Đào Tẩu (5)
'Vết thương ngoài da, nhanh đau cũng chóng lành...vết thương lòng khó lành lại đau rất rất lâu.'
Vân Vi Sam tỉnh dậy, vừa mở mắt thì liền bị một cơn đau nhói ở ngực trái truyền tới. Khiến nàng đau đớn cắn môi khẽ rên một tiếng, mùi thảo dược trong căn phòng truyền tới đầu mũi nàng, khiến nàng lập tức bừng tỉnh. Vân Vi Sam ngẩng đầu nhìn quanh, muốn đứng dậy để tìm hiểu tình hình thì cảm nhận được cả cơ thể nàng mềm nhũn, không thể cử động.
Lúc này, Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong, trên tay hắn cầm một bát thuốc nhỏ, đem tới bên cạnh Vân Vi Sam. Nàng cau mày, khó chịu nhìn về phía Cung Viễn Chủy. Nhìn vẻ mặt chán ghét của nàng dành cho hắn, Cung Viễn Chủy cũng có chút đau lòng, nhưng vì nàng ghét bỏ hắn càng khiến hắn sinh lòng đố kị với Cung Tử Vũ. Hắn bóp chặt gò má của nàng, ép nàng uống hết bát thuốc đắng trong tay hắn, hành động điên dại của hắn khiến Vân Vi Sam sợ hãi. Những giọt nước mắt đau đớn tràn ra khỏi khóe mắt nàng, nàng bị ép uống đến sặc, ho tới mức mặt đỏ tía tai.
Cung Viễn Chủy có chút xót thương, đem khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má nàng.
'Nàng không hề yêu ta, có phải không?'
Vân Vi Sam khó khăn hít thở, độc dược của hắn khi nãy ép nàng uống khiến cả cơ thể nàng chẳng thể cử động. Đầu lưỡi nàng đắng ngắt, muốn mở miệng nói chuyện những môi lưỡi tím tái, đau đớn không thể thốt lên lời.
'Nàng không thể cử động được đâu...không thể thoát khỏi ta được nữa. Nàng sẽ không chạy theo tên Cung Tử Vũ đó, nàng nhất định phải ở bên ta...'
Cung Viễn Chủy nắm chặt lấy cằm nhỏ của Vân Vi Sam, ép nàng nhìn hắn. Ánh mắt hắn điên cuồng, khí chất lạnh lùng u ám của hắn khiến nàng có chút hoảng sợ. Từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã biết được thiếu niên này không phải là kẻ dễ đụng tới. Bởi trong ánh mắt cùng ngữ khí của hắn có cái gì đó rất hoang dại, giống như một mãnh thú khát máu. Nhưng, nàng đã dễ dàng buông lỏng cảnh giác với hắn chỉ vì vài lần hắn dịu dàng với nàng, chỉ bởi nàng thấy sự trân thành cùng những giọt nước mắt yếu đuối của hắn. Vậy nên, nàng nghĩ rằng những ấn tượng đáng sợ ngày đầu gặp hắn vốn chỉ là vỏ bọc để che đậy đi con người thật của hắn. Không ngờ, nàng thật sự đã lầm, thiếu niên trước mắt thật biết cách lừa người khác.
'Nàng đang sợ ta sao? Nàng đừng mơ tưởng ta sẽ giống như Cung Tử Vũ, dịu dàng và ngọt ngào với nàng!'
Vân Vi Sam cụp mắt xuống không muốn quan tâm tới hắn nữa, nàng muốn chợp mắt thêm một lúc nữa. Nào ngờ, tên điên trước mặt rất nhanh đã lao tới hôn lấy đôi môi của nàng. Vân Vi Sam không có sức lực phản kháng, chỉ biết trợn tròn đôi mắt nhìn lấy sống mũi cao của Cung Viễn Chủy đang chạm lên gò má của nàng.
Thời khắc này, Vân Vi Sam không muốn giả vờ nữa. Đưa tay đẩy Cung Viễn Chủy xuống dưới đất, hắn có chút bất ngờ, đưa ánh mắt tràn ngập sự thú vị nhìn nàng.
'Hóa ra ta đoán không lầm, nàng thật sự là Vô Phong.'
Cung Viễn Chủy đứng dậy, khẽ cúi người nhìn sâu vào đôi mắt ngọc của Vân Vi Sam. Nàng vội vàng né tránh ánh mắt của hắn, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi.
'Nàng còn muốn đi?' Cung Viễn Chủy nắm chặt lấy cổ tay Vân Vi Sam, kéo nàng vào trong lòng hắn.
Độc dược vẫn đang phát tác trong cơ thể nàng, khiến thể lực của nàng chưa cách nào hồi phục hoàn toàn. Ở Vô Phong, nàng đã được Hàn Nha Tứ huấn luyện rất nghiêm khắc. Từ những đòn đánh chí mạng, thừa sống thiếu chết, hay thậm chí là những liều độc dược khiến nàng nằm liệt cả vài tháng trời.
Loại độc dược nào nàng cũng đều từng bị Hàn Nha Tứ ép uống, vậy nên cơ thể nàng đã dần thích nghi với chúng. Tuy vậy, những phản ứng của độc dược với nàng vẫn là không thể tránh khỏi. Dù cơ thể thích ứng được, nhưng cũng chỉ giúp nàng nhanh chóng đào thải độc dược ra ngoài.
'Cung Viễn Chủy, ngươi đừng ép ta ra tay...' Vân Vi Sam ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nàng lạnh tựa như băng, u ám khiến Cung Viễn Chủy trong lòng có chút chua xót. Hắn không nỡ nhìn nàng đau khổ, cũng không muốn thấy nàng hạnh phúc vui vẻ với một nam nhân khác mà không phải là hắn. Điều khiến hắn đau đớn hơn, ấy vậy mà nàng lại là sát thủ Vô Phong...kẻ mà hắn cùng Cung Thượng Giác luôn muốn chém chết.
'Nàng...ghét ta sao?'
'Không ghét...' Vân Vi Sam khẽ lắc đầu, kéo bàn tay của Cung Viễn Chủy ra khỏi cổ tay bản thân. '...nhưng cũng không thích ngươi!'
Vân Vi Sam đối với người nào cũng vô cùng cảnh giác, không hề dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Thế nhưng, đối với Cung Viễn Chủy, nàng không biết nàng có cảm giác gì với hắn. Chỉ thấy, đối với hắn sẽ dịu dàng hơn một chút, cũng sẽ chăm chú nghe hắn trò chuyện. Ngoài Vân Tước ra, thì có lẽ Cung Viễn Chủy là người thứ hai Vân Vi Sam quan tâm tới. Nàng vẫn luôn cho rằng, hắn ta chỉ là một tên nhóc chưa thành niên, cũng chỉ là một đứa trẻ cần được chăm sóc. Vậy nên, nàng cứ nghĩ thứ tình cảm nàng dành cho hắn chỉ đơn giản giống như nàng và Vân Tước. Nàng coi hắn như đệ đệ của mình mà đối đãi, nhưng hắn lại nghĩ rằng nàng với hắn giống nhau, đều trúng ái tình của đối phương.
'Ta hiểu rồi...chuyện nàng là Vô Phong...ta sẽ không nói cho ai biết cả.'
Cung Viễn Chủy thất vọng khi nghe câu trả lời từ Vân Vi Sam. Hắn đã định sẽ đem chuyện nàng là Vô Phong ra để uy hiếp nàng, nhưng khi thấy ánh mắt vô tình ấy...hắn lại sợ. Sợ rằng Vô Phong huấn luyện nàng lạnh lùng, đối với sự uy hiếp của hắn sẽ không khiến nàng run sợ mà có thể nàng phải tự sát để bảo toàn mọi thông tin của Vô Phong. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, kìm lại những giọt nước mắt đang trực rơi xuống mi mắt hắn.
Vân Vi Sam vươn tay chạm nhẹ lên gò má hắn, sự nhẹ nhàng của nàng hoàn toán khiến sự phòng bị của Cung Viễn Chủy vỡ tan. Hắn ôm lấy nàng mà òa khóc như một hài tử, lần đầu trong đời hắn biết yêu một ai đó. Cũng là lần đầu tiên trải nghiệm ái tình, hóa ra những thứ viết trong sách đều không phải lừa người. Độc dược so với ái tình còn thua xa gấp cả vạn lần, thì ra lại đau đớn như thế...Đau hơn cả vạn mũi tên xuyên qua tim, đau hơn cả uống độc dược khiến lục phủ ngũ tạng héo mòn....đau hơn cả tra tấn thể xác...
Vết thương ngoài da, nhanh đau cũng chóng lành...vết thương lòng khó lành lại đau rất rất lâu.
Cung Viễn Chủy giờ đây cũng hiểu được thế nào là đau thấu tận tâm can, đau đến muốn chết..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro