Chương 57

Cuối cùng vẫn mua mấy món đồ dùng giống nhau, dép lê giống nhau, ly và bàn chải đánh răng giống nhau, khăn mặt giống nhau... còn thêm ly uống nước giống nhau nữa, thế nhưng không có cái nào là không thích cả.

Ly uống nước rất quan trọng, không thể mua tùy tiện ở siêu thị được.

"Không nên xem nữa, hơi trễ rồi." Chu Chí Hâm giục liền hai tiếng, muốn đuổi tới nửa tiếng trước, nên cùng phụ Lưu Diệu Văn mang đồ lại tính tiền.

"Mua cái này hả?" Lúc anh nói chuyện, ngón tay đặt ở kệ chuyên dụng của thu ngân viên. ( Đố mọi người biết Văn muốn mua gì =))))))))))))))))

"Không cần đâu..." Chu Chí Hâm thực không còn lời gì để nói, thuận tiện giúp đỡ mang độ đặt trên quầy.

"Xin hỏi có dùng thẻ hội viên không?" Cô thu ngân xấu hổ không thôi, tầm mắt liếc qua liếc lại giữa hai thanh niên đang lan truyền tin tức nào đó.

"Không có." Chu Chí Hâm cũng rất xấu hổ, nháy mắt mặt cậu đã đỏ bừng.

Tự mình biết là một chuyện, bị người khác biết lại là một chuyện khác... Thật giống như toàn thế giới đều biết cậu ở chung với Lưu Diệu Văn, thật mất mặt.

Chu Chí Hâm trả tiền xong, cầm đồ trên tay rồi bước đi.

"Em để ý người khác biết chuyện hả?" Thanh âm từ phía sau truyền đến, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.

"Cũng không phải đặc biệt để ý gì, chẳng qua hơi mất mặt."

"Ừm."

Cho dù biết Lưu Diệu Văn nấu cơm được, lại có thể nấu thật ngon, nhưng khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn mặc tạp dề bận rộn trước tủ chén, Chu Chí Hâm vẫn có cái cảm giác thật không chân thật.

Một người cao cao đại đại, lại mặc tạp dề màu nhạt đang cúi đầu nghiêm túc cắt thái đồ ăn.

Từ bên cạnh có thể nhìn chiếc mũi cao thẳng của anh, lông mi thật dài, đôi môi khiêu gợi đều vì biểu tình nghiêm túc mà mân thật chặt.

Sở dĩ lúc trước nghĩ Lưu Diệu Văn khó ở chung, chủ yếu là vì khí tràng của anh rất mạnh.

Sau lại mới phát hiện, đây chẳng qua là biểu cảm đối với người xa lạ... Khi ở trước mặt người quen, anh chỉ còn bộ mặc kệ sự đời.

"A..." Lưu Diệu Văn truyền đến một tiếng kêu rên.

"Sao vậy?" Chu Chí Hâm hỏi nhanh.

"Không có gì, chỉ cắt trúng tay." Lắc lắc ngón trỏ nhỏ máu, Lưu Diệu Văn đang muốn thò tay đưa vào bồn rửa sạch.

"Khoan, chờ em một chút." Chu Chí Hâm gọi anh lại, sau đó đi phòng khách cầm khăn ướt và băng cá nhân lại, rồi vào bếp, tự mình nâng ngón tay bị thương của Lưu Diệu Văn lên: "Cầm, em giúp anh lau sạch."

Dùng khăn tay lau vết máu dây ra ngoài, sau đó dán băng cá nhân lên.

Lúc cậu đang dán băng, Lưu Diệu Văn lại yên lặng, giương mắt nhìn cậu: "Anh cảm thấy có chút không chân thật." Đột nhiên cậu lại dịu ngoan nhu thuận, biến thành khuôn mẫu mà mình thích nhất.

"Được rồi, vậy thì không thể chạm vào nước, cũng không thể động dao được nữa... Để em thái đồ ăn cho, anh nấu nha." Chu Chí Hâm bị hỏi một đẳng rồi lại trả lời một nẻo, ngẩng đầu cố ý giương một khuôn mặt tươi cười hướng về phía.

"Em biết sao?" Lưu Diệu Văn không già mồm cãi láo, mà cầm dao cắt tiếp tục.

Bộ dáng sạch sẽ lưu loát, có chút mê người... Vì sao đàn ông lại thích đàn ông, có thể là vì, chẳng qua chỉ thích một tên mê người, mà trùng hợp tên đấy là nam thôi.

Ngày xưa đối với bữa tối phong phú kia, chỉ có mình Lưu Diệu Văn thu dọn trước sau, lúc ấy tâm tình của anh thế nào, Chu Chí Hâm thật không dám tìm tòi nữa.

Bữa tối này, ít nhất Chu Chí Hâm có giúp rửa bát, tuy rằng sau đó Lưu Diệu Văn lại phải tẩy sạch thêm một lần nữa.

Có thể anh bị mắc chứng sạch sẽ, Chu Chí Hâm nghĩ như vậy.

"Em muốn đi quán bar, anh có thể đưa em đi được không?" Giơ tay vỗ lấy bả vai của Lưu Diệu Văn, thật không biết anh có đồng ý hay không.

"Được." Giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, Lưu Diệu Văn nói cậu gọi điện thoại cho ông chủ.

"Đã gọi." Chu Chí Hâm lại phát hiện một chút, quan niệm thời gian của Lưu Diệu Văn thật tốt, cho tới bây giờ cũng không để ai phải chờ anh: "Lúc trước gọi anh đón em, anh đều không đến."

Lưu Diệu Văn đi ở phía trước không cách nào trả lời lại, lúc trước đều vì anh không muốn đối mặt với gương mặt giả dối của cậu mà thôi.

Ở trên đường.

"Vậy anh có biết lúc đó tâm tình của em rất không tốt không."

Chu Chí Hâm cười trộm, cậu nghĩ rằng Lưu Diệu Văn nhìn không tới, chẳng qua chiếc cửa sổ đã bán đứng mà phản chiếu ảnh ngược lại.

Sau đó cậu cũng nhìn thấy Lưu Diệu Văn cũng đang cười, mới biết mình đã bị phát hiện... Chẳng qua tại sao lại vui đế thế nhỉ: "Chu Chí Hâm, anh thích em như bây giờ."

"Em cũng thích."

"Anh có biết một bài hát tên Hành Khách không?"

"Ừ."

Đêm nay Chu Chí Hâm hát một bài Hành Khách, người mê cậu hát vẫn nhiều như thế, vẫn hy vọng cậu hát thêm mấy bài, vẫn hi vọng có thể hẹn cậu cùng đi ra ngoài chơi.

Trước kia cho dù là một thần tượng mà Chu Chí Hâm thích, hoặc là gặp được một người rất tốt, thì cậu cũng sẽ không đi tiếp cận đối phương.

Tưởng tượng cách xa với hiện thực, nghĩ người trẻ hình như luôn làm mấy chuyện rắc rối. Bất quá bây giờ không nghĩ thế nữa, ít nhất cậu công nhận một điều, người dám nghĩ dám làm kỳ thật rất đáng yêu.

Điều duy nhất Chu Chí Hâm tự hào chính là, bản thân hình như đáng yêu hơn Lưu Diệu Văn rất nhiều.

"Nha, trả cược anh một trăm đồng."

Sau khi thu tiền, Trần Duy Vũ chống tay trên bàn thủy tinh của quầy bar, cười lấm la lấm lét: "Lúc cậu ta đưa em tới anh đã biết rồi."

"Vâng." Anh còn nói muốn đến đây đón cậu, không biết giờ này đang ở chỗ nào rồi.

Thế giới anh có màu sắc của riêng anh, Chu Chí Hâm va chỉ chạm vào một phần, phần mà mình được phép đụng vào.

Nếu muốn được một người toàn diện, thì càng khó hơn so với tưởng tượng, cho nên rất nhiều người lớn đều nói, tình yêu chỉ có ở thời đi học, có lẽ vì khi đó rất ngốc, nên nguyện ý tin tưởng vào nó thôi.

"Bây giờ có vui không?" Những người lớn tuổi chút thì đúng là ánh mắt càng ác liệt hơn.

"Vui." Chu Chí Hâm híp mắt, ngồi trước quầy bar mà uống một ly nước trái cây: "Buổi tối làm cơm cho em ăn, lúc cắt nhầm ngón tay, em nghi là anh ấy đang giả vờ."

"Có ngọt không?"

"Nước trái cây đương nhiên ngọt."

"Giảo hoạt à nha."

Chu Chí Hâm cười đến hai vai đều run rẩy: "Anh nói anh ta hay nói em vậy?" Có thể vì cười quá sức, mà hơi chút bị sặc: "Khụ khụ."

"Thật ngốc, uống nước trái cây thôi mà cũng sặc được." Lưu Diệu Văn đột nhiên xuất hiện, vuốt lưng người đang ho sặc sụa kia.

Ngẩng đầu nhìn Trần Duy Vũ, quả nhiên là bộ dáng "tôi không biết gì hết á".

"Tôi mang rượu lại cho cậu." Anh thức thời rời đi, nhường không gian yên tĩnh lại cho đôi tình nhân.

Lưu Diệu Văn ngồi xuống ở ghế bên cạnh, hai tay có chút tùy ý mà đặt trên quầy bar: "Vừa rồi anh đi dự tiệc cưới."

Cho mới mặc vest để đi ra ngoài.

Anh vốn là cảm thấy, không cần thiết nói mấy chuyện râu ria này cho Chu Chí Hâm, thế nhưng cuối cùng vẫn nói: "Con trai của chú anh lấy vợ, anh ta lớn hơn anh hai tuổi, nên anh phải gọi anh ta là anh họ."

"Kết hôn sớm vậy sao?" Lớn hơn Lưu Diệu Văn hai tuổi, như vậy cũng chỉ mới hai mươi ba thôi. Chu Chí Hâm vốn cho là người như bọn họ thì sẽ kết hôn muộn chút chứ.

Kỳ thật cũng không phải vậy, rất nhiều người đã định hôn từ nhỏ, thế nên đương nhiên cha mẹ sẽ hi vọng cưới càng sớm càng tốt.

"Sớm một chút cũng tốt." Ngay cả Lưu Diệu Văn cũng nói như vậy.

Chu Chí Hâm tính hỏi câu "anh thì sao", cuối nhưng cuối cùng vẫn lái qua người khác: "Đại sư phụ định kết hôn lúc nào vậy?"

"Không rõ lắm, cha mẹ của cậu ta không ép buộc." Lưu Diệu Văn nói: "Cha mẹ anh cũng không có."

"Vậy thì tốt rồi, bây giờ cha mẹ ai cũng thúc đến lợi hại." Chu Chí Hâm nói có chút khẩn trương: "Nhà của em cũng hỏi có bạn gái chưa, càng về lâu thì càng sầu thêm."

Lưu Diệu Văn quay sang nhìn cậu, ánh đến trong quán bar càng trợ cho người thanh niên càng thêm đẹp mắt.

"Lúc em muốn kết hôn hãy nói cho anh biết."

"Ừ." Chu Chí Hâm rầu rĩ mà hừ một tiếng, cho rằng đó là lời hứa của chính mình. Cậu cảm thấy việc mà cậu làm được thì chắc hẳn đối phương cũng sẽ làm được thôi.

"Không nói nữa hả." Cơ hồ Lưu Diệu Văn đều trưng cảm xúc bản thân một cách rõ ràng trên mặt, thế nên cho dù một tên pháo hôi như Trần Duy Vũ cũng biết rõ... Lúc anh mang một ly rượu đầy lại đây, đối phương lại không hề có ý muốn thưởng thức.

Uống xong ly rượu này, Lưu Diệu Văn nói muốn trở về.

"Có phải anh đang không vui không?" Nghĩ đến việc người kia có thể vì chuyện này mà phiền lòng, không vui, Chu Chí Hâm thậm chí có một ít khoái cảm vặn vẹo.

Như thế có được xem như là, Lưu Diệu Văn cũng không muốn thay đổi hiện trạng bây giờ không.

"Hình như anh có nói qua, anh không thích đàn ông." Buổi trưa hôm gặp mặt lần đầu tiên cũng có nói qua, Chu Chí Hâm nhớ rất rõ ràng: "Thế nhưng này thứ hai anh lại tự đánh mặt mình, lên giường với em."

"Em cũng từng nói em không nguyện ý, thế nhưng sau khi chia tay chính em lại tìm anh để hợp lại."

"Anh nói vậy không đúng nha, là do anh nói chúng ta không chia tay mà."

Một người cười tươi, một người đen mặt.

Không phải người cười là người thắng, cũng không phải kẻ đen mặt là kẻ thua. Trong ván cờ tình ái, thắng thua phân rõ không phải là kết quả tốt nhất, thế trận ngang bằng mới là chính đạo.

"Ừ, vậy thì sao?" Là anh thay đổi thất thường, là anh tự mình cong, vậy thì sao chứ?

"Ừ, là em nguyện ý." Đánh mặt mình thì có gì đâu chứ, cuộc sống là của mình, tình cảm là của mình, có thể ngủ với người mình thích hay không cũng là quyết định của bản thân mình.

"Rốt cuộc có về không?" Trừng mắt lẫn nhau xong, Lưu Diệu Văn dẫn đầu mà tự dời tầm mắt, tuy trong thâm tâm vẫn cảm nhận như vậy mình sẽ thất thế.

"Đương nhiên về rồi, là tại anh cứ kì kèo mãi." Chu Chí Hâm cầm di động và chùm chìa khóa nhảy xuống ghế cao.

Lưu Diệu Văn đi theo sau lưng cậu, trong lòng có chút nghẹn nghẹn, muốn nói rõ ràng hơn chút.

"Em có hối hận không?"

"Hửm? Hối hận là cái gì? Anh có thể nói rõ hơn chút được không, chứ không thì em không biết anh đang nói cái gì."

Không gian lại yên ắng.

"Có đói bụng không, em ăn gì chưa, bánh ngọt được không?"

"Tối rồi mà vẫn muốn ăn bánh ngọt sao? Được được được, được rồi, anh chọn chỗ đi."

Lưu Diệu Văn kéo Chu Chí Hâm, đi về hướng tiệm bánh ngay bên đường. Bên trong có cà phê, trà sữa, các loại thức uống và rất nhiều bánh ngọt.

Anh không ăn, chỉ gọi một ly thức uống lạnh.

Anh làm chủ, gọi cho Chu Chí Hâm một chiếc bánh nhỏ và một ly hồng trà kèm theo.

Lúc bánh được mang lên, Chu Chí Hâm chậm rãi ghé vào trên bàn mà cười, bả vai run rẩy đến lợi hại. Đột nhiên cậu nhớ đến lúc trước nghỉ hè, lúc họ lần đầu tiên ăn cơm chung, Nghiêm Hạo Tường cũng cười.

Lúc ấy mình có hỏi tại sao anh cười, người kia lại chỉ cười mà không nói gì.

Chu Chí Hâm cười trong chốc lát, sau đó thẳng lưng ăn bánh, cái bánh nhỏ cíu, hai ba thìa đã ăn xong.

"Có vẻ nó chỉ hợp với cuộc hẹn của nam sinh nữ sinh, chúng ta đi chỗ khác thì hơn."

Cậu bưng hồng trà trên tay, uống đầy vẻ như trâu nhai mẫu đơn*.

(*Phí của trời, không xứng hay không thích hợp như con trâu xấu xí ăn lấy đóa mẫu đơn xinh đẹp)

Uống ừng ực một hồi, còn ghét bỏ trà này để nhiều đường, ngọt quá xá.

Bộ dạng này của Chu Chí Hâm không phải giả dối, tuy nhiên điều khiến Lưu Diệu Văn không vui chính là, trên chiếc bánh rõ ràng có trang trí một đóa hồng bằng kem, rất to, rất rõ.

Thế nhưng cậu lại làm như không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro