Điều nhỏ nhặt. (2)

Anh cầm lấy bịch khăn em đưa, bàn tay ấy chạm nhẹ vào lớp nylon mỏng, cảm giác lành lạnh như thể đang nắm lấy một điều gì rất mỏng manh... và lạ lẫm.

Không lau nước mắt. Cũng không mở ra ngay lập tức.

Chỉ lặng im. Nhìn.

Anh cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những hoa văn nhỏ li ti in nhạt trên bịch giấy. Tay anh khẽ siết lại, nhưng không mạnh. Ánh nắng vẫn rọi xiên qua cầu thang, phản chiếu lấp lánh lên mắt anh một lần nữa. Giây phút ấy, mọi thứ xung quanh như lặng lại. Chỉ còn anh... và món quà nhỏ bất ngờ ấy từ một người con gái mà anh vẫn cố tình lờ đi.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, xé tan cái tĩnh lặng trong khoảnh khắc mong manh đó. Anh vẫn chưa lau đi bất kỳ điều gì. Chỉ từ từ đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi bám trên đồng phục, rồi xoay người bước về lớp học.

Lặng lẽ như cách anh vẫn thường làm.

***

Trong lớp, không ai để ý nhiều đến sự xuất hiện của anh như thường ngày. Anh vẫn là chàng trai lạnh lùng ngồi dãy cuối, cạnh cửa sổ, luôn đeo tai nghe hoặc vùi đầu vào sách vở - một vùng không ai dám bước vào.

Chỉ có một điều khác biệt.

Bịch khăn giấy ấy, anh vẫn giữ trong tay.

Anh xoay nó nhẹ nhàng giữa các ngón tay, như đang cố hiểu, cố phân tích một điều chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của mình. Anh nhìn nó như nhìn một thứ gì đó kỳ lạ, vừa khiến người ta cảnh giác, vừa khiến tim không thể không mềm lại một chút.

Có lúc, anh định mở ra.

Nhưng rồi lại không.

Thay vào đó, anh cẩn thận cất nó vào ngăn bên trong chiếc cặp sách vốn luôn được khóa kín. Mọi vật được sắp xếp ngăn nắp trong đó, hệt như cách anh cố gắng kiểm soát mọi thứ xung quanh cuộc đời mình.

Với người khác, đó chỉ là một bịch khăn rẻ tiền - chẳng là gì cả.

Nhưng với anh, người chưa từng nhận lấy bất cứ thứ gì ai trao... Người từng vứt thẳng vào thùng rác những món quà bọc nơ xinh xắn từ những cô gái dám thổ lộ tình cảm, thì hành động giữ lại món quà nhỏ bé kia, không cần phô trương, không khoe khoang... chính là bằng chứng rõ ràng nhất rằng: trái tim lạnh giá, đôi khi cũng chạm phải thứ khiến nó rung lên.

Dù chỉ là khe khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro