Chương 1 cuộc sống yên bình
Ở một thung lũng không xa, có một ngôi làng được bao bọc bởi những cánh rừng thanh u, nằm dọc theo một thanh tuyền nhỏ chảy từ núi xuống. Không có pháp trận hay cấm chế nào bảo vệ, chỉ có bức tường đất thô sơ và lũy tre cổ thụ rậm rạp được dựng lên để chống thú dữ.
Linh khí trong không khí cực kỳ mỏng manh, chỉ đủ nuôi dưỡng cây cối và duy trì sức khỏe bình thường của Phàm nhân. Dân làng hiếm khi thấy được tiên nhân, chỉ nghe qua lời đồn đại. Nhà cửa chủ yếu làm bằng gỗ mộc, đất nung, mái lợp rơm rạ, khiêm nhường và nhuốm màu rêu phong.
Ngôi làng là nơi thời gian trôi chậm rãi theo nhịp điệu của mặt trời và mùa màng. Họ sống cuộc đời bình dị, sáng ra đồng, tối về nhà, lo lắng về mưa thuận gió hòa thay vì Thiên kiếp.
Ở cuối làng, trong căn nhà gỗ mộc mạc, một thanh niên không mặc áo, chỉ có chiếc quần cũ được khâu vá nhiều lần, đang chăm chú cuốc đất. Hắn tên Trần Hạo, nhưng phụ thân, mẫu thân và cả làng đều thích gọi tên A Đại Ngốc vì sự chất phác và sức lực phi thường của hắn. Thân hình cường tráng và vạm vỡ của hắn, cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh nắng gắt, là minh chứng cho khí lực sung mãn của một Phàm nhân lao động.
"Hài tử ngốc, cha nó!" Tiếng gọi vang lên, mẫu thân đang ngồi gác bếp: "Cả hai dừng việc, vào ăn cơm."
Trần Hạo thở dốc, mồ hôi lấm tấm. Giọng hắn trầm ấm: "Phụ thân nghỉ việc một chút, chúng ta đi ăn cơm mẫu thân gọi."
Phụ thân cười lớn, hài lòng với sức lực của con trai. Cả gia đình quây quần bên mâm cơm đạm bạc đầy ấm cúng.
Sau bữa ăn, Trần Hạo bước vào phòng nằm lên giường, gác tay lên trán suy nghĩ về việc kiếm tiền. Đúng lúc hắn đang trầm tư, một thanh âm khô khốc, tiếng máy móc vang lên:
[Đính đong! Hệ thống Cày Chay xuất hiện. Xin hỏi Ký Chủ đã sẵn sàng bước vào con đường tu luyện chưa?]
Trần Hạo giật mình nhìn tấm bảng điện tử xanh nước biển lơ lửng trong tâm trí. "Hệ thống là gì? Sao lại xuất hiện trong ta?"
[Hệ thống Cày Chay. Cái đó ngươi không cần biết, nhưng ta hỏi ngươi sẵn sàng bước vào con đường tu luyện chưa?]
"Ta... có thể tu luyện được sao?... Ta đồng ý."
[Hệ thống xác nhận Ký Chủ đã đồng ý. Ta nhắc cho ngươi biết, ta sẽ không hỗ trợ bất kỳ thứ gì. Ngươi phải tự mình tu luyện trên hành trình của mình, tự mình phát triển. Ta không quan tâm đến sống chết của ngươi.]
Trần Hạo ngồi bật dậy, ánh mắt trân trân nhìn vào khoảng không. Lời tuyên bố vô cảm đó không khiến hắn sợ hãi, mà ngược lại, lại thắp lên một tia lửa lạ lẫm. Cuộc đời hắn vốn đã là "tự mình cày cuốc", có khác gì đâu?
[Đinh! Hệ thống đã xác nhận. Bắt đầu kích hoạt tính năng cơ bản. Ký Chủ Trần Hạo (A Đại Ngốc) chính thức bước vào con đường Tu Luyện.]
[Cảnh báo: Do Linh khí môi trường quá mỏng manh, tốc độ hấp thụ cơ bản của Ký Chủ sẽ bị Giảm 99% so với tiêu chuẩn thế giới Tu Chân bên ngoài.]
[Ghi nhớ: Hệ thống Cày Chay không cung cấp công pháp, đan dược, vũ khí hay hướng dẫn. Tất cả phải do Ký Chủ tự tìm kiếm, sáng tạo hoặc trao đổi. Chức năng duy nhất được kích hoạt: Bảng Trạng Thái và Cửa Hàng.]
[Tinh đong! Hệ thống sẽ mở chức năng Cửa Hàng.]
Cửa Hàng
1 Túi Hạt Giống Linh Cốc (Sơ cấp) Cung cấp lượng Linh khí cực nhỏ, chỉ đủ cho Phàm nhân hoặc Khí Luyện Cảnh sơ kỳ. 1 điểm
2 Công Pháp Thô Sơ "Dưỡng Khí Quyết" Bộ công pháp phổ thông nhất, chỉ có tác dụng Luyện Khí cơ bản, phù hợp với người có Linh căn kém. 10 điểm
3 Tẩy Tủy Đan (Giả) Viên đan dược Tẩy tủy, cường hóa thể chất lên mức cao hơn Phàm nhân một chút. Gây đau đớn dữ dội khi sử dụng. 50 điểm
4 Bản Vẽ Cơ Bản 'Cấm Chế Tụ Linh Khí' Giúp gom tụ Linh khí trong một khu vực nhỏ. Cần vật liệu và kiến thức cơ bản về Trận Đạo. 20 điểm
5 Hộp Bí Ẩn Chứa vật phẩm ngẫu nhiên. Có thể là rác rưởi hoặc một thứ có giá trị nhỏ.
Đột nhiên, tiếng RẦM khô khốc khi một chiếc chum đựng nước vỡ tan đã bị át hẳn bởi tiếng hét đầy tuyệt vọng của mẫu thân. Trần Hạo vọt ra khỏi phòng.
Sân nhà vốn yên bình đã trở thành cảnh tượng kinh hoàng: Phụ thân và mẫu thân hắn nằm gục trên nền đất, một vũng máu đỏ tươi đang loang ra. Hơi thở đã hoàn toàn ngừng lại.
Và đứng đó, giữa sân, là một con Yêu Thú cao gần bằng người trưởng thành, thân hình thon dài, đôi mắt vàng khè lạnh lẽo, toát ra sát khí lạnh người. Móng vuốt đen nhọn của nó từ từ nhỏ giọt chất lỏng màu xanh lục nhạt.
[Đinh! Cảnh báo: Ký Chủ đang gặp nguy hiểm chí mạng! Đối thủ: Huyết Linh Thú (Cấp 1 - Sơ kỳ Khí Luyện Cảnh). Tốc độ Giảm 99% Linh Khí không áp dụng cho Yêu Thú!]
Thanh âm vô cảm của hệ thống vang lên, nhưng Trần Hạo không còn tâm trí bận tâm. Tất cả chỉ còn lại nỗi đau tột cùng, sự căm hận, và bản năng sinh tồn điên cuồng.
Trần Hạo không phải tu sĩ, hắn là A Đại Ngốc. Hắn phát ra một tiếng gầm gừ khô khốc, xoay người vọt thẳng về phía sau nhà, nơi có đống củi và đá cuội. Hắn tận dụng sự mưu mẹo của Phàm nhân, dùng vai húc mạnh vào đống đá để cản đường Yêu Thú, sau đó nhanh chóng chộp lấy chiếc cuốc chim cũ kỹ.
Trần Hạo ném chiếc cuốc vào đống củi để gây xao nhãng. Khi con Huyết Linh Thú lướt theo, hắn chạy về phía giếng cổ, nơi có đống tro bếp khô và bao phân chuồng.
Khi Yêu Thú giơ móng vuốt sắc nhọn lên ngay sau lưng, Trần Hạo xoay người, hất thẳng đống tro bếp khô lên, tạo thành một đám mây xám mù mịt nhắm vào đôi mắt vàng khè của nó.
Két!!! Con Yêu Thú rít lên giận dữ, khẩn cấp dùng móng vuốt cào cào vào mắt.
Đây là cơ hội. Trần Hạo lao tới, xé toang bao tải và nhồi nhét nắm lớn phân chuồng khô vào miệng con Yêu Thú đang vật lộn. Hắn dùng khuỷu tay rắn chắc ghim chặt đầu nó xuống đất bẩn.
[Cảnh báo: Ký Chủ đã bị trúng độc! Móng vuốt Huyết Linh Thú chứa loại Độc ăn mòn Sinh Cơ (Độc Tu Chân cấp thấp). Thời gian còn lại: 5 phút. Mất 5% Sinh Mệnh/phút.]
Trần Hạo cảm nhận được cơn đau rát khủng khiếp lan dọc cánh tay, nhưng hắn buông tay. Con Yêu Thú co giật, ho sặc sụa, Linh khí bị rối loạn vì chất bẩn. Hắn chộp lấy chiếc búa tạ lớn của thợ mộc gần đó.
RẦM!
Vận dụng toàn bộ sức mạnh cơ bắp thuần túy, Trần Hạo bổ thẳng chiếc búa tạ vào đầu Yêu Thú. Tiếng Rắc! khô khốc vang lên. Yêu Thú gục xuống, bất động.
[Đinh! Ký Chủ đã thành công tiêu diệt Huyết Linh Thú (Cấp 1). Nhận được: 10 Điểm Hệ Thống. Cảnh giới: Phàm Nhân. Tình trạng: Trúng Độc nặng. Cần Tẩy Độc.]
Cơ thể Trần Hạo lảo đảo, cánh tay đã tím tái, đau buốt. Hắn biết mình không còn thời gian.
Ý chí báo thù và bản năng sinh tồn điên cuồng đã chiến thắng cơn đau. Hắn tập trung vào Cửa Hàng lần nữa.
Tẩy Tủy Đan (Giả) - 50 Điểm. Hắn chỉ có 10 Điểm.
Chỉ 5 phút. Hắn buộc phải kiếm thêm 40 Điểm ngay lập tức.
Hắn lảo đảo tiến lại xác Yêu Thú, dùng chiếc cuốc chim cố gắng khoét phần đầu. Hắn cần Linh Hạch để bán lấy điểm.
Trong quá trình tìm kiếm Linh Hạch, Trần Hạo lững thững bước ra con đường chính của làng. Hắn không có tâm trí để quan sát, nhưng cảnh tượng kinh hoàng của sự tàn sát vẫn cưỡng bức đập vào tầm mắt.
Ngôi làng chìm trong sự im lặng tuyệt đối, một sự tĩnh mịch vô tự nhiên.
Mùi máu tanh ngọt, mùi bùn đất và mùi dịch nhầy Yêu thú đặc quánh. Hắn nhìn thấy một người thợ săn bị nghiền nát bên trong cơ thể, bị ép chặt vào cột gỗ. Hắn lảo đảo đi qua lò rèn, nơi một người phụ nữ bị lột sạch cơ bắp khỏi chân tay, da thịt vò thành cục vứt vung vãi.
Mỗi bước đi của Trần Hạo là một cơn đau thể xác bị nỗi kinh hoàng tâm lý lấn át. Hắn bước đi như một cái xác không hồn, không phải để ngắm nhìn, mà vì bị buộc phải tìm thêm Linh Hạch từ những kẻ đã gây ra tội ác này. Hắn cần điểm để sống!
Dưới gốc cây đại thụ, một tòa tháp kinh tởm được dựng lên từ xác chết Phàm nhân, ruột non của người bị kéo ra, vắt ngang qua các cành cây cổ thụ. Lá gan, phổi và thận bị treo lủng lẳng.
Nước giếng đã hoàn toàn bị ô nhiễm, nổi lên một lớp váng nhờn màu xám đen.
Cảm giác kinh tởm lên đến đỉnh điểm, nhưng ý chí báo thù đã chai sạn mọi cảm xúc khác. Hắn ngã xuống, cơ thể đã gần như tê liệt vì độc tố và kiệt sức, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc búa tạ.
[Cảnh báo: Thời gian còn lại: 1 phút 30 giây.]
Trần Hạo nhắm mắt, môi khô khốc lẩm bẩm: "Ta... phải sống... phải trả thù."
Sau khi bán Linh Hạch thô sơ của con Huyết Linh Thú và một vài vật phẩm thu nhặt được trong cảnh tàn sát, Trần Hạo đã đủ điểm để mua viên thuốc giải độc duy nhất trong cửa hàng: Tẩy Tủy Đan (Giả).
Trần Hạo lảo đảo quay về căn nhà đã không còn ấm cúng. Hắn quỳ xuống bên cạnh thi thể song thân, dùng sức mạnh cơ bắp cuối cùng đào một hố đất thô sơ. Hắn không có thời gian cho một nghi thức trang trọng, tất cả những gì hắn có là vài phút ít ỏi. Hắn đặt cha mẹ mình xuống đất, nén lại tiếng nấc đau đớn rồi đứng dậy.
Cánh tay trái của hắn đã tím tái gần như hoàn toàn, chất độc ăn mòn Sinh Cơ khiến da thịt căng phồng, nhức nhối như hàng ngàn kim châm. Hơi thở ngày càng nông và gấp.
[Cảnh báo: Tình trạng Trúng Độc nặng. Sinh Mệnh còn lại: Dưới 1 phút. Cần Tẩy Độc ngay lập tức.]
Trần Hạo nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu xám tro, nhỏ bằng ngón tay cái, nằm trong lòng bàn tay. Hắn đã dùng 50 Điểm Hệ Thống, gần như toàn bộ tài sản hiện có, để đổi lấy nó. Hắn biết, vật phẩm nào có chữ "Giả" và kèm theo cảnh báo "Gây đau đớn dữ dội" sẽ không phải là một trải nghiệm dễ chịu.
Hắn không do dự. Hắn đặt viên Tẩy Tủy Đan (Giả) vào miệng, nuốt chửng.
Thanh âm khô khốc của hệ thống vang lên:
[Đinh! Ký Chủ đã sử dụng Tẩy Tủy Đan (Giả). Tiến hành Tẩy Độc và Cường Hóa Thể Chất.]
[Cảnh báo: Quá trình sẽ cực kỳ đau đớn. Không có hỗ trợ giảm đau.]
Chỉ sau một nhịp thở, một luồng nhiệt kinh khủng bùng lên từ bên trong cơ thể Trần Hạo. Nó không phải là sự ấm áp của Linh lực, mà là sự bỏng rát của hóa chất ăn mòn. Lục phủ ngũ tạng như bị tẩm xăng rồi châm lửa.
Trần Hạo gục xuống sàn nhà gỗ mục nát, cắn chặt răng. Cơ thể hắn co giật mạnh, các khối cơ bắp cuồn cuộn run rẩy không kiểm soát.
Đầu tiên là xương. Hắn cảm giác như có hàng ngàn con kiến lửa đang gặm nhấm vào tủy xương, sau đó, toàn bộ bộ xương trong cơ thể hắn bắt đầu bị nghiền nát rồi tái tạo lại từng chút một. Tiếng "Rắc! Rắc!" khô khốc phát ra từ khớp hàm và sống lưng, bị át đi bởi tiếng gầm gừ đau đớn bị dồn nén trong lồng ngực.
Độc tố màu xanh tím ở cánh tay bị chất lỏng nóng rực bên trong cơ thể đốt cháy. Chúng bắt đầu bị đẩy ngược ra ngoài qua lỗ chân lông.
Da thịt Trần Hạo nhanh chóng chuyển sang màu đỏ ửng như bị luộc, sau đó là màu đen kịt. Những giọt mồ hôi không phải là nước, mà là một chất dịch nhầy màu xám đen, dính đầy tạp chất và độc tố, chảy ròng ròng từ mọi ngóc ngách trên cơ thể. Mùi tanh ngọt của máu lẫn với mùi khét lẹt của độc tố bị thiêu đốt xộc thẳng lên mũi, khiến Trần Hạo gần như ngạt thở.
Hắn ngửa cổ lên, đôi mắt vốn kiên nghị giờ đây ngập đầy tia máu, nhìn trân trân vào khoảng không.
[Tiến trình Giải Độc: 40%. Độc tố Huyết Linh Thú đang bị loại bỏ.]
[Tiến trình Cường Hóa Thể Chất: 25%. Thể chất Phàm nhân đang được nâng cấp phá vỡ cực hạn của thể chất lên đỉnh Cao đoạn thể.]
Thanh âm của Hệ thống vẫn lạnh lùng, dửng dưng như một người ngoài cuộc đang đọc một bản báo cáo thời tiết.
Trần Hạo ôm lấy đầu, cố gắng không để cơn đau làm hắn ngất đi. Hắn biết, nếu hắn gục ngã, quá trình tẩy tủy có thể bị gián đoạn và hắn sẽ chết.
Hắn nhớ lại khuôn mặt cuối cùng của cha mẹ, nhớ lại cảnh tàn sát kinh hoàng của cả làng. Nỗi đau thể xác lớn đến mức có thể khiến người ta phát điên, nhưng ngọn lửa báo thù trong lòng hắn còn nóng hơn ngọn lửa đang đốt cháy tủy xương.
Hắn không được phép chết. Hắn phải cày để sống.
Trong khoảnh khắc chịu đựng cực hạn đó, cơn đau dần lắng xuống. Dịch nhầy xám đen ngừng tiết ra. Da thịt Trần Hạo, dù vẫn ướt đẫm mồ hôi, đã trở lại màu da khỏe mạnh bình thường, thậm chí còn hồng hào và rắn chắc hơn trước.
[Đinh! Giải Độc hoàn tất. Thể chất đã được cường hóa.]
[Ký Chủ Trần Hạo đã hoàn thành bước Tẩy Tủy đầu tiên. Mọi giới hạn Phàm nhân đã được phá vỡ.]
[Cảnh giới: không.
[Thể Chất:phá vỡ cực hạn đoạn thể đỉnh phong]
[Ghi nhớ: Ký Chủ vẫn chưa có Linh Lực. Cần tìm Công pháp Tu luyện.]
Trần Hạo thở hắt ra một hơi dài, nặng nề. Hắn nằm đó, cơ thể đau ê ẩm như vừa bị đánh bằng trăm cây búa, nhưng hắn biết, hắn đã sống sót.
Hắn từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn không còn sự ngây thơ của "A Đại Ngốc" nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và quyết tâm của một người đã chấp nhận trở thành một sinh vật chỉ biết cày cuốc giữa thế giới tàn khốc.
Điều đầu tiên đập vào giác quan Trần Hạo không phải là cảnh tượng, mà là âm thanh.
Ngôi làng, vốn là nơi ồn ào với tiếng cười, tiếng gà gáy, tiếng búa đập, giờ chìm trong sự im lặng tuyệt đối, một sự tĩnh mịch vô tự nhiên. Không có tiếng côn trùng, không có tiếng gió lay cành lá. Không khí đặc quánh đến mức dường như bị bóp nghẹt. Sự im lặng này tạo ra một cảm giác cô độc tuyệt đối, một triệu chứng của sợ cô độc trong môi trường mà đáng lẽ phải có hàng chục mạng sống.
Mùi khói bếp thường ngày đã tan biến, thay vào đó là hỗn hợp mùi máu tanh ngọt, mùi phân chuồng hôi thối và mùi dịch nhầy Yêu thú, đặc đến mức có thể nếm được trong cổ họng.
Trần Hạo khẽ gọi, giọng khàn đặc, yếu ớt: "Ông Mười... Thím Bảy..."
Không có tiếng đáp lời, chỉ có tiếng "đinh... đinh..." vọng lại từ tâm trí hắn - âm thanh lạnh lùng của Hệ thống.
Khi Trần Hạo tiến vào con đường chính của làng, nơi các mái nhà lợp rơm rạ và ngói xám tro xếp san sát, sự kinh hoàng bùng nổ.
Ngay tại nhà của một người hàng xóm hiền lành, bức tường đất và lũy tre đã bị xé toạc như giấy. Trần Hạo thấy một cái hố sâu, đen ngòm trên bức tường.
Kinh hoàng hơn, một người đàn ông trung niên, có lẽ là thợ săn trong làng, bị phát hiện trong tư thế chết đứng. Thi thể ông bị ép chặt vào cột gỗ giữa nhà, nhưng không phải bị đâm xuyên, mà dường như toàn bộ xương sống và nội tạng bị nghiền nát ngay bên trong cơ thể bởi một lực đánh cực lớn, khiến cơ thể bị biến dạng thành một khối mềm nhũn, chỉ còn lớp da bên ngoài giữ lại. Máu đỏ sẫm rỉ ra từ lỗ mũi và miệng, trông như một con búp bê bằng thịt bị nát vụn.
Trần Hạo cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng: Đó không phải là giết, đó là phá hủy, một sự thể hiện sức mạnh tàn bạo.
Đi qua lò rèn đã tắt lửa, sàn nhà là nơi diễn ra cảnh tượng thể hiện rõ sự phi nhân tính của Yêu Thú.
Một người phụ nữ bị giết bằng cách lột sạch cơ bắp khỏi chân tay. Những xương ống trắng hếu trơ ra, vẫn còn dính vài sợi gân đỏ tươi, tạo thành một hình hài ghê rợn. Phần da và thịt bị lột, bị vò thành những cục tròn, vứt vung vãi trong vũng máu đã đông lại, như thể Yêu Thú đã chán ghét phần cơ bắp và chỉ muốn chơi đùa với cấu trúc bên trong cơ thể con người.
Trên chiếc bàn gỗ mộc mạc, một đứa trẻ sơ sinh đã bị biến thành một đống vật chất hỗn tạp. Đầu của đứa bé bị đập nát, não bộ bị trộn lẫn với xương sọ vụn và được xếp đặt cẩn thận trên chiếc bát đất nung. Hành động này không phải của thú dữ đói, mà là của một kẻ giết người có bệnh hoạn, một sự sỉ nhục cuối cùng đối với sự sống.
Trần Hạo bước đến giếng cổ và cây đại thụ. Cảnh tượng nơi đây đã vượt qua ranh giới của sự kinh tởm thông thường.
Dưới gốc cây đại thụ, một tòa tháp kinh tởm được dựng lên từ xác chết. Hàng chục Phàm nhân bị chồng chất lên nhau, không còn hình hài nguyên vẹn.
Xác người bị nghiền ép thành từng lớp. Có những bộ phận bị khoét tròn một cách chính xác, để lộ ra những lỗ thủng rỗng vào bên trong cơ thể, dính đầy dịch nhầy và máu đã khô, tạo ra một kết cấu lỗ chỗ khủng khiếp trên tháp thịt.
Ruột non của người bị kéo ra, dài hàng chục mét, được vắt ngang qua các cành cây cổ thụ, trông như những sợi dây trang trí màu đỏ sẫm trong lễ hội tử thần. Lá gan, phổi và thận bị treo lủng lẳng thành chùm, một số đã chuyển sang màu xanh tím nhợt nhạt.
Nước giếng đã hoàn toàn bị ô nhiễm. Nó không chỉ đỏ mà còn có một lớp váng nhờn màu xám đen dày đặc nổi lên trên. Lớp váng này dường như là sự kết hợp của máu, dịch não và dịch tiêu hóa của Yêu thú.
Cảm giác kinh tởm lên đến đỉnh điểm khi Trần Hạo nhìn thấy một cánh tay trẻ con bị đứt lìa, nổi lềnh bềnh trên lớp váng đó. Bàn tay nhỏ bé, trắng bệch, ngửa lên trời, như thể đang cầu xin sự giúp đỡ.
Trần Hạo gần như gục ngã. Hắn cảm thấy lòng dạ quay cuồng, ý thức bị kéo căng đến mức muốn vỡ tung.
Trong khoảnh khắc đối diện với sự kinh hoàng phi nhân tính này, Trần Hạo đã trải qua sự biến đổi tâm lý cưỡng bức.
Hắn không còn là "A Đại Ngốc" nữa. Tất cả những gì còn lại là sự trống rỗng, một ngọn lửa báo thù điên cuồng, và sự chai sạn.
Hắn không khóc. Nước mắt không thể chảy ra trước cảnh tượng này.
Hắn không chạy trốn. Nỗi sợ hãi đã bị sự căm phẫn nuốt chửng.
Trần Hạo ngước nhìn lên bầu trời chiều tà màu xám tro. Trong sự im lặng, sự kinh tởm, và sự tuyệt vọng, hắn siết chặt chiếc búa tạ. Hắn đã hiểu luật chơi: Thế giới này là địa ngục, và để sống sót, hắn phải trở thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro