4

Phòng tập của thực tập sinh F3

Chu Chí Hâm vẫn liên tục luyện tập không biết mệt mỏi,Lưu Diệu Văn xông vào , tức giận nói

"Chu Chí Hâm! Em muốn chết hay sao mà luyện tập như thế này!"

Chu Chí Hâm ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn và ngay lập tức cậu tắt nhạc.

"Sư huynh...Văn ca, sao anh lại ở đây?"

"Anh không lại đến thì em vẫn sẽ tiếp tục luyện tập như này đúng không?." Lưu Diệu Văn nghiến răng nói.

"Hả,không đến mức nghiêm trọng đến thế đâu, không sao em ổn mà..."

Nghe được lời giải thích không để ý đến sức khỏe của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn không nhịn được nữa, hai tay đặt Chu Chí Hâm lên tường, ôm lấy eo cậu.

"Ổn gì mà ổn, em như vậy sẽ khiến anh đau lòng"

Khuôn mặt của Chu Chí Hâm lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống, thậm chí không dám nhìn Lưu Diệu Văn

"Sao vậy, sao không nói gì nữa"

"Bởi vì..." Chu Chí Hâm ngẩng mặt ửng hồng, thì thào nói: "Anh..."

Lưu Diệu Văn mỉm cười, giọng Chu Chí Hâm như bị ai đó  bóp nghẹt lại.

Sự rung động trong lòng làm cho Chu Chí Hâm cảm thấy tê dại

"Lúc đầu, anh đã nghĩ về việc phải làm gì nếu em không thích anh, nhưng bây giờ có vẻ như anh đã lo lắng quá nhiều."

Chu Chí Hâm mở to mắt.

"Lưu Diệu Văn sư huynh, anh...anh...thích.....thích em sao?"

Giống như một giấc mơ cậu đã từng mơ nhiều năm, bây giờ chợt hoá hiện thực.

Lưu Diệu Văn ôm mặt Chu Chí Hâm, nhìn đôi mắt ướt át của cậu, nghiêm túc nói từng chữ một: "Anh thích em."

                      "Văn ca thích A Chu."

                      "Chu Chu cũng thích Văn ca."

Lưu Diệu Văn hôn môi Chu Chí Hâm

Chu Chí Hâm lúng túng đáp lại,vụng về tận hưởng nụ hôn dài.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên vì thở kém của cậu , Lưu Diệu Văn nhếch mép cười, rồi ôm Chu Chí Hâm ra ngoài.

"Anh... anh làm gì vậy?" Chu Chí Hâm xấu hổ muốn thoát ra ngoài.

"Bé cưng mau đi nghỉ ngơi."

Vô số hình vẽ của anh ở trong trái tim em, cuối cùng

Bức tranh đã trở thành sự thật.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro