1

Chu Chí Hâm không thích mưa, bởi vì mỗi lần nghe tiếng mưa, cậu cảm giác khó chịu bực bội trong người 

Những lúc như này Tô Tân Hạo sẽ cười nhạo cậu là đồ giả tạo, đạo đức giả

"Mỗi khi trời mưa thì anh lại như thế này. Những người không biết đều sẽ nghĩ rằng anh đang bị trầm cảm."

Nghe vậy, Chu Chí Hâm thực sự muốn đánh Tô Tân Hạo một trận

Để dạy cho Tô Tân Hạo biết thế nào là anh cả thế hệ thứ ba

Hôm nay trời lại mưa, nhưng đôi mắt của Chu Chí Hâm lại sáng lên, trên khuôn mặt trắng mịn hiện lên một nụ cười nhẹ.

"Sư huynh, tới..."

Chu Chí Hâm không biết từ khi nào mình đã có tình cảm đặc biệt dành cho sư huynh

Liệu có phải là lúc vô tình chạm vào cơ thể trong buổi tập sân khấu đôi, hay là trong buổi đại hội thể thao, ba giây anh ấy đè cậu trong , hay mỗi lần anh ấy nhìn câu, cậu lại đỏ mặt , không thể nói chuyện.

“Đừng gọi anh là sư huynh nữa,Tiểu Chu .” Người ở đầu dây bên kia đau lòng nói.

Bởi vì câu nói này, người đối thoại không khỏi nở nụ cười, trong lòng không khỏi vui sướng.

Rõ ràng đây chỉ là một phân cảnh quay phim do công ty bố trí, nhưng nó vẫn khiến cho Chu Chí Hâm ấm áp.

Lúc này Chu Chí Hâm khẳng định chắc chắn tình cảm của anh dành cho Lưu Diệu Văn không phải là tình cảm bình thường.

Đối với người anh trai chỉ lớn hơn mình hai tháng này, cậu còn có một tình cảm khác ngoài tình thương của sư đệ dành cho sư huynh.

Trong mắt Chu Chí Hâm, tất cả những thứ liên quan đến Lưu Diệu Văn đều trở thành một bức vẽ graffiti đầy nghệ thuật khiến Chu Chí Hâm không thể rời mắt

Vẽ lên trái tim của cậu :

"Em yêu anh."

             

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro