhìn ngăn nắp đẹp đẽ, hơn nữa cũng làm nổi bật mấy cái tinh phẩm.
"Huynh nói xem, có phải ta định giá quá quý không?" La Phi nghĩ đến lời Tịch Yến Thanh từng nói với mình, một người làm thuê không bao ăn, ở cũng chỉ có một trăm năm mươi văn tiền công, mà một cái túi thơm của hắn đã bán năm, sáu văn tiền, vậy không phải là gần bằng một ngày tiền công của người ta rồi sao?!
"Một chút cũng không quý. Đệ phải biết rằng, túi thơm của đệ rất đặc biệt, bên ngoài không mua được." Trên đường đi La Phi đã nói với y, ở đây không bán loại này.
"Được rồi! Túi thơm của ta chính là túi thơm Chanel!" La Phi nói xong đột nhiên kêu to: "Bán túi thơm, túi tiền đây! Túi thơm, túi tiền độc nhất vô nhị! Đuổi sâu bọ, trừ tà qua Tết Đoan Ngọ, là lựa chọn tốt nhất của mọi người! Bán túi thơm, túi tiền đây..."
"Bán túi thơm, túi tiền đây! Túi thơm, túi tiền độc nhất vô nhị!" Tịch Yến Thanh cười, cũng hỗ trợ kêu lên. Trong lúc nhất thời, có không ít người tới xem.
"Tiểu huynh đệ, túi thơm này bán thế nào?" Một vị nam tử mang theo tiểu muội đi tới, y phục trên người thoạt nhìn không tệ.
"Cái này bốn văn." Túi thơm không thêu dạng lập thể, bên trên thêu hình hoa mai. La Phi hỏi: "Là ngài dùng sao?"
"Không phải, là cho muội muội ta." Vị khách này rất thống khoái, nói xong liền lấy bốn văn tiền ra, "Bán cho ta cái này đi."
"Được được." La Phi nghĩ thầm: A a a a a a a! Rốt cuộc cũng khai trương rồi! A, ta phải khống chế lại biểu tình trên mặt! Đinh! La ảnh đế online!
"Cảm ơn đại ca." Tiểu nữ hài bốn, năm tuổi, bộ dáng vô cùng đáng yêu, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền. Nàng cầm túi thơm cười ngọt ngào khiến tâm tình La Phi tốt lên.
"Không khách khí, ngươi thật là tiểu tổ tông." Nam tử quét quét chóp mũi nàng, ôm người rời đi.
Thấy khách nhân vừa đi, La Phi tức khắc ức chế không được vui sướng mà nhìn Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, Thanh ca! Bán bán! Ai da, rốt cuộc cũng khai trương!"
Tịch Yến Thanh cười nói: "Trên đường không phải đã nói đệ không cần lo không bán được sao. Tay nghề đệ tốt như vậy, ai cũng nhìn thấy. Hơn nữa, đón tết có ai mà không muốn cầu không khí vui mừng."
La Phi nghĩ thầm, cũng đúng!
Nhưng vẫn nhịn không được vui vẻ!
Bán bốn văn tiền, vậy là hắn có thể kiếm lời hai văn tiền. Hơn nữa, loại hắn vừa bán đây, một ngày có thể làm xong mấy cái! La Phi cảm thấy hắn đã không khống chế được sức mạnh của chính mình, giây tiếp theo lại kêu càng lớn tiếng: "Bán túi thơm, túi tiền đây! Túi thơm, túi tiền độc nhất vô nhị! Đuổi sâu bọ, trừ tà qua Tết Đoan Ngọ, là lựa chọn tốt nhất của mọi người! Bán túi thơm, túi tiền đây..."
A....
Vừa rồi hình như cao hứng quá sớm.
La Phi kêu đến khàn cả giọng mà vẫn không có vị khách thứ hai tới mua. Tuy có vài người tới hỏi, nhưng nghe giá xong đều rời đi. Thật vất vả mới bán thêm được một cái, lại là cái nhỏ nhất, rẻ nhất, chỉ có hai văn tiền. Hai văn tiền, La Phi lãi còn chưa được một văn đã bị người thu thuế tới cầm đi rồi. Tổng cộng bán được hai cái túi thơm, người ta còn thu một văn tiền thuế! Đây là cái quỷ gì thế?!
Tịch Yến Thanh ở một bên giúp La Phi kêu, đồng thời cũng không quên quan sát người đi qua đi lại. Phiên chợ sớm này, người tới đa số đều là mua đồ ăn, sạp bán cá, bán thịt, màn thầu buôn bán không tệ, nhưng những loại khác thì không tốt lắm. Có lẽ chọn nơi như này đã là không đúng rồi.
La Phi hơi nhụt chí, nhìn trên đất trải đầy túi thơm, túi tiền, mơ hồ có chút nôn nóng.
Tịch Yến Thanh đưa nước cho hắn: "Đừng vội, làm chuyện gì cũng cần thời gian và kiên nhẫn. Không bằng hai ta đổi lời rao đi?" Tịch Yến Thanh nói với hắn xong, liền giương giọng kêu: "Đi ngang qua xin nhìn một cái! Bán túi thơm, túi tiền đây! Loại nhỏ chỉ cần một văn tiền, đưa bằng hữu, thân thích đuổi sâu bọ, trừ tà qua tết..."
"Đại huynh đệ, xin hỏi túi thơm này bao nhiêu tiền?" Lúc này, một vị đại ca ca mang theo đệ đệ đi tới. Vị này mặc trường bào màu xanh nhạt, khuôn mặt thanh tú, thanh âm nói chuyện cũng khiến người như tắm trong gió xuân.
"Túi thơm này năm văn tiền." La Phi chỉ vào túi thơm màu thiên thanh nói.
"Túi tiền này thì thế nào?"
"Cái này có chút quý, mười văn." Căn bản là túi tiền cần dùng nhiều vải, diện tích lớn, hình thêu cũng lớn, thời gian làm lâu.
"Giảm giá một chút có thể chứ? Ta muốn mua một cái túi thơm, một cái túi tiền." Người tới một bên vuốt đầu đệ đệ, một bên nói.
"Lấy ngài mười ba văn đi." La Phi cảm thấy người này tương đối hợp mắt.
"Được, vậy ta lấy hai cái này." Nam nhân đưa tiền qua.
"Cha, con muốn ăn bánh đường..." Lúc này, hài tử kéo tay nam nhân nói, "Cha mua."
"Được được, cha mua cho ngươi." Nam nhân cười sủng nịch.
"Tư Nguyên?! Tư Nguyên!" Từ xa truyền đến tiếng kêu thập phần nôn nóng, "Tư Nguyên? Thường Nhạc?"
"Phụ thân, chúng ta ở chỗ này!" Tiểu hài tử cầm túi thơm, nói vọng về phía tiếng kêu. La Phi và Tịch Yến Thanh chỉ thấy một người nam nhân cao lớn bước nhanh về phía bọn họ.
Người này nhìn một lớn một nhỏ mà thở phào nhẹ nhõm: "Các ngươi thật là, thiếu chút nữa hù chết ta. Chỉ mua có con gà quay đã không thấy tăm hơi."
"Vừa rồi có nói với ngươi mà." Nam nhân tên Tư Nguyên bất đắc dĩ cười nói, "Sợ là ngươi mải suy nghĩ nên không nghe thấy."
"A, vừa rồi đang nghĩ mua cho ngươi cả con hay nửa con." Nam nhân cười cười, "Ngươi mua cái gì?"
"Mua túi thơm và túi tiền. Sắp tới Tết Đoan Ngọ, sắm sửa một chút. Chỉ trách tay phải của ta không tiện, nếu không, thật muốn tự mình làm cho ngươi và Thường Nhạc."
"Có thời gian còn không bằng ở bên cạnh ta và Thường Nhạc nhiều hơn. Túi thơm gì đó mua là được." Nam nhân quay đầu nói, "Tiểu huynh đệ, phiền ngươi chọn thêm cho chúng ta một cái, để phu nhân của ta dùng. Muốn cái đẹp nhất."
"Vậy không bằng chọn cái giống nhau đi?" Vừa rồi cha hài tử chọn cái màu trắng thêu thanh trúc, chính là cái La Phi nghĩ văn nhân sẽ thích. Kiểu dáng này tổng cộng có ba cái, nhìn thì đơn giản nhưng rất đẹp.
Nam nhân đồng ý, lại đưa cho La Phi năm văn tiền. La Phi trả lại một văn, liền nghe nam nhân tên Tư Nguyên nói lời cảm tạ.
Cứ như vậy, lại bán được hai cái túi thơm, một cái túi tiền. La Phi cầm tiền, lẩm bẩm làu bàu mà nói: "Thì ra là phụ tử, còn tưởng là huynh đệ chứ."
Hắn nghĩ như vậy là vì vừa rồi không thấy trên tay nam nhân có hoa mai, nên không cho rằng đó là tiểu ca. Nhưng sau đó lại phát hiện tay phải người nọ có vết sẹo, vị trí nên có hoa thì không thấy gì.
"Đệ nói về sau chúng ta có thể giống như họ không?" Tịch Yến Thanh tựa hồ có chút khát vọng hỏi.
"Hẳn là... có thể..." La Phi vốn muốn nói không thể nào. Bởi hắn vô pháp tưởng tượng bộ dáng bản thân có hài tử. Bất quá, khi hắn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Tịch Yến Thanh, đột nhiên ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới y từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, có lẽ so với người khác, y càng muốn có thân nhân. Vì thế hắn đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.
Hắn nghĩ, sau này giống ba người nhà kia cũng khá tốt. Nói cho cùng, ở thế giới này, bọn họ cuối cùng cũng sẽ trở thành như vậy.
Đương nhiên, có giàu có như người ta hay không thì khó mà nói được...
La Phi nghĩ nghĩ, tiếp tục rao hàng. Lúc này hắn không biết rằng, hai người bọn họ còn sẽ gặp lại ba người nhà nọ.
Qua giờ Thìn, phiên chợ sớm phải giải tán. La Phi đếm một chút, sáng nay hắn bán được sáu cái túi thơm và một cái túi tiền, bớt cho người ta chút tiền, hắn thu được tổng cộng hai mươi lăm văn, trừ đi phí tổn, đại khái còn dư lại một nửa. Nếu mỗi ngày đều kiếm được nhiều như vậy, một tháng có thể kiếm tới hơn ba trăm văn, dù chia cho Hàn Húc một nửa, vậy một tháng vẫn còn tới hơn một trăm văn!
Như này không phải là còn kiếm nhiều hơn cả người làm công bình thường sao?!
La Phi đếm lại món tiền đầu tiên mình kiếm được tới vài lần mới đem túi đeo lên lưng, ôm lấy Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, đi! Ta mời huynh ăn tào phớ!"
Tịch Yến Thanh vốn muốn mua chút đồ ăn cho La Phi, vừa nghe vậy thì không cự tuyệt, trực tiếp đi về phía hàng tào phớ. Đôi tân nhân mỗi người ăn một chén xong mới tới tiệm thuốc. Tịch Yến Thanh cùng lão chưởng quầy nói chuyện trong chốc lát, cuối cùng chưởng quầy thu phụ tử và long đởm thảo, trả cho y mười lăm văn tiền. Lúc này, Tịch Yến Thanh mới biết long đởm thảo rất đáng giá. Nghe ý tứ của chưởng quầy thì thứ này hiếm thấy, nếu không phải vì y lạ mắt thì sợ là không chỉ mười lăm văn. Phụ tử lại không có gì hiếm lạ nên y liền trực tiếp để lại cho chưởng quầy, coi như là tạo quan hệ. Dù sao đối với y mà nói, hiện tại mười lăm văn cũng không ít. Bởi vậy mới thấy, thời đại này mà bị bệnh thì có thể mất sạch của cải, không có bảo hiểm, mỗi lần khám bệnh đều phải bỏ tiền túi. Đã vậy, dược liệu còn quý muốn chết. Vì nơi này trồng dược liệu rất ít, chủng loại gieo trồng lại càng hữu hạn, phần lớn đều phải đi tìm trong núi. Hiệu thuốc ngoại trừ mua của lái buôn, còn lại cơ bản đều thu mua nhỏ lẻ.
La Phi vốn tưởng mình kiếm lời một ngày mười văn tiền, cuối cùng đã có thể bước lên con đường bao dưỡng Tịch Yến Thanh. Không ngờ xoay người một cái, y đã bán được mười lăm văn tiền, kiếm còn nhiều hơn cả hắn!
Người ta mới chính là tay không bắt sói kìa, lên núi đi một vòng là được mười lăm văn!
La ảnh đế vô cùng chua xót!
"Sớm biết vậy, còn không bằng để huynh dạy ta phân biệt dược liệu." La Phi rầu rĩ nói, cảm thấy bản thân đã chịu đả kích vô cùng lớn.
"Ta cũng không phải toàn bộ dược liệu đều nhận biết được, chẳng qua trước kia đã từng tiếp xúc qua một ít." Tịch Yến Thanh nói, "Hơn nữa, nghề của đệ dù lũ lụt hay hán vẫn có thu hoạch đảm bảo, mà ta còn phải xem ông trời có chiếu cố hay không." Ai biết lần sau lên núi có thể nhìn thấy long đởm thảo nữa không.
"Cũng đúng. Ta phải nỗ lực! Về sau ta muốn mở một phường thêu!" Người ấy mà, vẫn phải có lý tưởng, vạn nhất ngày nào đó thực hiện được thì sao!
"Theo ta, không bằng chúng ta đem túi tiền và túi thơm của đệ cho lão bản tiệm vải xem sao." Tịch Yến Thanh cân nhắc một chút nói, "Đệ nói người tới phiên chợ sớm là người thế nào? Không phải người thường thì chính là hạ nhân làm việc cho nhà giàu. Mà những người điều kiện sinh hoạt tốt thì sẽ không có khả năng đi dạo phiên chợ sớm. Đồ ăn bọn họ mua nếu không phải có người chuyên đưa tới, thì là sai hạ nhân đi mua. Đương nhiên, một nhà ba người vừa rồi là ngoại lệ, nhưng đó vẫn là số ít."
"Nếu vậy thì tới tiệm vải nhìn xem?!" La Phi nghĩ còn thừa lại rất nhiều, nếu lão bản tiệm vải có thể nhận hết thì càng tốt.
Lão bản tiệm vải là thợ may. Lão nhận thức La Phi là vì lúc hắn tới mua vải vụn đều hàn huyên khá lâu. Hơn nữa, bộ dáng La Phi cũng đẹp, người nhìn thấy không dễ quên. Tuy mỗi lần hắn tới, mặt đều bôi đến có chút dơ, nhưng lão bản có loại người nào mà chưa thấy qua, liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ dáng của La Phi rất đẹp.
"Tiểu huynh đệ, lại tới mua vải vụn à?" Chủ tiệm hỏi. Sắp tới giữa trưa, trời nóng, trong tiệm không có khách.
"Lão bản, lần này ta tới không phải để mua vải vụn, mà muốn hỏi một chút xem ngài có thể thu cái này hay không." La Phi đem túi thơm và túi tiền lấy ra, "Ngài xem xem, mấy thứ này để ở chỗ ngài gửi bán có được không? Hoặc là ngài thu mua chúng cũng được."
"Nha, tay nghề không tệ, ngươi làm?" Lão bản hai mắt sáng ngời, cầm lấy một cái túi tiền thêu hoa lan lên nhìn, "Màu sắc phối rất tốt."
"Là ta tự mình phối, cũng tự vẽ, tự thêu. Ngài xem có thể thu không?"
"Ngươi tính bán bao nhiêu tiền?"
"Túi thơm lớn thì năm văn tiền, nhỏ thì ba văn tiền một cái. Túi tiền phải mười văn tiền một cái." La Phi cũng không nói nhiều, tính toán giữ nguyên giá bán ngoài chợ.
"Vậy không rẻ lắm." Lão bản buông vật trong tay xuống, "Để ở chỗ ta bán cũng được, nhưng giá này của ngươi không được."
"Vậy ngài có thể bỏ ra bao nhiêu?" Lời này là Tịch Yến Thanh hỏi. Lão bản cùng chưởng quầy chính là một đám cáo già. Ban đầu bày ra bộ dáng rất thích, khiến người khác cảm thấy bọn họ muốn nhận. Nhưng vừa nói đến giá một cái, lại nói giá quá cao, muốn ép xuống thật thấp.
"Tiểu huynh đệ, vải vụn này của ngươi mua ở cửa hàng của ta, tổng cộng không đáng mấy tiền, ngươi bán quý như vậy không thích hợp lắm đâu?"
"Chúng ta bán là tay nghề, không phải vải. lão bản ngài nói như vậy thật làm khó chúng ta." Tịch Yến Thanh cười cười, "Lại nói, ngài làm buôn bán lớn, chúng ta thức khuya dậy sớm cũng chỉ kiếm được chút tiền tay nghề này, ngài nói có phải hay không?"
"Hả? Buôn bán lớn cái gì? Ngươi thấy nhà ai buôn bán lớn mà lão bản còn phải làm chưởng quầy chưa?"
"Lão bản, bộ y phục hai lượng bạc này ta cầm đi được chưa?" Lúc này, một cô nương ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi từ tiệm y phục đối diện đi tới. Trong tay nàng cầm theo bộ váy màu hồng nhạt, kiểu dáng lưu hành nhất bây giờ, "Chưởng quầy nói, cái này phải hỏi xem ngài có đồng ý hay không."
"Ngài xem, mở hai cửa tiệm mà còn nói không phải buôn bán lớn." Tịch Yến Thanh nói giỡn.
"Ai nha! Túi tiền và túi thơm này thật đẹp. Lý lão bản, đây là hàng mới ra nhà ngài sao? Bán thế nào?"
"Cái này sao?" Lý lão bản mày cũng chưa nhíu một cái, liền nói, "Túi tiền ba mươi văn, túi thơm nhỏ thì mười văn, lớn thì mười lăm văn."
"Được, ta lấy cái này và cái này. Mấy cái mai lan cúc trúc đều lấy, vừa vặn chia cho các muội muội của ta." Cô nương lật xem vài cái, tính cách thoạt nhìn rất hào sảng, lúc lấy tiền cũng hào sảng.
La Phi trợn mắt há mồm mà nhìn, nghĩ thầm mẹ nó cũng quá...
Một buổi sáng, hắn bán túi tiền mười văn còn có người trả giá, bây giờ người ta lấy ba mươi văn, nói bán liền bán!
La Phi lấy hết sức bình sinh mới nhịn được không hé răng. Chú yếu là làm buôn bán lâu dài, hắn không có đầu ra như Lý lão bản, tạm thời chỉ có nhịn!
Sau đó, cô nương này chẳng nhưng tiêu hai lượng bạc mua bộ y phục kia, còn mua bốn cái túi tiền và bốn cái túi thơm! Lý lão bản này chỉ một lát đã thu được hai lượng bạc và một trăm tám mươi văn. Mà một trăm tám mươi văn này, vừa vặn bằng tiền nỗ lực kiếm được sau một tháng mà La Phi đã tính!
Con mẹ nó, người so với người còn tức chết!
"Ai da, tiểu tử này, ngươi cho là ta mỗi ngày đều có thể gặp gỡ khách nhân như vậy sao? Vừa rồi chính là đại tiểu thư nhà Lạc phú hộ, giàu lắm."
"Vậy ngài bán bớt một chút, quý như vậy, ta đây một nửa cũng không đến đâu." La Phi buồn bực.
"Vậy..." Lão bản đem một trăm tám mươi văn tiền vừa rồi đưa hết cho La Phi, ý đồ muốn mua toàn bộ năm cái túi tiền và bốn mươi cái túi thơm. La Phi không chịu, cùng lão cò kè mặc cả tăng thêm chút vải vụn trị giá năm mươi văn. Tính như vậy cũng không uổng công La Phi bận việc, đống hàng này có thể kiếm khoảng một trăm năm mươi văn. Chủ yếu là vải vụn cũng tốn một phần tiền, vẫn phải tính vào.
"Được rồi, như vậy có thể bao dưỡng ta. Nói đi, đệ muốn bao dưỡng ta thế nào?" Tịch Yến Thanh thấy hắn đi xa rồi còn tức giận, liền đùa giỡn, "Là muốn phục vụ xoa bóp toàn thân sao? Hay muốn phục vụ song tu? Hoặc là... đám lưng cho đệ?"
"Ta chính là tức giận, huynh nói bọn họ sao có thể kiếm nhiều như thế hả? Mệt chết mệt sống là ta, lão chỉ qua tay liền kiếm nhiều như vậy." La Phi ngẫm lại vẫn cảm thấy không công bằng.
"Ai bảo người ta có cửa hàng, còn có đầu ra? Bất quá bỏ đi, chúng ta nỗ lực, sau này sẽ có." Tịch Yến Thanh ôm La Phi, quyết định dùng tiền bán dược liệu đi mua chút thịt, sau đó liền về nhà.
Lúc hai người đi mua thịt cơ hồ chỉ cách Trương Dương Phàm một con phố, chẳng qua bọn họ đều có việc của mình nên không ai chú ý tới.
Sắp đến Tết Đoan Ngọ, Trương Dương Phàm lên trấn gặp mấy vị bằng hữu, làm câu đối, uống rượu. Bất quá hắn cảm thấy xiêm y của mình quá đơn giản, có chút đơn điệu. Nhìn các bằng hữu đều có ngọc bội, túi tiền, ngẫm lại liền quyết định cũng phải đi mua một cái túi tiền hoặc túi thơm. Thứ này không quý nhưng vẫn có cảm giác đẹp đẽ.
Thật khéo làm sao, cửa tiệm mà gã bước vào chính là cửa tiệm y phục của lão bản bán vải. Nơi này cũng bán một chút đồ trang trí, mà hàng của La Phi vừa vặn được Lý lão bản mang vào. Trương Dương Phàm vừa thấy, tức khắc nhìn trúng túi thơm màu trắng thêu thanh trúc!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro